Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 18: Hoa Tổng Trâu Bò






Yến Đôn lâm vào xoắn xuýt: dùng tay cầm bánh ngọt đút cho Ngạn Trì......!
Cái này, làm sao hoàn thành đây?
Còn chưa nói hành động này cỡ nào cũng thấy quái quái, coi như Yến Đôn kiên trì, mặt dày mà làm, Ngạn Trì cũng khẳng định sẽ không cho phép!
Nói không chừng Ngạn Trì còn có thể bực bội mắng Yến Đôn nữa......!
Cái này thật sự không dễ làm.

Yến Đôn mặt mày ủ dột, bánh ngọt trước mắt cũng không còn khiến cậu thèm ăn bao nhiêu nữa.

Ngạn Trì ngồi trước mặt Yến Đôn cũng nhăn mày, hỏi: "Cái mặt này là sao đây? Ăn không ngon à?"
Yến Đôn bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không thể nói: Lão tổng, tôi đút anh ăn bánh ha!
Còn Mã Lệ Tô ngồi xổm ở cửa chờ chờ đến chân cũng tê rần.

Trên thế giới này nào có nhiều sự trùng hợp như thế? Làm sao mỗi lần nhân vật chính ngọt ngào với nhau đều bị pháo hôi độc ác nhìn thấy? Cái này còn không phải do pháo hôi chuyên nghiệp Mã Lệ Tô nghiêm túc cắm mắt mới làm được sao?
Mã Lệ Tô ngồi xổm ở đằng kia chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, thấy Yến Đôn mãi vẫn chưa đút bánh ngọt, liền gõ Tổng đài chăm sóc khách hàng tiến hành kết nối sóng não.

Mã Lệ Tô: Hey hey hey, Tiểu Yến, cậu mau ra tay đi!
Yến Đôn: Không được đâu, tôi với Ngạn Trì quan hệ đâu có thân lắm...!tuỳ tiện ra tay, sợ bị hiệu quả ngược mất.

Mã Lệ Tô: Quan hệ các người còn chưa tới mức đó?
Yến Đôn: Yup.

Mã Lệ Tô: Thế vạn nhân mê như cậu chẳng phải rất thất bại sao ôi chao.

Yến Đôn:....!
Mã Lệ Tô: Nếu là tôi cầm Vầng sáng vạn nhân mê — —
Tổng đài chăm sóc khách hàng log in nhắc nhở: Cầm cũng vô dụng.


Thân ái hong có bạn gay phối hợp diễn trọng điểm nha!
Mã Lệ Tô sau khi mắng Tổng đài chăm sóc khách hàng một câu, cắt đứt "Kết nối sóng não", liền đứng dậy vọt tới trước mặt Ngạn Trì và Yến Đôn.

Ngạn Trì nhìn thấy Mã Lệ Tô, hơi kinh ngạc.

Yến Đôn cũng giật mình: Sao cô lại ra đây? Tôi còn chưa nghĩ được cớ đút tổng tài đâu!
Mã Lệ Tô tuy đã diễn qua vô số vai Mary Sue, nhưng bây giờ phải diễn pháo hôi nữ phụ cũng là hạ bút thành văn — — bởi vì, rất nhiều lúc diễn Mary Sue kỳ thực so với diễn bạch liên hoa, trà xanh cũng không khác nhau là mấy.

Mã Lệ Tô dáng dấp e thẹn, bộ dạng muốn nói lại thôi: "Ngạn tổng, trùng hợp thế.......Nói ra, chúng ta dường như đã lâu không có hẹn hò."
Ngạn Trì cau mày, nói: "Ừm..." Nói đến, Ngạn Trì sau vài lần xem mặt liền cảm thấy phiền phức, không hiểu sao nhìn Mã Lệ Tô tương đối vừa mắt, quay về Ngạn Tảo lại sắp xếp vài đối tượng xem mắt cho Ngạn Trì, Ngạn Trì liền nói: "Trước không cần nữa, em và Bạch Lệ Tô thử xem sao!"
Cho nên, Ngạn Trì xếp Mã Lệ Tô vào trong "Đối tượng có thể tiếp tục tìm hiểu".

Mà Mã Lệ Tô làm pháo hôi nữ phụ đương nhiên phải tưởng bở cho rằng mình là bạn gái của Ngạn Trì.

Mã Lệ Tô thẹn thùng ngồi xuống, nói: "Hai người cũng ăn món bánh ngọt này sao? Cảm thấy thế nào?"
Ngạn Trì lại đáp: "Giống nhau đi."
Mã Lệ Tô nhấc tay bốc một miếng bánh lên, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói bánh ngọt này, dùng tay đút ăn sẽ ngon hơn đó—— Đến, tôi đút ngài ăn nha..." Mã Lệ Tô nói đoạn, dùng dư quang khoé mắt ra hiệu cho Yến Đôn.

Yến Đôn ngay lập tức get được ý, trong lòng hô to sư phụ.

Nhân trước khi Ngạn Trì cau mày đẩy ra, Yến Đôn vội cầm một miếng bánh lên, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, để tôi đút Ngạn tổng!" Nói xong, cũng không đợi Ngạn Trì phản ứng, Yến Đôn ngang ngược nhét bánh vào miệng Ngạn Trì, cũng chẳng màn hắn chịu hay không chịu, nhét vào trong là xong chuyện.

Ngạn Trì vừa mở miệng nói: "Tôi— — ưm ưm— — " Ngạn Trì chính như thế bị nhét một miếng bánh ngọt hạnh nhân vào miệng, tình trạng như muốn sặc chết tại hiện trường.

Hệ thống thông báo: [Đút Ngạn Trì ăn bánh trước mặt Mã Lệ Tô] hoàn thành √
Yến Đôn lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.

Mã Lệ Tô nhịn xuống không để lộ nụ cười ăn mừng thắng lợi, tận tình tận lực ra vẻ bi thương uất hận, rưng rưng hức hức hức mà đi, nhưng trong lòng lại nghĩ: Aiya, làm xong việc rồi, trở về còn kịp đến thẩm mỹ viện ngủ nữa.

Yến Đôn nhìn Ngạn Trì xém chút nữa bị sặc chết, vô cùng áy náy, vừa vội vàng đưa nước cho hắn uống, vừa nói xin lỗi: "Xin lỗi, Ngạn tổng..."
Ngạn Trì rên một tiếng nói: "Mạng của tôi đều sắp đưa cậu rồi."
Hệ thống thông báo: Thành công thu thập lời thoại của bá tổng "Mạng cho em" √
Yến Đôn thấy Ngạn Trì cũng không thật sự tức giận, liền yên tâm, còn trêu chọc hỏi: "Bạch Lệ Tô nói là thật ạ? Cái bánh này thật sự là dùng tay đút ăn ngon hơn sao?"
Bá tổng Ngạn Trì nở nụ cười tà mị: "Cậu thử xem chẳng phải là biết rồi sao?"
Yến Đôn ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại, hai má liền bị bá tổng bóp lấy, đôi môi bị ép mở ra, bị miễn cưỡng nhét vào một miếng bánh hạnh nhân.


Yến Đôn cũng đứng trước tình trạng xém chút nữa bị sặc chết: Thật tình là ăn miếng trả miếng!
Nhìn Ngạn Trì cười kiểu đầu trộm đuôi cướp, Yến Đôn quên mất thân phận khác biệt, trét bánh ngọt lên mặt hắn.

Ngạn Trì cũng ngang ngược không kém, trở tay đem miếng bánh nguyên vẹn trét lên mặt Yến Đôn.

Ngay lúc thời điểm Ngạn Tảo đến Tiệm Đồ Ngọt Đỉnh Nhất Bản Địa, nhìn thấy một màn là: Yến Đôn cùng Ngạn Trì trên mặt dính đầy bánh ngọt.

Quản lí cửa hiệu ở bên cạnh nói: "Bánh ngọt nhân hạnh nhân bôi lên mặt không thoải mái lắm đâu, sợ cộm da mặt mềm mại của hai người, có muốn thử món bánh này không, bên trong có nhân quả Mâm xôi Pháp, bơ New Zealand và hoa hồng Vân Nam đặc biệt rất tốt cho da."
Ngạn Tảo vẻ mặt giống như gia trưởng nhìn thấy chechow: "Xảy ra chuyện gì..."
Ngạn Trì nhìn thấy Ngạn Tảo, cũng lộ ra vẻ mặt chechow bị tóm được: "Anh...!Anh, sao anh lại tới đây?"
Yến Đôn nhìn thấy Ngạn Tảo, cũng tự hối hận vì thất thố: Mình bây giờ nhất định trông rất ngu ngốc...!Haizz!
Ngạn Tảo cười một tiếng, nói: "Tất cả mọi người đều đang tăng ca, các người lại hẹn nhau đi tìm thú vui."
Câu này không nhẹ không nặng, dù là đang cười nói, lại khiến người khác có cảm giác cực kỳ ngột ngạt.

Bá đạo tổng tài Ngạn Trì thời khắc này giống hệt như bạn nhỏ ở nhà trẻ, bĩu môi nói: "Làm việc kết hợp nghỉ ngơi cũng rất quan trọng! Chỉ biết ở đó tăng ca có tác dụng gì chứ? Còn không phải một biện pháp cũng không có?"
Yến Đôn chột dạ nói: "Thật sự rất xin lỗi, Ngạn đổng.

Chúng tôi chỉ là ra ngoài ăn một chút, bây giờ lập tức trở về..."
"Không cần." Ngạn Tảo giơ tay khẽ nhìn đồng hồ, "Thời gian cũng không còn sớm, cậu tan tầm nghỉ ngơi đi.

Ngày mai còn phải đi làm nữa."
"Chuyện này..." Yến Đôn cũng không dám đồng ý.

Ngạn Tảo cười cười: "Không có chuyện gì, Ngạn tổng nói đúng, làm việc kết hợp nghỉ ngơi rất quan trọng, ngồi héo mòn ở đó cũng vô dụng.

Cậu về nhà trước đi."
"Vâng." Yến Đôn lúc này mới đáp ứng.

Ngạn Tảo liền hướng Ngạn Trì nâng nâng cằm: "Chú, cũng cùng anh về nhà."
Ngạn Trì sau lưng phát lạnh:...!
Anh của mình cười rộ lên trông thật đáng sợ.

Ngạn Trì cùng Ngạn Tảo vừa về đến, Ngạn Tảo liền bộc phát ba câu hỏi tâm hồn*: "Chú và Bạch Lệ Tô tính thế nào rồi? Gần đây có hẹn gặp nhau không? Tiến triển ra sao rồi?"
*Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Ngạn Trì nhún nhường nói: "Gần đây công ty có việc bận, cô ấy cũng phải quay chương trình, không rảnh hẹn hò.

Cũng không thể nói có tiến triển gì được."

"Có đúng không?" Ngạn Tảo giọng điệu không tin tưởng, "Chú thật sự nghiêm túc rút không ra thời gian rảnh sao? Huống hồ, nơi làm việc của chú cũng không phải là nơi cô ấy quay chương trình à? Anh cũng thấy chú có phần cô ấy, mới sắp xếp như thế.

Chú cũng đừng phụ nỗi khổ tâm của anh."
Ngạn Trì nghe đến lời này của anh cả nhà mình ngược lại cảm thấy khá bất ngờ: "Anh sao lại đối với chuyện em kết hôn để ý vậy?"
Ngạn Tảo lại nói: "Nói gì đấy? Chú là em ruột, việc này không phải nên làm sao?"
"Nhưng chúng ta đều là thanh niên trai tráng, không phải nên hiểu rõ nhau, đều không ổn định sớm như thế à?" Ngạn Trì nói như thể đương nhiên, "Em còn tưởng rằng anh giúp em sắp xếp chuyện này chỉ để ứng phó lão thái thái thôi.

Không ngờ thanh niên trẻ như anh còn có sức lực hối kết hôn!"
Ngạn Tảo nói: "Lão thái thái lớn tuổi, lẩm bẩm muốn ôm cháu.

Anh là gay, người không trông cậy nổi anh, chỉ có thể dùng sức trên người chú không phải sao?"
Ngạn Trì cười rạng rỡ: "Hê, yêu thương của anh là gắp lửa bỏ tay người, đem nhiệm vụ nối dõi tông đường thảy lên đầu em?"
"Chú đồ tiểu quỷ này..." Ngạn Tảo bất đắc dĩ cười cười, lại quay về đề tài xem mắt, "Chú chọn chọn bỏ bỏ, cái này không lọt mắt, cái kia không thích, cũng chỉ có một Bạch Lệ Tô miễn cưỡng lọt vào mắt của chú.

Chú cẩn thận ở bên cô ấy đi, cho cô ấy một cơ hội, cũng là cho bản thân mình cơ hội..."
Ngạn Trì không nghĩ đại ca cool ngầu boy nhà mình lại có một ngày sẽ dốc lòng khuyên nhủ bản thân xem mắt, cảm thấy thế giới thay đổi rồi.

Chẳng qua cũng đã hết cách, Ngạn Trì tuy rằng bá đạo, nhưng bá đạo không qua được ông anh ruột, không thể làm gì khác ngoài gật đầu liên tục: "Được, được, em trở về liền để Tiểu Yến sắp xếp em và Bạch Lệ Tô hẹn hò, được chưa?"
Ngạn Tảo cảm thấy không ổn: "Bản thân chú không sắp xếp, tại sao để Tiểu Yến sắp xếp?"
Ngạn Trì nói: "Này không phải là công tác của cậu ta à?"
"Ở đâu ra thư ký sắp xếp hẹn hò cho tổng tài?"
"Cũng không có thư ký thu nhập một năm một trăm vạn đâu!" Ngạn Trì nói, "Lấy tiền lương cao như vậy chẳng lẽ không làm việc?"
Ngạn Tảo nghe vậy thầm giật mình, nói: "Thu nhập một năm một trăm vạn?"
"Đúng vậy." Ngạn Trì mặt cây ngay không sợ chết đứng, "Em vui vẻ cho cậu ta đề ra mức lương."
Ngạn Tảo cảm thấy thế giới này cũng quá ma quái, không nhịn được hỏi: "Đề mức lương? Vậy tiền lương cậu ấy vốn dĩ nhiều hay ít?"
Ngạn Trì nhớ ra một chút, nói: "Hình như là hơn 30 vạn."
"..." Ngạn Tảo thực sự là phục cái thằng em trai này rồi, "Chuyện tăng lương này có phải hơi khoa trương không?"
Ngạn Trì lại không đồng ý: "Cái này có gì đâu chứ? Công ty có tiền!" Nói xong, Ngạn Trì mới nhớ ra công ty cũng không phải hoàn toàn là của mình, liền liếc liếc Ngạn Tảo, thử thăm dò hỏi: "Anh cảm thấy đưa nhiều quá sao?"
Ngạn Tảo nói: "Không nhiều."
Chỉ là Ngạn Tảo hơi hơi khó chịu, cảm thấy người đưa Yến Đôn tiền lương một năm trăm vạn hẳn phải chính là mình, mà không phải người khác.

Vì vậy, Ngạn Tảo lại nói: "Phía anh bên này đang thiếu thư ký, không bằng đem Tiểu Yến điều đến phía bên này của anh đi."
Ngạn Trì nghe vậy, lộ ra biểu tình đứa nhóc bị cướp mất đồ chơi: "Không được! Anh thiếu thư ký thì tìm HR tuyển người đi, đào Tiểu Yến của em làm gì?"
Ngạn Tảo nghĩ: Tiểu Yến không phải là của chú.

Hừ.


Yến Đôn nào biết mình trở thành thư ký bị hai bá tổng tài tranh giành, chỉ là nên làm gì thì làm.

Cậu ở tiệm bánh ngọt trét bánh, cả người chật vật, rửa mặt, xong xuôi mới rời khỏi Tiệm Đồ Ngọt Đỉnh Nhất Bản Địa.

Nơi này cách nhà cậu không xa, cậu bèn rẽ vào đường nhỏ để về.

Ai ngờ, Yến Đôn đi được nửa đường, bỗng đá trúng một người.

Yến Đôn hét lên một tiếng, đối phương cũng hét lên một tiếng.

Nghe đến đối phương la hét thảm thiết, Yến Đôn kinh hồn: "Là...!Là Hoa tổng sao?"
Hoa Đại Mạo máu me đầy mặt từ trong bụi cỏ bò ra ngoài: "À...!Là cậu..."
Nói xong, Hoa Đại Mạo liền ngất đi.

Yến Đôn thực sự hoảng sợ, nhanh chóng ngồi chồm hổm kiểm tra tình hình Hoa Đại Mạo, phát hiện Hoa Đại Mạo máu đầy cả người, cả người trông rất đáng thương.

Yến Đôn nhanh chóng cầm điện thoại di động, chuẩn bị nhấn gọi 110.

Lúc này, Tổng đài chăm sóc khách hàng lần thứ hai login nhắc nhở: Thân ái không thể báo cảnh sát, cũng không có thể đưa hắn đến bệnh viện nha!
Yến Đôn nghi hoặc: Tại sao?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Trong thế giới truyện bá tổng, nhân vật chính gặp phải nam phụ bị thương ngã trên mặt đất, cũng đều phải vác về nhà.

Xưa nay nào có lựa chọn đưa đến cục cảnh sát hay bệnh viện nha.

Yến Đôn:???
Yến Đôn bó tay rồi.

Chỉ có thể dùng logic của truyện bá tổng thôi.

Hơn nữa, hệ thống bên này cũng đã nhắc nhở cậu phát động kịch bản, cậu phải lôi Hoa Đại Mạo mang về nhà băng bó vết thương cho hắn.

Sau khi đem Hoa Đại Mạo đang hôn mê ném lên ghế sofa nhà mình, Yến Đôn lại lâm vào xoắn xuýt: Mình chưa từng học qua cứu thương chuyên nghiệp! Vết thương của hắn nặng như thế, làm sao băng bó?
Tổng đài chăm sóc khách hàng log in giải đáp thắc mắc: Không sao cả, trong thế giới truyện bá tổng, nhân vật chính có hay không có kiến thức y học cơ bản cũng đều có thể tuỳ tuỳ tiện tiện băng bó cho bá tổng dù máu me đầy người, bá tổng đều có thể phục hồi được.

Yến Đôn: Tùy tùy tiện tiện là được sao?

Khách Phục Quân: Đúng thế.

Yến Đôn: Ukie.

Cho nên, Yến Đôn cầm một miếng băng cá nhân, dán lên trên gáy Hoa Đại Mạo.

Một giây sau, trước đây không lâu còn đang hôn mê trong vũng máu Hoa Đại Mạo đã mơ hồ tỉnh lại...!
Yến Đôn: Trâu bò..