Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản

Chương 33




Edit by DiiHy
Beta by MaiAnh


Rốt cuộc cũng chịu đựng qua tuần trăng mật không mong muốn, lúc Hạ Thừa Diễn về đến nhà thì sắc mặt đã không tốt. Không để ý đến dò hỏi của mẹ, Hạ Thừa Diễn tùy tiện trả lời một chút rồi chuẩn bị đi công ty.


Tuy rằng đã kết hôn, nhưng Hạ Thừa Diễn cũng không muốn chuyển ra khỏi biệt thự của Hạ gia, cũng đã ở đây lâu như vậy, hơn nữa mọi chuyện đều có người hầu hạ rất tốt, chuyển ra ngoài ở tất nhiên sẽ không thoải mái bằng ở đây.


Chỉ có một điều duy nhất làm hắn không vừa lòng, là trong nhà có thêm một người phụ nữ hắn không thích.


Thấy hắn muốn đến công ty, Triệu Tinh Nghiên lập tức la lên: "Hạ Thừa Diễn, có phải anh đến công ty để gặp con tiện nhân Bạch Chỉ Nịnh kia đúng không!"


Kết hôn cũng không làm cho Triệu Tinh Nghiên có cảm giác an toàn nào, huống chi trong tuần trăng mật vừa qua, người đàn ông này còn không chịu chạm vào cô ta, đó là một trong những lí do làm cô ta suy nghĩ nhiều.


Hơn nữa Bạch Chỉ Nịnh còn là nghệ sĩ của giải trí Thanh Bình, chỉ cần Bạch Chỉ Nịnh còn ở công ty một ngày, Triệu Tinh Nghiên không thể yên tâm mà để Hạ Thừa Diễn đến công ty.


Lại đến rồi lại đến rồi!


Hạ Thừa Diễn nghe thấy âm thanh chói tai kia liền theo bản năng mà nhíu mày. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình hàng ngày đều cuồng loạn như một người điên.


Không đợi Hạ Thừa Diễn kịp nói một câu, câu nói tiếp theo của Triệu Tinh Nghiên đã lọt vào tai của anh ta


"Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của anh, nhưng Hạ Thừa Diễn anh cũng đừng quên, bây giờ tôi mới là vợ anh. Nếu anh không muốn làm cho Hạ thị và Triệu thị bất hòa, thì nhanh chóng làm cho Bạch Chỉ Nịnh cút ra khỏi giải trí Thanh Bình cho tôi."


Mình đã offline còn bị người phụ nữ này khiêu chiến nhiều lần, mặt Hạ Thừa Diễn lập tức trầm xuống, đôi mắt âm u mà nhìn Triệu Tinh Nghiên.


Triệu Tinh Nghiên chưa từng thấy dáng vẻ này của anh ta nên bị dọa không nhẹ, nhất thời liền nói lắp: "Anh, anh trừng tôi làm gì, chẳng lẽ tôi nói sai à?"


Hạ Thừa Diễn nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Tinh Nghiên tôi cảnh cáo cô, nếu cô đã gả đến đây thì phải tuân thủ quy củ của Hạ gia. Còn Thanh Bình là của nhà họ Hạ, không có bất kì quan hệ nào với cô. Nếu để tôi phát hiện ra cô làm gì mờ ám sau lưng tôi, đừng trách tôi không khách khí với cô!"


"Triệu gia của cô không lớn đến mức có thể một tay che trời. Điều này cô nhớ cho kĩ vào!"


Nói xong những lời tàn nhẫn, Hạ Thừa Diễn hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, hoàn toàn không quan tâm Triệu Tinh Nghiên với dáng vẻ khó thở ở sau lưng.


Mười ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giây tiếp theo Triệu Tinh Nghiên giống như nổi điên đem toàn bộ gối trên giường đập xuống đất.


Aaa cô ta mới là phu nhân tổng giám đốc của Thanh Bình, muốn đuổi một diễn viên nhỏ cút đi không phải chỉ cần một câu của cô ta thôi sao!


*


"Tốt, kết thúc công việc! Hôm nay dừng ở đây thôi!"


Đạo diễn vừa nói xong, đoàn phim lập tức vang lên một loạt tiếng hoan hô. Từ lúc khai máy đến nay đây là lần đầu tiên bọn họ được nghỉ sớm như vậy đấy.


Câu tiếp theo của đạo diễn càng làm cho mọi người hưng phấn hơn.


"Hôm nay vừa lúc kết thúc sớm, trong khoảng thời gian này đều vất vả cho mọi người, nên đêm nay có người mời khách, mọi người có thể thoải mái ăn uống tốt một chút!"


Lời này vừa nói ra quả nhiên được không ít người ủng hộ, có người cười hỏi: "Là đạo diễn mời khách sao?"


Lưu đạo pha trò xua tay: "Không không không, tôi làm gì có tiền mà mời các người ăn cơm, lần này là Hồ tổng mời khách, địa điểm ở khách sạn Cẩm Duyên."


Hồ tổng là một trong những nhà đầu tư lần này, có quan hệ rất tốt với đoàn phim. Trước kia còn thường xuyên tới thăm tổ kịch mấy lần, trên cơ bản mọi người cũng đã gặp qua.


Khách sạn Cẩm Duyên là khách sạn xa hoa hàng đầu trong nước, gồm cả dịch vụ ăn uống và nghỉ ngơi. Ở trong mắt mọi người có thể đi vào đây là tượng trưng cho kẻ có tiền, khách hàng nhất định không phú cũng quý.


"Oa, Hồ tổng cũng thật tốt quá đi! Muốn đi Cẩm Duyên ăn một lần ít nhất cũng tiêu phí của tôi hai tháng tiền lương không ăn không uống."


Đúng lúc này Lâm Hoài Chi một bên bổ sung, càng làm mọi người mong chờ: "Hơn nữa hương vị rất tốt, kể cả là phục vụ hay đồ ăn tuyết đối không làm phụ cái giá phải trả."


Mọi người càng nghe càng thêm chờ mong, chỉ là Mạc Nhiên hơi hơi nhíu mày.


Hồ tổng...... Mạc Nhiên nhớ rõ người này, mỗi lần người này đến rất khiêm tốn, nhưng cô có cảm giác tầm mắt của ông ta thường xuyên đặt trên người cô.


Cái loại này ánh mắt, cũng không phải là loại ánh mắt làm người ta thấy thoải mái.


Mặc dù biết rằng từ chối sẽ làm nhiều người mất hứng, nhưng bây giờ mình đã không có địa vị như đời trước, gặp phải một ít chuyện khó giải quyết phải cố kỵ rất nhiều, cho nên nếu có thể tránh thì nên tránh cho.


Sau khi cân nhắc nhiều mặt, Mạc Nhiên vẫn lựa chọn mở miệng: "Đạo diễn Lưu, tối nay nhà tôi có chút việc, nên không đi được, mọi người cứ đi ăn vui vẻ."


"Khó có cơ hội mọi người cùng nhau liên hoan một lần, lại còn ở Cẩm Duyên nữa, đừng từ chối, càng nhiều người càng náo nhiệt." Có người nói.


Lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa còn chuyện gì quan trọng hơn mỹ thực chứ."


"Nhưng......"


Đạo diễn cũng gia nhập vào đội khuyên bảo: "Tiểu Mạc đi cùng đi, vừa đúng lúc hôm nay cô đóng máy, coi như mọi người cùng nhau chúc mừng cho cô."


Mạc Ngiên đúng là không thắng nổi nhiều người đồng loạt khuyên bảo, mắt thấy một đám người đều nhìn cô, Mạc Nhiên chỉ có thể đồng ý.


Những người ở đây cũng rất tốt với cô, mà thứ Mạc Nhiên khó từ chối nhất đó là thiện ý.


Mặc dù Vũ Hân không ở đây, nhưng chỉ cùng nhau ăn bữa cơm thôi.... chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.


Thấy cô đồng ý, mọi người lại hoan hô lần nữa: "Tốt, chuẩn bị lên đường đến bữa tiệc lớn!"


*


Lại lần nữa ra khỏi công ty lúc còn sớm, Tần Thâm lái xe rất nhanh về nhà đón mẹ.


Chung Hân Ý rất vui mừng khi con trai đã dần dần khôi phục bình thường, bây giờ nhìn thấy con trai nhà mình tâm tình lại càng tốt hơn: "Thâm Thâm, hôm nay có chuyện gì sao? Con về sớm vậy làm gì, dì giúp việc còn chưa nấu xong cơm đâu."


Tần Thâm lấy ra một hộp quà được gói tinh xảo, vừa nhìn là biết quà tặng, đưa đến trước mặt Chung Hân Ý, thấp giọng cười: "Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, chúc người sinh nhật vui vẻ. Con đã đặt bàn ở Cẩm Duyên rồi, lát nữa chúng ta qua đấy ăn cơm, hôm nay là ngày đặc biệt nên không ăn cơm ở nhà."


Đột nhiên nhận được quà Chung Hân Ý bất ngờ sửng sốt, ngay sau đó có chút không dám tin mà nhận lấy: "Đây là cho mẹ?"


Từ trước đến nay Chung Hân Ý không hay để ý đến ngày sinh nhật. Trước kia cũng chưa từng đặc biệt tổ chức sinh nhật. Tần Thâm khi ấy tuy rằng nhớ rõ ngày sinh nhật của mẹ, nhưng cũng chỉ bảo trợ lí chọn quà rồi đưa đến đây, cũng không thể nào nói một câu chúc mừng sinh nhật mẹ.


Nhiều năm đã qua Chung Hân Ý cũng đã tạo thành thói quen để mặc cho sinh nhật đi qua, không ngờ sinh nhật năm nay bà nhận được kinh hỉ* như thế này.


*kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng.


Tần Thâm gật gật đầu: "Mẹ, mẹ mở ra nhìn xem có thích không? Đây là con tự mình đi chọn ở tiệm, nếu không thích để con đi đổi."


Chung Hân Ý vừa mở ra đã thấy, bên trong là một chiếc khăn lụa có hoa văn rất đẹp được xếp chỉnh tề để ở đó, không cần tự mình sờ, chỉ dùng mắt thường xem liền biết nhất định là làm từ vải cực tốt, giá trị xa xỉ.


Chung Hân Ý làm phu nhân, tự nhiên cũng yêu thích không buông loại đồ vật nhỏ xinh đẹp này. Huống chi đây còn là quà của con trai chọn cho bà, ý nghĩa còn lớn hơn, sao Chung Hân Ý có thể không thích được.


Rất yêu thích khăn lụa mà vuốt ve vài cái, Chung Hân Ý cười không khép được miệng: "Thích, đồ con đưa cho mẹ tất nhiên là mẹ thích rồi."


Trong mắt Tần Thâm hiện lên ý cười: "Thời gian cũng không còn sớm, để con mang mẹ đi ăn cơm đi."


Trước kia hai mẹ con sống dựa vào nhau nhiều năm, ngay cả một lần cùng nhau ăn cơm bên ngoài cũng có.


Chung Hân Ý cất kĩ quà tặng của con trai sau đó rất vui vẻ đồng ý: "Chúng ta đi thôi."


Cẩm Duyên ở khu vực buôn bán phồn hoa nhất Đế Đô, cao hơn hai mươi tầng. Tầng một là đại sảnh, tất cả các hoạt động hành chính về ăn uống, nghỉ ngơi đều làm việc ở đây. Tầng hai rộng lớn tất cả đều là bàn ăn là nơi dùng cơm của khách hàng. Tầng ba có tác dụng giống tầng hai, chẳng qua ở đây có thêm các phòng ăn riêng, để cho khách hàng có không gian riêng tư khi dùng cơm.


Từ tầng ba trở lên đều là dịch vụ thuê phòng nghỉ ngơi, số tầng càng cao thì phòng càng xa hoa, cùng đó giá cả cũng càng thêm đắt đỏ.


Khi đoàn người của đoàn phim đến đây, ngoại trừ mấy người Lâm Hoài Chi và đạo diễn đã đến đây nhiều lần, thì những người khác đều đồng loạt phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.


Tầng một lộng lẫy làm cho đám người vừa tiến vào có cảm giác như đi vào đại sảnh cung điện, đúng là nơi tốt nhất, phục vụ rất chuyên nghiệp


Thấy một đám người đi vào giống như chưa thấy qua bộ mặt này của thành phố, trên mặt nhân viên phục vụ cũng không hiện lên cái gì khác thường, miệng mỉm cười một giây cũng không tắt, lập tức lại gần chào hỏi: "Xin hỏi các vị có yêu cầu gì không?"


Tất nhiên lúc này đạo diễn phải ra mặt: "Xin hỏi phòng ăn 305 ở đâu?"


Nhân viên phục vụ lập tức tỉnh ngộ: "Là khách của Hồ tổng đúng không ạ? Hồ tổng đã đến, tôi sẽ dẫn các vị đến đấy."


Đám người theo nhân viên phục vụ vào thang máy lên tầng ba, rất nhanh đã được dẫn đến cửa phòng 305.


"Đây là phòng 305, tôi đợi ở bên ngoài, nếu có chuyện gì có thể trực tiếp gọi tôi."


Đạo diễn nói cảm ơn với phục vụ, sau đó làm đại diện của nhóm người, đứng phía trước gõ cửa.


Bên trong Hồ tổng đã đợi được một đoạn thời gian, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng phía sau lưng đạo diễn Lưu, vốn đang bất mãn vì phải đợi chờ nay đã tan đi không ít.


Còn tốt còn tốt, mục tiêu lần này của hắn cũng đến, không uổng công hắn chờ đợi.


Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, ngoài mặt Hồ tổng cũng không biểu lộ ra ý gì, cười ha hả mà đi lên tiếp đón đạo diễn: "Hôm nay cảm ơn đạo diễn Lưu đã cho lão Hồ tôi hãnh diện mặt mũi, mau vào trong ngồi."


Đạo diễn Lưu cũng cảm ơn Hồ tổng đã nhiệt tình mời, hơn nữa đã đầu tư cho đoàn phim không ít: "Hồ tổng không cần khách khí, ngài yên tâm, tiến độ đoàn phim đều rất tốt, rất nhanh có thể đóng máy."


"Ông làm việc tôi rất yên tâm, ngồi đi, mọi người đều ngồi đi." Hồ tổng làm chủ nhà mời đoàn người ngồi xuống. Sau khi những người khác lễ phép chào hỏi, cũng sôi nổi ngồi vào vị trí.


Nói là một nhóm người, nhưng trên thực tế chỉ có mấy diễn viên chính cùng đạo viễn, phó đạo diên và mấy người phụ trách đã làm việc lâu năm trong đoàn phim, mấy người làm việc lâu năm ở đoàn phim, đã quen thuộc với mấy loại tiệc tùng thế này.


Thực đơn cũng rất tốt, hiệu suất làm việc của Cẩm Duyên đúng là rất được, rất nhanh một bàn đồ ăn mỹ vị đã được bưng lên.


Sau khi chính thức bắt đầu, Mạc Nhiên chỉ yên lặng mà ăn đồ ăn, nhìn những người khác nói chuyện với nhau rất vui, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Nhưng không ngờ một lúc sau đề tài vẫn bị vứt trên người cô.


"Nghe nói đây là lần đầu tiên tiểu Mạc đóng phim, vậy trước đó cô làm gì?"


Hồ tổng từ trước đến nay đã quen đặt câu hỏi làm cho Mạc Nhiên đành phải trả lời: "Lúc trước tôi vẫn luôn ở nhà, có thể coi như là người làm việc tự do."


Câu trả lời này làm Hồ tổng rất vừa lòng, nếu không có công việc chính thức, sau đó lại chạy tới đoàn phim làm diễn viên quần chúng, như vậy chắc là thiếu tiền.


Thiếu tiền thì tốt, thiếu tiền vừa lúc hắn có thể cho, loại chuyện kia cũng dễ làm hơn nhiều.


Vì thế câu tiếp theo, cuối cùng Hồ tổng vẫn nhịn không được lặng lẽ vạch ra một chút khăn che mặt, lộ ra gương mặt thật.


"Vậy tiểu Mạc có ý định vào giới giải trí không?"


14/08/2020