Xuyên Thành Vợ Trước Của Vai Ác Khiếm Thị

Chương 28: 28: Phúc Hắc 2





Mặt khác, việc Dư Hoàn phải gặp Khâu Diệc Phong vào ngày khởi quay ở đoàn phim cô mới được biết.
Chiều hôm đó, Dương Hàm ngồi ở bên trái Dư Hoàn, Diệp Nhất Luân ngồi ở bên phải, Khâu Diệc Phong ngồi ở một góc nhỏ của hàng phía sau.
Diệp Nhất Luân thường thường sẽ quay đầu lại liếc Khâu Diệc Phong một cái, trong lòng cực kì đắc ý.
Năm ngoái Diệp Nhất Luân tham gia hoạt động, chỉ có thể ở xa xa nhìn Dư Hoàn và Khâu Diệc Phong show ân ái.

Hiện giờ phong thủy luân chuyển, Khâu Diệc phong cũng có ngày hôm nay.
Lúc đó Dương Hàm đang lôi kéo Dư Hoàn bàn về kịch bản, cô ấy rất thích cô nên có chút bám người.
Khi đọc đến suất diễn của Diệp Nhất Luân, Dư Hoàn nghiêng đầu nhìn anh một cái, tình cờ, Diệp Nhất Luân cũng đang đấu mắt với Khâu Diệc Phong ở phía sau.
Dư Hoàn hơi nhíu mày: "Anh cứ luôn quay xuống nhìn anh ta làm gì? Lúc nghiên cứu kịch bản có thể nghiêm túc chút không? Kĩ thuật diễn của anh đã không tốt, sao anh còn không chuyên tâm nữa? Tôi giảng cho anh, anh không thể kéo chân sau được."
Diệp Nhất Luân thấy Dư Hoàn nói chuyện với mình, liền cười nói: "Em yên tâm, sẽ không đâu, tôi có thức đêm học cũng sẽ học đâu vào đấy."
Dứt lời, Diệp Nhất Luân đột nhiên đem ghế nhích lại gần Dư Hoàn, sau đó nói một chút về chiến tích của mình mấy ngày trước.
Diệp Nhất Luân nói xong, thấy Dư Hoàn không có phản ứng gì, đột nhiên anh có chút lo lắng, Dư Hoàn sẽ không phải còn lưu luyến Khâu Diệc Phong chứ?
"Em trách tôi đã tự ý quyết định sao?" Diệp Nhất Luân căng thẳng hỏi.
"Không có, cảm ơn anh, để biểu đạt lòng cảm kích, sau khi anh vào đoàn làm phim cơm của anh mỗi ngày sẽ do tôi trả.

Tôi biết anh không thích ăn cơm hộp, vậy anh muốn ăn cái gì, nhân viên công tác của anh muốn ăn cái gì, cứ ra tiệm lẩu trước cửa kia đặt, tất cả ghi hóa đơn cho tôi."
Diệp Nhất Luân thụ sủng nhược kinh, hơn nửa ngày mới nói: "Vậy thì ngại quá, tôi lại không thiếu tiền..."
Dư Hoàn ngẩng đầu cười cười với anh: "Tôi cũng không thiếu tiền, đây là thành ý, anh cứ nhận lấy.

Huống chi, tiệm lẩu kia là do Bặc Mạn mở, coi như ủng hộ cô ấy."
Nghe được lời này, Diệp Nhất Luân trợn mắt há hốc mồm: "Ôi chao, Bặc Mạn đúng là thâm tàng bất lộ, mấy năm nay ở trước mặt em kiếm được không ít nhỉ."
Dư Hoàn lúc này mới quay đầu hướng về phía Dương Hàm cười mở miệng: "Em muốn ăn cái gì cũng tính cho chị nhé."
Dương Hàm không khách khí, vội vàng gật đầu: "Cảm ơn chị Hoàn."
Diệp Nhất Luân sốt ruột vỗ bàn: "Cô cảm ơn tôi là được, cô hưởng ké hào quang của tôi!"
Thời gian một buổi chiều, ba người bọn họ bắt đầu thân thuộc dần lên.
Ăn xong cơm tối, Diệp Nhất Luân nhích gần đến trước mặt Dư Hoàn hỏi: "Vừa nghĩ đến tôi và Khâu Diệc Phong còn có cảnh diễn phối hợp tôi liền tức giận.


Em nói ở trong đoàn phim còn rất nhiều biện pháp chỉnh người, có muốn giày vò cậu ta chút đỉnh không?"
Dư Hoàn liếc mắt nhìn anh: "Phim là của đạo diễn Hoa, đừng làm chuyện xấu, đạo diễn Hoa sẽ không vui."
Dư Hoàn dừng một chút, một hồi lâu lại tiếp tục mở miệng: "Những thủ đoạn nhỏ đâm sau lưng đó tôi không thèm làm.

Nhưng mà, hiện giờ dưới tên của Khâu Diệc Phong còn một căn nhà, lúc đó là do cầm tiền của tôi trả trước.

Trong lòng vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy khó chịu.

Tôi định quay xong bộ phim này rồi sẽ nghĩ cách lấy về."
Diệp Nhất Luân nhíu mày suy nghĩ một chốc, nửa ngày sau mới nói: "Thứ đã cho rồi không tiện đòi lại, nếu em vẫn khó chịu thì coi như tống cổ ăn mày đi."
Dương Hàm ngồi một bên ăn cơm nghe được một ít, cô đột nhiên xen vào nói: "Khâu Diệc Phong đã chia tay với chị rồi, còn không biết xấu hổ muốn đồ của chị? Dù có là đồ vật đã cho đi rồi không tiện đòi lại đi chăng nữa, nếu anh ta vẫn còn là đàn ông thì nên đem tiền mua nhà nhổ ra!"
Diệp Nhất Luân trợn trắng mắt: "Cô còn nhỏ, cô càng hiểu rõ tên Khâu Diệc Phong này, sẽ phát hiện cậu ta còn vô sỉ nhiều lắm."
Mặc dù như vậy, lúc này trong lòng Diệp Nhất Luân vẫn có chút cảm kích Khâu Diệc Phong, nếu không phải là vì Khâu Diệc Phong, Dư Hoàn cũng sẽ không nói nhiều với anh như vậy.
Vì vậy, Diệp Nhất Luân vỗ ngực nói: "Em yên tâm, hôm nào tôi sẽ cho người đến hù dọa cậu ta một chút, nếu cậu ta thực sự còn biết xấu hổ, sẽ trả lại tiền cho em!"
Sau khi ăn xong, Diệp Nhất Luân chủ động đề nghị muốn đưa Dư Hoàn về.
Ngoại trừ Dư Hoàn, những người khác đều ở trong khách sạn mà đoàn phim đã sắp xếp.

Diệp Nhất Luân chưa từng tới nhà của Dư Hoàn ở thành phố H, anh rất muốn qua đó ngồi một chút.
Chỉ là không biết, Dư Hoàn có đồng ý hay không.
Quả nhiên, Dư Hoàn trực tiếp cự tuyệt anh: "Tài xế của tôi đã đợi ở bên ngoài rồi, không cần anh đưa tôi về, lát nữa anh đưa Dương Hàm về là được."
Dương Hàm không ngốc, nhìn ra được tình cảm của Diệp Nhất Luân với Dư Hoàn, vội vàng xua tay: "Không không không, không cần đâu, trợ lí của tôi cũng đang đợi ở bên ngoài rồi."
Diệp Nhất Luân bĩu môi, nói: "Dư Hoàn, đừng không có thành ý như vậy, tôi còn giúp em xử lí Khâu Diệc Phong nữa, chẳng phải em nói muốn cảm ơn tôi sao.

Ở đây tôi lại không ăn được mấy bữa, tôi muốn đi thăm nhà của em, nghe nói lúc em mua rất rẻ, hiện giờ đã tăng giá gấp mấy lần rồi.

Tôi còn nghe Bặc Mạn kể, trang trí nội thất bên đó đẹp lắm.


Tôi muốn đi xem một chút, xem xong sẽ đi, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng."
Dư Hoàn uống một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu nghiêm túc trịnh trọng nhìn Diệp Nhất Luân, lên tiếng nhắc nhở: "Là bạn bè, tôi đương nhiên nên mời mọi người đến xem qua thử.

Chỉ là bây giờ đã muộn rồi, hơn nữa ông xã tôi cũng đang ở đó."
Diệp Nhất Luân vốn dĩ cũng đang uống nước, nghe được lời này, suýt nữa sặc: "Em nói cái gì? Em mang Diêu Hi tới đây?"
Dương Hàm không dám ở lại làm bóng đèn, nhân cơ hội này vội vàng chuồn mất.
Dư Hoàn cứng rắn lôi kéo Dương Hàm qua đây, lúc này thấy cơm đã ăn xong rồi, cũng không ngăn cản cô ấy nữa.
Sau khi Dương Hàm rời đi, Dư Hoàn mới bất lực mở miệng: "Đúng vậy, thân thể anh ấy không tốt, một mình ở thành phố B tôi không yên tâm."
"Em không định tìm y tá chăm sóc cho anh ta sao? Mắt anh ta chỉ là không nhìn thấy, không phải là không thể tự chăm sóc bản thân, em quản anh ta làm gì?" Hỏa khí của Diệp Nhất Luân lại tăng lên.
Không dễ gì mới tiễn đi một Khâu Diệc Phong, Diêu Hi đối với Diệp Nhất Luân mà nói, cũng là một cái □□ phiền phức.
"Anh ấy là chồng tôi, tôi không quan tâm anh ấy thì ai?"
Nói xong, Dư Hoàn gọi phục vụ đến thanh toán.
Sau khi cầm túi xách lên, Dư Hoàn hỏi Diệp Nhất Luân: "Không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây.

Anh cũng về sớm chút, học thuộc kịch bản."
Diệp Nhất Luân tức giận ngồi tại chỗ, trầm ngâm trong chốc lát, anh lập tức đứng dậy đuổi theo Dư Hoàn: "Em đợi chút, tôi đưa em về, trong xe tôi vừa vặn có hai hộp đồ bổ, tôi mang qua đó sẵn tiện thăm hỏi chồng em một chút."
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "thăm hỏi" này.
Dư Hoàn có chút khó xử: "Nếu anh đi, tôi lo sẽ..."
"Em không cần lo, tôi sẽ không làm gì anh ta." Diệp Nhất Luân không đợi Dư Hoàn nói xong liền ngắt lời.
Dư Hoàn trợn mắt nhìn anh, không phải cô lo cho Diêu Hi, cô lo là Diệp Nhất Luân sẽ bị Diêu Hi làm cho tức điên!
Nếu Diệp Nhất Luân đã khăng khăng muốn đi, cô cũng không tiện ngăn cản.
Chỗ ở của Dư Hoàn cách đoàn phim rất gần, lái xe chưa tròn năm phút là tới.
Sau khi Diệp Nhất Luân xách theo đồ bổ vào cửa, Diêu Hi liền chú ý đến người tới.
Diêu Hi trong lòng không vui, lại giả vờ vô tội mở miệng hỏi: "Bà xã, là ai theo em trở về vậy? Anh nghe không giống như tiếng bước chân của Bặc Mạn."
Diệp Nhất Luân cười nhạt một tiếng: "Ha hả, lỗ tai của anh ta vẫn còn tốt chán."

Sắc mặt Diêu Hi tối sầm lại: "Hóa ra là anh Diệp."
Lúc này Diệp Nhất Luân mới âm u cười cười: "Đúng vậy, là tôi, tôi tới thăm anh, đưa cho anh chút đồ bổ."
Giọng nói của Diêu Hi nghe không ra hỉ nộ: "Ồ, vậy cảm tạ."
Diệp Nhất Luân nhẹ a một tiếng, đổi xong dép, lại chỉnh chỉnh cổ áo, hướng về phía Diêu Hi đi qua.
Dư Hoàn đổi xong dép lê, quay sang hỏi Diệp Nhất Luân: "Anh muốn uống cái gì?"
Diệp Nhất Luân cười: "Có coca lạnh không?"
Dư Hoàn hơi trầm ngâm: "Không có, có nước chanh.

Thêm cho anh ít đá được chứ?"
Diệp Nhất Luân híp mắt cười càng vui vẻ: "Được, cảm ơn."
Tủ lạnh có đá viên ở trên lầu, Dư Hoàn đi trước lên gác xép lấy đá viên.
Mà Diệp Nhất Luân lại ngồi bên cạnh Diêu Hi, anh híp mắt đánh giá Diêu Hi, tự cảm thấy đối phó với một người mù vẫn là dư dả.
Cho nên, Diệp Nhất Luân trực tiếp mở miệng khiêu khích: "Dư Hoàn nói với tôi anh cũng theo qua đây, tôi vốn dĩ còn không tin, không ngờ anh thực sự theo tới.

Bệnh này của anh, thật làm chậm trễ không ít việc của Dư Hoàn.

Phàm là anh còn chút lương tâm nào, đều không nên kéo chân sự nghiệp của cô ấy, anh nói xem đúng không?"
Diêu Hi mỉm cười: "Tôi không có làm chậm trễ sự nghiệp của vợ tôi, ngày nào tôi cũng nghe lời cô ấy, ngoan ngoãn đợi ở trong nhà."
Nói rồi, Diêu Hi còn đưa tay sờ ly cà phê hộ lý vừa mới pha cho anh ở trên bàn.
Nhìn thấy anh mò mẫm tìm cốc cà phê, Diệp Nhất Luân càng cảm thấy bất đắc dĩ: "Đôi mắt này của anh, còn có thể tốt lên sao? Hiện giờ công ty của anh cũng bị người ta cướp mất rồi, còn rớt lại một thân tàn tật, tôi cảm thấy, anh vẫn nên đừng làm chậm trễ Dư Hoàn nữa.

Dư Hoàn lương thiện, thấy anh mù rồi, ngại rời xa anh.

Nhưng trong lòng anh nên hiểu rõ, anh rời khỏi cô ấy sớm một chút, đối với anh hay cô ấy đều tốt!"
Diêu Hi cười cười, vẫn như cũ đáp: "Không phải tôi muốn theo qua đây, là bà xã tôi nhất mực muốn tôi đi cùng cô ấy, thế nào, vợ tôi không nói với anh sao? Anh Diệp này, tôi cảm thấy chuyện nhà của tôi và bà xã, anh không cần nhúng tay vào nhỉ?"
"Anh đừng cứ một câu bà xã hai câu bà xã, cô ấy tính là vợ anh gì chứ? Các người thực sự là vợ chồng sao?" Diệp Nhất Luân nghe anh gọi hai tiếng bà xã này, liền khó chịu cực kì.
Sắc mặt của Diêu Hi cũng đen lại: "Sao anh biết được chúng tôi không có tình cảm vợ chồng? Anh nằm dưới gầm giường xem sao?"
Diệp Nhất Luân tức khắc nghẹn lời.
Diêu Hi nói tiếp: "Sau khi tôi và bà xã kết hôn, vẫn luôn ngủ cùng nhau, không tin thì đi phòng ngủ của chúng tôi nhìn xem, anh còn có thể thăm quan tủ quần áo, coi coi có phải quần áo của chúng tôi đều được đặt chung hay không?"
Sắc mặt của Diêu Hi càng đen hơn, một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Thì lại làm sao, kết hôn rồi còn có thể ly hôn, tôi không để ý."
Diêu Hi cười lạnh một tiếng: "Tôi để ý! Anh Diệp, anh có biết loại hành vi này của anh gọi là gì không?"

Thấy Diệp Nhất Luân không nói chuyện, Diêu Hi nói thắng: "Tiểu tam! Anh chính là tiểu tam đi phá hoại gia đình của người khác! Mà vợ tôi căn bản không có tình cảm gì với anh, anh còn lì lợm la liếm.

Tôi nghe nói anh ở nước ngoài có được học vị tiến sĩ, cũng có hiểu biết không ít với văn hóa quốc nội, vẫn luôn xào nhân thiết học bá.

Lẽ nào thầy giáo và mẹ anh không có dạy qua, không nên làm chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sao?"
Diệp Nhất Luân tức giận, một lúc sau mới gằn từng chữ: "Nhưng anh và Dư Hoàn tính là kết hôn cái gì chứ? Anh vốn dĩ chính là bị Khâu Diệc Phong đưa đến thay thế, cô ấy căn bản không tính là vợ anh được không?"
"Cô ấy sao mà không tính là vợ tôi? Ngày thứ hai kết hôn chúng tôi đã đi lãnh chứng rồi.

Tôi là chồng của cô ấy trên danh nghĩa pháp luật.

Ngược lại là anh, anh là cái gì chứ?" Diêu Hi không buông tha.
Diệp Nhất Luân bị Diêu Hi làm cho sững sờ đến cạn lời, anh nơi đó gắt gao trợn mắt nhìn Diêu Hi, Diêu Hi không muốn để anh ta phát hiện mình giả mù, chỉ đành cúi đầu im lặng.
Mãi cho đến khi Dư Hoàn từ trên lầu đi xuống, Diệp Nhất Luân mới khép miệng lại.
Anh cảm thấy, anh với Diêu Hi nói không thông, chỉ có thể xuống tay từ một hướng khác.
Ai ngờ còn chưa đợi Diệp Nhất Luân kịp đứng dậy, bên cạnh liền truyền đến tiếng kinh hô của Diêu Hi.
Dư Hoàn nghe được âm thanh, vội vàng từ trên lầu chạy xuống.
Cả tách cà phê nóng hổi toàn bộ đều đổ lên cánh tay phải của Diêu Hi, phỏng đỏ một mảng lớn, nhìn thấy ghê người.
Dư Hoàn gấp gáp kéo Diêu Hi vào nhà vệ sinh dội nước lạnh, theo sau hớt ha hớt hải chạy đi lấy hòm thuốc chuẩn bị thoa thuốc cho anh.
"Sao anh lại bất cẩn như vậy? Không phải tôi đã dặn đi dặn lại anh rồi sao? Khi có hộ lý ở nhà, anh có chuyện gì cứ nhờ hộ lý, khi tôi ở nhà, anh kêu tôi là được."
Thương thế của Diêu Hi còn khá nghiêm trọng, trên cánh tay phải đã nổi lên mấy cái bọt nước, Dư Hoàn thấy thế không khỏi lo lắng.
Diệp Nhất Luân ở một bên vẫn luôn dõi theo Dư Hoàn luống cuống tay chân, anh cũng không giúp được gì.
Chờ đến sau khi Dư Hoàn bắt đầu thoa thuốc cho Diêu Hi, Diêu Hi mới ủy khuất mở miệng: "Xin lỗi nha bà xã, anh lại thêm phiền cho em rồi."
Diệp Nhất Luân thừa dịp trừng anh một cái, anh không thích cái bộ dạng đáng chết này của Diêu Hi, một người đàn ông mà còn làm nũng!
TMD!
"Anh biết sẽ cho Dư Hoàn thêm phiền thì tốt!" Diệp Nhất Luân tức giận nói.
Nghe được giọng nói của Diệp Nhất Luân, Diêu Hi mới nhỏ tiếng thủ thỉ bên tai Dư Hoàn: "Bà xã, chuyện anh bị thương, em tuyệt đối đừng trách Diệp Nhất Luân, cậu ấy cũng không phải là cố ý!"
Tuy rằng Diêu Hi nói rất nhỏ, nhưng Diệp Nhất Luân vẫn nghe được rõ ràng.
Diệp Nhất Luân trước tiên là mở to hai mắt, một hồi lâu sau mới gào lên một tiếng: "Tôi ***? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"
Diêu Hi theo đó cúi thấp đầu: "Không sao, tôi biết cậu không cố ý, không liên quan gì đến cậu, cậu không cần tự trách!"
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Nhất Luân:????? Tôi thao!.