Xuyên Thấu

Chương 8




Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung

Nguồn: e-thuvien

Kawashima hết nhìn đồng hồ đeo tay lại nhìn chiếc đồng hồ kỹ thuật số gắn ở bàn bên cạnh. Chỉ trong vòng có hai phút mà anh đã xem giờ như vậy tới cả chục lần. Hơn sáu giờ rồi, đã quá hai phút. Những người làm nghề này có bao giờ đúng giờ! Vì nếu đi taxi mà tắc đường thì cũng có thể sẽ phải chết cứng ở đó đến một tiếng đồng hồ ấy chứ. Cái người phụ nữ ở hiệu massage nhạy cảm cũng muộn tới hơn bốn mươi phút còn gì. Kawashima cố nghĩ như vậy để trấn an mình nhưng xem chừng cũng không được hiệu quả cho lắm. Lúc trước anh đã tắt sẵn điều hòa để giảm bớt nhiệt độ trong phòng nhưng vì đang đeo găng nên hai bàn tay vẫn cứ đầm đìa mồ hôi. Anh thử kéo cái găng màu đen vẫn còn mới toanh lên một chút để nhìn xem mấy kẽ ngón tay thấm đầy mồ hôi lúc này thế nào. Rồi Kawashima mở cuốn sổ ra, xem lại một lượt để chắc chắn rằng mình đã và sẽ phạm phải một sai lầm nào đó trong quá trình thực hiện kế hoạch. Đúng như dự tính của anh, một chuyến xe buýt phục vụ cho khách sạn đã đưa anh từ khu Cửa Bắc Shinjuku đến trước sảnh của Keio Plaza vào lúc ba giờ kém năm phút. Chiều thứ Sáu lại là một ngày đại cát nên xe buýt đương nhiên là chật cứng vì những vị khách đi dự đám cưới. Lại thêm một cuộc gặp mặt của những nhân viên kế toán vùng Shinjuku và một buổi hội thảo của một công ty máy tính nào đó nên bản đăng kí vô cùng đông đúc, hỗn loạn còn các nhân viên lễ tân của khách sạn thì có vẻ như đang phải làm việc trong tình trạng hết sức tất bật và căng thẳng. Và tất nhiên là không ai có thời gian để ý kỹ khuôn mặt của Kawashima làm gì. Cũng chẳng thấy có nhân viên xách đồ nào đến giúp đỡ hay hướng dẫn Kawashima cả. Lúc đó, anh cũng đã nhìn quanh cả chục lần rồi, hoàn toàn không có bóng dáng một người quen nào ở đó.

Anh thuê được một phòng ở tầng 29, đối diện với tòa nhà chính phủ Tokyo. Dùi đập đá, dao, những thứ để thay và những thứ cần thiết khác anh đều để sẵn trong những cái túi và cất kỹ trong túi sách rồi. Một cái túi sách màu nâu sậm làm bằng da hóa học tổng hợp đang rất thịnh hành hiện nay, anh đã mua nó tại một cửa hàng ở sân bay Haneda. Tại một nhà vệ sinh công cộng ở sân bay, anh cũng đã thay bộ complet và đeo cái kính này vào. Một tờ tạp chí thể thao vùng Kansai mà anh đã nhặt về cũng được cất cẩn thận vào túi xách và mang đến đây đúng như kế hoạch. Lúc đăng kí phòng, do quá đông nên anh hầu như không nói được gì nhiều với nhân viên quầy lễ tân. Mặc dù anh đã cố thử nói giọng vùng Kansai với họ nhưng xem chừng cũng không để lại được ấn tượng gì cả. Vì vậy, cứ nên để tờ tạp chí thể thao lại hiện trường để đánh lạc hướng cảnh sát hay không thì có lẽ là sau khi đã hoàn tất mọi thủ tục tiễn đưa cô gái về cõi chết rồi mới quyết định sẽ tốt hơn. Sauk hi xem xét và tính toán lại kế hoạch như vậy, anh cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Kawashima nhìn ra bên ngoài. Hàng trăm ánh đèn từ các ô cửa sổ của Tòa nhà Chính phủ đều được bật sáng trưng. Trên đường phố, những chiếc xe buýt chở khách tham quan đang xếp hàng thành từng dãy dài. Quanh đó, các gia đình đang nô nức chụp ảnh phía sau Tòa nhà Chính phủ. Kính cửa sổ phòng Kawashima vẫn đóng kín nhưng đứng bên trong anh vẫn có thể nghe được tiếng reo vui, luồn lách của những cơn gió mùa đông lạnh giá ngoài kia. Vậy mà những người khách du lịch thập phương này thì hình như chẳng có vẻ gì là bận tâm với cái lạnh đầu mùa đông lặng lẽ bao trùm Tokyo. Đây đó vẫn có những ánh đèn flash vụt sáng giống như ánh sáng của những cây pháo bông lúc sắp tàn và biến mất thật nhanh trên bầu trời. Cứ thỉnh thoảng Kawashima lại thấy ánh sáng đó nháy lên trong căn phòng anh đang đứng. Cái tâm trạng như thế này đã ngày càng trở nên xa vời với anh, anh đã không còn cảm nhận được nó một cách rõ ràng nữa kể từ khi về chung sống với Yoko. Nhưng giờ đây, khi một mình đứng nhìn các gia đình quay quần, cùng nhau đi chơi vui vẻ như thế này thì anh bỗng cảm thấy một chút gì băng giá, đâu đó trong cõi lòng anh lại có gợn sóng. Con sóng đó công kích thẳng vào ký ức của anh. Cơn sóng đó luôn làm cho anh phải nhớ lại cái thời thơ ấu cay nghiệt của mình. Trước hiên nhà, mẹ anh đang chuẩn bị chụp ảnh cho em trai anh. Mặc dù là giữa ban ngày nhưng mẹ vẫn bật đèn flash. Mẹ đang cười rất tươi. Lúc đó em trai anh đã vẫy tay gọi anh tớ. Nụ cười trên môi mẹ vụt tắt ngay khi anh mới chỉ quay đầu lại phía đó. Hai tay vẫn giữ máy ảnh, mẹ nhìn về phía anh với đôi mắt vô hồn. "Lại làm cho mẹ tức rồi! Lại sắp bị đánh rồi!", Kawashima lo sợ. Mẹ vẫn cứ đứng yên ở đó, nhìn vào anh một cách vô cảm. "Mẹ cứ đánh luôn đi! Đánh nhanh lên đi chứ!", anh giục thầm. Mẹ nhìn anh rất lâu, nhưng không phải như một con người mà chỉ như một thứ đồ vật, một hòn đá hay một con sâu, con bọ gì đó mà thôi. Để cố tống khứ cái hình ảnh người mẹ đó ra khỏi đầu, Kawashima đã liên tưởng đến hình ảnh lớp da bụng căng mịn và trắng nõn nà của một cô gái trẻ. "Vâng, một cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo và rất dè dặt!", lúc Kawashima gọi điện đến người đàn ông ở câu lạc bộ SM ấy đã nói như thế mà. Nói chung là âm điệu và cách nói của anh này cũng chẳng khác gì người đàn ông ở hiệu massage nhạy cảm lúc trước. Giọng nói nghe như thể là anh ta đang đứng ngay cạnh một người bệnh ốm liệt giường và đang trong tình trạng nằm truyền để cầm cự ấy. Nếu mà lại được một người nào đó an ủi là: "Không có gì phải lo lắng đâu" bằng cái giọng như thế thì khéo lại càng cảm thấy lo lắng hơn ấy chứ, Kawashima vừa nghĩ vừa nhìn đồng hồ. Bây giờ thì đã quá sáu giờ hai mươi phút một chút rồi. Nhưng mà muốn gọi cho Yoko lúc này thì cũng không thể gọi ngay tại đây được. Chắc chắn hệ thống máy tính quản lý của khách sạn sẽ ghi lại số điện thoại đó. Thôi, tốt nhất là hãy quên Yoko đi cho đến khi hoàn thành cái kế hoạch này đã. Người đang ở căn phòng này bây giờ không còn là Kawashima Masayuki nữa mà là Yokoyama Taoru. Tự nói với bản thân như vậy, Kawashima đã thực sự cảm thấy mình trở thành một con người hoàn toàn khác.

Kawashima đang định gọi lại cho câu lạc bộ SM đó thì có tiếng chuông. Sau khi bật điều hòa lại, anh mới ra mở cửa. Chắc chắn là phải tăng nhiệt độ trong phòng lên thì mới có thể dễ dàng khiến cho cô gái cởi quần áo ra được. Đồng thời, trong khi tháo găng tay ra và nhét vào túi quần, anh cũng lấy ra một chiếc khăn tay và nắm chặt lấy nó lúc ra mở cửa