Xuyên Thư Chi Điều Hương Sư

Chương 39




Ba năm sau ——

"Cảm ơn các vị đã đến buổi tuyên truyền nước hoa ngày hôm nay." Thẩm Thừa Tuyên đứng dưới đèn tụ quang, mang trên mặt là nụ cười bất cần, nếp nhăn nơi khóe mắt phán ánh tuổi tác hắn, đồng thời vì thế mà tăng thêm phần nam tính gợi cảm cùng thành thục, "Chính là như vậy, không nói nhiều lời vô nghĩa, mọi người tận tình cuồng hoan đi nào!"

Thẩm Thừa Tuyên vừa dứt lời, đèn trong hội trường nháy mắt tắt, tiếp đến là ánh đèn năm màu lóe nhanh cùng tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Ánh đèn chiếu rọi lên tiểu khán đài nơi đặt những cái ống, trên mỗi đài là một nam nhân hoặc nữ nhân mặc quần áo hở hang, dầu quả trám bôi loạn trên da dưới ánh đèn minh minh diệt diệt lóe lên quang mang hấp dẫn. Thân thể họ mềm mại quấn lên ống thép, hướng khách nhân chung quanh làm ra động tác khiêu khích. Nhiệt độ tăng lên, mùi nước hoa trên người họ theo đó trở nên nồng đậm, toàn bộ hội trường tràn đầy khí tức gợi cảm xa hoa lãng phí. Nơi nơi đều là thỏ nữ lang cùng thỏ nam lang ăn mặc gần như bại lộ, bọn họ bưng mâm, dùng làn da bại lộ trong không khí cọ xát với khách nhân xung quanh, không chút keo kiệt phô bày dáng người ngạo nhân của mình.

Đây là hiện trường buổi tuyên truyền tân sản phẩm nước hoa "Thư nam" mùa hạ "Đêm dạng". Nước hoa loại này thuộc loại thương phẩm thời thượng có tính cạnh tranh kịch liệt, quảng cáo tuyên truyền ban đầu cùng lợi nhuận thu được có quan hệ trực tiếp, ngươi muốn ngạch buôn bán lớn bao nhiêu, ngươi liền cần phải bỏ bao nhiêu tiền để tiến hành tuyên truyền. Năm đó Hermes vì tuyên truyền "Un Jardin sur le Nil", mời 24 vị tác gia thời thượng, biên tập, cùng các đối tác toàn cầu của Hermes và các môi giới chủ quản lữ hành đến Aswan, họ thuê phi cơ xuất phát từ Paris, trên phi cơ chuẩn bị champagne cùng rượu nho Bordeaux tốt nhất, đặt khách sạn tốt nhất tại Aswan, an bài hành trình ba ngày đặc kín: lữ hành bằng du thuyền trên sông Nile, ăn cơm dã ngoại và uống champagne, thăm thần miếu Isis, tại thác nước khách sạn tổ chức yến hội, còn có buổi biểu diễn múa bụng kéo dài đến nửa đêm, đương nhiên, sau chuyến lữ hành, mỗi người trong tay đều cầm một chai nước hoa. Hoạt động này đó đại đại kích phát rồi ý tưởng mở rộng thị trường của nhân viên cùng quảng cáo, cũng vì lượng tin phóng viên phóng viên đưa về "Un Jardin sur le Nil". Mà hồi báo, "Un Jardin sur le Nil" trở thành sản phẩm tiêu thụ hàng đầu của Hermes, năm đầu tiên buôn bán thu được đạt tới 1800 vạn USD.

Chủ đề "Đêm dạng" là sự dụ dỗ cùng mị hoặc không hề được bảo lưu giữa đêm khuya, tràn ngập thành thục mà lại nguy hiểm gợi cảm, giống như chỉ cần tiến tới một bước liền sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng lại không muốn lui về sau, luyến tiếc bỏ đi tình cảm mãnh liệt cùng kích thích đến tận cùng.

Nhằm vào chủ đề này, vì thế mà có buổi tuyên bố hôm nay. Thượng Hoa không chút tiếc rẻ đem nước hoa vẩy mỗi ngóc ngách hội trường, trên người mỗi vũ công cũng đều dính đầy nước, theo độ ấm thân thể lên cao đem khí tức khiêu khích không diễn tả được phát ra, mỗi nhân viên phục vụ cũng đem nước hoa phun từ đầu đến gót chân, bên trong đám đông di chuyển, ý đồ đem nước hoa trên người cọ lên người khách nhân.

Tô Hử lấy một ly champagne đúng ở một góc nhỏ, nhìn xa hoa trụy lạc trước mắt mà ngẩn người. Cho dù đã làm việc ở Thượng Hoa ba năm, y vẫn vô pháp thích ứng tình huống như này.

"Ngươi thấy champagne hôm nay thế nào?"Thẩm Thừa Tuyên từ đâu đó trong bóng tối hiện ra, đứng ngay phía sau Tô Hử, cúi đầu sát tai y nói chuyện, hơi thở mang theo chút hương rượu phả qua gò má y, thân thể cơ hồ muốn dán lên người y, "Ta cảm thấy champagne hôm nay có vị quá ngọt, càng uống càng khát."

Tô Hử lập tức hướng trước bước một bước dài, thành công đem khoảng cách hai người kéo về khoảng an toàn, xoay người mang theo nụ cười xa cách, nói: "Thẩm tổng hảo."

"Thật khiến người thương tâm, ba năm vẫn không nguyện ý gọi tên ta sao?" Thẩm Thừa Tuyên một bước theo sát, ý đồ đem Tô Hử ngăn trên vách tường, mà đúng lúc này, một chuỗi âm thanh thanh thúy từ điện thoại di động xuyên thấu hội trường ồn ào, Tô Hử lập tức đẩy Thẩm THừa Tuyên ra, lấy ra điện thoại: "Thẩm tổng, xin lỗi, con ta điện thoại." Nói xong, cầm di động xoay người bỏ chạy, từ trong góc phòng an toàn ly khai hội trường.

Từ khi Tô Hử đến "Thư nam" làm việc, liền không lúc nào không lo lắng Thẩm Gia Duệ sẽ bị người lãnh đạo trực tiếp "Thư nam" tổng tài "Thượng Hoa" Thẩm Thừa Tuyên phát hiện mang đi. Thẩm Thừa Tuyên cùng Thẩm Gia Duệ lớn lên rất giống nhau, bởi vậy trên bàn làm việc Tô Hử đến ảnh con trai cũng không dám đặt, cũng không dám để Thẩm Gia Duệ xuất hiện ở phụ cận văn phòng. Cứ như vậy trông gà hóa cuốc ba tháng, Tô Hử bị chính mình gây sức ép đến vất vả không thôi, phải phân tích một phen, thấy chỉ cần cẩn thận một chút, xác suất Thẩm Gia Duệ bị phát hiện cơ hồ bằng không, lúc này mới thả lỏng.

Từ đó về sau, y vẫn luôn tận lực không nhắc đến Thẩm Gia Duệ trước mặt Thẩm Thừa Tuyên, cũng không bắt máy trước mặt hắn. Nếu nội dung trọng yếu của vở kịch đã định sẵn là không thể tránh khỏi, như vậy thuyết minh Thẩm Gia Duệ chắc chắn sẽ có ngày trở lại Thẩm gia, trong nguyên tác còn phải chờ đến khi Thẩm Gia Duệ thành niên, tính thì còn ba năm nữa, chính là hiện tại nội dung vở kịch đã có không ít thay đổi quan trọng, ai cũng không thể nói trước chính xác hiện tại Thẩm Gia Duệ có bị Thẩm Thừa Tuyên phát hiện hay không. Tô Hử chỉ có thể tự thân ngăn chặn hết mọi khả năng.

Tô Hử phải hướng đến hoa viên cuối hành lang của khách sạn mới hoàn toàn thoát khỏi thứ âm nhạc phát bệnh trong hội trường phía sau.

"Ba ba." Trong điện thoại, âm thanh khàn khàn của Thẩm Gia Duệ trong kỳ vỡ giọng truyền ra, mang theo nồng đậm lo lắng cùng nhớ mong, "Ba ba, đã hơn mười giờ, ngài hôm nay mấy giờ thì trở về?"

Tô Hử nhìn đồng hồ trên tay một chút, thở dài, nói: "Khả năng là phải thức đêm, đừng lo lắng, ngươi trước tiên ngủ đi, ngày mai b aba mua điểm tâm cho ngươi, muốn ăn cái gì?"

Thẩm Gia Duệ không trả lời nói tiếp: "Ba ba,không thể trở về sớm một chút được sao? Ta nhớ ngươi."

"Ngươi nha." Tô Hử nở nụ cười, "Có thể tìm một cái lý do mới mẻ đáng tin hơn một chút nữa được hay không? Đều mười lăm tuổi, còn lấy cớ này dùng với ba ba, rất tốn đi."

Thẩm Gia Duệ cũng cười ra tiếng: "Ta đây liền đổi một cái, ân..." Thanh âm cậu đột nhiên biến đến ủy khuất đáng thương, âm điệu cũng cao rất nhiều, nghe tựa như thanh âm mấy năm trước khi còn chưa tiến vào thời kỳ trưởng thành, "Ba ba không ở nhà thật đáng sợ, ta không dám đi ngủ làm sao a, ba ba nhanh lên trở về đi." Nói xong, Thẩm Gia Duệ chính mình trước hết cười lên tiếng.

Thật vất vả kiềm chế ý cười, Tô Hử nói: "Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai tuy không cần lên lớp, nhưng tuyệt đối không được thức đêm, như thế đối với thân thể không tốt có biết không?"

Thẩm Gia Duệ nói: "Ngài có thể về nhà sớm một chút rồi nói. Định ra cái thời gian cụ thể, ta đến khách sạn đón ngài."

Ban đầu, Tô Hử vì cậu báo danh taekwondo, Thẩm Gia Duệ học thực mau, chỉ có một năm mà sức chiến đấu đã kinh người, ra tay lại tàn nhẫn, liền cả huấn luyện viên đối chiến cùng cậu cũng có chút bỡ ngỡ. Ý muốn Tô Hử là để cho cậu rèn luyện thân thể, đề cao năng lực tự bảo vệ mình, không nghĩ đến cuối cùng lại dùng để bảo vệ y. Ngày nọ Tô Hử tan tầm về quá muộn, đi đêm nên bị người ta đoạt ví tiền còn bị dao quẹt làm cho bị thương cánh tay, về sau chỉ cần y về nhà sau 7 giờ tối, Thẩm Gia Duệ sẽ luôn kiên trì đi theo bên cạnh bảo vệ.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Thẩm Gia Duệ vẫn là bộ dáng gầy tong gầy teo nhỏ nhỏ, còn không cao bằng Tô Hử, nói là bảo hộ, chỉ khiến Tô Hử cảm động cùng buồn cười, nhưng ba năm đi qua, Thẩm Gia Duệ tựa như uống thuốc kích thích, vóc dáng không ngừng cao lên, chiều ngang cũng phát triển, đến hiện tại, cậu đã cao hơn Tô Hử nửa cái đầu, xem chừng vẫn chưa dừng lại vẫn còn phát triển hơn nữa, thân thể trưởng thành thập phần rắn chắc rộng lớn, không giống những nam sinh cao lớn quá nhanh mà người ốm o tựa gậy trúc.

Bản thân Tô Hử cũng không tính ở lại đây tiếp tục tham gia buổi tuyên truyền, chính là vẫn còn một vài tân khách trọng yếu vẫn chưa kịp chào hỏi, trực tiếp đi như vậy không quá thích hợp.

"Ba ba, " Thanh âm khan khan trầm thấp nhẹ nhèng truyền qua, "Ba ba không nói, ta hiện tại liền xuất môn. Ta biết hôm nay buổi tuyên truyền tổ chức ở khách sạn Kim Toàn."

"Gia Duệ." Tô Hử bất đắc dĩ nói, "Ta còn phải ở lại chốc lát, còn vài phóng viên biên tập vẫn chưa thấy."

"Vậy một giờ sau gặp ở cửa khách sạn." Thẩm Gia Duệ nhanh chóng quyết định thay y, lập tức cúp điện thoại, chờ đến khi Tô Hử muốn nói, thì không thể nói gì.

Tô Hử thở dài, nhịn không được mà cười, có con trai hiểu chuyện, biết lo lắng cho b aba như vậy, y thấy chính mình quả là b aba may mắn nhất trên thế giới.

Trở lại hội trường, nghe theo trợ lý an bài, Tô Hử cùng vài vị phóng viên cùng biên tập nhất nhất trao đổi về việc tuyên truyền, chờ đến khi y nhìn lại đồng hồ, phát hiện đã qua hơn hai mươi phút so với thời gian ước định với Thẩm Gia Duệ. Y hoảng sợ, vội ngẩng đầu tìm kiếm chung quanh bóng dáng Thẩm Thừa Tuyên hoặc Từ Thư Nam, nhưng cuối cùng một người cũng không tìm được, chỉ có thể nhờ trợ lý hỗ trợ chào mọi người, bắt lấy áo khoác, chen qua đám đông, ly khai hội trường.

Không khí bên ngoài hội trường tươi mát khiến tinh thần Tô Hử rung lên. Bên trong hội trường mặc dù là nước hoa y điều ra, nhưng nồng đậm lại trong hoàn cảnh phong bế lâu như vậy, chỉ khiến y thêm nóng bức bực bội, hơn nữa "Đêm dạng" có chút hormone ám chỉ, Tô Hử cảm thấy chính mình đã có chút rục rịch. Thân thể cùng tinh thần song song xao động nhượng Tô Hử mỏi mệt, hiện tại ly khai hội trường, lúc này mới cảm thấy thanh tỉnh lại.

Thực mau, Tô Hử thấy Thẩm Gia Duệ ngay tại sảnh tiếp khách lầu một khách sạn, mà sau đó người kia cũng phát hiện y, đứng lên chạy về phía y, trước khi Tô Hử kịp cự tuyệt, đã giang hai tay ôm y vào trong ngực: "Ba ba."

Tô Hử vỗ vỗ phía sau lưng của cậu: "Cứ như tiểu hài tử, không sợ người khác chê cười."

Thẩm Gia Duệ không để ý tới y, đem mặt chôn ở cổ y hô hấp thật sâu, cuối cùng có chút bất mãn ngẩng đầu: "Trên người ngài đều là nước hoa của người khác, thật khó nghe."