Xuyên Thư Chi Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 4: Rời đi




Hạ Vân Du bướctừng bước nặng nề đến phía trước tìm khắp nơi cũng không thấy Phạm lão, trong lòng Hạ Vân Du hoảng sợ không thôi, mắt thấy người đeo mặt nạ rời đi nàng cũng nhấc bước đi theo.

Hạ Vân Du không quan tâm bàn tay bị nắm không ngừng chảy máu, khuôn mặt đẫm nước mắt cố gắng đi thật mau, khi nãy hai người cùng chiến tuyến chắc biết Phạm lão đang ở đâu.

Hạ Vân Du không ngừng cầu nguyện Phạm lão không sao, nhất định là như thế. Đôi mắt kiên định đuổi theo người đeo mặt nạ đi một lúc Hạ Vân Du nghi hoặc đây là đường về nhà nàng.

Hạ Vân Du chạy thật nhanh về nhà lúc này nàng đã cởi bỏ bùa chú, nhìn thấy Phạm lão không sao, nàng thở phào một cái.

Phạm lão đang đứng quay lưng về phía nàng, bên cạnh là người đeo mặt nạ màu đen không rõ đang nói gì bên tai Phạm lão, thái độ rất cung kính. Như cảm nhận được có người tới, người áo đen kia đưa mắt nhìn sang.

Ánh mắt rất sâu, nó xoáy vào tâm Hạ Vân Du như muốn nghiền nát vạn lần sau đó đưa nàng vào địa ngục sâu thẩm, tim nàng như ngừng đập, tay chân muốn nhũn ra, một ánh mắt thật kinh khủng.

Quái lạ, cho dù khi nãy đối mặt nguy hiểm, cận kề cái chết nàng cũng chưa như thế bây giờ chỉ bằng một ánh mắt đã làm nàng sợ đến run lên.

Tránh ánh mắt người kia Hạ Vân Du quay sang Phạm lão run run cất giọng lo lắng:

' Phạm lão, người... ' Chưa kịp nói hết câu Phạm lão đã cắt ngang:

' Nha đầu, con chờ ta một chút ' Nhìn thấy Hạ Vân Du không sao Phạm lão mới yên tâm xoay người thì thầm cái gì đó với người áo đen. Sau đó người kia đưa mắt sang dò xét nàng một hồi, rồi thoắt một cái biến mất.

Nhìn người áo đen biến mất Hạ Vân Du thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút ngưỡng mộ. Thật lợi hại! Khi nào nàng mới được như thế, Hạ Vân Du nhìn chỗ người áo đen vừa đứng đến thất thần.

Phạm lão nhìn Hạ Vân Du đang ngây ngốc, không lẽ nha đầu thích tên mặt than? Phạm lão cố nhớ một chút về tên tiểu tử kia. Ừ, tiểu tử kia không tồi là thiên tài ngàn năm có một trong tộc nhưng tuổi tác có vẻ hơi lớn một chút, nếu lão nhớ không lầm thì tên kia cũng được một trăm tuổi rồi nhỉ?

Có điều tiểu tử này lúc nào cũng như khúc gỗ lại còn thích đeo mặt nạ. Nhưng nếu nha đầu thích thì trói nó đưa đến cho nha đầu là được rồi, nghĩ đến cảnh nha đầu mị nhãn như tơ cố gắng phóng điện cùng tên mặt lạnh thì:

' Ha ha'

' Người cười gì vậy' Hạ Vân Du vẻ mặt khó hiểu nhìn Phạm lão, đang yên đang lành tự nhiên phá lên cười, không biết lão nghĩ gì nữa.

Nếu Hạ Vân Du biết chuyện nàng ngưỡng mộ tu vi người ta mà Phạm lão nghĩ nàng thích người kia thì chắc là nàng sẽ điên mất, nhìn nàng giống ' liếc mắt đưa tình' lắm sao?

' Không có gì, không có gì'

Hạ Vân Du không tin nhìn lão, sao nàng cứ cảm thấy Phạm lão cười sao sao ấy nhỉ? Ùm, giống như đang tính kế nàng. Nghĩ vậy Hạ Vân Du mỉm cười quét mắt nhìn Phạm lão:

' Thật không?'

' Ừ..., ùm con phải tin tưởng ta' Ta rất thật thà mà.

Nhớ đến chuyện khi nãy Hạ Vân Du cất tiếng:

' Khi nãy tại sao người lại biến mất vậy hại con lo lắng.'

' Ta nghĩ con đã về nhà, nên trở lại.' Phạm lão vội vàng về nhà nhưng chỉ gặp được Điền thúc lúc ấy lão mới nhớ ra có lẽ nha đầu còn ở đó nên định trở lại thì gặp tên mặt than kia nói nha đầu không sao, đang trên đường về nên lão mới yên tâm.

' Họ là vì con mà đến phải không?' Chợt Hạ Vân Du nghiêm túc hỏi, tay nàng còn đang nắm thật chặt thể hiện tâm trạng khẩn trương của nàng. Vết thương trên tay lại rách ra máu chảy mà không hay biết.

' Hạ Vân Du nhìn ta ' Phạm lão đặt tay lên vai của Hạ Vân Du ép nàng nhìn vào mắt lão rồi nói:

' Chuyện hôm nay không phải như con nghĩ, bọn họ là đến tìm ta, con đừng quá lo lắng, chúng không làm gì được chúng ta đâu' Nói rồi Phạm lão thở ra một hơi dài:

' Bọn họ không biết con vẫn còn sống, chuyện đã xảy ra lâu như thế không còn ai nhớ nữa, con cứ yên tâm, chỉ là con hãy hứa với ta hãy sống như bây giờ đừng có ý định trả thù, gieo nhân nào gặp quả ấy, bọn chúng sẽ phải trả giá cho tội ác của chúng, ta không muốn thấy con cứ lẩn quẩn trong vòng thù hận đó'.

' Vâng ' Tâm Hạ Vân Du thả lỏng đôi chút, nhưng nàng vẫn lo lắng, Phạm lão đắc tội với ai mà bị Lính Đánh Thuê ám sát chứ?

Mà bọn họ có thực lực không nhỏ, nàng rất muốn hỏi cho rõ, nhưng đó cũng là chuyện riêng của Phạm lão nàng không tiện hỏi nhiều.

' Vậy thì tốt, sau này họ sẽ không đến nữa đâu' Phạm lão cam đoan với Hạ Vân Du, mục đích của họ là lão sau này lão đi rồi tất nhiên nha đầu sẽ an toàn hơn, nhưng lão cũng không ngu ngốc mà cho rằng bọn chúng sẽ không tổn hại nha đầu vì vậy mà lão đã sai người âm thầm bảo vệ nha đầu.

Hạ Vân Du gật đầu chợt nhớ tới chuyện kia hỏi Phạm lão:

' Khi nãy người gọi con gặp để làm gì? '

' Đã đến lúc ta phải đi rồi' Phạm lão mỉm cười chua xót. Rời đi sáu năm, đã đến lúc phải trở về. Bọn người trong gia tộc lại bắt đầu hành động rồi. Nhưng lão thật sự không muốn xa nha đầu.

' Ừ, con biết rồi, khi nào người trở lại?' Hạ Vân Du thuận miệng hỏi, cách vài tháng Phạm lão lại đi vài ngày sau đó lại mang về nhiều tin tức hữu dụng, từ các đại tông phái đến những người dân tất cả đều đầy đủ, ví như tháng trước Tam đại gia tộc tổ chức cuộc chiến giành cho thế hệ tu sĩ trẻ tham gia để định ra gia tộc đứng đầu, hay tốc độ tăng tu vi của các thiên tài trong gia tộc... hay giá rau xanh tăng bao nhiêu, tửu lâu nào là ngon nhất, hoa khôi của kỹ viện là ai, ....Dĩ nhiên cũng sẽ mang về cho nàng không ít lễ vật.

' Có lẽ ta sẽ không trở lại đây nữa' Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hạ Vân Du, Phạm lão nóitiếp:

' Gia tộc bây giờ cần ta '