Xuyên Thư Chi Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 7: Lo lắng




Vội vã vào nhà gặp Điền thúc, xác định người không sao Hạ Vân Du thở phào nhẹ nhõm. 

Bây giờ chỉ còn Điền thúc ở bên cạnh nàng thôi, nàng phải bảo vệ người thật tốt!

' Du nhi... ngày mai ta xuống núi, con tự phải chăm sóc mình đấy' Điền thúc xoa đầu Hạ Vân Du, ngập ngừng dặn dò.

' Không được' Hạ Vân Du kích động, trong mắt nồng đậm lo lắng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt tay Điền thúc. Bọn người kia chắc chắn sẽ quay lại, ngay cả nàng cũng chưa chắc trốn thoát, Điền thúc lại là người bình thường, nếu gặp phải bọn chúng thì làm sao chống cự?.

Nếu người gặp chuyện bất trắc nàng sẽ hối hận cả đời.

' Bình tĩnh, Du nhi, ta biết con bất an chuyện gì nhưng không lẽ chúng ta cứ trốn tránh như vậy sao?' Điền thúc đặt tay lên vai Hạ Vân Du khẽ siết, mắt nhìn thẳng vào nàng biểu tình nghiêm túc.

' Nhưng...đợi vài ngày nữa cũng được mà.' Hạ Vân Du có chút do dự, những lời Điền thúc nói không phải không có lý nhưng nàng vẫn rất lo.

' Ngày mai hay mấy ngày sau cũng không có gì khác biệt ' Thấy Hạ Vân Du muốn nói nữa, Điền thúc trực tiếp thu hồi tay, lùi về sau dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt nói: ' Nghe lời ta! ' 

' Con sẽ đi với người ' Thấy thái độ của Điền thúc, Hạ Vân Du biết mình không thể ngăn cản đành phải nhượng bộ.

' Con không tu luyện sao? Đừng làm ta cùng Phạm lão thất vọng.' Điền thúc lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Vân Du, đôi tay buông lỏng vô thức nắm chặt.   

Hạ Vân Du giật mình, nàng chưa từng thấy Điền thúc như vậy, đắn đo một lúc Hạ Vân Du khó khăn gật đầu:

' Nhưng người hứa phải an toàn trở lại ' 

' Ta hứa với con ' Điền thúc mỉm cười chua xót, ôm Hạ Vân Du vào lòng ôn nhu vuốt tóc nàng.

Đứa trẻ tội nghiệp! 

Ở tuổi của Du nhi đáng lẽ phải được chơi đùa trong vòng tay cha mẹ, chứ không phải cùng ông lão này trải qua những ngày tháng cực khổ trong núi rừng hoang vu như thế này.

Cũng không cần phải liều mạng huấn luyện, trải qua những lúc chia lìa đau khổ, thấp thỏm lo lắng được mất.

--- --------

Hôm nay là ngày Điền thúc trở lại, Hạ Vân Du sớm đã ra cổng thấp thỏm trông ngóng.

Hai ngày trước bỏ qua ánh mắt cầu xin của nàng Điền thúc dứt khoát xuống núi. Nhìn bóng lưng của người, trong lòng lại dấy lên một dự cảm không tốt.

Trong hai ngày này nàng như ngồi trên đóng lửa, lo lắng không yên. Nếu không phải tiểu Bạch ngăn cản nàng sớm đã đi tìm người.

Buổi sáng nhanh chóng qua đi, cũng không thấy Điền thúc trở về, nỗi bất an lại dâng cao hơn. 

Không đợi được nữa, Hạ Vân Du gấp gáp thu dọn đồ đạc đi xuống núi. Trong lòng không ngừng cầu nguyện cho người không sao.

' Hạ Vân Du ngươi phát điên cái gì vậy ' Trong không gian Tiểu Bạch lạnh giọng quát, hai ngày qua Hạ Vân Du như người mất hồn, ngoài tu luyện thì cũng chỉ ra ngoài đợi Điền thúc, hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể yếu ớt của mình.

' Đúng vậy, ta sắp nổi điên rồi đây.'  Hạ Vân Du gầm lên, đôi mắt đầy tơ máu. Nàng không dám nghĩ tới nếu Điền thúc thật sự có chuyện gì thì nàng thật sự sẽ điên mất.

Thấy Hạ Vân Du mất bình tĩnh, tiểu Bạch hạ giọng:

' Tiểu Du, không sao đâu, Điền thúc không có việc gì đâu ' Ngừng một chút lại nói:

' Vả lại nếu người xuống núi gặp bọn người kia thì sao? Với tu vi của người ngay cả mình còn không thể thoát thì làm sao bảo vệ Điền thúc?' 

Nói hắn ích kỉ cũng được, vô tình cũng không sao, nhưng hắn tuyệt không để Hạ Vân Du đi vào nguy hiểm. Đây là nhiệm vụ cũng là sự quan tâm của hắn!

' Ngươi đừng nói nữa, cho dù ta chết cũng không thể để Điền thúc một mình.' Hạ Vân Du lạnh băng nói, đôi mắt tràn ngập đau thương. Nàng biết tiểu Bạch cũng chỉ muốn tốt cho nàng nhưng còn Điền thúc? Nàng không thể bỏ người được.

Bỏ qua lời khuyên của tiểu Bạch, Hạ Vân Du vận dụng linh lực bay thật nhanh xuống núi.

' Grào..grừ grừ ....rầm. rầm..' Tiếng sói bi thương, tuyệt vọng vang vọng khắp cánh rừng.

' Khoan đã ' Hạ Vân Du đột ngột dừng lại, bất an nghiêng tai lắng nghe, tiếng sói dần thưa thớt.

' Là bọn Hoàng nhi, tại sao bọn nó lại kêu như thế? ' Tâm Hạ Vân Du chấn động sau khi xác định phương hướng bọn Hoàng nhi liền thấp thỏm lao về hướng kia, bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Tiếng kêu thê lương ngày càng gần, mùi máu tươi nồng nặc truyền vào không khí làm tiểu Bạch trong không gian cũng thấy bất an hắn ra ngoài đi song song với Hạ Vân Du.