Xuyên Thư: Nam Chính Muốn Diệt Thế Giới

Chương 14




Chương 14: Kiều Chấn Vũ



Editor: Mộ Yêu
Ngày up: 27/7/2020



____



Kiều Chấn Vũ hoàn toàn không "get" (nhận) ra tâm tư ghét bỏ của Ân Lãng, còn đặc biệt vô cùng nhiệt tình nói: "Thế thì lên xe chúng tôi đi! Dọc theo đường đi thì người sống sót quá ít, mỗi ngày không nhìn thấy zombie thì cũng chỉ có zombie.



[*] Get: Là nguyên văn.



Kiều Chấn Vũ vừa nói ra vừa đánh giá biểu tình của Thương Ly, thấy hắn không có phản đối, mới thở phào một hơi nhẹ nhàng. Quay đầu thấy Ngô Nhiên rối rắm, nhanh như chợp chạy đến trong cốp xe của mình lấy một quần áo chạy tới.



"Cho cô, đây là trang phục nữ khi chúng ta thu thập đồ vật thấy rất nhiều, cô hẳn là có thể mặc." Kiều Chấn Vũ đưa cho cô một bộ trang phục vận động màu hồng nhạt, tươi cười rộng rãi so với ánh mặt trời còn nhiệt liệt hơn.



Ngô Nhiên thấp thấp giọng nói lời cảm ơn liền đi đến trạm nghỉ ngơi phái sau thay quần áo. Ân Ly thấy có người tiếp thu cô ấy, cũng yên tâm.



Từ mạt thế tới nay, phụ nữ càng ngày càng thưa thớt, một tràng tai nạn tại đây, có quá nhiều người thường chết liên tiếp. Thực vật biến dị nguy hại thậm chí không bằng dân số sắp sửa có nguy cơ diệt sạch. Sau khi mạt thế kết thúc, khoa học kỹ thuật phát triển liền trở thành vấn đề cần phải nghị sự. Lấy tốc độ của sự tiến bộ vượt bậc một trăm năm sau vượt qua các loại vấn đề gian nan về gien. Kia cũng là thời kì huy hoàng của khoa học kỹ thuật, khiến cho người tương lai được lợi rất nhiều.



"Chúng ta đi thôi, nếu không chạy nhanh, thì trời sẽ tối." Ân Lãng đang nhắc nhở Ân Ly, không nắm chặt thời gian tiến vào không gian trạm xăng thu thập, còn chờ bị người phát hiện a?



Ân Ly khó khi hiểu được ý tứ ngầm của hắn, gật gật đầu nhẹ nhàng. Kiều Chấn Vũ bên cạnh đã gào lên: "Thương ca, chúng ta cũng chạy nhanh để lấy xăng! Xe của chúng ta không đủ lớn, bằng không vẫn có thể trang bị không ít xăng." Đáng tiếc nhìn cái trạm xăng hẻo lánh này, hận không thể đem hết tất cả xăng dầu cho bọn họ đi.



Thương Ly gật gật đầu không sao cả, tìm một chỗ có ghế dựa ngồi xuống, một tay nắm kiếm, cái kiếm bay lên lập tức, có hình dáng sành điệu miễn bàn thế thế nào.



Ân Lãng trở về xe của chính mình, nhắm mắt dưỡng thần. "tả nhìn nhìn hữu nhìn nhìn" Ân Ly, này, người này sao có thể giấu đồ vật đi mà thần không biết quỷ không hay? Ân Lãng đáng tin cậy như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Ân Ly coi trọng phía sau xe chở xăng của trạm xăng dầu này. Cái thứ lớn nhỏ kia, còn có lời hơn nhiều so với một trăm thùng xăng!



Ân Ly thấy Ngô Nhiên thay quần áo còn chưa ra, hai mẹ con Lê Mạn đứng ở gần cửa xe, tự hồ là sợ bị các cô ném đi. Người tên Thương Ly kia cũng nhắm hai mắt, Kiều Chấn Vũ bận rộn sắp xếp mấy thùng xăng. Cơ hội tốt!



Ân Ly nhìn thấy thời cơ vô cùng chuẩn liền bước một bước lớn, lẻn ra mặt sau, không yên tâm duỗi cổ dài ra trông mắt nhìn, xác định thật sự là không có ai phát hiện, vung tay lên, chiếc xe liền biến khỏi không khí.



[*] Chị nhà là dùng năng lực không gian giấu xe đi =)).



Trong không khí người bình thường không nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sóng gợn mở ra, Thương Ly nhấc hai tròng mắt, nhướng mắt nhìn lại, ngạch, nhìn thấy được Ân Lãng.



Ân Lãng bất đắc dĩ mở hai con ngươi, thấy Ân Ly tự nhận là không có ai phát hiện, còn trộm mừng thầm, lộ ra má lúm đồng tiền. Hắn quay lại hạ tầm mắt xuống liền thấy biểu tình yên ắng tám ngọn gió thổi cũng không lay động của Thương Ly, mặt vô biểu tình xem hắn là không khí.



Con ngươi Thương Ly tràn đầy hứng thú càng ngày càng đậm, đôi chị em này rất thú vị. Hiếm thấy dị năng hệ lôi cùng dị năng không gian đều ban cho bọn họ, thật là chiếu cố một nhà đến lên trời...



Chờ đoàn người giải quyết tốt xong các chuyện ngầm của chính mình, Ngô Nhiên cũng đi ra, mang trang phục vận động hồng nhạt, giày thể thao màu đen, bộ dáng thanh thoát thoải mái vẫn làm cho Kiều Chấn Vũ trước mắt sáng người. Đặc biệt vô cùng ân cần nhường ghế phụ lái cho cô, còn chính mình thì lái xe.



Đến gần chỗ ngồi, Ân Ly mới phát hiện trên xe của Kiều Chấn Vũ rậm rạp toàn mặt đồng hồ các loại, còn có mấy cái màn hình, nhìn giống như mấy thứ đồ điện tử ở phong nghiên cứu.



Kiều Chấn Vũ thấy mọi người nhìn về phía hắn với một ánh mắt quái dị, gãi gãi đầu nói: "Đây là sở thích của tôi, chuyên môn là nghiên cứu các loại thiết bị điện tử đó, ha ha." Ngây ngốc nở lên một nụ cười tươi.



Cái lời giải thích này cũng được thông qua, Ân Ly gật gật đầu, tiếp tục ngồi trên xe xuất phát đến căn cứ Rạng Đông, vị trí vẫn như cũ. Khi ở trên xe, Ân Ly mới cảm thấy tên Kiều Chấn Vũ này rất quen thuộc.



Nhìn quang cảnh đường phố thê lương ngoài cửa sổ, nơi xa xa còn có tang thi kêu ngao ngao, tựa hồ có gì đó hiện lên trong óc cô. Thẳng đến khi xe dừng lại, mọi người bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho bữa tối - mì gói, vẫn là vị hải sản. Kiều Chấn Vũ lệ trào nóng hổi kể rằng chính mình trước kia cả ngày đều ở trong phòng thí nghiệm ăn sandwich, quả thực là ngược đãi, Ân Ly mới giật mình!



Kiều Chấn Vũ? Kiều Chấn Vũ! Quỷ thần ơi, thời kỳ mạt thế, cùng các nhà khoa học phát minh ra máy kiểm tra đo lường dị năng của nhân loại, nghiên cứu ra thức ăn an toàn có thể ăn, khiến cho nhân loại phải đói đến mức mà ăn các loại cây lương thực bị ô nhiễm, nhà khoa học ban ơn cho toàn nhân loại!?



Ân Ly quay đầu lại nhìn kỹ cái người đàn ông tuổi trẻ điển trai này, không đến 30 tuổi, ăn mặc một thân áo sơ mi có họa tiết ô vuông màu lam, không có mang cặp kính dày, cảm giác về một chút nhà khoa học cũng không có! Ân Ly cảm thấy, nhận không ra cũng không thể trách cô.



Sách giáo khoa chỉ có bộ dáng trung niên của hắn, tựa hồ không kém xa lắm với bây giờ? Ân Ly có chút rối rắm, là ánh mắt chính mình quá kém sao? Bên cạnh hắn là một cao thủ tên Thương Ly, nhưng mà trên sách không có giới thiệu về anh a? Chẳng lẽ sau này hắn đã chết?



Ân Lãng không có biểu cảm gì đưa cho cô một tô mì: "Không phải chị đói bụng sao, ăn đi." Thái độ nhu hòa, thiếu chút nữa là muốn đút cho cô. Xoay người liền nhìn Kiều Chấn Vũ lạnh như băng, gia hỏa này có đẹp gì đâu? Chị vừa rồi nhìn chằm chằm vào hắn, tay trói gà không chặt, một chút hữu dụng cũng không có!



Đầu Kiều Chấn Vũ cảm thấy hơi lạnh tràn về từ 4 phía, đem áo khoác của mình mặc vào, với người đẹp kém hắn 3 tuổi, bắt đầu thổi phồng cảm nhận hắn nam thần bao nhiêu, có bao nhiêu lợi hại!



"Mọi người không biết a! Ngày đó, tôi mới từ phòng thí nghiệm đi ra, thì trùng hợp đuổi kịp ngày hôm sau của mạt thế, zombie đã xuất hiện rất nhiều trong trường học, giết rất nhiều người chết! Không có lời nói dối nào, lúc ấy chân thẳng của tôi run rẩy, lại không thể chạy đến phòng thí nghiệm.


Gấp đến mức mà tôi, thiếu chút nữa là đã nhảy từ trên tầng năm xuống." Kiều Chấn Vũ nói sinh động như thật, thấy Thương Ly vẫn xoa xoa kiếm dài của mình, một bộ dánh giống như không nghe thấy, không ngừng cố gắng thổi phồng lên. [Yêu Yêu: Nghe thum thủm mùi đam ].



"Lúc ấy một con zombie nhào tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một vị thiên thần từ trên trời giáng xuống!


Tay cầm kiếm dài, chém bay từng mảnh, đem con zombie kia tất cả đều xử lí hết! Đó chính là nam thần của tôi - Thương ca!" Kiều Chấn Vũ nói nước miếng tung bay, còn nói càng thái quá.



"Thương ca chúng ta thế nhưng lại rất lợi hại! Không chỉ có võ công rất tốt, một kiếm trí mạng, con biết những con zombie đó có cái tinh hạch kết trong suốt, có thể đem cấp bậc của dị năng tăng lên!" Kiều Chấn Vũ nói hưng phấn.



"Thật vậy chăng!?" Lê Mạn mang theo bộ dáng kinh hỉ quá độ, mà Ngô Nhiên chỉ nhíu mày tự hỏi.



"Đương nhiên là thực sự!" Đôi mắt Kiều Chấn Vũ trừng lớn nói, "Nhưng mà, cái này chỉ hữu dụng với dị năng giả, nếu là người thường, vậy thì không thể hấp thu được." Kiều Cho Vũ cho rằng cô muốn đi tìm tự mình hấp thu, vội vàng giải thích.



"Không không không, không phải tôi, tôi chỉ muốn hỏi qua một chút!" Gương mặt đẹp của Lê Mạn nghẹn đỏ bừng, một chút cũng không giống với người phụ nữ đã từng sinh con.



"Cậu nói quá nhiều, ăn xong thì nghỉ ngơi. Đêm nay tới tôi gác đêm." Ánh mắt Thương Ly đạm mạc không gợn sóng, những lời này lại làm cho Kiều Chấn Vũ dựng lỗ tai lên, thành thật đi làm theo.



Tuy rằng cảm thấy yêu cầu này không cần thiết, nhưng Ân Lãng cũng không phản đối, nhìn hắn bị lăn lộn*, còn đặc biệt rất tích cực kéo Ân Ly đi nghỉ ngơi trước.



[*] Ý chỉ rất vui vẻ khi Thương Ly thức để gác đêm.



Chờ đến khi cả đoàn người đều ngủ, Thương Ly lấy một quyển sách ra từ trong lòng ngực, nếu Ân Ly tỉnh, cô khẳng định là có thể nhận ra được. Này, chính là quyển sách về Lăng Dục Thần được tư gia biên soạn từ xưa mà cô phải lấy thức ăn còn lại để đổi.



Thương Ly cúi đầu nhìn lại, trong sách có viết: Mạt thế kéo đến, Kiều Chấn Vũ, một người đam mê nghiên cứu khoa học trong căn cứ của Lăng Dục Thần, bị nhốt trong một trường đại học của thành phố A và được Lăng Dục Thần trợ giúp cứ ra trong vòng một tuần. Sau này vẫn luôn là hậu thuẫn kiên cố của hắn, và nghiên cứu của hắn phá được không ít các vấn đề trong giới nghiên cứu khoa học.