[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 9: Thần Tiên Diệt Độ 2






Trên bức họa, là một nam tử tóc trắng dáng người cường tráng.

Người đầy cơ bắp, trên ngực còn mặc giáp trụ lấp lánh ngân quang như vảy rồng, mặt mũi hung tợn, ba đầu sáu tay, trong sáu tay còn nắm các kiểu binh khí, bộ dáng hung ác vô cùng.
Một con chuột cực lớn từ sau bức họa chui ra, nhanh chóng dọc theo chân bàn lẻn xuống mặt đất, đảo mắt đã biến mất ở góc tường.
Ninh Thi Ngọc đầu tiên là bị con chuột kia làm hoảng sợ, mà sau khi nhìn thấy người trên bức họa, nàng liền ôm bụng cười cười ha hả, chỉ vào người trên bức họa nói “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha thật xấu a ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Mèo đen trong ngực Vân Triệt hơi mở to mắt nhìn, chỉ thấy bên phải bức họa viết mấy chữ to "Vô Thượng U Minh Giáo Chủ".
Nghe Ninh Thi Ngọc cười nhạo, mèo đen quay đầu hung hăng trừng nàng một cái.
Cười cười, Ninh Thi Ngọc liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh, độ ấm xung quanh giống như đã giảm đi vài phần, quay đầu nhìn lại bên cạnh, nàng mới phát hiện một đôi mắt màu xám bạc lạnh như băng tuyết của mèo đen phía đối diện.
Ninh Thi Ngọc không rõ nguyên do, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bức họa treo trên tường.

Lại nhìn đến bốn chữ “U Minh Giáo Chủ” trên đó, Ninh Thi Ngọc đột nhiên im bặc, cũng không dám tiếp tục cười nữa, mà quay đầu lén lút nhìn Vân Triệt một cái.
Vân Triệt: “...”
Tuy rằng lúc làm Bạch Thiên Hàn, y luôn độc lai độc vãng, hơn nữa chỉ lộ mặt một lần, nhưng từ khi huyết tẩy Thiên Hoa Tông, y đã bị Ma giới đơn phương tôn sùng làm giáo chủ, chịu mọi cách thức thổi phồng, mọi ma tu tôn kính.
Dân gian sùng bái luôn không phân rõ thần ma, chỉ cần nghe họ lợi hại, hoặc là thập phần linh nghiệm thì liền treo trong nhà thờ phụng.

Thần tiên đế quân, có thể tiêu tai giải nạn; lệ quỷ tà ma, có thể lấy độc trị độc.
Nếu là u minh giáo chủ, thì có thể dùng để kinh sợ các loại yêu ma quỷ quái, nên bị vẽ thành bộ dạng ba đầu sáu tay, mặt mũi hung tợn này cũng chẳng có gì lạ.

Vân Triệt chỉ nhìn thoáng qua bức họa mi mục dữ tợn kia, trong ánh mắt nhạt màu không một chút gợn sóng, lập tức ôm mèo ra cửa.
“Ai sư tôn từ từ, đợi ta với.” Ninh Thi Ngọc cũng vội vàng chạy theo ra ngoài.
Ra khỏi căn phòng kia, lần nữa trở lại hẻm nhỏ, Ninh Thi Ngọc tung tăng nhảy nhót đi theo phía sau Vân Triệt, cười nói “Sư tôn đã từng nói qua, nơi nào có phiền toái thì chúng ta liền phải đi nơi đó, chúng ta đến bờ sông đi.

Với lại buổi sáng thời tiết tốt, còn phải bắt ác cho Tiểu Hắc ăn nữa.”
Vân Triệt ôm mèo đen đi ở phía trước, không nói gì.
Không phải là bởi vì vừa rồi mình cười nhạo bức họa người xấu xí, nên bây giờ người tức giận rồi? Ninh Thi Ngọc theo sau Vân Triệt, ríu rít nói “Sư tôn, ta không phải nói người xấu đâu, ta chỉ là nói bức họa kia vẽ xấu thôi, cái người vẽ tranh đó đúng là không có trình độ mà.”
“Sư tôn ngài anh minh thần võ, oai hùng tài giỏi, anh tuấn nhất thiên hạ, người xuất sắc nhất trong toàn bộ Thập Tam Châu chính là người nha.”
“Sư tôn sư tôn, người đừng không để ý tới ta nha.

Người tức giận rồi sao?”
Ninh Thi Ngọc nói cả một đường, gần như đã đi được hai dặm, Vân Triệt mới nhẹ nhàng than một tiếng, nói “Không có.”
Ninh Thi Ngọc mở miệng, vô cùng ủy khuất nói “Nhưng vừa rồi người vẫn luôn không để ý tới ta mà.”
Vân Triệt nói “Cắm không được nói nữa.”
Ninh Thi Ngọc: “...”
Dọc theo đến cuối hẻm nhỏ, quả nhiên là một rừng cây rậm rạp.

Trong rừng cây chỉ có một con đường đất nhỏ hẹp, quanh co khúc khuỷu, không thấy điểm cuối.
Đường nhỏ chậc hẹp, chỉ có thể để một người đi qua, Ninh Thi Ngọc tò mò chạy tới phía trước Vân Triệt, dọc đường đi nhìn xung quanh.
Trong rừng cây cối cao lớn, hầu như đều là cây tùng, cành lá tốt tươi che cả bầu trời, sau giờ ngọ, ánh mặt trời từ mấy khe hở xuyên qua cành lá, chiếu vào con đường nhỏ nhỏ hẹp hẹp, sặc sỡ, đầy đất toàn màu vàng.
Cuối xuân cây cỏ tươi tốt, ven đường ngẫu nhiên sẽ có một ít đại thụ nở hoa, lặng lẽ duỗi cành lá ra đường nhỏ, cánh hoa tuyệt đẹp màu tuyết trắng rơi xuống đầy đường.
Bỗng nhiên, Ninh Thi Ngọc ở phía trước dừng bước, la lên một tiếng chỉ vào ven đường “A a a sư tôn a a a!”
Mèo đen trong ngực Vân Triệt vẻ mặt ghét bỏ nâng hai bộ móng vuốt lên, bưng kín lỗ tai bản thân.
Vân Triệt nhìn lại ven đường, là một gốc đào hoang, nhánh cây rậm rạp duỗi ra đường, trên đó còn kết mấy quả đào nhỏ, chưa lớn bằng bàn tay người.
Ninh Thi Ngọc nâng tay liền hái được một đống lớn bỏ vào túi trữ vật của bản thân, vỗ vỗ cái túi đầy tràn, nàng cười hì hì nói “Người thích nhất là ăn đào, đợi lát nữa ra tới bờ sông rồi để ta rửa cho.”
Lúc ra khỏi rừng cây, cũng là lúc mặt trời lặn.
Trước mắt là một con sông, trên sông là một mảnh hơi nước trắng xoá mê mang, tầm có thể nhìn còn chưa đến một trượng.
Trên sông không có cầu, bờ sông dựng đứng một khối cự thạch cao bằng người trưởng thành.

Ánh hoàng hôn đỏ vàng ôn nhu xuyên qua chạc cây, vụn vặt chiếu vào bề mặt thô ráp của cự thạch.

Vàng nhạt loang lổ cùng đen kịt, nương theo dư quang mờ ảo của hoàng hôn, mơ hồ có thể thấy được trên mặt cự thạch có khắc thật sâu hai chữ “Diệt độ*” màu đỏ.
*Diệt là giết, độ là vượt qua, giúp đỡ, diệt độ là tiêu diệt.
Ninh Thi Ngọc nhẹ giọng thì thầm “Diệt độ.”
“Ai, sư tôn.” Ninh Thi Ngọc quay đầu nhìn Vân Triệt, hỏi, “Sư tôn, diệt độ là có ý gì thế?”

Vân Triệt nhìn hai chữ “Diệt độ” thật lớn trên cự thạch, đôi mắt hơi nheo lại.
Vân Triệt đứng lặng trước cự thạch thật lâu, mèo đen sợ y mệt mỏi, nên mới từ lòng ngực Vân Triệt nhảy xuống, bản thân chậm rì rì đi đến bờ sông, thử vói một cái móng vuốt vào lòng sông thăm dò, “Xoát” một cái liền thu hồi móng vuốt lại.
Nước sông mát mát lạnh lạnh, mèo đen nhẹ nhàng liếm móng vuốt, thoáng nhìn thấy gì đó dưới sông, hắn lại bỗng nhiên vói móng vuốt vào trong nước, lại “Xoát” một cái nâng lên.
Lúc này, trên móng vuốt mèo đen treo một bé cá còn nhỏ hơn ngón tay út.
Ninh Thi Ngọc ngồi xổm bên bờ sông, đổ toàn bộ đào trong túi trữ vật ra, rửa sạch từng quả từng quả.

Nhìn thấy mèo đen nghịch nước lại nghịch ra được một con cá nhỏ, nàng cười hì hì nói “Tiểu Hắc, ta muốn ăn cá.”
Nghe Ninh Thi Ngọc nói, thân hình mèo đen cứng đờ, quay đầu nhìn lại, liền thấy Vân Triệt đã tới phía sau bản thân.
Mèo đen vội vàng nâng móng vuốt, quăng một cái bé cá nhỏ bay về lại lòng sông.

Chẳng qua là do bắt cá thú vị, mèo đen mới không muốn ăn loại đồ ăn này đâu.
Vân Triệt càng đến gần bờ sông, chỉ cảm thấy cảm ứng buổi sáng có được trong hẻm nhỏ càng ngày càng mãnh liệt, hơi thở quen thuộc kia dường như là từ trong lòng sông tỏa ra.
Chẳng lẽ, mảnh vỡ Khai Thiên Phù đã rơi vào con sông này sao?
Để xuống nước lấy lên mà nói, nếu là thân thể trước kia thì còn có thể tùy tiện, nhưng thân thể bây giờ là do hàn ngọc ngàn năm hóa thành, gặp nước ắt sẽ chìm, xuống thì được nhưng chỉ sợ lên không được mà thôi.
Hơn nữa, phàm là chỗ có chí bảo, tất có tinh linh quỷ quái trấn giữ.

Trong toàn bộ Thập Tam Châu này, bất luận là tiên tu chính đạo hay tinh linh quỷ quái, đều ham thích tranh đoạt bảo vật.

Lực lượng bảo vật càng lớn, thì có thể đem nó làm tọa kỵ, hơn nữa năng lực của tinh linh quỷ quái trấn nó cũng càng lớn.
Rơi vào nơi này 300 năm, không có khả năng những tinh linh quỷ quái đó không phát giác ra mảnh vỡ Khai Thiên Phù.

Nếu có thể lấy mảnh vỡ Khai Thiên Phù làm tọa kỵ, thì yêu vật dưới đáy sông kia, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Vân Triệt thấy mèo đen vớt được một con cá dưới sông, lại nghĩ đến cả ngày nay mèo đen cũng chưa ăn gì, mà trên người còn mang theo thương tích, hẳn là đói bụng rồi, cần phải bổ sung thể lực nữa, nên quyết định trước tiên đút mèo đen ăn no, sau đó mới suy xét đến mặt khác.
Vân Triệt cúi người xuống, tùy tiện nhặt một nhánh cây, lăng không vẽ phù, ném vào trong nước.
“Bang”
Nhánh cây hoàn toàn đi vào trong nước, như du long nhập biển lớn, bọt nước vẫy tung tóe.
Mèo đen hơi nheo mắt, tựa như nhìn thấy 300 năm trước trên Bắc Hải, khi y vì cứu mình, mà nhấc lên tinh phong huyết vũ.

Lúc đó y ném Chư Thiên kiếm vào trong nước một cái, liền hóa thành rồng lớn lao vào biển, sóng lớn ngập trời, dâng cao ngàn trượng, chỉ trong khoảnh khắc đã giết địch vô số.
Vân Triệt giơ tay, nhánh cây liền bay trở về.

Tay y cầm một đầu, mà đầu còn lại, thì đang cấm vào một con cá lớn đang sống động nhảy loạn.
Mèo đen đang đứng trước mặt Vân Triệt nhớ lại quá khứ, nhìn thấy cá lớn trong tay Vân Triệt, hắn không khỏi mở to mắt nhìn.
Xét đến vấn đề dạ dày, Vân Triệt quyết định vẫn là nướng cá chín rồi lại đút cho mèo ăn.


Y lấy kiếm Ninh Thi Ngọc cạo vẩy cá, rồi nhặt một ít cành khô lá rụng tại chổ.
Thấy Vân Triệt nướng cá cho mèo đen, Ninh Thi Ngọc vội vàng buông quả đào chưa kịp rửa trong tay, la lớn “Sư tôn ngài đừng cử động, để ta để ta cho, ngài nghỉ ngơi đi đừng cử động.”
Ninh Thi Ngọc nói xong liền lập tức chạy vào trong rừng, không bao lâu nàng đã ôm ra một đống củi lớn, ném xuống đất.
Bởi vì bản thân là hỏa hệ đơn linh căn, Ninh Thi Ngọc chỉ nhẹ nhàng khảy ngón trỏ một cái, đống củi liền lập tức nổi lên một ngọn lửa.
Vân Triệt cởi đấu lạp ra đặt sang một bên, nắm chặc nhánh cây trong tay, nghiêm túc nướng cá.
Màn đêm buông xuống, sao sáng đầy trời.

Mèo đen ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Vân Triệt, ngẩng đầu lén lút quan sát kỹ lưỡng góc nghiêng của y.
Ánh lửa cam hồng mạ lên da thịt lạnh băng như tuyết của y một tầng ấm áp nhạt màu, mặt mày thâm thúy lại phá lệ nhu hòa, ít đi vài phần thanh lãnh ngăn cách thế nhân của ngày thường, nhiều thêm vài phần ôn nhu mà mèo đen chưa bao giờ gặp qua.
Mèo đen nhìn đến thất thần, châm châm nhìn Vân Triệt, bất giác vươn đầu lưỡi nho nhỏ, liếm liếm môi.
Ninh Thi Ngọc cho rằng mèo đen đang mơ ước cá trong tay Vân Triệt, mới vỗ tay kêu lên “Sư tôn người xem Tiểu Hắc kìa, nó không chờ nổi nữa a, đặc biệt muốn ăn---”
Ninh Thi Ngọc nói còn chưa nói xong, thì đã bị gương mặt ấm áp kia làm cho sợ ngây người, mở miệng nói không ra lời.
Một người một mèo, an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cạnh Vân Triệt, làm bộ chờ y nướng cá, nhưng kỳ thật là trộm liếc nhìn nhan sắc kia a.
Vì để bảo đảm thịt cá ngoài giòn trong mềm, lại không bị nướng cháy, Vân Triệt không để ngọn lửa chạm vào con cá, mà chỉ để lửa ấm áp vây quanh bên ngoài, hương thơm một tia lại một tia từ thịt cá thẩm thấu ra ngoài cá.
Vân Triệt nghiêm túc lật lật mặt cá, cá trong tay đã chín một chút, hương thơm dần dần tản ra bốn phía, mùi cá thơm nứt mũi.
Mèo đen ngồi bên cạnh Vân Triệt không kiêng nể gì mà nhẹ nhàng hít hít cái mũi.
Tuy rằng mèo đen không cần ăn thứ gì, nhưng cũng không thể không thừa nhận hương vị mỹ thực trong tay y, nó mang một loại mê hoặc trí mạng.
Ninh Thi Ngọc ngửi thấy cũng thèm, cẩn thận mà cọ cọ bên người Vân Triệt, vô cùng đáng thương nói “Sư tôn, ta cũng muốn ăn cá.”
Mèo đen đang ngồi xổm bên cạnh Vân Triệt ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ninh Thi Ngọc, con ngươi màu xám bạc tràn ngập đối địch cùng khiêu khích.
Tuy rằng chỉ là một bé mèo con, Ninh Thi Ngọc vẫn bị ánh mắt kia làm hoảng sợ.

Nhưng vô tâm không phổi như nàng gần như chỉ là sửng sốt một chút, rồi lại mặt dày mày dạn lôi kéo tay áo Vân Triệt “Sư tôn ta muốn ăn ta muốn ăn, đợi chút ta đích thân nướng lại con cá khác cho Tiểu Hắc ăn, người cho ta con cá này đi sư tôn, anh anh anh.”
Mèo đen hơi nheo mắt lại.
Trăm năm trước, bởi vì nàng ở trước mặt sư tôn “Anh anh anh”, nên sư tôn không biết đã nhân nhượng nàng bao nhiêu lần.

Lúc này đây, sư tôn rõ ràng nướng cá cho mình, nói cái gì mà không để nàng ăn được chứ.
Mèo đen dựng thẳng cái đuôi, từng bước một đi đến trước mặt Vân Triệt, nâng hai bộ móng vuốt, đứng lên ôm chặc lấy cánh tay y, lấy mặt mèo lông xù xù nhẹ nhàng cọ cọ vào, dùng giọng sữa kêu lên “Meo”..