Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 79: chương 23.2






Tessa vội chạy lên gác mái; lần đầu tiên cô thấy tin mình nhẹ nhõm. Căn gác mái vẫn y như cô nhớ; vẫn với những ô cửa sổ nhỏ cao cao cho chút ánh sáng hoàng hôn tràn vào vì trời đang vào tầm chạng vạng. Trên sàn có cái xô đổ; cô đi vòng qua nó để tới cái cầu thang hẹp dẫn lên mái nhà.

Cậu ấy thường ở trên đó khi gặp chuyện phiền muộn. Charlotte đã nói vậy. Và chị hiếm khi thấy Will buồn phiền. Mất Thomas và Agatha sẽ khiến tâm trạng của cậu ấy xấu hơn chị từng chứng kiến.

Cầu thang dẫn tới một cái cửa sập hình vuông. Tessa đẩy cửa và trèo lên mái Học Viện.

Cô đứng thẳng rồi nhìn quanh. Cô đang đứng trên cái mái bằng rộng rãi, được bao quanh bởi hàng lan can bằng sắt uốn với phần đầu mũi tạo hình hoa huệ tây. Ở bên kia mái nhà là Will đang dựa vào hàng lan can. Anh không quay lại kể cả khi cửa đóng sập lại và cô bước lên một bước, xoa bàn tay trầy xước lên vải váy.

“Will ơi,” cô gọi.

Anh không nhúc nhích. Mặt trời như một quầng lửa đỏ ối nơi cuối trời. Bên kia sông Thames, khói nhà máy bốc lên thành những vệt đen ngang bầu trời đỏ. Will đang dựa vào lan can như thể đã kiệt sức, như thể anh muốn ngã vào những đầu nhọn kia và kết thúc tất cả. Anh không tỏ vẻ nghe thấy tiếng Tessa khi cô tới đứng cạnh anh. Nhìn từ đây xuống con đường lát sỏi bên dưới khiến cô chóng mặt.

“Will,” cô lại gọi. “Anh đang làm gì đấy?”

Anh không nhìn cô. Anh nhìn ra thành phố, giống như một cái bóng đen trên nền trời nhuộm đỏ. Mái vòm nhà thờ thánh Paul sáng lên trong bầu không khí ảm đạm, và sông Thames chảy qua như một đường nước trà đặc bị đứt đoạn đây đó bởi những cây cầu. Những bóng đen di chuyển bên triền sông - những người lang thang, đi lại giữa những đống rác bên bờ sông, mong kiếm được đồ có giá trị.


“Giờ anh nhớ rồi,” Will vẫn không nhìn cô, “điều anh cố nhớ vào ngày hôm kia. Đó là đoạn thơ của Blake, ‘và tôi nhìn ngắm Luân Đôn, kì quan kinh khủng con người làm để dâng Chúa.’ Anh nhìn ra toàn khung cảnh. “Milton nghĩ địa ngục là một thành phố. Anh nghĩ ông ấy cũng có phần đúng. Có lẽ Luân Đôn là cổng vào địa ngục và chúng ta là những linh hồn đáng thương không chịu đi qua đó, sợ điều chờ đợi chúng ta ở phía bên kia còn kinh khủng hơn những gì đã trải nghiệm.”

“Will.” Tessa bối rối. “Will, có chuyện gì sao?”

Anh nắm lan can bằng cả hai tay khiến những ngón tay trắng bệch. Tay anh đầy những vết trầy xước, mấy vết xước trên mấu tay đã đóng vảy. Mặt anh cũng có vài vết bầm ở quai hàm và dưới mắt. Môi dưới của anh bị rách và sưng, nhưng anh cũng để kệ. Cô không biết vì sao.

“Đáng ra anh phải biết,” anh nói. “Đó là trò bịp. Rằng Mortmain đã nói dối khi đến đây. Charlotte thường khoe mọi người về tài chiến lược của anh, nhưng nhà chiếc lược sẽ không bị người ta lừa trắng mắt như vậy. Anh ngốc thật.”

“Charlotte tin đó là lỗi của chị ấy. Henry nghĩ đó là do anh ấy. Em tin đó là lỗi của em,” Tessa sốt ruột nói. “Chúng ta giờ đâu được quyền tự trách mình, đúng không?”

“Lỗi của em?” Will bối rối. “Vì Mortmain bị em ám ảnh hả? Có vẻ không thể…”

“Vì mang Nathaniel tới đâu,” Tessa nói. Nói ra khiến ngực cô quặn thắt. “Vì bắt anh tin anh ấy.”

“Em yêu quý anh mình,” Will nói.

“Giờ vẫn vậy,” Tessa nói. “Nhưng em biết bản chất của anh ấy. Có lẽ em luôn biết. Em chỉ không muốn tin thôi. Có lẽ trong đời , chúng ta đôi khi cũng tự lừa phỉnh mình.”

“Ừ,” Will nói nghe nghèn nghẹn và xa xôi. “Có lẽ vậy.”

Tessa vội nói. “Em đến đây để báo tin tốt này Will. Anh muốn nghe không?”

“Nói đi,” giọng anh chẳng có chút cảm xúc.

“Charlotte bảo em có thể ở lại,” Tessa nói, “trong Học Viện này.”

Will không nói gì.

“Chị bảo không có Luật nào cấm chuyện đó,” Tessa tiếp tục và giờ hơi rối. “Vậy nên em không cần đi.”

“Charlotte sẽ không bao giờ bắt em đi, Tessa. Chị ấy không thể để kệ con ruồi dính trên mạng nhện nữa là. Chị ấy sẽ không bỏ rơi em.” Giọng nói Will không có tí sức sống hay cảm xúc nào. Anh chỉ đang tường thuật.


“Em tưởng…” Sự phấn khởi của Tessa tan đi nhanh chóng. “Rằng ít nhất anh cũng có chút vui mừng. Em tưởng chúng ta là bạn.” Cô thấy anh nuốt khan và tay lại nắm lan can. “Là bạn,” cô tiu nghỉu nói, “em tới để thông báo cho anh. Để quan tâm tới anh.” Cô vươn tay định chạm vào tay anh nhưng cô rụt lại, giật mình trước sự căng thẳng toát ra từ con người anh, thấy những mấu tay trắng bệch đang nắm lấy lan can kia. Ấn Ký đó hiện rõ trên nước da trắng như thể được khắc bằng dao.

“Em tưởng có lẽ…”

Cuối cùng Will quay sang nhìn thẳng vào cô. Tessa choáng trước thái độ của anh. Hai quầng thâm quá sậm trông như hai cái hố.

Cô đứng nhìn anh, ước anh sẽ nói giống các nhân vật nam chính trong truyện, vào lúc này. Tessa, tình cảm anh dành cho em đã vượt qua ngưỡng tình bạn. Chúng hiếm có và quý giá hơn thế…

“Tới đây,” anh nói vậy. Chẳng có chút chào mừng nào trong giọng anh hay cách anh đứng. Tessa cố kìm bản năng muốn tránh đi và tiến tới gần để anh có thể chạm vào mình. Anh vươn tay và cầm hờ tóc cô, gạt đi những lọn tóc xoăn ôm lấy khuôn mặt cô. “Tess này.”

Cô ngước nhìn anh. Đôi mắt anh mang màu của bầu trời đượm khói; kể cả bị bầm tím, gương mặt anh vẫn rất đẹp. Cô muốn chạm vào anh theo một bản năng mà cô không thể giải thích hay kiềm chế được. Khi anh cúi xuống hôn cô, cô chỉ có thể kìm mình lại khi môi chạm môi. Môi anh lướt qua môi cô và cô nếm thấy vị muối và sắt ở nơi đôi môi mềm mại và bầm dập ấy. Anh nắm vai cô và kéo lại gần, những ngón tay anh bấu lên vải váy. Cô cảm nhận được cơn sóng trào mạnh mẽ hơn lúc ở gác mái, một cơn sóng muốn nhấn chìm và nghiền nát cô, khiến cô mềm ra như cách biển nghiền nát những mảnh thủy tinh.

Cô định đặt tay lên vai anh, nhưng anh dừng lại, cúi nhìn cô và thở dốc. Đôi mắt anh rất sáng, đôi môi đỏ sưng vì nụ hôn và vì những vết thương.

“Có lẽ,” anh nói, “chúng ta nên tính đến chuyện qua lại.”

Tessa vẫn có cảm giác như bị chết đuối, thì thào, “Qua lại?”

“Nếu em định ở lại,” anh nói, “chúng ta nên giữ bí mật. Có lẽ nên dùng phòng em. Jem thường ra vào phòng anh tự nhiên như ruồi và cậu ấy sẽ thấy lạ nếu cửa khóa. Nhưng phòng em lại khác…”

“Dùng phòng em?” cô nhắc lại. “Để làm gì?”

Will nhếch mép; Tessa, người đang nghĩ xem đôi môi anh đẹp thế nào, mất một lúc mới hơi ngạc nhiên trước sự lạnh lùng trong nụ cười đó. “Em không thể giả bộ không hiểu được, Tessa, anh không nghĩ em ngây thơ vậy đâu. Trong khi anh trai em như vậy.”

“Will.” Hơi ấm thoát khỏi cô như thể nước biển rút; cô thấy lạnh, dù đang trong thời tiết hè. “Em không giống anh mình.”

“Em thích anh.” Will nói. Giọng anh bình tĩnh và chắc chắn. “Và em biết anh ngưỡng mộ em, như cách mọi phụ nữ đều biết khi một người đàn ông ngưỡng mộ họ. Giờ em đến để nói với anh em sẽ ở lại đây, trước mắt, đúng như anh muốn. Anh cho em thứ anh nghĩ em muốn.”

“Anh không có ý đó.”


“Vậy em không hiểu anh rồi,” Will nói. “Một Thợ Săn Bóng Tối sẽ chẳng bao giờ tán tỉnh pháp sư. Thợ Săn Bóng Tối có thể đánh bạn hay thuê pháp sư làm việc cho mình, nhưng sẽ không…”

“Cưới họ?” Tessa nói. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của biển cả. Nó đã rút hoàn toàn khỏi bờ cát và cô có thể thấy những sinh vật nhỏ bé và giãy chết trên bờ biển cạn nước.

“Hiểu nhanh đấy,” Will cười khẩy; cô thật muốn tát bật cái thái độ đó khỏi mặt anh. “Em thật mong vậy sao?”

“Em không mong anh nhục mạ em,” Giọng Tessa như muốn run nhưng cô vẫn giữ cho nó thật cương quyết,

“Em hẳn sẽ chẳng nghĩ tới việc đó rồi,” Will vui vẻ. “Vì pháp sư không thể có con…”

“Cái gì?” Tessa lùi lại như bị anh đẩy. Mái nhà dưới chân cô như thể không bằng phẳng.

Will nhìn cô. Mặt trời đã sắp khuất dạng. Trong cảnh ánh chiều sắp tắt, xương mặt anh như trồi lên và khóe miệng anh trễ xuống như chịu cái đau thể chất. Nhưng giọng anh nói vẫn đều đều. “Em không biết? Anh tưởng có ai đó đã nói với em rồi.”

“Không,” Tessa nói khẽ. “Chẳng ai nói hết.”

Anh nhìn thẳng. “Nếu em không thích đề nghị của anh…”

“Dừng lại,” cô nói. Cô cảm thấy khoảnh khắc đó như một mảnh thủy tinh vỡ, trong suốt, sắc và đau đớn. “Jem bảo anh nói dối để biến mình thành thằng đểu,” cô nói. “Và có lẽ đó là thật, hoặc anh ấy chỉ muốn tin vào con người thật sự của anh. Nhưng anh chẳng có lí do gì hay cớ gì để nói những lời cay độc như vậy.”

Lúc đó anh có vẻ thật sự mất bình tĩnh, như thể cô thực sự làm anh giật mình. Thái độ đó biến mất trong tích tắc, như thể một đám mây đối hình. “Vậy em chẳng còn gì để nói nữa chứ?”

Không nói thêm lời nào, cô quay gót và đi thẳng, về cái cầu thang dẫn xuống Học Viện. Cô không quay lại nên không biết anh đang nhìn theo. Anh là cái bóng đen giữa những tia nắng cuối của bầu trời đỏ cam.