Xuyên Về Làm Sủng Phi

Chương 2: Vừa xuyên qua đã bị đuổi đi




. Cô bị một bàn tay kéo hút vào bên trong hố đen đó, xung quanh trở nên tối tăm không bóng người.

- Có ai ở đây không?

- Có ai không làm ơn lên tiếng đi?

. Trả lời cô là sự im lặng đến đáng sợ , cô ngồi bệt xuống đất ôm đầu mệt mỏi.

- Cái quái gì đang xảy ra với tôi vậy?

- Cô gái!

. Cô đứng bật dậy tìm chủ nhân của giọng nói đó nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy ai, giọng nói đó cứ truyền đến bên tai cô.

- Cô muốn tiếp tục sống chứ?

- Cô là ai? Tại sao không xuất hiện?

- Đừng bận tâm ta là ai, hãy trả lời câu hỏi của ta, cô muốn tiếp tục sống?

. Cô đứng chết trân người, hỏi như vậy có lẽ nào? không cần suy nghĩ cô cũng có câu trả lời, cô đâu muốn chết oan uổng như vậy!

- Tôi...tôi muốn tiếp tục sống!

- Được, tôi sẽ giúp cô, mong cô hãy đối tốt với những người ở đó.

- Ở đó...?

. Chưa kịp hỏi xong cô cảm thấy choáng váng rồi ngã xuống...

. Đầu cảm thấy nhức nhói đến không ngủ được, cô tỉnh dậy khẽ mở mắt mơ màng nhìn xung quanh. Sao mọi vật đều lạ đến vậy?

- Tiểu thư! May quá người đã tỉnh rồi, để nô tì đỡ tiểu thư.

. Cô ngờ nghệt nhìn bộ trang phục mà cô bé kia đang vận. Là trang phục cổ đại?

- Cô... vừa gọi tôi là gì?

- Tiểu thư người đừng đùa với nô tì như thế!

- Tiểu thư? Cách gọi này... Đừng suy nghĩ lung tung sao có thể được chứ. “Mong cô hãy đối tốt với những người ở đó”. Câu nói của cô gái bí ẩn... Chẳng lẽ mình đã... Xuyên qua rồi sao?

. Cô nghĩ trong lòng làm tâm rối cả lên, cô lấy lại bình tĩnh rồi nhìn cô bé đang ngây ngốc đứng ở đó. Cô bé độ chừng 14 tuổi, dáng người nhỏ bé, dung mạo cũng xinh đẹp.

- Em tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Tiểu thư sao người lại hỏi như vậy? Tiểu Xuân theo hầu người từ nhỏ sao mới ngất đi vài ngày đã quên nô tì?

. Cô gái tên Tiểu Xuân kia không giấu được sự lo lắng trên khuôn mặt, đôi môi run run, mắt đã ngấn lệ. Cô nhìn nha hoàn của mình mà cảm nhận được sự chân thành.

- Khi tỉnh dậy đầu tôi...à đầu ta đau quá không nhớ được gì cả, em có thể kể cho ta nghe không? Vì sao ta lại bị ngất và...ta là ai?

- Tiểu thư thật đã quên hết sao? Để nô tì kể lại cho người nghe mong người mau hồi phục được trí nhớ, người là Lãnh Hàn Tuệ, nhị tiểu thư của Lãnh thừa tướng. Lão gia có 2 vị phu nhân, mẫu thân của người là chính thê, hạ sinh được đại thiếu gia là Lãnh Hàn Kha nhưng chẳng may mẫu thân người mất khi hạ sinh tiểu thư.

. Cô vừa nghe đến đó liền cảm thấy nhói trong lòng ngực, ở hiện đại và ngay cả ở đây... cô đều mất mẹ sao? Thấy tiểu thư ngây ra Tiểu Xuân cũng hiểu cảm thông

- Sau đó lão gia thành thân với nhị phu nhân rồi hạ sinh tam tiểu thư Lãnh Hàn Sương nên hai vị tiểu thư chỉ cách nhau 1 tuổi, người năm nay đã 17 ạ. Tất cả những người trong phủ đều nhận ra lão gia rất yêu thương người, vì vậy nhị phu nhân và tam tiểu thư đã bao lần hãm hại người, người bị ngất mấy ngày cũng là do tam tiểu thư gây nên.

- Cô ta đã làm gì?

- Tam tiểu thư lòng dạ nham hiểm đã lấy đồ của mình đem để trong viện của tiểu thư rồi vu oan cho người sau đó còn lợi dụng nơi vắng vẻ xô người xuống hồ, người vốn không biết bơi mà.

. Cô rùng mình, ở đây lại có người muốn cô chết như vậy sao?

- Tiểu thư nằm đây nghỉ ngơi một chút, nô tì chạy đi báo cho lão gia hay tin.

. Tiểu Xuân ấn cô nằm xuống giường đắp chăn cho cô rồi chạy một mạch ra ngoài. Đợi tiểu Xuân ra ngoài cô nhảy xuống giường đi quanh phòng ngắm nghía hết sờ vật này đến chạm vật kia, mắt nhìn cẩn thận không chừa bỏ một điểm nào.

- Toàn đồ cổ không thôi, ở hiện đại mà có những thứ này thì mình giàu nhất xóm chắc rồi.

. Còn đang ngắm nghía thì cánh cửa mở ra, bên ngoài một người đàn ông trung niên bước vào, đôi mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng vui mừng, cạnh bên là một người phụ nữ xinh đẹp nét mặt chua ngoa nhìn cô châm biếm. Cô đã đoán ra được hai người này là ai.

- Tiểu thư sao người đứng đây nô tì đã dặn người nằm trên giường dưỡng sức rồi mà, lão gia nhị phu nhân ngồi đi ạ để nô tì rót trà cho hai người.

. Cô ngồi xuống bàn tròn đối diện với phụ thân và kế mẫu.

- Tuệ nhi, con cảm thấy trong người sao rồi? đã khoẻ lên chưa?

- Dạ đã ổn rồi ạ!

- Thiếp đã bảo nó không chết rồi, vậy mà chàng còn phạt Sương nhi!

- Nàng thật không biết dạy con, để nó hư hỏng làm hại tỷ tỷ của mình, nàng nên xem lại.

. Sắc mặt ông có vẻ hơi giận dữ làm người phụ nữ bên cạnh không dám hó hé, lúc này cô mới lên tiếng.

- Phụ thân người đừng trách nhị phu nhân, cũng đừng phạt nặng Hàn Sương là do con bất cẩn nên mới bị ngã xuống.

- Được rồi, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Mấy ngày này con phải tẩm bổ cho thật tốt có biết chưa? Con cũng đến tuổi gả đi rồi, lễ chọn phi sắp đến con hãy chọn cho mình một phu quân tốt!

- Dạ....hả...phụ thân...người vừa nói gì?

- Ta nói con sắp phải gả đi

- Phụ thân...con không muốn....

- Nếu Hàn Tuệ không đi thì để Sương nhi đi thay đi lão gia!

- Nàng không cần phải nói ta tự khắc biết, cả hai đứa đều phải đi, không muốn cũng phải đi. Tiểu Xuân ta giao Tuệ nhi cho ngươi hãy chăm sóc nó thật tốt!

. Ông nói rồi cùng phu nhân đi ra ngoài để lại cô ngây người ở đó.

- Tiểu Xuân! Phụ thân người vừa nói gì vậy?

- Lão gia bảo tiểu thư hãy chọn cho mình một phu quân tốt!

. Tiểu Xuân vừa nói vừa che miệng tủm tỉm cười làm cô nhíu mày lại!

- Con mẹ nó! Vừa xuyên qua đã bị đuổi đi rồi! Thật là làm người khác muốn chửi thề mà!

. Tiểu Xuân đơ vài giây nhìn chủ tử của mình, tin được không một tiểu thư khuê các lại có thể nói ra những lời đó, từ lúc tỉnh dậy tiểu thư lạ đi thì phải?

. Dẹp cục tức qua một bên cô mặc kệ việc đó mà chạy ra ngoài phủ bắt Tiểu Xuân ở trong phòng một mình để tự do tham quan khắp nơi, đang tản bộ trong vườn hoa cô chợt nghe tiếng kiếm chém vào gió, khum người xuống len lén đi lại phía âm thanh đó như sợ bị phát hiện, cũng may không có Tiểu Xuân ở đây nếu không cô sẽ bị cằn nhằn nữa mất. Cô đi từ từ lại, trước mắt cô là gì đây? Lấy hai tay dụi dụi mắt nhìn kĩ. Một người thanh niên cao ráo đang múa kiếm ở dưới gốc cây đào.

- Wow ! Đẹp quá! Đúng là mỹ nam nha!

- Ai?

. Giọng nói phát ra từ phía chàng trai đó, thanh âm chưa dứt kiếm trên tay đã hướng thẳng về phía cô mà bay đến.