Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 3-2




Không biết qua bao lâu, khi Tạ Đông Quân tỉnh lại thì thấy mình vẫn nằm trên đất.

Hắn lảo đảo đứng lên, nhưng vừa rồi bị Bộc Dương Tuyên Cầu đánh vào đầu, tiếp đó vì té xỉu ngã đụng đầu xuống đất, giờ chỉ cần khẽ động là hắn đau tới nhe răng há mồm.

Vất vả ngồi lên, Tạ Đông Quân thấy Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi trên giường như cũ nhìn mình chằm chằm.

–    Xảy ra chuyện gì sao, điện hạ?

Bị Tạ Đông Quân hỏi, Bộc Dương Tuyên Cầu có vẻ xấu hổ. Nó do dự một chút rồi mới cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình, gầm nhẹ đáp Tạ Đông Quân:

–    Còn hỏi ta xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi đã bất tỉnh sao?

Tạ Đông Quân sửng sốt rồi cố hết sức nở một nụ cười:

–    Điện hạ đang quan tâm nô tài sao? Nô tài đúng là được sủng ái mà lo sợ nha!

–  Ngươi … ngươi không biết xấu hổ. Ai quan tâm ngươi hả? Là vì ngươi nằm ở đó thực vướng chân.. Mau đứng lên cho ta.

–  Tuân mệnh!

Tạ Đông Quân chậm chạp đứng lên rồi đi tới ngăn bàn lục tìm thứ gì đó. Được một lúc hắn cầm một chiếc lọ đi tới.

–  Làm cái gì? – thấy Tạ Đông Quân đi tới phía mình, Tạ Đông Quân phòng bị quát hỏi.

Vì rất rõ ràng mình là người hại Tạ Đông Quân té xỉu, vậy nên nó cho rằng Tạ Đông Quân có thể sẽ làm gì đó với nó. Tạ Đông Quân mở nắp lọ, đổ từ bên trong ra vài thứ gì đó; lập tức trong phòng ngập tràn mùi thuốc.

–  Đây là thuốc làm tan máu bầm, vết thương của điện hạ nếu không thoa thuốc thì ngày mai nhất định sẽ sưng rất to và rất đau.

Tạ Đông Quân vừa nói vừa vươn tay tới phía mặt Bộc Dương Tuyên Cầu, nhè nhẹ xoa xoa.

Tuy có chút đau nhưng hơi mát lạnh của thuốc trên mặt vô cùng dễ chịu; thêm nữa lực tay của Tạ Đông Quân không khiến nó cảm thấy đau. Thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu ngoan ngoãn ngồi đó cho hắn xoa thuốc.

Chờ khi thoa thuốc xong khắp vết thương, Tạ Đông Quân liền cất lọ thuốc đi.

–  … Sao ngươi không thoa? – thấy Tạ Đông Quân cất thuốc đi, Bộc Dương Tuyên Cầu nhịn không được mở miệng hỏi.

–  Dạ?

–  Không phải ngươi cũng bị ta đánh, sao không thoa thuốc?

Tuy lời vừa nói ra khỏi miệng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu muốn cắn đứt lưỡi mình nhưng nó vẫn làm bộ cứng cỏi nói tiếp.

Dù sao lúc nãy người hại hắn té xỉu là nó, hơn nữa so sánh thì nó đánh hắn nhiều và mạnh hơn so với hắn đánh nó. Trên mặt Tạ Đông Quân đã có nhiều chỗ sưng đỏ, sau gáy cái bọc đã có thêm nhiều cái bọc chỉ cần nhìn liếc qua là thấy.

–  Nô tài không có việc gì. – Tạ Đông Quân cười cười nói. Tuy đầu hắn vẫn còn đau và choáng nhưng nhìn bề ngoài thì không đoán ra được.

Có lẽ nên cảm tạ những lần va chạm với ông chủ bạc bẽo khắt khe và những vị khách xảo quyệt khi đi làm trước kia. Nhờ họ mà Tạ Đông Quân mới có thể dấu tình trạng không hề tốt chút nào bằng bộ dáng hoàn toàn bình thường như lúc này.

Thấy Tạ Đông Quân làm một bộ không sao cả, ác cảm trong bụng Bộc Dương Tuyên Cầu cũng biến mất vô tung vô ảnh.

–  Điện hạ có muồn dùng cơm trưa trước không? Buổi sáng ngài vẫn chưa có ăn gì.

Bộc Dương Tuyên Cầu gật đầu, Tạ Đông Quân vội đi báo với phòng bếp để họ chuẩn bị. Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi trên giường tự hỏi, Tạ Đông Quân rốt cuộc là có mục đích gì.

Nếu muốn bắt nó đi học thì hắn có thể lấy lý do mình làm thương hắn mà ép nó ngoan ngoãn đi học.

Vả lại, Tạ Đông Quân giữ trong tay tấm lệnh bài, hắn căn bản không cần tự mình giải quyết bao nhiêu việc. Tại sao hắn vẫn tự mình làm tốt tất cả mọi thứ?

Ngày tiếp theo, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn đắm chìm trong thế giới tự hỏi của chính mình, bởi thế nó hoàn toàn không chú ý tới Tạ Đông Quân tuy vẫn cẩn thận hầu hạ nhưng sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Đông Quân theo lệ cũ mỗi buổi sáng, đúng giờ đi gọi Bộc Dương Tuyên Cầu rời giường.

Cả một buổi tối trước đó hắn lúc tỉnh lúc mê, mãi tới rạng sáng cũng không thể nào ngủ yên giấc. Hắn đành phải trơ mắt nhìn mặt trời lên cao rồi lôi cái đầu nặng trịch của mình đi.

–  Điện hạ, nên dậy rồi.

Gọi vài lần, Bộc Dương Tuyên Cầu mới chậm rì rì mở mắt nhưng vẻ mặt không dễ chịu chút nào.

–  Phiền muốn chết. – không biết tại sao, mới sáng sớm mà Bộc Dương Tuyên Cầu đã không vui rồi.

–  Thực sự là rất xin lỗi nhưng điện hạ nên dậy rồi. – hoàn toàn không có tâm tư kì kèo với Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân một bên nói một bên đưa lên chậu nước sạch.

–  Mời điện hạ rửa mặt.

Bộc Dương Tuyên Cầu lấy tay thử vọc vào chậu nước rôf giãy vài cái.

–  Lạnh quá!

–  Sao ạ?

–  Ta nói, nước rất lạnh, như vậy làm sao ta rửa? – Bộc Dương Tuyên Cầu vung tay, cả chậu nước lạnh bị nó hất nghiêng, toàn bộ nước đổ vào người Tạ Đông Quân

–  Nô tài tội ác tày trời, để nô tài đi đổi nước ấm.

Bị hắt một thân ướt nhẹp nhưng Tạ Đông Quân không hề giận dữ, ngược lại nhặt chiếc chậu lên rồi lảo đảo đi ra ngoài.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn bóng lưng Tạ Đông Quân với vẻ kinh ngạc. Vốn cứ tưởng Tạ Đông Quân nhất định sẽ vì bị hắt nước mà nổi trận lôi đình, không ngờ phản ứng của hắn lại bình tĩnh như vậy.

Một lát sau, Tạ Đông Quân vẫn một thân ướt sũng bưng một chậu nước đi vào. Lần này nước đúng là ấm hơn so với trước, Bộc Dương Tuyên Cầu mới vừa lòng rửa mặt.

–  Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị tốt, mời điện hạ di giá tới thiện phòng.

Đợi Bộc Dương Tuyên Cầu rửa mặt xong, Tạ Đông Quân lên tiếng nói rồi lập tức muốn đưa nó tới nhà ăn. Nhưng đột nhiên Bộc Dương Tuyên Cầu lại có ý kiến.

–  Hôm nay bổn vương muốn ăn trong này. – Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên bàn ngồi xuống, ngữ khí không cho người ta phản kháng.

–  … Tuân mệnh!

Tạ Đông Quân dừng một chút, cũng không còn nói thêm gì mà bưng chậu nước đi ra ngoài. Sau đó hắn đi qua chỗ Hồng Ngọc lấy mấy hộp đựng thức ăn rồi trở lại Tĩnh Tâm điện, bày mọi thứ lên bàn gọn gàng.

Bữa sáng được làm rất ngon mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu nửa ăn nửa không, một bên cầm bánh bỏ lên miệng một bên trộm nhìn Tạ Đông Quân đang đứng bên cạnh.

Hắn vẫn chưa kịp thay bộ quần áo mới, cứ thế mặc bộ đồ ướt nhẹp đứng im đó.

Lúc này Tạ Đông Quân không chú ý tới chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu đang trộm nhìn mình mà khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thân mình nho nhỏ hơi run run lên khiến Hồng Ngọc đứng một bên cũng lo lắng lén nhìn Tạ Đông Quân.

Tới buổi chiều, Bộc Dương Tuyên Cầu lại đi vào sân luyện võ. Tạ Đông Quân đã thay một bộ quần áo khô ráo, vẫn đứng một góc phía hàng lang nhìn nó luyện tập, chỉ là nụ cười trên mặt có chút vô lực.

–  Cả ngày luyện tập cũng không thấy ngươi tiến bộ chút nào.

Giọng nói của Bộc Dương Ngự Thiên đột nhiên vang lên khiến mọi người trong viện đều bị dọa sợ. Lúc này mọi người mới phát hiện Bộc Dương Ngự Thiên không biết đi vào trong sân tự khi nào, lập tức quỳ xuống.

–  Nô tài khấu kiến hoàng thượng!

–  Thần khấu kiến hoàng thượng!

–  Đều đứng lên đi!

Tạ Đông Quân túm lấy cây cột chầm chậm đứng lên, Bộc Dương Ngự Thiên như chú ý tới hắn nên liền mở miệng hỏi:

–  Tiểu Mãn Tử, sao vậy?

–  Bẩm hoàng thượng, nô tài không có việc gì. – Tạ Đông Quân miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhanh chóng chuyển đề tài. – Không nghe thấy thông tri nên không biết hoàng thượng đại giá quang lâm, mong hoàng thượng thứ tội.

–  Là trẫm muốn bọn họ không thông tri. – Bộc Dương Ngự Thiên vung tay lên, tỏ vẻ hắn không để tâm rồi chuyển tầm mắt đi. Hắn thấy trên trán Bộc Dương Tuyên Cầu có vài vết cào đo đỏ.

–  Hoàng đệ bị sao vậy? Hình như là bị con mèo nhỏ nào đó cào thì phải.

–  Đó là nhờ thị nhân do hoàng huynh đưa tới, có thù tất báo. – Bộc Dương Tuyên Cầu tức giận trả lời.

Tuy ngày hôm qua Tạ Đông Quân đã thoa thuốc cho nó nhưng vẫn không tránh khỏi việc để lại mấy vệt đỏ đỏ sưng sưng ít ngày.

–  Nhất định lại là ngươi chọc người ta. – Bộc Dương Ngự Thiên nói trúng vấn đề. Bởi vì sự thật quả đúng là như thế nên nhất thời Bộc Dương Tuyên Cầu không thể phản bác, chỉ có thể nhẫn nhịn xuống dưới.

–  Tuổi của các ngươi gần bằng nhau, tính tình cũng tương tự nên trẫm mới đưa hắn tới làm bạn với ngươi. Ngươi không thể đối với hắn tệ bạc được.

–  Nói là nói như vậy, kỳ thực hoàng thượng người vẫn có ý phái hắn tới thuyết phục thần tiếp nhận ngôi vị hoàng đế!

Nghe lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói, Bộc Dương Ngự Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, ngay cả Tạ Đông Quân đang đứng một bên cũng phải nghi hoặc nhìn lại đây.

–  Trẫm cho tới bây giờ vẫn không có giao cho hắn nhiệm vụ này. Ngươi nghe ai nói vậy?

–  Ta … – Bộc Dương Tuyên Cầu nhất thời nghẹn lời.

Cũng không thể nói là tự nó nghĩ ra nha?!

Vừa đúng thời điểm xấu hổ thế này thì Hồng Ngọc liền mang trà và điểm tâm tới.

–  A, xin lỗi, Tạ Mãn.

Khi đi qua Tạ Đông Quân, Hồng Ngọc không cẩn thận đụng phải người hắn. Vốn tưởng hắn không có bị sao chỉ khẽ động chút nhưng thân mình nho nhỏ của Tạ Đông Quân lại yếu đuối ngã phịch xuống.

–  A! Tạ Mãn!

–  Tạ Mãn!

–  Tiểu Mãn Tử?

Tiếng kinh hô không đồng nhất của ba người tiến vào trong lỗ tai của Tạ Đông Quân nhưng hắn không có cách nào đáp lời lại.

___

–  Đây là lần thứ mấy… – Tạ Đông Quân chầm chậm mở mắt, miệng bất đắc dĩ lầu bầu tự hỏi.

–  Ngươi nói cái gì?

Tạ Đông Quân không nghĩ là bên cạnh có người, vừa muốn quay sang nhìn xem là ai thì lại đụng phải vết thương, miệng bật thốt kêu đau.

Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngồi bên cạnh giường, nhíu nhíu mày nhìn hắn.

Lúc này Tạ Đông Quân mới phát hiện mình đang nằm trên giường của Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  A, sao nô tài lại có thể nằm trên giường điện hạ được. – Tạ Đông Quân giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu đè lại.

–  Đừng lộn xộn! Vừa mới mời ngự y tới khám, ngươi vì đụng trúng đầu nên không thể cử động mạnh được.

–  Nhưng mà … Nô tài cũng không thể ngủ trên giường của điện hạ được, ít nhất nô tài nên trở lại giường của mình…

Giường của Tạ Đông Quân nằm trong phòng ngay bên cạnh tẩm điện của Bộc Dương Tuyên Cầu, nơi hắn ngủ chỉ là một tấm ván rộng lớn mà thôi. Nếu tiếp tục ngủ trên chiếc giường đó e là càng nghiêm trọng nha. Nghĩ vậy nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không thể nào nói ra miệng được, cuối cùng chỉ có thể hung hăng nạt Tạ Đông Quân.

–  Đừng có lằng nhằng!

–  Dạ…

Tuy bị một đứa nhỏ ác miệng tức giận quát song Tạ Đông Quân lại ngoan ngoãn nằm xuống, không dám lộn xộn nữa.

Không khí xấu hổ và yên ắng kéo dài một hồi lâu. Tạ Đông Quân bị thứ không khí này làm khó chịu, cả người cứ không ngừng vặn vẹo, đồng thời liếc mắt trộm nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Nó vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì đó.

–  Vậy … Điện hạ, nô tài đã tốt hơn nhiều rồi.

Tạ Đông Quân cố gắng lên tiếng nhưng đôi mắt tròn tròn đen láy của Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức trừng trừng hung tợn khiến hắn lập tức im bặt.

–  Ngự y nói ngươi phải nằm yên một ngày để theo dõi, hơn nữa có thể sẽ bị sốt.

Bộc Dương Tuyên Cầu nói, vẻ mặt có chút áy náy. Đại khái là nó đang nghĩ nguyên nhân là do hồi sáng nó đã hắt nguyên một chậu nước lạnh lên người Tạ Đông Quân.

–  A!

Nghe những lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói, Tạ Đông Quân cũng không có phản ứng nhiều lắm, chỉ là không ngừng muốn đứng dậy.

–  Ngươi làm chi mà cứ muốn đứng lên hả? Không phải ta bảo ngươi nằm yên đó sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ nói, tay dùng lực ấn Tạ Đông Quân nằm lại giường.

–  Nhưng mà … nô tài không thể chiếm giường của điện hạ được…

Không biết có phải trời sinh cái mệnh nô tài, Tạ Đông Quân cảm thấy việc phụng dưỡng người khác như thiên chức của mình. Mà để nói ra những lời này quả thực là không khó lắm.

–  Ta cho ngươi nằm thì ngươi cứ nằm đó cho ta. Đừng có nói mấy lời vô nghĩa.

–  Dạ…

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu rất kiên trì nên Tạ Đông Quân đành thỏa hiệp nằm xuống.

–  Tạ Mãn. – chần chờ một chút, Bộc Dương Tuyên Cầu mở miệng gọi.

–  Dạ?

–  Vừa rồi lúc hoàng thượng tới, sao ngươi không nói với hắn là ta cố ý khi dễ ngươi?

–  Điện hạ có khi dễ nô tài sao?

–  Ta … không phải là ta cố ý hắt nước vào người ngươi đó sao! Còn luôn tìm ngươi gây sự… – Bộc Dương Tuyên Cầu càng nói càng chột dạ, âm lượng cũng càng ngày càng nhỏ xuống. – Ta còn nghĩ ngươi sẽ nói cho hoàng huynh biết hoặc lấy lệnh bài ra uy hiếp ta.

–  Sao nô tài lại phải làm như vậy?

–  Ngày hôm qua, lúc ta dọa muốn lôi ngươi ra chém đầu, không phải ngươi đã lấy lệnh bài ra đó thôi! Hơn nữa, lúc ta chửi mắng ngươi là… ngươi còn đánh ta.

Tạ Đông Quân nghĩ nghĩ rồi bật cười.

–  Đó là vì điện hạ muốn chém đầu nô tài, nô tài sợ chết nên hoàng thượng mới cho nô tài tấm lệnh bài kia. Còn chuyện bất kính với điện hạ… Nếu sau này điện hạ còn mắng nô tài như vậy thì nô tài vẫn sẽ đánh ngài tới khi nào ngài chịu xin lỗi.

Tạ Đông Quân cười cười với Bộc Dương Tuyên Cầu khiến nó muốn nói gì đó lại thôi, trên mặt ửng hồng.

Cái người này không giống bất cứ ai từng hầu hạ nó nha! Bộc Dương Tuyên Cầu thầm nghĩ.

Từ trước tới giờ, bọn nô tài đều vì thân phận của nó mà vâng lệnh, cũng không dám phản kháng.

Chỉ có tên nô tài trước mặt này, trông chỉ hơn nó có hai tuổi nhưng không hiểu sao hắn luôn hầu hạ nó chu đáo, tỉ mỉ; có điều hắn tuyệt không sợ nó, thậm chí còn dám đánh nó.

Tuy bình thường hắn nói chuyện với nó đều tỏ thái độ cung kính, lễ độ nhưng một khi đụng phải chỗ đau của hắn thì lập tức trở nên không khách khí.

Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu cảm thấy hứng thú với người tên Tạ Mãn này.

Rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thực của hắn?