Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 7-1




Tốc độ trận chiến phi thường nhanh chóng; ngay cả một người ngoài như Tạ Đông Quân cũng nhìn ra được, đội quân Đại Hạo chiếm ưu thế rất lớn, cơ hồ là nắm được chiến thắng.

Bọn sơn tặc không kịp trở tay, chúng không ngờ đánh lén lại bị bao vây ngược lại. Bởi thế, đội ngũ rối loạn, kẻ chết người bị thương, sĩ khí lung lạc.

Bộc Dương Tuyên Cầu dĩ nhiên là xông ra giữa chiến trường nơi đóng quân, dùng tư thế ngạo nghễ mà không ngừng bức lui quân địch. Tạ Đông Quân cảm thấy, y dường như đang tỏa sáng giữa đám người kia khiến ánh mắt mình cứ chuyên chú nhìn, chưa hề rời đi.

Lúc này, đám sơn tặc đã muốn bại trận, tất cả những tên chưa chết đều bị bắt trói. Bộc Dương Tuyên Cầu vốn đang đứng nhìn từng tên sơn tặc bị trói kia, đột nhiên cảm giác được tầm mắt của Tạ Đông Quân đang nhìn qua nơi này.

Khi bốn mắt hai người chạm nhau, Tạ Đông Quân nhìn thấy trong mắt y đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là phẫn nộ.

Tạ Đông Quân biết, lúc này hắn thảm rồi!

Chỉ thấy Bộc Dương Tuyên Cầu đi nhanh về phía trước, hùng hùng hổ hổ đi về chỗ mình nấp; Tạ Đông Quân luống cuống nhìn chung quanh muốn tìm một chỗ để trốn. Vừa vặn, hắn phát hiện trong rừng cây nằm giữa hắn và Bộc Dương Tuyên Cầu, có người ẩn thân.

Người kia ăn mặc giống sơn tặc, trong mắt chứa đầy sát ý đang nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu từ từ tiếp cận nơi này.

Xem ra là một tên sơn tặc may mắn trốn thoát. Chẳng lẽ vì thấy đồng bọn bị giết, bị bắt nên muốn giết Bộc Dương Tuyên Cầu để báo thù sao?

Trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu lúc này chỉ có Tạ Đông Quân, căn bản là không chú ý  thấy sự tồn tại của người nọ. Thế nên, y đi lướt qua chỗ tên sơn tặc ẩn thân. Tầm mắt Tạ Đông Quân chăm chú quan sát động tĩnh người kia, trong lòng nổi lên trận trận cảnh giác.

Cũng vì thế mà khi tên sơn tặc có chút động tác, Tạ Đông Quân chẳng kịp nghĩ ngợi gì liền xông ra ngoài.

Không hiểu sao, Tạ Đông Quân vốn khí lực nhỏ, khi dùng sức đẩy thì một con ngựa cao to như Bộc Dương Tuyên Cầu liền lảo đảo vài bước, đổ người sang bên.

Tạ Đông Quân cảm giác phía sườn nóng lên, tiếp đó đau đớn kịch liệt lủi khắp toàn thân.

Cúi đầu nhìn xuống, cái hông của hắn đang cắm một con đao nhỏ. Cả lưỡi đao đâm thấu vào thân thể hắn, chỉ còn chừa lại cái chuôi đao bên ngoài.

–  Tạ Đông Quân!

Còn chưa kịp phản ứng với tình huống trước mắt, Tạ Đông Quân đã nghe thấy bên tai mình vang lên tiếng gầm giận dữ.

Bộc Dương Tuyên Cầu xông lên, hai mắt đỏ sậm, một phát bắt được cổ tên kia, dùng sức ném sang bên cạnh. Cả người tên sơn tặc bị đập xuống đất, cái cổ bị vặn gảy, tắt thở.

Hai chân Tạ Đông Quân mềm nhũn sắp khuỵu xuống, đúng lúc Bộc Dương Tuyên Cầu chạy đến tiếp được cơ thể hắn.

–  Đau quá… – Tạ Đông Quân đau tới mức nói cũng không được, chỉ có thể dùng giọng khí rên rỉ. Hơn nữa, vừa nói được hai chữ, liền không ngừng ho khan. Ngoại trừ mùi máu tươi bên ngoài, phía sườn hông cũng vì bị tác động mà thêm đau đớn.

Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức ôm Tạ Đông Quân chạy tới chỗ bọn hắn đang đóng quân tạm thời để tìm quân y trị liệu.

Có lẽ vì đau tới mức đầu óc rối loạn, Tạ Đông Quân đưa tay muốn rút thanh đao ra. May mắn, liền bị Bộc Dương Tuyên Cầu ngăn cản.

–  Đừng lộn xộn, ta lập tức đưa ngươi tới chỗ quân y… Đông Quân, ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Ngươi phải tỉnh táo, mau nói chuyện với ta!

Giọng nói Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như là sắp khóc tới nơi. Tạ Đông Quân nhịn không được, ngẩng đầu nhìn y. Hắn chỉ thấy, Bộc Dương Tuyên Cầu cắn chặt răng, giống như đang cố áp bức thứ gì đó.

–  Cái này … là ta … bảo vệ ngươi … đúng không? – Tạ Đông Quân ho khan vài tiếng. Cảm giác vị ngọt tanh của máu không ngừng ứa lên trong cổ, nhưng hắn cố sức nuốt nó xuống. Nếu để cho Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn thấy thì chỉ sợ y thật sự khóc ra ấy chứ.

–  Ngươi đúng là đồ đần! – Bộc Dương Tuyên Cầu hung hăng mắng, song cổ lại nghẹn cứng làm y khó chịu vô cùng.

Sao có thể không đầu không đuôi lao tới… Chẳng lẽ hắn không biết mình gầy yếu thế nào?! Nếu chính y bị đâm cũng không sao, so với da thô thịt rắn thì đó cũng chỉ là vết thương nhỏ. Nhưng mà Tạ Đông Quân không giống y!

Có trời mới biết, y đã mất bao nhiêu tâm tư mới dưỡng Tạ Đông Quân được như bây giờ. Nếu vì một đao này khiến cho hắn có hậu chứng gì thì bọn sơn tặc kia dù có chết mười lần cũng đền không đủ.

Nhất là, nhìn thấy một Tạ Đông Quân luôn vui vẻ, hiện giờ chỉ có thể suy yếu nằm trong vòng tay mình, đủ khiến lòng Bộc Dương Tuyên Cầu muốn tan nát.

Rất nhanh, Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quân vọt vào khu chữa bệnh. Nơi đó đã có rất nhiều binh lính chờ trị thương. Bộc Dương Tuyên Cầu trực tiếp đi thẳng vào bên trong, bắt quân y mau chữa trị cho Tạ Đông Quân.

Đại khái vì quân Đại Hạo chiếm ưu thế lớn nên thương thế trên người binh lính cũng không có nghiêm trọng. Thế nên, vết thương trên người Tạ Đông Quân coi như là có chút nghiêm trọng!

Vấn đề là, diễn cảm trên khuôn mặt Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như là giây tiếp theo Tạ Đông Quân sẽ tắt thở. Quân y sợ tới mức nhanh chóng chữa trị cho Tạ Đông Quân.

Sau khi kiểm tra một chút, quân y quay đầu nói với Bộc Dương Tuyên Cầu:

–  May mắn không có tổn thương tới nội tạng. Chỉ cần nhỏ thanh đao này ra, khâu vết thương lại rồi bôi thuốc là ổn thôi!

Tuy quân y nói thế nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhíu chặt mặt, không lơi lỏng tý nào.

Muốn rút đao rồi lại còn khâu lại? Tạ Đông Quân vốn là một người sợ đau, hắn sao có thể chịu đựng nổi? Vả lại, mới chỉ là tình trạng này mà Tạ Đông Quân cũng đã ứa mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch. Nếu muốn dùng kim ghim vào thịt hắn, vậy chẳng phải đau tới ngất xỉu ư?

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu hơn nửa ngày không nói gì, quân y đành phải chủ động đánh vỡ trầm mặc:

–  Nếu vậy … lão phu cần phải rút đao ra!

Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên giường, hai tay áp lên vai Tạ Đông Quân.

–  Hiện tại cần phải rút đao ra, ngươi nhẫn nại một chút!

Tạ Đông Quân miễn cưỡng chớp chớp mí mắt, đáp lời Bộc Dương Tuyên Cầu bằng một nụ cười yếu ớt:

–  Yên tâm đi, ta đã từng trải qua cái đau còn hơn thế này. Không thành vấn đề!

–  Rút đây! – nói xong, quân y liền nắm lấy chuôi đao, chậm rãi rút thanh đao ra.

–  Ư! – Tạ Đông Quân bắt lấy cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu, bấu chặt tới mức móng tay bấm cả vào thịt; môi dưới cũng bị cắn tới chảy máu.

–  Đứng cắn! Nhả ra!

Thấy môi dưới của hắn bị cắn nát, máu chảy từ cằm xuống cổ, Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng hô lên, mạnh mẽ tách miệng hắn ra.

Thanh đao vừa mới rút ra, miệng vết thương bắt đầu xuất huyết ồ ạt. Quân y nhanh chóng rắc thuốc cầm máu rồi dùng vải sạch rịt vết thương lại.

Khi máu không còn chảy nữa, quân y liền cầm châm, bắt đầu khâu lại.

–  A!

Mũi châm đầu tiên đâm xuống, Tạ Đông Quân đau tới mức kêu to. Theo bản năng, hắn vừa định cắn tiếp cánh môi dưới đã đầm đìa máu, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức đem tay mình nhét vào miệng để cho hắn cắn.

Đau đớn tới mức thần trí mơ hồ, Tạ Đông Quân nào biết đó là cái gì, chỉ biết cắn thật chặt tới mức miệng nếm vị máu cũng không hay. Bộc Dương Tuyên Cầu ngay cả mày cũng không nhăn một cái, chỉ thúc giục quân y làm nhanh một chút, đừng khiến Tạ Đông Quân chịu khổ hình lâu như thế.

Đối với Tạ Đông Quân mà nói, thời gian trôi qua dài như một thế kỉ. Khi mũi khâu cuối cùng cũng xong, tinh thần được thả lỏng, Tạ Đông Quân liền rơi vào bóng tối.

Tạ Đông Quân ngủ thực sự không an ổn. Trong mộng, hắn thấy mình bị đứt tay đứt chân, rồi hình ảnh chuyển đổi, xuất hiện trước mặt hắn là Bộc Dương Tuyên Cầu cả người đẫm máu.

Tạ Đông Quân bừng tỉnh, bị dọa thành một thân mồ hôi lạnh. Mãi tới khi tinh thần bình tĩnh lại thì hắn mới phát hiện mình đang nằm trong xe ngựa.

–  Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.

Nghe giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu vang lên trên đỉnh đầu, Tạ Đông Quân mới biết được mình đang nằm trên đùi Bộc Dương Tuyên Cầu. Tập trung nhìn kỹ, vẻ mặt Bộc Dương Tuyên Cầu thực tiều tụy, phía dưới hốc mắt thâm thành quầng, cằm lún phún đầy râu.

–  Ta ngủ bao lâu rồi? – lời vừa ra, Tạ Đông Quân mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn đáng sợ, yết hầu khô khốc không khác gì giấy ráp.

–  Hai ngày. Ngươi cứ bất tỉnh nhân sự, ta còn nghĩ ngươi lại xảy ra chuyện gì nữa. – Bộc Dương Tuyên Cầu lấy một túi nước, giúp hắn uống vài ngụm.

Nếu không phải quân y lấy kinh nghiệm bao năm hành nghề cam đoan Tạ Đông Quân nhất định không có việc gì thì Bộc Dương Tuyên Cầu thật muốn đem tất cả lều trại hủy sạch, khiến mọi người được phen sợ hãi.

–  Ta ngủ lâu như thế sao… – Tạ Đông Quân cố gượng muốn ngồi dậy liền bị Bộc Dương Tuyên Cầu áp nằm xuống.

–  Thương thế của người còn chưa tốt. Quân y nói, ngươi cần phải nằm nghỉ ngơi, không thể đứng lên. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói, hàng mày lại nhăn chặt lại.

–  Vốn không định về kinh sớm, muốn trước hết cứ để ngươi nghỉ ngơi, điều dưỡng một chút đã. Nhưng nơi này cái gì cũng không có, thế nên sau khi tiêu diệt xong đám sơn tặc liền khởi hành. Sớm hồi cung chừng nào thì mới sớm điều trị tốt cho ngươi chừng đó.

–  … Không phải là ta đã được trị thương rồi sao?

Hắn còn nhớ rõ, lúc đó mình đã cố gắng chịu đau thế nào. Mỗi một châm cứ thế xuyên qua da thịt, xuyên tới khi hắn cái gì cũng không biết. Hắn chỉ quan tâm tới đau đớn nơi vết thương, tuy sau đó đã bất tỉnh nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ ràng những chuyện trước đó.

–  Đó chỉ là trị liệu tạm thời thôi. Sau khi hồi cung cần phải để ngự y xem lại; hơn nữa, phải nghỉ ngơi, điều dưỡng cho tốt. Trong cung, dược liệu nhiều sẽ tiện để điều dưỡng hơn.

Bộc Dương Tuyên Cầu nói vô cùng thận trọng tới lạ lùng, nhưng Tạ Đông Quân thì quả thực rất muốn cười.

–  Ta cùng lắm chỉ là một hạ nhân, sao có thể mời ngự y? Dùng nước miếng xoa xoa là được rồi!

–  Sao có thể! – Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức dùng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị bác bỏ khiến Tạ Đông Quân bị hoảng sợ.

Có lẽ, vì phát hiện phản ứng của mình quá mức, Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng hạ thấp ngữ khí, như là muốn làm yên lòng Tạ Đông Quân bị chính mình dọa sợ kia.

–  Thương thế của ngươi nếu không điều trị tốt thì sau này lưu lại hậu chứng gì đó sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên, vì để an tâm… vẫn nên tìm ngự y tới xem mới được.

–  A….

Biết Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ vì lo lắng cho mình nên Tạ Đông Quân cũng không dám nói bậy nữa, ngoan ngoan nằm nghỉ ngơi.

Nhìn kỹ, dưới thân hắn còn trải một chiếc áo ngủ bằng gấm thật dà. Chắc là Bộc Dương Tuyên Cầu sợ trên đường đi xóc nảy sẽ làm vết thương của hắn bị vỡ ra nên mới lót thêm.

Trên đường đi, số lần dừng lại nghỉ ngơi giảm bớt; bình thường, thức ăn cũng đều do A Tài đưa vào trong xe ngựa. Bộc Dương Tuyên Cầu cẩn thận bón hắn ăn, thật sự là một thứ đãi ngộ quá xa xỉ. Tạ Đông Quân cảm giác như, chính mình mình chắc sắp bị trời phạt tới nơi rồi.

Rất nhanh, quân đội đã trở về tới Đại Hạo.

Dọc đường đi từ ngoại ô, người dân đã hân hoan, vui mừng nghênh đón đội quân Đại Hạo. Còn cái người vốn phải ngồi trên ngựa, đón nhận mọi tung hô của mọi người là Bộc Dương Tuyên Cầu lại vẫn ngồi trong xe ngựa, chăm sóc Tạ Đông Quân.

Không biết là ai đem tin tức tiết lộ ra ngoài, tiếng hoan hô vang dội đều là danh hào Bộc Dương Tuyên Cầu. Hình như mọi người cũng biết chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu tòng quân.

–  Ngươi không đi ra ngoài sao? Tất cả mọi người đều chờ mong được chứng kiến tư thế oai hùng của Cầu vương điện hạ mà!

Tuy đã trải qua nhiều ngày điều dưỡng, thương thế của Tạ Đông Quân đã có chuyển biến tốt đẹp nhưng hắn vẫn không thể đứng dậy, mà chỉ có thể nằm trên đùi Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Dù ta có đi ra ngoài thì bọn hắn cũng không biết người nào là ta. Ở trong xe ngựa còn yên tĩnh hơn.

Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu nói thế, nhưng trong lòng Tạ Đông Quân biết rõ Bộc Dương Tuyên Cầu vì lo lắng cho hắn nên mới kiên trì ngồi trong xe ngựa chăm sóc mình.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, lập trường của hai người giống như đã hòa chung.

Vốn Tạ Đông Quân không phải là một người lười nhác. Hắn rất hiểu chuyện lúc này là “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, cho nên vẫn luôn hết sức làm việc. Mặc kệ việc hắn làm có bao nhiêu khó khăn, phiền phức.

Chỉ là không hiểu sao, sau khi gặp Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn lại tự nhiên ỷ lại vào y. Tuy biết việc gì nên làm thì làm, nhưng cuối cùng thì hắn cũng không biết vì sao mình biến thành người được chiếu cố, khoan dung.

Ngẩn người một hồi lâu, Tạ Đông Quân ngước mắt nhìn lên. Bộc Dương Tuyên Cầu tựa đầu vào vách xe ngựa chợp mắt, tay phải gác lên ngực Tạ Đông Quân.

Mấy ngày nay, Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên rất thích nghịch tóc Tạ Đông Quân. Thường thường, y cứ cầm lấy lọn lóc xoa xoa thưởng thức; ngay lúc này ngón tay y vẫn còn quấn tròn tóc Tạ Đông Quân.

Tạ Đông Quân lấy tóc mình ra, nắm cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu mà thưởng thức, ngắm nghía.

Tay Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nhỏ. Tay của hắn có thể xem là lớn, thế mà tay của y vừa cứng vừa lớn hơn mình cả một đốt tay. Lòng bàn tay thô ráp, nổi lên những vết chai sần, đó là thành quả của bao năm luyện kiếm.

Sau sự kiện mấy năm trước, Bộc Dương Tuyên Cầu tựa hồ thay da đổi thịt. Không chỉ về phương diện võ thuật, ngay cả thi từ y cũng tinh thông hết thảy. Chỉ là y muốn giấu diếm, không công khai thể hiện ra.

“Ngươi đã là thị nhân của ta, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ chăm chỉ học tập, mặc kệ là văn hay võ. Sau này ta nhất định sẽ ngồi lên vị trí tướng quân. Đến lúc đó, những kẻ kia gặp lại ngươi đều phải kính nể ba phần!”

Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu năm đó đột nhiên lủi lên trong đầu Tạ Đông Quân khiến lòng hắn nổi lên một trận kích động.

Vốn tưởng rằng, người kia chỉ là nhất thời tức giận nên mới nói cho bỏ tức; không ngờ Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự coi đó là mục tiêu và đã cố gắng cho tới ngày hôm nay.

Nếu thế, lần đó hắn đỡ giúp y một đao kia thực sự là quá tốt rồi! Tạ Đông Quân thực sự nghĩ như vậy!

Nếu không thì hắn lại cảm thấy mình không đáng giá để Bộc Dương Tuyên Cầu đối tốt như thế.

Kéo tay Bộc Dương Tuyên Cầu lại gần, Tạ Đông Quân đem môi mình dán chặt trong lòng bàn tay của y. Vết chai thô cứng ma sát đôi môi mềm mại của hắn, cảm giác người hơi run run.

Bộc Dương Tuyên Cầu hơi giật người, Tạ Đông Quân lập tức thả tay y về chỗ cũ. Có điều, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có dấu hiệu tỉnh ngủ, chỉ là đầu thay đổi vị trí, tiếp tục say ngủ.

Tạ Đông Quân âm thầm nhả khí.

Cho tới nay, hắn luôn cùng Bộc Dương Tuyên Cầu duy trì khoảng cách an toàn. Ít nhất là hắn tính toán như thế. Bản thân hắn chỉ yêu đàn ông, mà Bộc Dương Tuyên Cầu lại là người khiến cho người ta vừa gặp liền yêu.

Vẻ bề ngoài đẹp thì không nói, ngay cả cá tính cũng ôn hòa, thích chăm sóc người khác. Quan trọng là, Tạ Đông Quân rất thích Bộc Dương Tuyên Cầu cười tươi với mình.

Nhưng Tạ Đông Quân tự biết, hắn không thể thích Bộc Dương Tuyên Cầu được. Hắn luôn áp lực thứ tình cảm có thể phát triển bất cứ lúc nào kia.

Vẫn nói “Nhất vô tình đế vương gia”. Tuy nói Bộc Dương Tuyên Cầu không muốn làm hoàng đế nhưng chung quy y vẫn là một vương gia. Đứng trên khía cạnh này mà nghĩ thì đúng là Tạ Đông Quân ích kỷ. Hắn không muốn mình lại bị tổn thương.

Hơn nữa, quốc gia này không cho phép chuyện hôn nhân giữa đàn ông với nhau, thậm chí là tình cảm. Bọn hắn có thể nghĩ cách đối phó; đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Bộc Dương Tuyên Cầu có thể chấp nhận nam nhân.

Cuối cùng, một việc vô cùng quan trọng, đó là Tạ Đông Quân cho tới nay vẫn có cảm giác rằng, một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên trở về thế giới thực.

Nếu đã có thể xuyên không tới cổ đại thì có lẽ muốn trở về hiện đại cũng không khó khăn.

Nếu bọn hắn ở chung một chỗ, mà hắn thì một ngày nào đó bất ngờ trở về, chỉ còn lại một mình Bộc Dương Tuyên Cầu ở lại…

–  Vậy thì rất đáng thương… – Tạ Đông Quân lẩm bẩm nói, rồi chậm rãi nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Cũng vì thế mà hắn không chú ý thấy, gương mặt Bộc Dương Tuyên Cầu không biết từ khi nào đã đỏ bừng bừng. Mặc dù đang giả bộ ngủ nhưng mí mắt lại không ngừng rung động.