Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 7-2




Sau khi hồi cung, Bộc Dương Ngự Thiên thiết yến long trọng mời quan khách, và chiêu đãi binh lính. Đồng thời, còn hào sảng ban tiền thường, dù là binh lính có địa vị thấp nhất cũng được thưởng trăm lượng, còn các vị tướng sĩ cấp trên càng không cần phải nói.

Bộc Dương Ngự Thiên ngồi ở vị trí chủ thượng, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Vừa rồi, khi Trần Trấn Uy báo cáo với hắn có khen ngợi vì sự tỉnh táo của Bộc Dương Tuyên Cầu mới có thể chiến thắng nhanh như vậy. Hắn còn nói với Bộc Dương Ngự Thiên rằng Bộc Dương Tuyên Cầu rất có tốt chất, một ngày kia nhất định sẽ làm nên đại sự.

Bộc Dương Ngự Thiên tỏ vẻ lòng vua mãn nguyện, tự hào, cũng vì thế mà vào thời điểm phong tước, ban tiền thưởng cũng đặc biệt hào phóng.

Có điều… Bộc Dương Ngự Thiên quét mắt khắp trong ngoài điện nhưng không thấy thân ảnh Bộc Dương Tuyên Cầu đâu.

Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu thường không thích tham gia các buổi yến hội này nhưng Bộc Dương Ngự Thiên cũng ngầm hiểu. Song hắn lại nghe Trần Trấn Uy nói, Tạ Mãn từng vì cứu Bộc Dương Tuyên Cầu mà bị thương. Bộc Dương Tuyên Cầu bởi thế vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hắn.

Tạ Mãn kia quả nhiên không giống với một thái giám bình thường. Bộc Dương Ngự Thiên ngầm nghĩ, trực giác của mình không có sai.

Từ lúc Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu chuyên tâm học tập, Bộc Dương Ngự Thiên đã rất lâu không tới quan sát sinh hoạt của hắn. Xem ra phải tìm một thời gian thích hợp để quan tâm một chút mới được…

–  Đã nói là ta không sao, ngươi cứ đi tham gia yến hội đi! Ngươi cứ thế vô lý vắng mặt, đến lúc hoàng thượng trách móc xuống thì biết lo liệu thế nà?

–  Ta không phải vô lý vắng mặt. Ta có lý do. Thị nhân của bổn vương vì cứu bổn vương mà bị thương, đương nhiên bổn vương phải hồi báo thích đáng rồi!

Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chén thuốc trên tay, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

–  Cái này căn bản vượt qua sự hồi báo thích đáng rồi… – Tạ Đông Quân nhỏ giọng oán hận.

Tiếp nhận chén thuốc từ tay Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn cũng không lập tức uống mà nhíu mày, chán ghét nhìn thứ nước đen sì rồi ngẩn người.

Vừa về tới Tĩnh Tâm điện, Bộc Dương Tuyên Cầu liền tự mình đi lôi thái y lại chẩn bệnh cho Tạ Đông Quân. Cũng giống như lời quân y nói, chỉ cần khâu vết thương lại, nghỉ ngơi thật tốt là không có gì trở ngại nữa. Nhưng vì Bộc Dương Tuyên Cầu cứ lằng nhằng yêu cầu, kết quả là ngự y phán hắn một tháng không được xuống giường. Chẳng những thế còn kê một đống dược liệu để Tạ Đông Quân bồi dưỡng thương thế.

Trên đường đi, Tạ Đông Quân đã uống không ít thứ nước đen ngòm, đắng nghét. Thứ hương vị kia đủ khiến Tạ Đông Quân thề kiếp sau quyết không sinh bệnh, bị thương nữa.

Hiện tại, số lượng dược liệu đã tăng lên, mức độ khó uống nhất định chỉ tăng lên gấp mười chứ không có giảm. Nghĩ vậy, Tạ Đông Quân không tài nào khơi dậy nổi dũng khí uống thứ nước kia dù chỉ một ngụm.

Khốn khổ là thuốc này là do Bộc Dương Tuyên Cầu đứng trong bếp, tự mình nhìn người ta nấu. Tạ Đông Quân cũng không thể nói rằng mình không muốn uống.

Do dự hồi lâu, Tạ Đông Quân đành mở cái miệng nhỏ nhắn. Dù chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến Tạ Đông Quân thiếu chút nữa nôn ra hết vài thứ mà cả ngày hôm qua ăn được.

Rốt cuộc, hắn đành bịt cái mũi, uống từng ngụm từng ngụm thuốc. Uống xong ngụm cuối cùng, hắn nhịn không được đánh rùng mình; đồng thời cố gắng áp xuống cảm giá nôn mửa đang không ngừng nảy lên.

–  Nhanh uống đi.

Uống xong chén thuốc, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đưa một cái chén tới bên miệng hắn. Tạ Đông Quân cái gì cũng không kịp nghĩ, lập tức mở miệng uống xuống.

Nước kia vừa vào miệng thì vị đắng liền bị hòa tan; thay vào đó là một thứ hương vị ngọt ngào. Thì ra, thứ Bộc Dương Tuyên Cầu đưa là hỗn hợp được nấu từ mật và nước, nước mật.

Vị đắng trong miệng đã không còn, hàng mày nhíu chặt của Tạ Đông Quân cũng dần buông lỏng.

–  Đây, ăn thứ này đi.

Bộc Dương Tuyên Cầu lại đưa qua một cái đĩa, trên đó là mấy hột mứt hoa quả. Tạ Đông Quân lấy một viên, bỏ vào miệng; vị ngọt liền ngập tràn khoang miệng khiến hắn vui vẻ nở nụ cười thỏa mãn. Bộc Dương Tuyên Cầu chứng kiến bộ dạng này của hắn cũng nhịn không được mà nở nụ cười sủng nịnh.

Lúc Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chiếc đĩa trống không rời đi thì Tạ Đông Quân đã muốn ngủ. Ngủ nhiều sẽ làm vết thương nhanh khỏi hơn, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu lệnh người hầu bỏ thêm vị an thần vào thuốc.

Hồng Ngọc nhận chiếc đĩa từ tay Bộc Dương Tuyên Cầu, hỏi:

–  Tạ Mãn đã ngủ rồi ạ?

–  Ừm!

Bộc Dương Tuyên Cầu định đi luyện kiếm nên đi đến hướng sân. Hồng Ngọc đi theo phía sau, vẻ mặt hơi lo lắng.

–  Điện hạ, ngài không đi tham gia yến hội, như vậy có được không? Hoàng thượng có thể không vui…?

–  Hoàng huynh biết ta không thích những dịp đó. Hơn nữa, Tạ Mãn như vậy, ta cũng không an tâm để đi tham gia yến hội. Nếu không nhìn hắn, hắn nhất định sẽ lén chuồn xuống giường, chạy loạn khắp nơi…

Trước mặt người khác, Bộc Dương Tuyên Cầu không gọi tên thật của Tạ Đông Quân. Chỉ khi hai người ở một mình với nhau thì y mới gọi mà thôi.

Đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói, đây là bí mật giữa hai người, giống như một thứ ám hiệu. Mà Tạ Đông Quân cũng chỉ trước mặt y mới thể hiện chính mình.

Ai có thể dự đoán được, một Tạ Đông Quân thoạt nhìn kiên nghị lại dịu dàng, kỳ thực cũng có mặt trẻ con và thích ỷ lại người khác?

Chìm trong dòng suy tưởng, khóe miệng Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ gợi lên ý cười. Ý cười kia tràn đầy sủng nịnh cùng thỏa mãn.

Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, trong lòng Hồng Ngọc cảm động không thể tả. Chẳng ngờ, nguyên bản vị điện hạ quái gở, dị thường này cũng sẽ lộ ra một nụ cười như vậy.

–  Nếu không biết là Tạ Mãn, nhìn bộ dáng này của điện hạ còn tưởng là ngài đang tương tư cô nương nhà ai đó. – tâm tình được thả lỏng, Hồng Ngọc bất giác nói ra lời trêu ghẹo Bộc Dương Tuyên Cầu.

Song, những lời này đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói cũng không phải trêu ghẹo, chính xác là rúng động như sét đánh bên tai.

–  … Nô tỳ nói sai điều gì sao?

Thấy biểu cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên đông cứng lại, Hồng Ngọc kinh hãi hỏi. Nàng sợ mình nói sai cái gì chọc Bộc Dương Tuyên Cầu không vui.

–  … Không … Không có việc gì…

Sau khi bỏ lại những lời này, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi lướt qua Hồng Ngọc, nhanh chóng rời khỏi Tĩnh Tâm điện.

Thất thần bước đi, đợi tới lúc Bộc Dương Tuyên Cầu định thần lại thì thấy mình đang đứng chỗ bụi cỏ gần học đường – nơi mà năm đó y phát hiện Tạ Đông Quân té xỉu.

Đã nhiều năm, y không tới chỗ này. Hình ảnh học đường, thậm chí diện mạo phu tử đều đã mơ hồ trong trí óc. Chỉ duy có một điều y nhớ, lúc ấy Tạ Đông Quân đang nằm ngã chỗ nào, trên mặt có thương tích ra sao, hết thảy đều rõ mồn một ngay trước mắt.

Lời Hồng Ngọc mới nói không ngừng vang vọng trong tai y, khiến y dần dần rõ ràng rất nhiều chuyện.

Vì thế, lúc đó y không ngừng học tập; nhiều năm qua y luôn cố gắng, không lơ là. Vì thế, y luôn tìm mọi cách để chăm sóc Tạ Đông Quân; y sẽ vì hắn mà bất an, khẩn trương, sợ hãi, lo lắng tới rối loạn đầu óc. Vì thế, y mới nói ra ước định bảo vệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Vì thế y mới có thể nhớ rõ ràng nụ cười rạng rỡ mà Tạ Đông Quân dành cho y lúc đó.

Có lẽ, ngay tại thời điểm ấy, nói không chừng y đã yêu thích Tạ Đông Quân.

Một khi đã ý thức được sự thật này, Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên không biết tiếp theo phải làm sao. Y ngồi xổm trên cỏ, mặt chôn giữa hai đầu gối không nhúc nhích; chỉ có thể nhìn ra hai tai cùng say gáy đỏ bừng bừng.

___

Tạ Đông Quân cảm giác, gần đây Bộc Dương Tuyên Cầu trở nên kỳ quái vô cùng.

Đột nhiên, y nói rất ít. Tuy bình thường, y cũng không nói nhiều lắm nhưng hiện tại, dù thế nào cũng không chịu mở miệng trước mặt Tạ Đông Quân. Hỏi y đã phát sinh chuyện gì thì y cũng chỉ lắc đầu.

Mặc dù vẫn nấu thuốc bưng nước như bình thường, song y cứ yên lặng làm, làm xong việc thì ngồi im một bên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn chăm chăm Tạ Đông Quân. Nhìn tới mức, toàn thân Tạ Đông Quân phải run lên vì sợ hãi.

–  Rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì vậy hả? Ngươi cứ thế khiến cho ta cảm thấy thật đáng sợ đó!

Rốt cuộc, Tạ Đông Quân cũng không thể chịu nổi liền rống lên với Bộc Dương Tuyên Cầu. Hôm nay, ngự y tới khám lại cho hắn, tuyên bố hắn có thể tháo băng, xuống giường đi lại được.

Tạ Đông Quân vội vàng đi hướng sân, gần một tháng không được thấy đám hoa cỏ khiến hắn vô cùng lo lắng. Mà Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đi theo ngay phía sau, trầm mặc nhìn Tạ Đông Quân như cũ khiến hắn chịu không nổi liền phát điên.

–  Không có gì. – trong nháy mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu lộ vẻ không hiểu, như là không biết Tạ Đông Quân đang giận cái gì.

–  Như vậy mà kêu là không có gì? Không có gì mà mỗi ngày ngươi đều vô duyên vô cớ ngồi nhìn ngó ta hả? – Tạ Đông Quân cảm thấy vô lực. Tại sao người này lại có thể tỏ vẻ vô tội như thế? Mấy ngày nay, trong lòng hắn cứ run sợ không thôi, là do y làm hại nha!

–  A, bởi vì ta đang xác nhận.

–  Xác nhận? Xác nhận cái gì? – Tạ Đông Quân tức giận, hai tay chống thắt lưng, nghếch đầu nhìn cái người trông giống như con chó to vô tội này.

Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc một hồi rồi mới đón nhận ánh mắt của Tạ Đông Quân. Sự bình lặng trong mắt của y khiến Tạ Đông Quân sửng sốt.

–  Ta hình như thật sự thích ngươi.

–  …. A?

Sau cái vẻ ngu ngơ là trái tim kinh hoàng cùng cảm xúc bối rối. Cảm giác mừng như điên và sự bối rối mãnh liệt không ngừng ập vào đầu Tạ Đông Quân, khiến hắn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Thấy Tạ Đông Quân ngơ ngác nhìn mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền chủ động mở miệng, đánh vỡ sự im lặng:

–  Ngươi làm sao vậy?

–  Sao… Cái gì mà làm sao? – Tạ Đông Quân bối rối, miệng mồm nói không rõ. Hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Xem bộ dáng ngươi có vẻ rất kinh ngạc.

–  Hứ … Vô nghĩa! Rốt cuộc thì ngươi có biết mình vừa nói cái gì không?! Không phải là ngươi đang nói mớ chứ? – thái độ ung dung, bình thản của Bộc Dương Tuyên Cầu ngược lại chọc giận Tạ Đông Quân. Khuôn mặt hồng ứ của hắn giận dữ nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ta biết chứ, ta nói ta thích ngươi.

–  Đủ rồi! – không nghĩ tới, Bộc Dương Tuyên Cầu lại có thể làm như không có việc gì lặp lại một lần nữa, Tạ Đông Quân ôm đầu kêu to.

–  … Ngươi chán ghét ta sao?

Phản ứng của Tạ Đông Quân làm Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng. Y nhíu mày nhìn Tạ Đông Quân đang ngồi chồm hổm trên đất.

–  Không phải chuyện đó! Ta … Ngươi … Ngươi là vương gia a! Hơn nữa lại là nam nhân, sao có thể thích một nam nhân như ta?!

–  Nhưng mà.. – Bộc Dương Tuyên Cầu nghi hoặc, nghiêng đầu nói tiếp. – Lúc trước, không phải ngươi đã nói, loại chuyện này ở quê hương ngươi là bình thường sao?

Tạ Đông Quân nghẹn lời.

–  Ừ… Đúng là như vậy, nhưng ngươi với ta thì không giống nhau!

–  Làm sao lại không giống?

–  Ngươi là vương gia nha … Nếu chuyện này truyền ra thì nên tính sao? – Tạ Đông Quân vô lực hỏi. Tại sao Bộc Dương Tuyên Cầu lại có vẻ không sao cả như thế chứ?

–  Chẳng cần phải lo lắng. Ta muốn thế nào không liên quan tới bọn họ. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói giọng khẳng định. Đôi mắt trong suốt cái gì cũng không nhìn, chỉ nhìn Tạ Đông Quân khiến Tạ Đông Quân bất giác muốn lùi bước.

–  Mặc kệ thế nào, như vậy là không được! Hơn nữa, ta không thích nam nhân! – Tạ Đông Quân nói những lời trái với lương tâm, đồng thời lảng tránh ánh mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ngươi gạt người.

–  Ta không có lừa ngươi. Ta thật sự không thích nam nhân.

–  Ngươi thích nam nhân, hơn nữa ngươi thích chính là ta!

–  Ta…

Dường như hắn bị thuyết phục; hơn nữa ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu lại khẳng định, tự tin như thế khiến Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể nói ra lời phản bác. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn đăm đăm xuống đất, mặt không ngừng đỏ lên.

–  Bị ta nói trúng rồi chứ gì?

–  Ta … Không thể. Dù sao, ta không có khả năng ở cùng một chỗ với ngươi, vậy nên ngươi sớm hết hy vọng, tìm một người con gái tốt lập gia đình, sinh mấy bảo bối mập mạp không phải tốt lắm sao?

Bộc Dương Tuyên Cầu cự tuyệt dứt khoát:

–  Ta không cần.

–  Ngươi … – Tạ Đông Quân bị thái độ kiên quyết của Bộc Dương Tuyên Cầu làm cho không nói ra được lời nào.

–  Muốn ta từ bỏ không phải không thể, nhưng ngươi phải nói ra một lý do có thể thuyết phục ta.

Tạ Đông Quân do dự. Cho đến nay, hắn vẫn luôn do dự có nên đem lai lịch thực sự nói cho Bộc Dương Tuyên Cầu biết hay không. Ở thế giới này, người hắn tin tưởng nhất chính là Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng đồng thời, Tạ Đông Quân sợ bị xem như một kẻ bị bệnh thần kinh. Về phương diện khác, hắn không muốn Bộc Dương Tuyên Cầu vì thế mà không gần gũi mình nữa.

Cho nên, cuối cùng hắn quyết định cái gì cũng không nói.

Tạ Đông Quân trầm mặc, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không nói một lời, cứ thế chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Tạ Đông Quân ngồi tới mức chân tê tê mất hết cảm giác, Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới nâng hắn dậy.

–  Được rồi, trở về phòng đi.

Giọng nói của y thực bình thản, nhưng Tạ Đông Quân nghe vào trong tai lại cảm thấy đau lòng vô cùng.

Cho tới nay, vẫn luôn là Bộc Dương Tuyên Cầu ở bên bảo vệ hắn, chăm sóc hắn. Bộc Dương Tuyên Cầu tin tưởng Tạ Đông Quân, đối với hắn không hề keo kiệt; còn hắn thì lại có bí mật giấu diếm. Nhưng ngay cả như thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không oán hắn, vẫn luôn bên cạnh chiếu cố hắn.

Mới đi được vài bước, Tạ Đông Quân cảm thấy mũi một trận cay xè, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Đã lâu rồi hắn không có rơi nước mắt, bắt đầu từ lúc hắn quyết định từ bỏ thế giới cũ để bắt đầu cố gắng xây dựng một cuộc sống hoàn toàn mới ở cái thế giới này.

Cho tới nay, hắn luôn cảm thấy mình là một người kiên cường, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại dễ dàng khiến hắn rơi lệ.

–  Sao vậy? Chân rất khó chịu sao? Hay là vết thương bị đâu? Ta cho gọi ngự y tới xem!

Phát hiện Tạ Đông Quân khóc, tâm Bộc Dương Tuyên Cầu loạn hết cả lên. Từ ngày biết Tạ Đông Quân, thời gian lâu như vậy nhưng y chưa bao giờ thấy hắn rơi nước mắt, cho nên lo lắng hỏi.

Bộc Dương Tuyên Cầu càng quan tâm, nước mắt Tạ Đông Quân rơi càng nhiều. Hắn không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay Bộc Dương Tuyên Cầu mà khóc.

Không hề để ý nước mắt, nước mũi Tạ Đông Quân dính hết lên vạt áo mình, Bộc Dương Tuyên Cầu cứ thế ôm chặt hắn, cái gì cũng không hỏi mà để mặc hắn khóc cho thỏa.

Cúi đầu nhìn gương mặt quay nghiêng của Tạ Đông Quân, nước mắt trong suốt không ngừng ngã nhào hai bên má hắn, chảy xuống cằm rồi mất tích. Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy thích thú, nhịn không được bèn cúi đầu hôn lệ trên mặt Tạ Đông Quân.

Tạ Đông Quân kinh ngạc ngẩng đầu, hốc mắt ực đầy nước, cái mũi liên tục thút thít, thỉnh thoảng còn nấc lên nghẹn ngào. Cái mũi hồng hồng khi rơi vào trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Không hề nghĩ ngợi, Bộc Dương Tuyên Cầu liền hôn lên đôi môi mà mấy ngày nay y không ngừng thèm muốn.

Đúng là giống như y đoán, vừa mềm mại vừa ngọt, lại còn có lẫn vị mằn mặn.

Tạ Đông Quân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, muốn đẩy ra rồi lại không nỡ. Cuối cùng, hai tay hắn ỡm ờ đặt trên ngực Bộc Dương Tuyên Cầu, đầu lưỡi còn vô thức đáp lại nụ hôn của y.