Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 35




Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu mặc kệ người ta nói như thế nào, mỗi ngay đều cắm đầu ở trong ruộng nhà mình.

Hiện tại nhà nhà đều đang trồng vụ xuân, Nghiêm Thu tạm dừng việc lên lớp. Trẻ con 6, 7 tuổi cũng đã bắt đầu phải giúp đỡ gia đình, chẳng hạn như đưa cơm ra đồng.

Nhà Thạch Hoài Sơn ngoài ba mẫu hiện tại còn có bốn mẫu nữa! Giờ thì đất nhà hắn có thể tính là nhiều, hai người bảy mẫu đất.

Có rất nhiều việc cần làm, mạ lên rồi chuẩn bị nhổ lên cấy.

Gánh nước dưới sông thực sự rất vất vả, Thạch Hoài Sơn lấy cuốc dẫn nước sông vào ruộng đầy nước rồi lại bịt rãnh lại. Chờ lúc nào thả cua vào thì phải bịt chặt rãnh này hơn nữa, phòng ngừa cua bò lại vào sông.

Cấy mạ là việc không quá mệt, chân ngâm trong nước, lưng khom xuống, đi về phía sau là được. Nhưng lại không được dùng nhiều lực, phải nhẹ nhàng và khéo léo.

Nghiêm Thu cấy đến trưa, Thạch Hoài Sơn liền không để cho y làm nữa, hắn không thể nhìn được Nghiêm Thu làm vất vả, bàn chân trắng nõn giẫm vào bùn đất, hắn nhìn thấy trong lòng liền khó chịu.

Nghiêm Thu cũng không làm tiếp được, làm chậm tiến độ không nói, cái chính là cấy không ngay ngắn cho lắm. Y nghĩ lại thà đừng đi theo thêm phiền, liền mỗi ngày mang cơm cho Thạch Hoài Sơn.

Đất nhà Đại Thành khá gần nhà họ, lúc nghỉ ngơi sẽ sang tán gẫu một phen.

“Nhà của ngươi ít hán tử, ngươi đúng là phải vất vả nhiều rồi.” Đại Thành a cha ngồi với Nghiêm Thu ở dưới gốc cây nghỉ ngơi.

“Cũng không phải,” Nghiêm Thu nói, “Ta cảm thấy mình là người được hưởng phúc nhất trong thôn rồi.”

“Ngươi nha, biết vậy là tốt rồi! Có điều, ta là muốn nói, ngươi với Hoài Sơn luôn là thuận theo, hai vợ chống hiểu nhau, nhường nhìn  nhau như vậy thì mới có thể hòa thuận.”

Đại Thành a cha lại hỏi: “Cấy lúa nước thế này, quay đi quay lại còn phải tưới nước rất nhiều, hai người các ngươi đừng vì kiếm tiền mà vất vả quá.”

“Yên tâm đi, chúng ta đều đã suy nghĩ kỹ. Làm thử nghiệm chút thôi.”

“Vậy còn kiếm tiền thế nào!” mấy người trẻ tuổi là không biết tính toán gì cả.

Nghiêm Thu cũng không muốn nói dối, dù sao thêm một thời gian nữa thì mọi người cũng biết, liền tính toán nói ra việc nuôi cua trong ruộng lúa cho Đại Thành a cha.

Đại Thành a cha không thể tin trừng mắt: “Việc này chắc ăn không?”

Nghiêm Thu nói: “Có bảy phần nắm chắc, như thế nào cũng phải thử xem.”

“Nếu là thành công thì tốt quá. Cua này bên chúng ta rất ít mà cua nấu được không ít món, không nói đến giá cao, mà có khi có tiền cũng không mua được mà ăn!” Đại Thành a cha vừa nói còn vừa chắt lưỡi, tựa như đang nhớ đến mùi vị thơm ngon.

Nghiêm Thu gật đầu cười: “Chờ chúng ta nuôi được thì mọi người cứ sang lấy thoải mái.”

Đại Thành a cha nói: “Vậy thì tốt!” Sau đó đột nhiên muốn nói: “Cái này… nhà ngươi nuôi thành thì có dạy cho người khác không?” Ông cũng có suy nghĩ, trong nhà vừa mới có thêm cháu, từ nay về sau tiền cần chi tiêu sẽ tăng lên.

Nghiêm Thu hiểu được ông đang muốn gì, nói: “Đó là chuyện đương nhiên. Một nhà ta nuôi chỉ có bốn mẫu, quá ít, không thể thành quy mô được. Nếu mọi người trong thôn đều nuôi thì mới có thể truyền tiếng ra ngoài. Đến lúc đó không cần mang cua ra ngoài bán cũng có người tìm đến thôn ta mua.”

Đại Thành a cha nghe Nghiêm Thu nói vậy liền vui vẻ cười rộ lên, “Việc này tốt, rất tốt! Vậy hai ngươi chính là đại ân nhân của Thạch gia thôn chúng ta rồi, con cua nếu nuôi thành công, toàn bộ thôn sẽ giàu lên a!”

Nghiêm Thu cười nói: “Nào đã đâu vào đâu, chờ lúc nào tưới nước lần tới, để Đại Thành ca đến giúp đi?”

Đại Thành a cha sao có thể không hiểu, đây là Nghiêm Thu muốn cho Đại Thành học trước một ít a! “Nếu các ngươi không chê chân hắn không dùng được thì khẳng định là được!”

Lại vội bốn, năm ngày mới điều chỉnh mọi việc được.

Nhà Thạch Hoài Sơn chuẩn bị xong thì mọi người trong thôn cũng đã làm xong, đều là trồng tiểu mạch, ngô, không mất công trồng lúa nước như hắn.

Đại Thành đúng hẹn đến làm giúp, Thạch Hoài Sơn lại mời hai nhi tử của Lưu tam thúc, bọn họ bốn người mỗi ngày tưới nước cho ruộng.

Chờ qua vài này, lúa cao thêm một chút liền ra sông bắt cua con về thả.

Đang là mùa xuân nên đất đai còn ẩm, không khí mát mẻ, không ít người đều ngồi dưới gốc cây to nói chuyện phiếm, nói năm nay trồng cây gì, tiếp tục chờ đợi thu hoạch vân vân.

Nghiêm Thu đang nói chuyện với mấy tiểu ca nhi, Đại Thành a cha liền đi tới.

Đến trước mặt liền tiến sát vào, nhỏ giọng nói: “Mới vừa nghe được, tiểu nhi tử mới ra đời của Thạch Khang Toàn mất rồi.”

Nghiêm Thu sửng sốt, “Mất rồi?” nghĩa là chết rồi sao?

Bên cạnh có mấy người đi đến nói nhỏ, “Thật sao? Sao lại mất rồi? Không phải chỉ là bị hỏng mắt thôi sao, lại còn bị bệnh gì nữa?”

“Ai biết được! Đây là vừa gặp tề quân của Thạch Khang Toàn ngoài đồng, có người gặng hỏi mãi mới được.” Đại Thành a cha cũng cảm thán, tuy rằng rất ghét hai vợ chồng nhà Thạch Khang Toàn nhưng đứa nhỏ này thực đáng thương.

“Y xuống ruộng rồi sao?” Người nọ bấm đốt ngón tay “Còn chưa tới một tháng đâu.”

“Y không xuống ai xuống? Nhà Thạch Khang Toàn có tới tám mẫu đi? Coi như tài giỏi thì gã ta cũng không thể một mình làm hết được, chẳng cần mang theo tề quân sao!”

Đại Thành a cha nói: “Đúng thế, vốn có Chiêu Phúc lao tâm lao lực làm việc, giờ thì để xem ai làm cho gã!”

Nghiêm Thu thở dài, trong lòng cũng không thoải mái, cũng vì đứa bé đáng thương kia.

Tối đến, Nghiêm Thu đem việc này nói cho Thạch Hoài Sơn. Thạch Hoài Sơn một lúc cũng không hé răng, tám phần cũng là không phải tư vị.

Tề quân của Thạch Khang Toàn đỡ thắt lưng nằm úp sấp trên giường. Eo của y giống như sắp gẫy đôi, đau đến rơi nước mắt. Sinh non xong còn chưa dưỡng tốt thân thể đã bị Thạch Khang Toàn lôi ra đồng làm việc.

Vốn y cho là mình sinh thêm được một hài tử nữa, đuổi Thạch Chiêu Phúc đi, y ở trong nhà này càng vững vàng, hai nhi tử bên cạnh, sau này còn phải lo lắng gì? Ai ngờ sinh ra đứa mù bẩm sinh, Thạch Khang Toàn xoay người liền thay đổi, chỉ vào mặt y mắng không bằng sinh cái ca nhi, ít nhất lớn lên còn có thể đòi mấy trăm tiền sính lễ. Sinh đứa mù thì được ích gì? Nuôi nó cả đời, lãng phí bao nhiêu lương thực?

Lúc đó y nghe tâm liền nguội lạnh, sớm biết rằng Thạch Khang Toàn vốn bạc tình, lại không nghĩ đến bạc đến trình độ này.

Ngày hôm qua Thạch Khang Toàn ôm hài tử đi rồi về một mình. Là y biết, hài tử này tám phần là xong rồi. Nhưng hôm nay y có dám nói gì đâu? Hiện tại Thạch Khang Toàn đang tức giận, trừ bỏ khóc đi đâu đó khóc một trận thì y còn có cách nào? Chỉ có thể thương nhi tử của y số mệnh không tốt.

“Khóc, khóc cái gì mà khóc?! Mau đi làm cơm đi, làm ruộng một ngày mệt gần chết, ngươi còn ở đó mà khóc!”

Thạch Khang Toàn từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền mắng.

“A Khánh lại chạy đâu rồi? Lớn như vậy mà chỉ biết chạy lung tung cả ngày, trong nhà một chút việc cũng không giúp được!”

Tiểu súc sinh Chiêu Phúc kia, lại có thể chạy tới thôn Đỗ gia! Bao năm nay gã không phải lao lực như vậy rồi, tự nhiên không chịu nổi. Việc ở riêng này khiến gã càng nghĩ càng tức giận, trong nhà ngoài tề quân ra thì còn có chỗ nào khác để gã trút giận?

Tề quân của Thạch Khang Toàn không dám hé răng, chậm rãi xuống giường, thắt lưng đau không dám dùng sức. Từ ngày đuổi Thạch Chiêu Phúc đi, cuộc sống của y liền trở nên khó khăn như vậy rồi sao!

./.

Để xoa dịu mấy bạn reader íu đúi, tác giả nói đứa nhỏ con của Thạch Khang Toàn không có chết, nó sẽ có nhân duyên riêng của mình.