Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 43




“A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi giúp ta vận công thêm một lúc nữa được không? Cứ hễ tay ngươi vừa rời ra thì ta không còn cảm giác gì nữa.” – thời điểm bọn nhỏ đều đi ngủ rồi, Dương Dật nói với Trần Tĩnh.

“Dục tốc bất đạt, kinh mạch trên người ngươi bây giờ chưa mở rộng ra được, nhưng mà khoảng thời gian này cũng đã được chuẩn bị khá tốt, đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ truyền vào người ngươi một ít nội lực. Hiện tại, ta cũng đã lưu một ít nội lực trong người ngươi rồi, nó có thể cảm ứng với nội lực của ta. Ta nhất định sẽ để chúng ngoan ngoãn tụ lại ở đan điền của ngươi, không cho nó tiêu tán đi mất. Số đó tuy rất ít, nhưng qua tám đến mười năm, ngươi có thể tự vận chuyển chúng mà không cần đến ta nữa.” – Trần Tĩnh gõ gõ đầu Dương Dật, luyện công không thể gấp được, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Phải tám đến mười năm ta mới có thể tự sử dụng nội lực sao.” – Dương Dật vô cùng thất vọng. Xem ra mong muốn trở thành cao thủ võ lâm chỉ có thể thực hiện ở trong mộng thôi, có lẽ, hắn chính là dạng người không có thiên phú. Có điều, luyện cái này để thân thể thêm khỏe mạnh cũng không tệ, dù sao hắn cũng chẳng cần phải cố gắng cái gì, mỗi đêm chỉ cần để Trần Tĩnh giúp truyền qua truyền lại vài vòng là được.

Thời tiết thoáng cái đã ấm lên, cây cỏ trong sân cũng đã bừng bừng sinh cơ, liễu bên bờ suối vốn trụ lủi giờ cũng đã bắt đầu đâm trồi này lộc xanh biếc.

Dương Dật âm lấy Quân An đi quan sát số dây nho mà nửa tháng trước hắn trồng xuống, đại đa số đều đã bắt đầu đâm chồi, nhưng mà vẫn có một số bị chết héo. Hắn đổi lại tư thể ôm tiểu gia hỏa trong lòng, đem mấy dây nho đã chết nhổ đi.

“Rõ ràng là phương pháp trồng đều giống nhau, sao những dây khác đều sống mà bên này lại bị chết héo nhỉ?” – Dương Dật cảm thấy có chút không hiểu nổi. từ nãy đến giờ hắn đã nhổ hơn hai mươi dây nho bị chết héo rồi, mà tất cả đều là chết ở cùng một khu vực.

“A a a…” – Tiểu gia hỏa cho rằng Dương Dật đang nói chuyện cùng với nói, lập tức phát ra thanh âm đáp lại.

“Ngươi cũng nghĩ rằng mấy cái cây này chết có điểm rất kỳ lạ đúng không, cha cũng cho là như vậy đấy.” – Dương Dật cúi đầu nói với Quân An đang được hắn ôm đặt trên đầu gối.

Trần Tĩnh ôm Quân Hạo ngồi ở cách đó không xa buồn cười nhìn Dương Dật đối thoại với Quân An. Tiểu Quân An đương nhiên là không hiểu hắn đang nói gì rồi, hiện tại hai tiểu gia hỏa này cũng đã được hơn bốn tháng, cứ hễ tỉnh lại thì sẽ lại hóng chuyện với người lớn.

“A Dật, ngươi lấy cuốc cuốc thử xuống dưới xem sao, có thể là bên dưới đó có sâu hoặc thứ gì đó đem rễ cắn chết. Vả lại có một số cây cũng bởi vì đất quá khô nên chết héo, bên này có mấy cây dù đâm chồi rồi cũng bị chết đây này.” – Trần Tĩnh ôm lấy Quân Hạo đi đến gần nói.

Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói xong thì vội vàng cầm lấy cái cuốc chim cuốc một ít đất lên xem, tỉ mỉ lật qua lật lại một lúc, thời điểm đào đến chỗ mầm cây chết khô ban nãy, hắn liền nhìn thấy bên dưới đó có một con sâu mập mập trắng trắng lộ ra.

“Cha, đúng là do trùng rồi.” – Tiểu Bảo cũng chạy tới góp lời.

“Tiểu Bảo, thứ này cho ngươi.” – Dương Dật đem con sâu nhỏ bằng đầu ngón tay út màu trắng ném lên trên sân nhỏ có lát gạch.

“A Tĩnh, thật không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy.” – Dương Dật cao hứng nói. Lúc hắn phải nhổ số dây nho kia, trong lòng cảm thấy rất phiền não. Cái cảm giác nhổ đi cái cây trồng xuống không sống được khác hoàn toàn so với nhổ cái cây đã đâm chồi rồi lại chết đi.

“Trước kia, lúc trồng rau đã gặp qua rất nhiều sâu như vậy, bọn chúng đem toàn bộ rễ cây ăn hết, rau củ bời vì không có rễ nên đã lần lượt chết đi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Cuối cùng, con trùng đó bị Tiểu Bảo đem ném vào trong dòng suối nhỏ rộng khoảng nửa mét, bị đàn cá chép màu đỏ giành nhau ăn mất.

“A Tĩnh, ngươi trông chừng tiểu ca nhi nhé, để ta đi ra sau viện lấy sữa dê.” – Dương Dật nói với Trần Tĩnh đang ngồi trong sân dạy Tiểu Bảo viết chữ.

“Ừ, ta biết rồi.” – Trần Tĩnh sau khi trả lời xong lại tiếp tục dạy Tiểu Bảo. Bọn họ thời điểm dạy hài tử viết chữ đều sẽ dùng một cái bàn cát, bàn cát thực chất giống như một cái khay rộng hình vuông, bên trong đổ đầy cát vào. Thứ này chính là Trần Tĩnh tự tay làm, cát bên trong được lấy ở gần sông, được rửa sạch hết tạp chất rồi mới mang về.

“Được rồi Tiểu Bảo, a mỗ đã dạy ngươi năm chữ, ngươi cũng đã viết qua một lần rồi, a mỗ thấy ngươi viết rất không tồi. Cứ tiếp tục cố gắng luyện, nếu quên mất cách viết thì mở sách ra xem, đã biết chưa?” – Trần Tĩnh dùng tay vung lên một cái, chữ trên mặt cát thoáng cái liền biến mất.

Đến khoảng tháng sáu là Tiểu Bảo phải đến học đường rồi, hiện tại cũng nên bắt đầu ở nhà dạy nó biết chữ trước.

“Ta biết rồi.” – Tiểu Bảo trên tay cầm một chiếc đũa gật đầu nói. Nó cảm thấy học cái này so với đi nghịch côn trung thú vị hơn nhiều lắm, có nhiều chữ như vậy, mà mỗi chữ lại còn không giống nhau nữa chứ. Nó thấy chứ a mỗ ghi trên giấy rất đẹp, nhưng mà chữ của cha thì ngược lại, rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo cứ như con giun ấy. Khó trách lúc nó nhờ cha viết, cha nhất định không chịu. A mỗ nói, cha chính là xấu hổ nên mới như vậy.

Tiểu Bảo cầm cây đũa vẽ lên một vạch, nó biết đây chính là một chữ, ngày hôm qua a mỗ đã dạy nó, mà sáng nay cha cũng đã nói qua, nó đã sớm nhớ kỹ rồi.

Thời điểm Trần Tĩnh đi vào nhà chính thấy hai tiểu ca nhi bởi vì không có người để ý đến liền tự mình cùng nhau trò chuyện, tuy rằng bọn chúng có lẽ cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, chỉ một mực không ngừng “a a…” đến “a a…” đi.

Tiểu gia hỏa tuy rằng vẫn mặc không ít y phục, nhưng mà hiện tại vận động cũng đã rất có lực, liên tục đá khiến cái chăn nhỏ đắp trên người bọn chúng bị đạp xuống dưới chân. Giống như hiện tại, Dương Dật vừa mới đi ra ngoài một chút, bọn chúng đã đem chăn đá xuống rồi. Thấy vậy, Trần Tĩnh lại đem chăn nhỏ đắp lại lên người chúng nó.

Rất nhanh hài tử đã được năm tháng, cả hai đứa đều trắng trắng mập mập, đôi mắt to tròn đen lúng liếng có thần sáng ngời càng ngày càng giống Dương Dật. Cũng không biết có phải do sắp mọc răng hay không mà Quân An và Quân Hạo hiện tại cứ bắt được cái gì là cắn cái đó, tuy răng vẫn chưa mọc ra, nhưng mà bọn nó bây giờ cũng khá đau.

“A a!!!” – Quân Hạo phát hiện vừa phát hiện Trần Tĩnh đi vào liền lập tức bỏ đệ đệ sang một bên quay đầu nói chuyện với y.

“A a a!!!” – Quân An thấy vậy cũng không chịu thua kém, lúc ca ca quay đầu về phía Trần Tĩnh, tiểu gia hỏa cũng mở to mắt nhìn a mỗ của mình, thật giống như muốn nói, ta muốn ôm một cái.

“Được rồi, hai tiểu tử nhà ngươi cũng nên ngủ trưa rồi, chờ cha nấu sữa dê cho các ngươi ăn xong là phải đi ngủ đấy. Hiện tại a mỗ chơi với các ngươi một lát thôi.” – Trần Tĩnh cầm lấy một cái chuông lắc bằng gỗ ở trước mặt hai đứa nhỏ lắc qua lắc lại khiến hai hạt châu bên trong đó phát ra tiếng vang thanh thúy. Hai tiểu gia hỏa ngay cả nháy mắt cũng quên, cứ nhìn chằm chằm theo hướng di chuyển của cái chuông.

Đợi đến khi hài tử đều đi ngủ, Dương Dật đem số nho đã nảy mầm bứng lên đem đi chỗ khác trồng, số cây sống được có khoảng ba trăm, số có thể bứng lên mang đến chỗ khác được chừng năm mươi cây. Hắn hôm nay sẽ đem năm mươi cây này xử lý trước.

Số hoa trong vườn hoa ở trước Thường Thanh các Dương Dật không phá đi, ngay cả số cây chủ nhân cũ trồng trước đây Trần Tĩnh cũng không chặt. Hiện tại trong vườn hoa ngoại trừ cây cối còn có một ít rau củ Trần Tĩnh gieo xuống. Mà số hạt giống ớt Dương Dật rắc khắp nơi hơn mười ngày trước cũng bắt đầu nảy mầm, mọc lên xanh mơn mởn, bây giờ cây cao nhất cũng đã được hơn mười centimet.

Dương Dật cầm lấy giỏ trúc và một cái cuốc chim, lần này không phải là nhổ cây mà là phải bứng cả rễ cả đất lên rồi sau đó đem đến trồng ở chỗ khác.

Hắn chọn lấy mảnh đất đối diện với sân, chỗ đó rộng khoảng trăm mét vuông, ngoại trừ đường đi được lát đá xanh ra thì có khoảng ba bốn mươi mét vuông là trồng hoa, những chỗ khác đều là cây cối. Chỗ hắn định trồng nho chính là chỗ đất hiện tại còn trống, tuy rằng ở đó cũng có một ít rau dưa nhưng không ảnh hưởng gì đến nho cả.

Dùng cuốc chim đào một cái hố khoảng hai mươi centimet, Dương Dật cẩn thận đem cây nho đặt xuống, rồi lại dùng số đất đã đào lên lấp xuống, cứ vậy coi như ổn.

Đem hơn mười cây nho trồng xuống xong, Dương Dật lúc này mới lấy đến một cái chậu gỗ, hắn phải tưới nước cho số cây mới trồng này, nếu không bọn chúng có thể sẽ không sống được.

Trần Tĩnh đi đến chuồng ngựa dắt ngựa ra, hiện tại thịt xong nhà đã sắp hết, y phải lên thị trấn mua, tiện thể mua thêm một ít đồ dùng trong nhà.

“A Dật, ta đi lên thị trấn mua đồ, ngươi trồng xong rồi thì về phòng đi, lúc nãy tiểu ca nhi có tè dầm, ngươi đem số đó giặt nhé.” – Trần Tĩnh dẫn ngựa ra nói.

“Ừ, biết rồi, ngươi đi đi, nhớ về sớm một chút, nếu có đậu nành thì mua một ít mang về, số đậu trong nhà còn dư đều đem đi làm hạt giống hết, bây giờ muốn xay làm sữa đậu nành cũng không có.” – Dương Dật quay đầu nói với Trần Tĩnh.

“Ừ.” – Trần Tĩnh dẫn ngựa ra đến cửa đáp.

Đem ngựa đến quán rượu của Tần Huy nhờ trông giúp Trần Tĩnh mới biết hôm nay hắn không có ở nhà, chắc là đi nhập hàng rồi.

Y đi đến cửa hàng tạp hóa xem một chút, thấy ở đó không có đậu nành, xem ra trong khoảng thời gian này nhà bọn bọ sẽ không có sữa đậu nành để uống.

Sau đi đi mua một ít đường, muối và dầu, Trần Tĩnh lại mua thêm một ít thịt tươi, tiện thể lấy luôn ít xương. Số lạp xưởng trong nhà cũng đã ăn hết rồi, mà Tiểu Bảo thì lại vô cùng thích ăn thứ đó, hương vị của nó cũng không tồi, Trần Tĩnh nghĩ chờ đến thời điểm lễ mừng năm mới năm nay sẽ làm nhiều hơn một chút.

Cầm đồ đạc đi đến Mãn Nguyệt lâu để ở đó, Trần Tĩnh lại đi đến bố trang, mùa xuân đến thời tiết rất nhanh sẽ ấm lên, cũng phải chuẩn bị quần áo mới cho Tiểu Bảo và tiểu ca nhi.

“Khách quan, ngài cứ từ từ chọn, bố trang của chúng ta là bố trang tốt nhất ở thị trấn, hơn nữa giá cả cũng vô cùng hợp lý.” – Chủ tiệm chỉ vào quần để vải nói.

“Ngươi nghe nói gì chưa? Trịnh tướng quân muốn đón trắc quân đấy, đúng là một ca nhi may mắn, nghe nói năm năm trước Trịnh tướng quân bị thương trên chiến trường thì được vị ca nhi may mắn này cứu. Nhưng mà lúc đó hình như là bởi vì quân tình khẩn cấp, Trịnh tướng quân chưa thể đón vị kia về Thượng Kinh thì đã phải đến Bắc Tuyến, kết quả đi một đường hết hẳn bốn năm. Hiện tại hài tử của ca nhi đó cũng đã được bốn tuổi. Chiến tranh với Bắc Tuyến kết thúc, Nam Nhạc của chúng ta thắng, Trịnh tướng quân rút cuộc cũng có thể đón vị trắc quân kia về Thượng Kinh rồi.” – Một ca nhi đứng cạnh Trần Tĩnh quay sang nói với bạn tốt của hắn.

“Ca nhi này đúng là tốt số, thật không ngờ ca nhi của một thương nhân cũng có thể gả tiến vào phủ Trịnh quốc công làm trắc quân. Ta nghe nói vị tướng quân kia đến giờ vẫn chưa có hài tử, nếu bây giờ ca nhi may mắn kia đem hài tử đến thì hài tử đó nhất định sẽ trở thành con trưởng. Ta còn nghe nói, Trịnh tướng quân năm năm trước bị thương, hình như là không sinh con được nữa.” – Một ca nhi khác nhỏ giọng thì thầm.

Trần Tĩnh đem những lời họ nói nghe được rành mạch, y biết rõ Trịnh tướng quân ở Thượng Kinh mà bọn họ nhắc đến là ai. Thật không ngờ những năm này ca ca y gặp phải nhiều chuyện như vậy. Hy vọng hài tử của ca ca có thể khỏe khỏe mạnh mạnh. Trần Tĩnh nghĩ, có lẽ vài ngày nữa y cũng nên đến xem thử vị trắc quân kia của ca ca.

Y chọn lấy hai xấp vải, một xấp màu xanh ngọc, màu mà Tiểu Bảo thích nhất, còn một xấp khác màu đỏ dùng để may cho tiểu ca nhi, tiểu ca nhi nên mặc màu đỏ sẽ đẹp hơn.

“A Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng về rồi.” – Dương Dật cao hứng reo lên, hắn từ nãy đến giờ bị hai tiểu ca nhi gào khóc làm cho đau hết cả đầu. Không phải chỉ là cho bọn nó uống sữa muộn hơn mọi ngày thôi sao, sao lại không biết thông cảm cho cha mình chút chứ, hắn chỉ là bận giặt tã cho bọn chúng nên nhất thời mới quên thôi mà.

“Ngươi mau giúp ta đi lấy sữa dê đi Trần Tĩnh, bọn chúng cứ khóc liên tục thế này ta cũng không biết phải làm sao nữa rồi. Muốn để cho Tiểu Bảo trông giúp, nhưng chúng vừa không thấy ta thì lại lập tức gào to.” – Dương Dật nói, hắn thực sự không có cách nào rời ra để đi lấy sữa nữa.

“Ta biết rồi.” – Trần Tĩnh khóe miệng có chút nhếch lên. Tiểu ca nhi hiện tại có thể hơi khó dỗ một chút, nhớ ngày đó Tiểu Bảo toàn bộ đều là y một tay chăm sóc đấy, lần này xem ra đã làm khó Dương Dật rồi. Có điều, nhìn Dương Dật cứ lóng ngóng thế này, Trần Tĩnh cảm thấy hắn đặc biệt đáng yêu.

Đem tay rửa sạch, Trần Tĩnh cầm một cái bồn sữa lớn đi đến vườn hoa cách Thường Thanh các không xa. Đó là một vườn hoa nhỏ rộng khoảng năm mươi đến sáu mươi mét vuông, hiện tại chẳng những để nuôi gà mà còn nuôi cả dê mẹ và dê con, ngay cả mấy con gà mái có thể đẻ trứng cũng nuôi bên trong. Trần Tĩnh ở nơi đó dựng một cái dàn, làm thêm một cái ***g gà thật lớn, chỉ cần một thời gian nữa, khi mà dây mướp và dưa leo y nuôi nảy mầm leo lên, thì khung cảnh nơi này sẽ đổi mới hoàn toàn, trở nên đẹp hơn rất nhiều.

“Được rồi, bảo bối, nghe lời, đừng khóc nữa, cha cho ngươi uống sữa này.” – Dương Dật từ trong chén lớn múc một thìa sữa dê đút vào miệng nhỏ của Quân Hạo, tiểu gia hỏa bị đói đã lâu, vừa được cho ăn đã cắn luôn cả thìa.

“Quân Hạo ngoan, mau nhả ra, ngươi xem, đây là thìa, không phải là sữa dê, ngươi còn cắn nữa thì đệ đệ sẽ uống hết của ngươi, ngươi sẽ không còn gì để ăn nữa.” – Dương Dật nhẹ nhàng rút cái thìa ra, đáng tiếc, tiểu gia hỏa cứ cắn chặt không buông, tuyệt đối không chừa mặt mũi cho hắn.

Dương Dật quay sang nhìn Trần Tĩnh cầu cứu, phải làm sao bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Quân Hạo cứ một mực cắn thìa không buông như vậy.

“Cứ chọc nó một lúc là được.” – Trần Tĩnh nói. Tiểu gia hỏa hai ngày nay có vẻ thực sự muốn mọc răng, y đã nhiều lần thấy tiểu tử này làm như vậy.

Dương Dật nghe xong lập tức nhẹ nhàng chọc vào ngực tiểu gia hỏa vài cái, nó lập tức buông lỏng thìa trong miệng ra.

“Phương pháp này thật tốt.” – Dương Dật lập tức rút thìa từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Quân Hạo ra.

“Ây dô… ta nói ngươi chọc chọc tay nó, chứ không phải chọc vào ngực, lần sau nhớ đừng làm vậy nữa, nếu hài tử chưa kịp đem sữa nuốt xuống thì sẽ dễ bị sặc lắm.” – Trần Tĩnh vội vàng sửa chữa hành vi của Dương Dật.

Dương Dật gật gật đầu, thì ra là như vậy, dù sao chọc chọc như vậy cũng không ổn lắm, tiểu hài tử vừa bị chọc hai cái cái miệng nhỏ nhắn đã cười rộ lên.

“Trần Tĩnh, ngươi nói chúng ta bây giờ có nên làm trứng hấp cho hài tử ăn không? Gà mái nhà chúng ta đã bắt đầu đẻ trứng, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi có lẽ đều có thể ăn được trứng hấp sữa dê, như vậy cũng có thể để tiểu ca nhi tập ăn một chút.” – Dương Dật ngẩng đầu hỏi Trần Tĩnh, hắn nhớ rõ, ở kiếp trước hài tử có thể cho ăn thêm bột, có lẽ hắn phải làm một ít bột cho bọn chúng ăn, không thể cứ ăn mãi sữa dê được. Cũng vì như vậy mà mấy ngày nay mỗi sáng Dương Dật đều cho tiểu gia hỏa ăn thêm một ít nước cơm.