Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 10




Lục viên ngoại tuy là chán ghét Lục Thanh, nhưng không thể phủ nhận huyết mạch Lục Thanh mang trong mình là của Lục gia. Nay Lục Nguyên đã mất đi năng lực sinh dục, bản thân hắn thì tuổi tác đã cao, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Lục gia cứ như thế mà đoạn tử tuyệt tôn? Tuy nói giờ phút này, tình huống của Lục Nguyên là không rõ, còn chưa thể kết luận hắn có thật sự mất đi năng lực sinh dục hay không, nhưng Lục viên ngoại là gia chủ của Lục gia, cho nên hắn không thể mạo hiểm được. Vì thế, cho dù khó chịu, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay.[yuki-hana: cảm thấy mâu thuẩn, nếu lo cho con nối dòng thì t.sao lại đánh LT mạnh tay đến như vậy]

Lục Thanh thấy Lục viên ngoại sững sờ bất động, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh,“Nếu không có chuyện gì, vậy ta có thể đi chứ?”.

Giờ phút này Lục Nguyên không có ở hiện trường, hết thảy mọi việc của Lục gia đều do Lục viên ngoại làm chủ, chỉ thấy khuôn mặt Lục viên hết xanh rồi trắng, hắn lắc lắc tay với Lục Thanh, sau đó  xoay người mang theo thủ hạ rời đi. Hành động trả thù lần này là hắn lỗ mãng. Hiện tại, việc quan trọng nhất chính là tìm cách trị khỏi cho Lục Nguyên,  ngoài ra, còn có một biện pháp khác…

Mặc kệ Lục gia sẽ rung chuyển như thế nào sau hành động ngày ấy của Lục Thanh, hiện tại, hắn mang theo Tiểu Ngốc Tử đi thẳng đến chỗ ăn cơm ngày hôm qua.  Đến khi thấy được kiến trúc  đồ sộ của Thực Vi Thiên, lúc này  Lục Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, dù tính cách của Lục Thanh trời sinh cứng cỏi, nhưng vì hiện tại phải lẻ loi sinh hoạt ở một nơi hoàn toàn xa lạ như cổ đại, hắn cũng có chút không an lòng. Lục Thanh chỉ có thể nói do thời vận của mình không tốt, cũng là xuyên việt, có vài người thì sau khi tỉnh giấc sẽ trở thành hoàng đế, mà hắn thì chỉ có thể ở tại bên trong huyện Phương Lâm này, suốt ngày phải lo lắng chuyện ăn uống của ngày tiếp theo. Nhưng oán giận như vậy cũng chỉ giằng co trong một giây mà thôi, ngay khi Lục Thanh sải bước đi vào bên trong cánh cửa màu đỏ thẳm kia thì nét sợ hãi trên mặt đã không còn biểu hiện nữa.

Sáng sớm Thực Vi Thiên càng thêm lạnh lùng, ngay cả một khách quen cũng không có, mà tiểu nhị nói chuyện với bọn họ ngày hôm qua thì đang chịu khó quét tước trong điếm. Có thể thấy được, vị tiểu nhị này dù có chút nói nhiều nhưng làm người cũng thập phần chịu khó, nếu không thì hắn cũng sẽ không cố bám trụ lại khi mà Thực Vi Thiên ngày một đi xuống.

“Lục đại thiếu gia, trận gió nào thổi các ngươi tới đây vậy?” Sau  khi tiểu nhị thấy thân ảnh của Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử  thì vô cùng cao hứng.

Lục Thanh đi ra phía trước, nhíu mày:“Ta không phải là Lục đại thiếu gia, gọi ta Lục Thanh được rồi.”

Điếm tiểu nhị nghe như vậy chỉ hắc hắc cười nhẹ hai tiếng, không nói gì. Lục Thanh cũng không nghĩ mất thời gian cho mấy việc xưng hô linh tinh này, hôm nay đến, hắn chỉ có một mục đích –

“Không biết tiểu nhị ca có thể dẫn ta gặp lão bản của Thực Vi Thiên hay không?”

Tiểu nhị đang muốn mở miệng đáp ứng, thì lại có một tahnh âm trầm thấp hùng hậu từ sau lưng hai người truyền đến:“Hừ, liền biết họ Lục không có ai tốt, lão nhân ta không có thứ khác, nhưng lại có chút cốt khí, nếu Lục gia các ngươi khinh người quá đáng, cũng đừng trách ta cá chết lưới rách!”

Nghe ngữ khí của người này thì biết, hắn chính là lão bản của Thực Vi Thiên này. Nếu là một thanh niên bình thường, khi nghe được ngôn ngữ có chút khiêu khích của vị kia thì sợ là đã sớm kiềm chế không được cơn nóng giận, nhưng Lục Thanh thì không,  trên người hắn không hề xuất hiện ra một tia cảm xúc dao động nào. Tần Hải thầm nghĩ,  Lục Thanh này mạnh hơn lão cha chỉ biết rống giận của hắn nhiều.

“Lão tiền bối lo lắng nhều, mọi người ở huyện Phương Lâm đều biết chuyện Lục Thanh thoát ly Lục gia, hôm nay ta đến không phải vì Lục gia, mà là vì chính ta”. Lục Thanh bình tĩnh nói.

“Chính ngươi?” Tiểu nhị lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn không biết trong hồ lô của  Lục đại thiếu gia bán cái gì.

Sống hơn sáu mươi năm nên Tần Hải đâu dễ dàng tin những chuyện như thế, tuy rằng nghe nói Lục Thanh thoát ly Lục gia, nhưng ai có thể cam đoan, đó không phải là khổ nhục kế mà Lục gia bày ra để nhằm thôn tính Thực Vi Thiên.

“Vì Lục gia cũng được, vì chính ngươi cũng thế, ta là lão bản của Thực Vi Thiên, ta nói nơi này không chào đón ngươi, vậy thì ngươi phải lăn ra ngay cho ta”.

Sắc mặt Lục Thanh trắng nhợt, hiển nhiên không dự đoán trước lão đầu tử này cư nhiên quật cường như thế, bất quá đối với loại người này, năm đó khi Lục Thanh lên tòa án cũng có ứng phó qua rất nhiều, cho nên hắn chỉ cần vừa mở miệng, liền hấp dẫn lực chú ý của Tần Hải:

“Có thể làm cho Thực Vi Thiên một lần sống lại, lão tiền bối cũng không cần sao?”

Không khí đột nhiên trở nên cực kỳ khẩn trương, không gian im lặng  đến nổi một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng. Đúng lúc này, Tiểu Ngốc Tử vốn vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên người lục Thanh lại đột nhiên phát ra một trận âm thanh cổ quái.

“Cô ~”

Tiểu Ngốc Tử ngại ngùng sờ sờ bụng, có chút rụt rè nói:“Ca ca, Bảo Bảo đói bụng.” (^_^)

“Này……” Lục Thanh có chút do dự, bởi vì giờ phút này hiển nhiên chính là thời cơ đàm phán tốt nhất cùng với lão nhân kia, nếu mang Tiểu Ngốc Tử đi ăn thì biết đâu sẽ phát sinh chuyện gì thì sao. Càng trọng yếu hơn là tâm tính Tiểu Ngốc Tử đơn giản, cho nên hắn tuyệt đối không để cho Tiểu Ngốc Tử một mình đi ra ngoài mua này nọ.

Ngay tại thời điểm Lục Thanh khó xử, thì Tần Hải lại mang ra một mâm điểm tâm tinh xảo.

“Ăn ngon! cám ơn gia gia !”[yuki-hana: em này gặp ăn ngon là nói chuyện hết sức ngọt ngào]

Tiểu Ngốc Tử lại một lần nữa phát huy trí thông minh của y trên  phương diện nào đó,y vui vẻ mà vứt bỏ tay Lục Thanh,  chạy đến trước mặt Tần Hải, ngóng trông nhìn Tần Hải.

Lại nói Tần Hải cũng là một người có tính tình cổ quái, Lục Thanh nói nhiều với hắn như vậy mà đối phương chẳng thèm để mắt, trong khi Tiểu Ngốc Tử chỉ nói một tiếng cám ơn, thì có thể lấy được đồ ăn ngon từ trên tay hắn.

“Ăn ngon ăn ngon!” Khẩn cấp miếng bánh hình hoa mai nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa tán thưởng, Tiểu Ngốc Tử hạnh phúc ghê gớm.

Lúc này sắc mặt của Tần Hải cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

“Đó là điểm tâm mà lão bản tự mình làm ……” Ngữ khí của tiểu nhị có chút chua.

Phải biết là tay nghề của lão bản không phải ai cũng có thể so sánh, thậm chí ngay cả mấy vị đầu bếp trong Thực Vi Thiên, hơn nữa đồ mà lão bản làm thì sẽ không bán ra bên ngoài, cho nên ngay cả hắn cũng rất khó mà có thể ăn được, thế mà hôm nay, Tiểu Ngốc Tử này lại có thể ăn cả một mâm, như thế bảo hắn làm sao không đau lòng.

“Ngươi nói ngươi có thể khiến cho Thực Vi Thiên sống lại, tiểu tử, ngươi cũng biết nếu nói láo trước mặt ta thì sẽ phải trả đại giới.”

Nếu so sánh với thái độ ôn hòa khi đối đãi Tiểu Ngốc Tử, thì  giờ phút này, khí thế của Tần Hải có thể nói là vô cùng khủng bố. Đôi mắt lợi hại như chim ưng của hắn cứ nhìn chằm chằm vào Lục Thanh, phảng phất giống như muốn xuyên thủng qua người đối phương, liền tính là Lục Thanh, lúc này lòng bàn tay của hắn cũng đổ đầy mồ hôi.

“Lão tiền bối, một chút tự tin đó tất nhiên Lục Thanh ta phải có, nếu lão tiền bối không tin, ta rất thích ý tự tay nấu.”

Tự tay nấu?

Ánh mắt Tần Hải càng thêm lợi hại vài phần, người này muốn tự tay nấu ăn, chẳng lẽ hắn cũng là một đầu bếp? Nghĩ như thế, ánh mắt Tần Hải nhìn về phía Lục Thanh liền có chứa một tia khinh miệt.

Trên thế giới này, người muốn dựa vào trù nghệ triển lãm trước mặt hắn còn chưa có sinh ra đâu!

Lục Thanh thong dong bình tĩnh nhìn Tần Hải, ánh mắt hai người xen lẫn, ở không trung đụng vào nhau kịch liệt.Đột nhiên, Tần Hải chụp bàn cười to nói:

“Tốt tốt tốt! lão phu cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì để có thể làm cho Thực Vi Thiên khởi tử hồi sinh, nếu ngươi làm không được, ta muốn ngươi làm nô tài một năm cho ta!”

Lục Thanh hỏi ngược lại:“Nếu ta có thể làm được thì sao?”

“Tất nhiên là muốn làm gì cũng được!”

Bầu không khí khẩn trương, hết sức căng thẳng!

Ngay sau đó Lục Thanh lại nói:“Khôi phục lại Thực Vi Thiên cần một ít thời gian, hôm nay ta chỉ bày ra một kế nhỏ, mong tiền bối bao dung.”

Tần Hải cười lạnh nói:“Ta cũng không khi dễ tiểu bối nhà ngươi, dù sao ngươi cũng thấy được bộ dáng nửa chết nửa sống của Thực Vi Thiên hiện tại, nếu ngươi có bản sự, như vậy ta liền cho ngươi kỳ hạn ba tháng, sau ba tháng, nếu Thực Vi Thiên có thể trở lại huy hoàng như ngày xưa, cho dù ngươi muốn tửu lầu này thì cũng không phải không thể ……”

“Lão bản!”

Tiểu nhị kinh hô, tựa hồ rất là giật mình đối với quyết định của lão bản. Hắn biết rõ lão bản đã mất rất nhiều tâm lực để duy trì Thực Vi Thiên, có thể nói Thực Vi Thiên giống như là sinh mệnh của lão bản, mà hôm nay lão bản lại nói ra nói như vậy…… Chẳng lẽ, Thực Vi Thiên đã rơi vào tình thế không thể tiếp tục duy trì.

“Tiểu nhị, ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, Thực Vi Thiên vốn không có quy cũ chỉ kế người trong gia tộc mới có thể kế thừa, xú tiểu tử kia lại không có hứng thú đối trù nghệ, nếu người này có biện pháp cứu sống Thực Vi Thiên, như vậy ta lui về phía sau cũng là đương nhiên ”

“Nhưng là, lão bản……”

Tần Hải đánh gãy lời nói của tiểu nhị, dứt khoát nói:“Không có nhưng nhị gì hết! hiện tại lo lắng chuyện này cũng còn quá sớm, trước hết phải xem tiểu tử này có bản lĩnh hay không rồi nói sau.”

Lúc này Lục Thanh cũng đang rất kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới, vị lão bản thoạt nhìn thực cố chấp này, cư nhiên sẽ đơn giản đồng ý đem Thực Vi Thiên giao cho người khác?

“Lão tiền bối chẳng lẽ không sợ Lục Thanh ta cùng Lục gia nội ứng ngoại hợp sao?”

Tần Hải cười lạnh một tiếng chỉ vào Tiểu Ngốc Tử nói:“Ngươi chẳng lẽ không có nghe nói qua, đồ của Tần Hải ta làm là không thể tùy tiện ăn sao?”

“Ngươi khốn kiếp!” Lục Thanh nhìn vụn điểm tâm trên khóe miệng của Tiểu Ngốc Tử, nhất thời hiểu rõ ý tứ của Tần Hải.

Là hắn rất khinh địch.

Đối mặt với một đối thủ như vậy, hắn làm sao lại có thể cho Tiểu Ngốc Tử vô tư mà ăn đồ của Tần Hải. Vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, tâm địa Tần Hải lại ác độc như thế, cư nhiên có thể xuống tay với một người đơn thuần như Tiểu Ngốc Tử. Lục Thanh cảm giác lửa giận trong lòng mình dâng cao, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với Tần Hải:“Giải dược cho ta, chuyện mua bán này, ta không làm nữa!”

*Bảo hổ lột da, vốn là sai!*

“Không làm nữa, ngươi không cảm thấy hiện tại nói những lời này có chút chậm sao?” Tần Hải mỉm cười.

“Từ giờ trở đi, ngươi không có quyền nói không, trừ phi, ngươi không để ý đến tính mạng Tiểu Ngốc Tử  kia……”