Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 11: Xuất phát




Lúc này Mạc Hoài Song không chút do dự liền nhanh chóng nhận lấy, sau khi xác định mình có linh trấn, hắn cũng muốn biết cực hạn của mình ở nơi nào.

Một đợt ý chí so với vừa rồi cường đại không chỉ gấp đôi giống như hơi thở càn quét đến tứ chi của Mạc Hoài Song ý đồ phá hỏng thân thể hắn, linh trấn ngay khi nó xuất hiện một khắc kia liền yên lặng nảy sinh, Mạc Hoài Song cũng không rõ ngọn nguồn của nó, giống như chỉ cần là nơi mà máu của độc giác thú muốn phá hư, nó sẽ chuẩn xác xuất hiện trấn áp chúng.

Cùng ngay tại một khắc linh trấn xuất hiện, ý chí máu độc giác thú cấp bốn vốn hung hãn kiêu ngọa muốn phá hủy hết thảy liền lập tức đứng yên, nó thuận theo lấy lòng, thậm chí Mạc Hoài Song còn cảm nhận được nếu như nó có đuôi, nhất định vẽ vẫy hai cái với mình.

Nạp Nhân khẩn trương nhìn Mạc Hoài Song sắc mặt thoải mái, tính toán nếu như trên mặt hắn có một tia không ổn, mình liền lập tức lấy bút lại.

Mỗi một lần chinh phục máu của độc giác thú đối với luyện thạch giả chính là một lần khảo nghiệm sinh tử, nếu như qua được đương nhiên chính là chân trời mới, nhưng nếu như thất bại sẽ bị ý chí máu phản phệ đánh cho bị thương, nặng thì sẽ làm bị thương linh trấn, sau đó thành phế nhân, đây chính là chuyện không thể đùa giỡn được.

Trên thế giới này luyện thạch giả cấp bậc càng cao thì càng hiếm, trừ bỏ người có thiên phú có hạn, tỉ lệ tử vong cao cũng chính là nguyên nhất chính trở ngại mọi người thăng cấp, cũng không phải tất cả mọi người đều không sợ tử vong, dùng cảm tiến tới.

Sau khi xác định mình có thể thoải mái trấn áp ý chí của độc giác thú cấp bốn, Mạc Hoài Song ngẩng đầu nhìn Nạp Nhân.

“Ngươi, ngươi, ngươi –” Nạp Nhân ý thức được chuyện gì xảy ra liền trừng mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Mạc Hoài Song, nói đều nói không rõ.

Mạc Hoài Song giống như sợ không đả kích được hắn liền yên lặng gật đầu, “Ừm, thành công.”

Nạp Nhân vẫn duy trì tư thế trừng mắt, “…”

Năm giây sau, hắn ủ rũ hạ bả vai, đặt mông ngồi vào trên giường, “Trước kia ta vẫn luyên cho rằng sự tích của thánh nữ chỉ là đồn thổi, cái gì mà bảy tuổi có thể dễ dàng chế ngự được máu của độc giác thú cấp ba, mười tuổi chinh phục cấp năm, mười tám tuổi chế ra thạch giáp cấp bảy, hai mươi mốt tuổi vô hạn tiếp cận cấp chín, cũng vinh quang ngồi lên bảo tọa luyện thạch giả đệ nhất thế giới, hiện tại xem ra là ta hạn hẹp, chuyện của nàng cũng chưa chắc là đồn thổi.”

Nói xong hắn thập phần ai oán nhìn Mạc Hoài Song, “Là ngươi đánh nát an ủi của ta, ngươi xem, tự tôn đều giẵm xuống đất.”

Mạc Hoài Song vô cùng bình tĩnh đưa túi năng linh thủy ra, “Giúp ta đi bán, tiền bán được mời các ngươi cơm chiều an ủi.”

“Sao chính ngươi không đi?” Nạp Nhân tuy nói miệng thì oán giận, nhưng động tác lấy túi nước cũng không chậm.

“Ta đi không được, bên ngoài có người tìm ta phiền toái.” Sau khi cái vị đội trưởng kia thua mặt mũi lại thua tiền thì càng muốn giết chết hắn!

Nạp Nhân cũng không hỏi cặn kẽ, nhận lấy túi nước liền chuẩn bị đi đến cửa hàng năng lượng bán đồ cho bạn của mình.

“Một bút độc giác thú cấp ba bao nhiêu tiền, còn đá năng lượng to giống như của ngươi thì sao?” Mạc Hoài Song thấy hắn phải đi liền nhanh chóng hỏi.

“Cấp ba không đắt, chỉ một trăm, đá năng lượng lớn như vậy cũng chỉ một trăm điểm.”

“Vậy phiền toái ngươi mua giúp ta một ít đá năng lượng cùng với bút cấp ba về.” Mạc Hoài Song da mặt dày lấy ra miếng kim loại Diên Thiệu Bách đưa cho.

“Nói cho ngươi a, như vậy một bữa cơm cũng không đủ a, ít nhất hai bữa.” Nạp Nhân tiếp nhận.

“Đi. Bất quá ta còn có chuyện khác.”

Nạp Nhân thẳng tắp nhìn Mạc Hoài Song được một tấc lại muốn tiến một thước, “Bạn hữu, nếu còn có việc thì nói nhanh đi.”

“Không có, chỉ có duy nhất chuyện này. Là như thế này, thời điểm ta tới nơi này có được một vị bằng hữu chiếu cố, thời điểm  ta đắc tội người khác thân thể hắn không thoải mái, ta có chút lo lắng, cho nên muốn nhờ ngươi đi xem hắn một chút, thuận tiện cùng hắn nói một tiếng ta rất tốt, bảo hắn không cần lo.”

Nạp Nhân: “Hắn gọi là gì?”

Mạc Hoài Song: “Ô Hàng.”

Nạp Nhân: “Được rồi, ta cam đoan giúp ngươi đem chuyện đều làm đến nơi đến chốn, tuyệt không cho ngươi phí công mời khách.”

Nạp Nhân nói xong liền đi ra ngoài.

Sư Gia vẫn không nói chuyện liền giơ tay ngăn hắn, xoay mặt nói nghiêm túc với Mạc Hoài Song: “Ta hỏi một chuyện, ngươi đừng để ý.”

“Ừm.”

“Người ngươi đắc tội là đệ đệ của đội trưởng Hắc Duệ đúng không.”

Mạc Hoài Song không có giấu diếm gật đầu.

“Ngươi bị lừa.” Sư Gia khẳng định, “Trước khi ta đến Cửu Bác, lúc làm lính đánh thuê tự do nhận thức hai người này, lúc ấy Ô Hàng liền châm ngòi ta đối phó Dịch Chấp, ta không mắc mưu. Sau này ta mới biết được hai người này có cừu oán, nhưng mà Dịch Chấp lại leo lên được đệ đệ của Cư đội trưởng, Ô Hàng không dám động hắn, cho nên luôn luôn tìm người chết thay.”

Ngụ ý trong lời nói chính là Mạc Hoài Song chính là người chết thay kia!

Sư Gia tiếng vừa nói xong, Nạp Nhân cẩn thận đánh giá mặt Mạc Hoài Song một chút, tuy rằng mặt mũi bầm dập nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt vốn có, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Tên sắc phôi Cư thiếu kia nếu nhìn thấy khuôn mặt này sao có thể không mắc câu được? Nếu như Mạc Hoài Song yếu thế làm cho hắn thực hiện được, Dịch Chấp thất sủng là chuyện đương nhiên, Ô Hàng đây là đang rút củi dưới đáy nồi a!

Mạc Hoài Song bị Nạp Nhân dùng ánh mắt cổ quái này nhìn khiến cho cả người đều không thoải mái, hắn không phải người ngu ngốc, chuyện Nạp Nhân có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng hiểu được. Hắn tự giễu cười cười, hắn đã nghĩ sao lại có thể trùng hợp như vậy, vừa mới ra ngoài liền gặp được loại chuyện không hay ho này.

Vì vãn hồi hình tượng của mình, Mạc Hoài Song sau khi xấu hổ liền lập tức ra vẻ đứng đắn nói, “Vậy chuyện cuối cùng coi như xong, còn hai chuyện phiền ngươi.”

Nạp Nhân hắc hắc cười, tròng mắt không có hảo ý nhìn mặt Mạc Hoài Song một vòng, cười tủm tỉm ra ngoài.

Biết một chuyện xấu hổ như này của thiên tài, vậy cũng rất có cảm giác thành công!

Lúc Nạp Nhân ra khỏi cửa, Sư Gia không nói một tiếng liền đi theo.

Hai người đi rồi, Mạc Hoài Song trầm tư đứng lên. Hắn đã biết chuyện Ô Hàng đối với hắn làm chuyện bỉ ổi, nhưng chuyện làm cho hắn càng để ý chính là chuyện thiên phú linh trấn này.

Hắn vẫn luôn cho rằng linh trấn có tác dụng làm cho người xem nguyên đồ không bị choáng váng, nhưng lại không nghĩ đến trong đó lại cất dấu huyền cơ, trong nhiều ngày không hiểu chuyện này hắn đã vô ý cho rằng xem nguyên đồ không bị choáng chính là kết quả của việc luyện tập, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

Mạc Hoài Song bắt đầu tự hỏi, trong trí nhớ vụn vặt ít đến đáng thương của hắn, liều phá linh tề kia quả thật thực sự rót vào thân thể hắn, hơn nữa thái độ của thủ vệ phủ thành chủ đối với hắn như vậy, hắn cũng không tin trong đó có chuyện treo đầu dê bán thịt chó.

Như vậy —

Tư duy của Mạc Hoài Song nhịn không được chuyển đến trên miếng diêu linh kia, nghĩ đến giấc mơ hôm qua lấy diêu linh là chủ đề, thần sắc Mạc Hoài Song liền trở nên cổ quái.

Nếu như có chuyện không thể giải thích được, vấn đề nhất định nằm ở trên miếng diêu linh kia! Không nghĩ tới hắn xuên qua thực sự có mang theo bàn tay vàng, xem ra nếu buổi tối có mơ thấy diêu linh thật sự hắn phải hảo hảo nghiên cứu một phen.

Năm giờ chiều, Nạp Nhân mang theo khóe miệng bầm tím trở lại, bất quá trên mặt là đắc ý không thể diễn tả.

Nhìn thấy Mạc Hoài Song Nạp Nhân liền ném một cái túi da màu đen qua, “Ta cảm thấy hai bữa cơm  là không đủ, đau~” động tác nói chuyện liền động đến miệng vết thương làm Nạp Nhân không nhịn được hô lên.

“Mặt của ngươi làm sao vậy, không có việc gì đi?” Mạc Hoài Song đột nhiên cảm thấy được hai người này có thể vì hắn bênh vực kẻ yếu đi, tầm mắt hắn chuyển đến người Sư Gia, cũng may Sư Gia thoạt nhìn không giống như bị thương.

Hắn đoán không lầm, Nạp Nhân ưỡn ngực lên, “Hai ta đi báo thù cho ngươi, ngươi đừng xem ta như vậy, Ô Hàng kia tuyệt đối còn thảm hơn ta. Cho nên nói, hai bữa cơm tuyệt đối là không đủ!”

“Quả thật không đủ.” Một trận lo lắng nảy sinh trong lòng Mạc Hoài Song, “Vì thể hiện sự cảm kích của ta, đi, đi ăn cơm thôi.”

Nạp Nhân vừa nghe liền vui vẻ đuổi kịp, phía sau là Sư Gia

Vì thế trong cuộc sống của Mạc Hoài Song sau này, trừ bỏ huấn luyện thì chính là nhiệm vụ hàng đầu — hóa linh năng thủy.

Đầu tiên là linh năng thủy cấp ba, máu độc giác thú cũng rất đặc biệt, sẽ biến màu, trước kia nước hắn hóa từ đá ra có màu trắng, tới cấp ba lại biến thành màu tím, cũng không biết đến cấp bốn sẽ biến thành màu sắc gì, xuất phát từ sự tò mò này, Mạc Hoài Song sau khi tích đủ tiền lập tức nhờ Nạp Nhân mua bút cấp bốn.

Bút cấp bốn trị giá tám ngàn, giống như Mạc Hoài Song đoán, bút cấp bốn vẽ ra nhan sắc màu xanh đậm, tuy rằng đã đoán đúng, nhưng Mạc Hoài Song vẫn có chút khó chịu trong lòng.

Bởi vì cùng một bút khi làm ra linh năng thủy bị giảm giá rất nhiều, mới có thể bán một ngàn, kết hợp với phí tổn của đá năng lượng, nói cách khác, hắn nhất định phải vẽ chuẩn xác chín lần mới có thể thu hồi vốn.

Người không phải  máy móc, đương nhiên không có khả năng mỗi lần vẽ đều chuẩn xác không nhầm lẫn, cũng may Mạc Hoài Song đối với đồ hình cũng đủ thuần thục cùng chuyên tâm, vẽ nhiều đá năng lượng như vậy cũng chỉ thất bại quá mười lần.

Đối với đá năng lượng vẽ thất bại, Mạc Hoài Song tùy tay ném vào thùng rác, ánh mắt Nạp Nhân lại đầy khiển trách nhặt lên.

Hóa ra những thứ này không giống như trên Trái Đất, vẽ thất bại để tầm nửa năm nó có thể tự động khôi phục như ban đầu.

Không những như vậy, cùng một loại đá năng lượng, dùng máu của độc giác thú khác nhau sẽ sản xuất ra linh năng thủy cấp bậc khác nhau.

Theo như giải thích của Nạp Nhân, đá năng lượng không chỉ dùng để sản xuất linh năng thủy, nếu như Mạc Hoài Song có nguyên đồ của năng lượng, có thể từ đá năng lượng làm ra năng lượng.

Nạp Nhân không dạy Mạc Hoài Song nguyên đồ mà mình biết bởi đó chính là truyền thừa của gia tộc hắn, không giống như cái mà luyện thạch giả dạy trong trường học, cũng là vốn mà hắn dùng để sống ở thành lính đánh thuê, thứ này không bái sư thì không thể truyền ra ngoài.

Bất quá hắn cũng thật lòng chỉ cho Mạc Hoài Song một con đường — đến trường. Bình thường trường học của luyện thạch giả không dạy chế tạo thạch giáp, nhưng những nguyên đồ trụ cột vẫn có thể dạy.

Mạc Hoài Song vừa nghe thấy cũng thấy hợp lý, trong lòng liền cân nhắc chờ nhiệm vụ này hoàn thành phải đi học.

Nói đến nhiệm vụ lần này, trong lòng Mạc Hoài Song vẫn có một ít lo lắng, trải qua một tháng đặc huấn, tố chất thân thể hắn đã được tăng cường, thân thủ nhanh nhẹn cũng được đề cao, nếu như ở Trái Đất rất có phong thái của bộ đội đặc chủng.

Hơn nữa hắn vẫn còn có thân phận luyện thạch giả cấp bốn này, thứ này tại thế giới này chính là chiêu bài dùng tốt nhất, chỉ cần không gặp cái loại cực biến thái như chủ thành, hắn có thể ứng phó rất nhiều tình huống.

Huống hồ trên người hắn còn có một cái diêu linh khí phách, tuy rằng đến bây giờ hắn vẫn không nhìn ra được kí hiệu đằng sau màn sa kia rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn đã vô cùng chắc chắn thứ xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm kia chính là bàn tay vàng, đáng tiếc chỉ có thể xem, làm cho lòng người ngứa ngáy.

Trước đêm xuất phát, Mạc Hoài Song mời Nạp Nhân cùng Sư Gia ăn một bữa cơm ngon, chọn chính là thịt độc giác thú cấp năm, chất thịt mềm mượt, có chút hương vị giống như thịt thỏ hoang.

Nạp Nhân cùng Sư Gia ăn đến miệng đầy mỡ, một bát thịt to nháy mắt liền bị tiêu diệt sạch sẽ.

Ăn uống no đủ, Nạp Nhân sờ sờ bụng mình chúc hắn hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.

Lúc đưa tiễn, Sư Gia gắt gao nắm chặt tay hắn, đôi mắt đỏ lên, bộ dáng mặc người khi dễ kia khiến cho Mạc Hoài Song cũng không đành lòng.

“Ta sẽ trở về.” Mạc Hoài Song cầm lấy tay Sư Gia, nhẹ giọng cam đoan.

Sư Gia gật gật đầu, buông tay Mạc Hoài Song ra, thời điểm Mạc Hoài Song cho rằng cáo biệt đến đây là chấm dứt, hắn đột nhiên kéo người vào lồng ngực mình.

Thân hình Sư Gia cao lớn, vai cũng rộng lớn, che lấy thân hình thon dài mà đơn bạc của Mạc Hoài Song.

Trên xe thiết giáp, Diên Thiệu Bách nhìn thấy một màn này thì cau mày, bĩu môi bảo Vu Thấu, “Bảo người ta nhanh chóng lên xe.”

Mạc Hoài Song nghe được Vu Thấu không kiễn nhẫn giục đi, hướng về hai người đưa tiễn vẫy tay từ biệt, lần đi này, phía trước không biết có nguy hiểm gì đang chờ hắn!