Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 23: Trở về




"Bùm, bùm"

Phu phu Lục Duy đang ôn tồn trò chuyện, bỗng nhiên từ suối nước truyền đến một tiếng nước chảy, trên mặt nước bắn đầy bọt nước. Lục Duy cùng Tiểu phu lang theo gợn sóng nhìn lại, là một con cá trắm cỏ to, phỏng chừng được khoảng 2 cân, đang nhàn nhã dạo chơi trong suối nước.

"Phu quân, là cá!" Lưu Hi ngẩng đầu, tự nhiên cũng thấy bên dưới đáy nước có cá trắm cỏ, y có chút kích động mà hô. Y từ nhỏ liền không có cơ hội đi đây đó nhìn những động vật nhỏ, vì cái ăn mà không ngừng làm việc, nhiều lúc thấy cá cũng chỉ tính toán có thể bán được bao nhiêu tiền, lại có thể làm bản thân bớt bị trách mắng. Đây vẫn là lần đầu tiên y thấy cá to mà không nghĩ đến việc dùng nó đổi tiền.

Lục Duy câu môi, nên mới nói ở núi sâu có chỗ tốt chính là như vậy, thường gặp nhiều kinh hỉ, đồ ăn khắp nơi đều có, hơn nữa mấy thứ này lại là từ thiên nhiên, thật sự có dinh dưỡng.

"Hi Nhi, phu quân đêm nay cho ngươi nấu canh cá được không?" Lục Duy nhìn con cá trắm cỏ to, trong mắt lộ ra cái nhìn kiêng định phải bắt cho được nó mang về cho phu lang bồi bổ, nói đi cũng phải nói lại, có nhà ai mà phu lang được ăn cơm với đồ ăn phong phú màu mỡ như nhà hắn đâu chứ.

Lưu Hi gật gật đầu, có chút chờ mong nói: "Phu quân, Hi Nhi cũng tới hỗ trợ."

Lục Duy đem Tiểu phu lang kéo qua, giúp y xoăn tay áo cùng ống quần lên, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh cùng cánh tay tuyết trắng, cười nói: "Nhưng không cho ngươi đi quá xa, thân thể ngươi còn chưa có tốt hẳn đâu? Hai chúng ta một người chặn một kẻ bắt, ngươi đứng canh đừng để cho nó bơi đi, ta tới bắt."

"Được."Lưu Hi cười đáp ứng rồi bắt đầu cởi giày ra đi theo phu quân xuống nước.

Dòng suối nhỏ không quá sâu, hai người đi xuống nước dâng cao lắm cũng chỉ tới đầu gối. Suối nước thực lạnh, bất quá cũng thực thoải mái, thời điểm di chuyển làn nước trong xanh phất qua đầu gối cùng lòng bàn chân càng làm người thêm dễ chịu.

Lục Duy giúp phu lang làm tư thế thủ để y đứng chặn ở một góc, chính mình từ bên kia đi qua, đem cá trắm cỏ vây khốn ở một vũng nước lớn nhỏ, như vậy nó muốn thoát cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn bị bắt.

Lưu Hi gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết, đứng ở nơi đó hơi hơi cong eo,bày ra thế thủ trận địa sẵn sàng đón quân địch.

"Bùm" "Bang"

Lục Duy canh thời cơ chuẩn xác, đôi tay nhanh nhẹn bắt lấy đầu con cá trắm cỏ cá, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng không buông. Cá trắm cỏ liều mạng vặn vẹo, ở trên mặt nước bắn một vòng lớn gợn sóng.

Lục Duy tùy tay ném đi, đem cá trắm cỏ ném đến trên bờ, nhìn nó ở trên bờ liều mạng lay động giãy đành đạch, ý đồ muốn trở lại suối nước, hắn đắc ý câu môi.

Hắn cũng không nghĩ sẽ bắt mỗi một con, trong suối nhìn thế nào cũng nhiều, đều là từ nơi khác bơi đến, Lục Duy nổi lên tâm tình tự nhiên muốn trở về trong vinh quang, nhà có phu lang không sợ cá bị hư thối, có thể nhờ y làm thành cá khô, hoặc là hong gió thịt cá, mấy cái này đều có thể ăn, hắn rốt cuộc cũng chỉ là người trần mắt thịt, cũng muốn được sinh hoạt tốt, tất nhiên về khoảng ăn uống đương nhiên càng muốn được thỏa mãn.

"Phu quân, chúng ta lại bắt thêm vài con nữa được không? Hi Nhi sẽ làm rất nhiều đồ ăn, còn có thể đem nó nuôi ở giếng nước." Lưu Hi nhìn con cá trắm cỏ trên bờ đang liền mạng giãy dụa, khẽ cười nói.

Lục Duy cười khẽ, lôi kéo Tiểu phu lang tiếp tục vây đổ bầy cá.

Dòng suối này tuy nhỏ nhưng quả thật có rất nhiều có, hơn nữa đều rất đa dạng, chắc hẳn là do không có người tới quấy nhiễu, lâu ngày bầy cá cũng không sợ hơi người. Lục Duy cùng Tiểu phu lang thực nhẹ nhàng liền bắt được năm con cá trắm cỏ cỡ đại, còn có bảy tám con cá trích.

"Hi Nhi, đem ngươi rổ đương quy bỏ vào trong sọt của phu quân, lại lấy chuối tây diệp để ở mặt trên, đem cá để bên trong, rắc lên chút nước, đường về nhà có chút xa, nếu không giữ ẩm tốt về nhà chưa chắc đã sống được." Lục Duy một bên dùng dây đằng trói chặt thân cá, đem chúng nó trói thành một hàng, một bên nói.

"Ân." Lưu Hi cười đáp ứng, đem đương quy hợp lại, nhét vào trong một góc của sọt, lại mang tới chuối tây diệp, cẩn thận để ở mặt trên, đem cá đã được cột chắc từng con bỏ vào, khóe miệng cười không ngớt.

Lục Duy đem rổ cùng cá thu vào trong không gian, tuy hắn không biết cá ném vào có được không, bất quá xem như là tìm chỗ chứa đi, đem sọt đeo trên lưng, đối với nhân nhi đang chờ bên cạnh cười nói: "Hi Nhi, chúng ta về nhà."

"Ân." Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, ngượng ngùng mà cọ đến bên người phu quân, tay nhỏ nắm tay hắn cùng đi.

Lục Duy gắt gao cầm tay y, cùng nhân nhi theo đường cũ trở về, lần này chính là thu hoạch lớn, cùng tiểu phu lang bắt thỏ, bắt cá, đào thảo dược, thậm chí còn thu được chút phúc lợi.

Có lẽ là vì thu hoạch lớn, về đường về nhà có cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, Tiểu phu lang cũng thực ngoan ngoãn theo sau, thỉnh thoảng sẽ vì thấy vài động vật nhỏ chạy ngang mà hưng phấn. Chỉ một lát sau, phu phu Lục Duy đã về đến nhà.

Lục Duy đi vào nhà khép kín cửa, đem sọt rổ đều để vào đình viện, lại lấy cá từ trong không gian ra, nhìn đám cá vẫn sống thì thở phào nhẹ nhõm.

"Phu quân, Hi Nhi đem cá bỏ vào giếng." Lưu Hi cởi bỏ dây thừng, đem mấy con cá trắm cỏ to xách ra, chuẩn bị thả xuống giếng.

Lục Duy chọn hai con trắm cỏ to nhất,giữ lại để đêm nay hầm canh cùng làm thịt kho tàu, lại đem cá trích bỏ vào chậu, thêm chút nước, cho Tiểu phu lang ba con cá trắm cỏ thả xuống giếng.

"Đem cá trích đều ướp muối phơi khô cho tốt, ngày thường có thể ăn, ba con cá trắm cỏ kia thì trữ lại, cho ngươi định kỳ bồi bổ thân mình." Lục Duy khẽ cười nói, thân thể Tiểu phu lang đương nhiên phải dưỡng cho tốt.

"Ân." Lưu Hi cười, đến bên cạnh giếng đem cá trắm cỏ thả xuống. Cá trắm cỏ một lần nữa trở lại trong nước, phịch vài cái, ở bên trong còn nhấc lên từng vòng vằn nước.

Lục Duy ba chân bốn cẳng, đem toàn bộ dược liệu đào được trong núi phân thành từng loại trồng ở khối đất trống thứ ba, lại cẩn thận tưới nước, công việc có như vậy mới xong. Đồng thời giữ lại một ít đương quy, chuẩn bị một ít Sái Càn dùng để ngao canh, phần còn lại cầm lên trấn trên bán.

Lục Duy vội vàng làm xong công việc, mới nhớ tới, hiện tại là đầu mùa xuân, bắp sắp đến lúc thu hoạch, sau đó là mùa trồng lúa, đây chính là thức ăn tất yếu của phu phu bọn họ. Đó là chưa nói đến do hắn vội, phải trích bắp, đánh bột ngô, còn muốn đem bắp lên trấn trên đi bán, còn phải phiên loại, nên mới nói làm nông dân cũng thật vất vả.

Thời điểm Lục Duy nhìn thấy tiểu phu lang ngồi ở đình việc chơi với thỏ con, gương mặt non nớt, mang theo kinh hỉ cùng ý cười nồng đậm, ý chí chiến đấu của hắn lại sôi sục nâng cao, niềm vui của một người cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi, để phu lang được vui, hắn làm đến chết cũng xem như xứng đáng.

Huống chi, đây cũng xem như là nghề cũ của hắn, làm nông dân cũng chẳng có gi to tát, lại không nguy hiểm, luân phiên chỉ có gieo hạt, bón phân, làm cỏ, lập đi lập lại cũng chỉ có bấy nhiêu việc.

"Phu quân, thỏ con làm sao bây giờ?" Lưu Hi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thỏ con ôm nải chuối, yêu thích không buông tay, vạt áo thời điểm đào dược liệu bị dính đầy bùn đất, vậy mà y cũng không thèm quan tâm.

Lục Duy suy nghĩ một chút, hắn liền nhớ đến hình như trong phòng đồ vật có một cái gương gỗ, hắn liền đi qua xem, một phen tìm kiếm, rốt cuộc ở trong góc tìm được cái gương gỗ bị xem như đồ phế thải mà vứt đi, sợ là trước đây song thân của Lục Duy dùng nó để đựng y phục.

"Hi Nhi, lấy một ít vải vụn cùng quần áo cũ không cần đem đến đây, lại mang cái gương lau sạch, lót một ít rơm mềm, con thỏ còn quá nhỏ, còn cần giữ ấm một chút, chờ chúng nó trưởng thành thì tốt rồi." Lục Duy lau khô rương gỗ, đối với Tiểu phu lang bên cạnh dặn dò.

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, về phòng liền lấy quần áo cũ đem ra. Y cùng phu quân hôm qua có sắp xếp lại một mớ đồ vật, phu quân đem quần áo cũ cùng một mớ đồ không dùng đều xếp vào một góc, bây giờ chính là thời điểm sử dụng hợp lí nhất. Có rất nhiều chuyện phu quân suy xét so với y còn muốn chu đáo hơn vạn lần.

Lưu Hi mang quần áo cũ cùng kim chỉ tới, cẩn thận bộc lại, đem rương gỗ bày trí đẹp hẳn lên, bên trong lại đặt một lớp quần áo dùng làm đệm mềm.

"Về sau đem chúng nó cùng gà con đặt cùng nhau, đúng giờ tắm sạch liền tốt, một hồi ngươi lấy chút rau xanh cùng nước cháo cho chúng nó ăn là được." Lục Duy đem cái rương dọn đến cách gian, lại đem thỏ con bỏ vào. Từng con thỏ nhỏ được cẩn thận đặt vào,vừa chạm đất liền gấp đến không chờ nổi mà ở bên trong lăn lộn chơi đùa, bốn cục thịt nhỏ với thân hình tròn béo, xa xa nhìn giống một đám tiểu cầu.

Lưu Hi xem đến mặt mày hớn hở, nhẹ nhàng gật đầu: "Hi Nhi sẽ chăm chúng nó thật tốt."

"Đi, phu quân dạy ngươi làm cá kho." Lục Duy nắm tay Tiểu phu lang đi đến đất trồng rau, lấy một phen tía tô cùng bạc hà, tinh tế nói, "Đây là một loại gia vị, gọi là tía tô, có thể khử mùi tanh, về sau làm cá cứ lấy một ít ra dùng, nó tác dụng khử mùi tanh tốt hơn những loại khác nhiều. Còn đây là bạc hà, ăn vào có cảm giác mát lạnh, cũng có thể làm gia vị."

Lưu Hi ngạc nhiên mà nhìn, còn có loại lá có thể lấy làm đồ ăn sao?

Lục Duy câu môi, dùng tay nhéo nhéo mũi y, sủng nịch nói: "Phu quân dạy ngươi, về sau ngươi cũng có thể tự mình làm."

"Ân."

Hai người ở trong phòng bếp bận việc, Lục Duy dạy tiểu phu lang cách làm cá kho một cách kĩ càng, sau đó lại có chút tiếc hận. Nếu ở đây có đậu tương thì tôt rồi, còn có thể làm được rất nhiều món, mặc dù mấy món hắn biết cũng không nhiều, cũng chỉ là mấy món thường thấy hàng ngày, Tiểu phu lang thông minh như vậy, nhìn thấy liền có thể tiếp thu, lần sau có làm tốt nhất nên kêu y đến học cùng.

Lưu Hi sau khi học xong cách làm món cá, liền đem chậu nước cá trích xử lý, từng thớ thịt đều được rửa sạch sẽ, dùng muối ướp tốt, lại lấy dây thừng tới, đem chúng nó xâu thành một hàng, đều treo ở dưới mái hiên, chờ sau khi tích nước, qua mấy ngày liền sẽ đem đi hong gió. Hong gió như vậy cá không những có vị ngon, còn có thể bảo tồn đã lâu, cùng thịt khô đều giống nhau, về sau liền không cần lo lắng không có thức ăn mặn.

Cách gian dưới mái hiên treo đầy thức ăn, có bắp, có ớt, còn có một ít thịt heo lần trước mua về, cũng được ướp muối tốt đem đi hong gió, làm thành thịt khô, hơn nữa trước kia có một ít con mồi, hiện tại lại có mấy con cá, nói ngắn gọn lại hắn có thể bảo đảm cho phu lang nhà mình không cần lo về cái ăn cái mặc.

Lục Duy nhìn Tiểu phu lang động tác thuần thục, ánh mắt nhu hòa, chỉ cần bọn họ hòa hảo với nhau như thế này, dù có trải qua bao nhiêu năm đi nữa vẫn sẽ tình cảm vẫn sẽ ấm áp như bây giờ.

"Phu quân." Lưu Hi quay đầu lại phát hiện phu quân đang nhìn y, cười nhẹ gọi một tiếng.

"Ăn cơm trước." Lục Duy cười nói.

____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả viết chính là chuyện trong nhà, bọn họ chỉ là những nông dân bình thường, sẽ không có những tình tiết đại sự gi mới mẻ, đơn giản chỉ là nhàn nhạt ấm áp.

Lời Editor: Vâng, Vâng, nhàn nhạt ấm áp đã sâu hết răng rồi, chế mà viết đại sự tình tiết gây cấn nữa là tôi chỉ còn nướu. Cái gi càng Đại thì trong bộ này Cẩu Lương càng nhiều.

Chương sau các vị nhớ lựa một góc kín đáo mà đọc nhé, lại ngọt sâu răng đấy.