Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 143: Linh văn nhãn




Hoa Xu nhìn Kinh Sí Diễm, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Kinh huynh, ngươi không phải là đã sớm biết đồ đệ của ngươi có được linh văn nhãn đi?

Kinh Sí Diễm vuốt râu mép, giống như đã định liệu trước mà nói: “Đồ đệ của ta sao? Ta tất nhiên…” Kinh Sí Diễm cho Hoa Xu một cái ánh mắt ngươi hiểu mà.

Kinh Sí Diễm mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm gào thét. Linh văn nhãn! Cái thứ hiếm có bậc này, vì cái gì lại xuất hiện trên người đồ đệ não tàn nhà mình?? Nghe nói, người có được linh văn nhãn thì chính thành đều có thể trở thành trận pháp tông sư, toàn thân Diệp Thạch có chỗ nào có một chút bộ dáng tông sư hả?!

Hoa Xu hoài nghi nhìn Kinh Sí Diễm, “Kinh huynh, kỳ thật là ngươi cũng vừa mới biết đi?

Làm sao có thể? Diệp Thạch chính là đồ đệ của ta đấy!” Kinh Sí Diễm không cho là đúng nói.

Hoa Xu không để bụng mà cười, lấy tính tình của Kinh Sí Diễm, nếu hắn biết đồ đệ mình có được cái thứ thần kỳ như linh văn nhãn, thì đã sớm nhịn không được mà khoe khoang, làm sao có thể kìm nén cảm xúc như vậy.

Kinh Sí Diễm có chút chột dạ quay mặt qua chỗ khác, Hoa Xu chết tiệt này thật đúng là sắc bé! Giác quan thứ sáu này không phải đều là nữ nhân mới có sao? Cái tên Hoa Xu này nhất định đời trước là một nữ nhân.

Hình như Diệp Thạch thật sự đã vẽ ra trận pháp.” Một nam tử bên người Trang Du nói.

Trang Du nhíu mày không hiểu, “Linh văn nhãn là cái gì vậy?

Hai lão nhân trận pháp viện nhìn thấy Diệp Thạch có được linh văn nhãn, cư nhiên ngay cả Mộ Thần đều bỏ qua, thứ này rất tốt sao?

Người có được linh văn nhãn thì trời sinh am hiểu trận pháp, truyền thuyết kể rằngbọn họ liếc mắt một cái liền nhìn thấu sơ hở của trận pháp.” Mộ Dung Diễm giải thích.

Trang Du nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút, “Loại linh mắt này rất ít người có được đi?

Mộ Dung Diễm gật gật đầu, “Đúng! Huyền Phong đế quốc một ngàn hai trăm năm trước tựa hồ có được một người có được linh văn nhãn, sau đó người nọ lại ly khai Huyền Phong đế quốc, trước khi hắn rời đi thì đã là ngũ cấp trận pháp tông sư.

Trang Du khó hiểu nhìn ánh mắt Diệp Thạch còn phiếm thanh quang, linh văn nhãn quý trọng như vậy, nhưng sao lại xuất hiện tại trên người Diệp Thạch?

Nói chung là, nếu gia tộc có rất nhiều trận pháp đại sư, trận pháp tông sư, vậy tỷ lệ hậu đại xuất hiện linh văn nhãn sẽ cao hơn một ít.” Một đệ tử bổ sung.

Trang Du tràn đầy kiêng kị nhìn Diệp Thạch, trong lòng vừa sợ vừa giận.

Trang Du cảm thấy Diệp Thạch chính là khắc tinh của hắn, Diệp Thạch sống tốt, thì hắn sẽ không sống tốt, cố tình Diệp Thạch này lại sống càng ngày càng tốt.

Trang Du vứt bỏ Lam Nhược Phong lựa chọn Lục Nghiêu, tất nhiên là bởi vì Lam Nhược Phong lừa gạt hắn, về phương diện khác cũng là do không phục nam nhân của Diệp Thạch mạnh hơn nam nhân của mình.

Trang Du nguyên bản tưởng rằng Lục Nghiêu đã có thể mạnh hơn Mộ Thần một chút, nào biết biểu hiện của Mộ Thần lại cho hắn một bàn tay rắn chắc. Đan thuật, phù thuật đều là tứ cấp thuật sư! Mộ Thần ưu tú như thế, nhưng vì cái gì lại chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thạch?

Trang Du cắn chặt răng, hắn có điểm nào không bằng Diệp Thạch?! Mộ Thần vì sao lại luôn làm như không thấy hắn?

Lâu Nhược Y nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên kinh ngạc, “Ta còn tưởng rằng Diệp Thạch là tới quấy rối, không nghĩ tới Diệp Thạch là thực sự có tài năng.

Mễ Tuyết nháy mắt hồi thần, sợ hãi than, “Người này cư nhiên có được linh văn nhãn, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.” Vẻ mặt Diệp Thạch này ngốc như vậy cư nhiên lại có một đôi mắt tông sư.

Nghe nói, linh văn nhãn rất quý hiếm, nhưng hậu đại trận pháp gia tộc sẽ có thể có được linh văn nhãn, thứ linh văn nhãn này bình thường đều ẩn nấp, chỉ tới khi tiếp xúc với trận pháp thì mới có thể hiện ra. Diệp Dung, ngươi cùng Diệp Thạch là huynh muội, ngươi sẽ không phải là cũng có linh văn nhãn đi?” Bách Nhạc suy nghĩ hỏi.

Diệp Dung xấu hổ cười, “Ta không biết nữa!

Diệp Thạch tuy rằng trên danh nghĩa với nàng là huynh muội, trên thực tế phụ thân của Diệp Thạch căn bản không phải là Diệp Tầm, hai người một chút quan hệ đều không có.

Trận pháp thế gia sao? Nghe nói mẫu phụ Diệp Thạch là người bình thường, chẳng lẽ là tên phụ thân kia của hắn? Mệnh của tên Diệp Thạch này thật tốt!

… …

Mộ Thần rốt cục kết thúc vẽ trận pháp, trận pháp tản ra một trận quang mang rực rỡ.

Hách Đồ sau khi bị Diệp Thạch hung hăng chấn kinh một phen, lần thứ hai lại bị chấn trụ tiếp. Tứ cấp trận pháp! Mộ Thần là tứ cấp trận pháp sư!

Khi trận pháp của Mộ Thần hoàn thành, toàn trường lần thứ hai vang lên một trận hoan hô kịch liệt.

Đan thuật, phù thuật, trận pháp thuật đồng thời đều đạt tới tứ cấp, đây quả thực là kỳ tích!

Đại khái là bởi vì Mộ Thần rất nghịch thiên, cho nên, tuy biết Mộ Thần là tứ cấp trận pháp sư, mọi người tuy rằng kích động, nhưng cũng không tính là quá mức.

Sắc mặt các trận pháp sư của Minh Nguyệt học viện vặn vẹo một chút, đạo sư Minh Nguyệt học viện vốn tưởng rằng trận này của trận pháp viện, thắng hai trận có chút khó khăn, nhưng thắng một trận thì vẫn là nắm chắc.

Nào biết, trận tỷ thí này chẳng những toát ra Diệp Thạch thiên tài có được linh văn nhãn, còn toát ra quái thai Mộ Thần tứ cấp trận pháp sư.

Đang xem cuộc chiến, sắc mặt Hạ Thanh Nghiên một mảnh tối đen.

Sau khi đấu đan thì Hạ Thanh Nghiên đã hỏi qua minh văn thuật của Mộ Thần đạt tới mấy cấp, Mộ Thần lúc ấy nói là tam cấp. Thật giận nàng lúc ấy chỉ hỏi trình độ minh văn thuật của Mộ Thần mà không có thuận tiện hỏi một chút trình độ phù chú cùng trận pháp của Mộ Thần.

Mộ Thần người này, đan thuật, phù thuật thậm chí trận pháp thuật đều đạt tới tứ cấp, nhưng cố tình minh văn thuật lại mới chỉ là tam cấp, người này rốt cuộc đang làm cái gì?!

Hắn chính là người minh văn viện đấy! Người này có biết tự giác một chút rằng hắn là đệ tử minh văn viện hay không!

Hạ Thanh Lệ nhìn Mộ Thần, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khôn kể.

Truyền thừa minh văn viện không được đầy đủ? Vậy truyền thừa trận pháp viện rất đầy đủ sao??

Mộ Thần làm sao lại dám đem trận pháp tăng lên tới tứ cấp, mà minh văn lại đạp bước tại chỗ ở tam cấp!

Lục Nghiêu nhìn Mộ Thần, trong lòng dâng lên một cỗ kiêng kị thật sâu.

Nếu Mộ Thần chỉ là đơn thuần tứ cấp đan sư, hoặc chỉ là đơn thuần tứ cấp phù sư, hoặc chỉ là đơn thuần tứ cấp trận pháp sư, vậy Lục Nghiêu cũng sẽ không cảm thấy cái gì. Nhưng Mộ Thần cố tình lại đều là tứ cấp đan sư, phù sư và trận pháp sư, Lục Nghiêu không thể không thừa nhận, Mộ Thần chính là của kình địch của hắn.

Tràng đấu luyện khí, Thánh Tinh toàn quân bị diệt, tràng đấu trận pháp, Minh Nguyệt toàn cục thua, hai viện bất phân thắng bại lần thứ hai.

Trần Đạt ngồi trên khán đài nhìn Diệp Thạch, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp.

Mẫu phụ của Diệp Thạch đã từng nói qua, phụ thân của Diệp Thạch là một thiên tài trận pháp sư, người nọ kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc lại quá mức bạc tình.

Lục Nghiêu nhìn thoáng qua Trần Đạt, Trần Đạt bây giờ ở lại học viện với thân phận là trợ thủ của Mộ Viễn Phong, người khác không biết thân phận Trần Đạt, nhưng Lục Nghiêu lại rất rõ ràng, Trần Đạt chính là cường giả võ vương lúc trước đánh trọng thương ba cao thủ võ linh của Lục gia hắn.

Diệp Thạch thấy Trần Đạt, đầy hưng phấn mà lắc lắc tay với Trần Đạt, Trần Đạt thản nhiên cười cười với Diệp Thạch.

Diệp Dung nhìn thấy Trần Đạt ngồi trên khán đài thì đôi mắt rụt lại, Thánh Tinh học viện là thánh địa trong cảm nhận của Diệp Dung, Diệp Dung vẫn luôn lấy chuyện có thể đi vào Thánh Tinh học viện mà vinh quang, nhưng nhìn thấy Trần Đạt – hạ nhân trước kia ở Diệp gia, cư nhiên cũng công khai xuất hiện trong Thánh Tinh học viện, Diệp Dung không khỏi có chút khó chịu.

… …

Tiểu sư đệ, không ngờ ngươi lại có được linh văn nhãn.” Tân Như Ca hưng phấn nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch cười đắc ý, “Rất lợi hại đi?

Tân Như Ca gật đầu, “Rất lợi hại!

Diệp Thạch nhếch nhếch miệng, đắc ý dào dạt nói: “Ta cũng thấy rất lợi hại nha!

Trần Đạt nói, tổ tiên của mẫu phụ không có người nghiên cứu trận pháp, nhưng trận pháp thuật của vị phụ thân kia hình như không tồi, linh văn nhãn này của mình hẳn là truyền từ vị lão cha tiện nghi kia của mình, Diệp Thạch thầm nghĩ: Tên lão cha bạc tình kia tựa hồ cũng không phải là cái gì cũng tồi.

Tân Như Ca đánh giá Diệp Thạch, thầm nghĩ: Tên Diệp Thạch này đã là bát cấp tư chất, lại có được loại linh mắt bẩm sinh này, điều kiện tốt tới mức làm người khác đố kỵ!

Tiểu sư đệ, ngươi lần này chính là nổi tiếng lớn rồi!” Tân Như Ca nói.

Sau khi tràng đấu trận văn chấm dứt, tên Hách Đồ kia liền chạy đến xin cho Diệp Thạch chuyển tới trận pháp viện, kết quả bị Kinh Sí Diễm không lưu tình chút nào đuổi ra ngoài.

Cái tên Hách Đồ ngu ngốc này cư nhiên đào tường trên đầu Kinh Sí Diễm, thật sự là không biết sống chết.

Ta chưa lợi hại bằng Mộ Thần đâu.” Diệp Thạch cúi đầu nói.

Liền tính có được linh văn nhãn thì tiến độ trận pháp của hắn vẫn sau Mộ Thần một bước.

Tân Như Ca bĩu môi, Mộ Thần rất lợi hại, bất quá người này lợi hại làm tất cả mọi người đều có chút chết lặng.

Diệp Thạch là khuôn mặt mới tại trên học thuật, hấp dẫn không ít ánh mắt.

Thạch Đầu, minh văn thuật của Mộ Thần nhà ngươi sẽ không phải là cũng đạt tới tứ cấp đi?” Tân Như Ca hồi hộp hỏi.

Diệp Thạch tiếc nuối lắc đầu, “Không có, Mộ Thần nói là minh văn thuật luôn có một tầng vách ngăn chắn lại, mà cao cấp minh công văn trong minh văn viện lại quá ít, trong nhất thời minh văn thuật của hắn sẽ không đột phá, nếu gặp gỡ Lục Nghiêu, hắn sợ là phải thua.

Tân Như Ca cười cười, “Không vội, không vội, từ từ sẽ được.

Tân Như Ca âm thầm nghĩ: Không đột phá mới tốt! Mộ Thần này đã đủ quái thai, nếu như minh văn thuật cũng đột phá tứ cấp, thì hắn đúng là cầm thú không hơn không kém! Người này cầm thú như vậy, những người khác làm thế nào sống đây!

Thật đáng tiếc, minh văn thuật của Mộ Thần không đột phá, thủy chung vẫn lùn hơn Lục Nghiêu một đầu.” Diệp Thạch buồn bực nói.

Tân Như Ca phiên cái xem thường, “Tiểu sư đệ, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Mộ Thần nhà ngươi là tứ cấp đan thuật, phù thuật và trận pháp sư đấy! Lục Nghiêu bất quá chỉ là một tứ cấp minh văn thuật, một phần của vị kia nhà ngươi đều có thể giây sát Lục Nghiêu, ai dám nói Mộ Thần kém hơn Lục Nghiêu?

Diệp Thạch thầm chấp nhận gật đầu, “Sư tỷ, ngươi nói đúng! Lục Nghiêu không bằng Mộ Thần, còn già hơn Mộ Thần nhiều như vậy.”

Tân Như Ca: “” Lục Nghiêu già hơn Mộ Thần rất nhiều? Không đến mức như vậy đi?

… …

Minh văn viện.

Tỷ tỷ, nếu để Mộ Thần tránh đi Lục Nghiêu thì đây là gián tiếp thừa nhận Mộ Thần không bằng Lục Nghiêu đó!” Hạ Thanh Lệ nhíu mày nói.

Hạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ thở dài, “Đó cũng là chuyện không có biện pháp. Ta đã hỏi, tên nhóc Mộ Thần này ba môn học thuật khác đều đạt tới tứ cấp, chỉ có minh văn là tam cấp, nếu hắn đối đầu với Lục Nghiêu thì sẽ thua nhiều thắng ít.

Mộ Thần này thật đúng là gây thất vọng!” Hạ Thanh Lệ rầu rĩ nói.

Hạ Thanh Nghiên gật đầu, “Còn không phải sao? Cái thằng nhóc này thật là..

Hạ viện trưởng, ngươi nếu như cảm thấy Mộ Thần gây thất vọng, có thể đem hắn giao cho luyện khí viện chúng ta nha! Nếu Mộ Thần vào luyện khí viện, ta nhất định sẽ thay hai vị viện trưởng hảo hảo thao luyện hắn, ta sẽ hảo hảo giúp các ngươi thả ra ác khí!” Lôi Thành siết chặt tay, thề son thề sắt nói.

Hạ Thanh Nghiên phiên cái xem thường, tức giận nói: “Lôi Thành, Mộ Thần là chuyện nội bộ của chúng ta, nội bộ chúng ta tự giải quyết là được, không nhọc ngươi hao tâm tổn trí!

Hạ Thanh Nghiên nghiến răng, từ sau khi thu Mộ Thần vào, thì hai lão nhân đan viện, phù viện ba ngày hai ngày lại đây phiền nàng, lão nhân trận pháp viện kia khi rảnh rỗi thì cũng lại đây chỉ chỉ trỏ trỏ, thật vất vả ba lão già kia mới yên tĩnh đi một chút, tên Lôi Thành này cư nhiên lại nhảy nhót ra.

Nếu nói Lộ Hàn, Tống Thừa và Hách Đồ lại đây đào vách tường thì nàng còn có thể lý giải, nhưng Lôi Thành lại đây chặn ngang là chuyện quỷ gì đây?! Mộ Thần hắn căn bản không biết luyện khí được chưa?

Nàng lao tâm lao lực vì bảo trụ xú tiểu tử Mộ Thần này trở thành đệ tử minh văn viện, kết quả người này tại ba môn học thuật khác đều tăng lên tới tứ cấp, nhưng minh văn vẫn chỉ là tam cấp.

Ba lão già ba viện này bây giờ còn chưa đi ra nhảy nhót, hơn phân nửa là cho rằng minh văn thuật của Mộ Thần cũng đạt tới tứ cấp, nếu đám gia hỏa này biết minh văn thuật của Mộ Thần mới chỉ là tam cấp, chỉ sợ lại chạy tới làm phiền tiếp.