Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 144: Phần thưởng




Minh Nguyệt học viện.

A Nghiêu, tràng tỷ thí tiếp theo ngươi không thể thua!” Không Sát nghiêm túc nói với Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu nếu như thua, vậy liền triệt để chứng minh Minh Nguyệt học viện không bằng Thánh Tinh học viện.

Lục Nghiêu gật đầu nghiêm túc, “Sư phụ, ta hiểu được, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngài và học viện mất mặt.”

Lục Nghiêu sư huynh, nhất định phải chiến thắng tên Mộ Thần kia để xả giận cho chúng ta!” Một đệ tử giơ giơ lên nắm tay nói với Lục Nghiêu.

Không Sát nhíu mày, nhẹ hít một hơi, nói: “Minh văn thuật của Mộ Thần còn chưa tới tứ cấp, Hạ Thanh Nghiên cho Mộ Thần tránh đi Lục Nghiêu.

Khi biết được đối thủ của Lục Nghiêu không phải là Mộ Thần, Không Sát kỳ thật đã âm thầm thở ra một hơi, Không Sát vẫn luôn ôm mười hai vạn phần tin tưởng với Lục Nghiêu, nhưng mà Mộ Thần này rất quái lạ, làm hắn cũng nhịn không được mà theo bản năng hoài nghi đồ đệ mình.

Thật đáng tiếc! Nếu Lục Nghiêu sư huynh có thể thắng được Mộ Thần, vậy những người trong Thánh Tinh phỏng chừng sẽ không dám lớn tiếng như vậy nữa.

Đúng thế, coi như bọn họ thức thời.

Cho dù Mộ Thần lợi hại thì sao? Gặp được Lục Nghiêu sư huynh thì cũng phải thua thôi.

… …

Đủ! Trận đấu có thành tích như vậy mà các ngươi còn có mặt mũi nói?” Nghe đệ tử ngươi một lời ta một câu, sắc mặt Không Sát khó coi quát lên.

Năm trận đấu lúc trước đã đánh ngang nhau, một trận cuối cùng phỏng chừng cũng là thế hoà.

Tại trong mắt Không Sát, Thánh Tinh học viện chính là rác rưởi học viện mà thôi, kết quả học viện bọn họ cư nhiên đánh ngang tay với rác rưởi học viện này! Nếu như để học viện đế quốc khác biết được kết quả như thế, học viện bọn hắn phỏng chừng sẽ bị cười đến rụng răng.

Nghe được lời Không Sát nói, trên mặt một đám đệ tử đều hiện lên vài phần ngượng ngùng.

Đồng Dao Dao cúi đầu cười khổ một chút, trước khi tới đây, nàng cho rằng Mộ Thần chỉ có hư danh, cho rằng Minh Nguyệt học viện nói không chừng có thể toàn thắng, kết quả, hai viện đánh nhau cư nhiên nháo đến kết quả này! Thế giới rất lớn, nơi chốn đều tàng long ngọa hổ, không thể khinh thường thiên hạ anh hùng được!

Không Sát cau mày, nhẹ hít một hơi, “Thánh Tinh học viện lần này, thật đúng là có rất nhiều nhân tài.

Mộ Thần thì không cần nói, còn nhỏ tuổi mà nhiều môn học thuật lại đạt tới cấp đại sư, biểu hiện của Diệp Thạch cũng rất xuất sắc, hắn cư nhiên có được linh văn nhãn trong truyền thuyết.

Mộ Thần học rất tạp, tuy rằng hiện tại biểu hiện kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà không biết sau này có thể đi đến một bước kia không. Diệp Thạch lại không giống vậy, Diệp Thạch có được linh văn nhãn, người có được loại linh mắt này thì tám chín phần mười đều có thể trở thành trận pháp tông sư, cộng thêm Diệp Thạch lại là bát cấp tư chất, tiền đồ sau này bất khả hạn lượng!

Cuối cùng một trận minh văn, Lục Nghiêu dễ dàng thắng được nhị cấp minh văn sư của Thánh Tinh học viện.

Có thành tích lúc trước của Mộ Thần, Lục Nghiêu biểu diễn tứ cấp minh văn thuật cũng không gây ra bao nhiêu oanh động.

Mộ Thần có chút may mắn thắng được tam cấp minh văn sư của Minh Nguyệt học viện, so với ba trận đấu phía trước thì biểu hiện của Mộ Thần trong trận đấu minh văn xác thực hơi kém.

… …

Ở biệt viện của Diệp Thạch.

“Học viện thật keo kiệt! Ta thắng hai trận đấu, thay học viện lấy lại bốn danh ngạch, kết quả hiệu trưởng lại đưa cho ta một kiện y phục rách rưới!”

Y phục này thật kỳ dị, thoạt nhìn như là cho nữ nhân mặc vậy, nghe nói hiệu trưởng là hoàng cấp cao thủ, hoàng cấp cao thủ đều keo kiệt như vậy sao?” Diệp Thạch khó chịu cầm một kiện tơ bào đỏ như máu, rầu rĩ nói.

Tân Như Ca tức giận, “Tiểu sư đệ, ngươi thật đúng là không biết xem hàng! Đây là bảo y ngũ cấp Huyết tàm ti, Huyết tàm ti mười năm mới phun ra một đoàn tơ, cái bảo y này cũng không biết là tích lũy bao nhiêu năm huyết tàm ti mới dệt thành.

Khi ngươi mặc vào bảo y này, cho dù là trúng một kích của cường giả võ vương thì cũng có thể không chết, thứ này rất được hiệu trưởng thích, nếu không phải là bí cảnh sắp mở ra thì lão viện trưởng kia mới sẽ không lấy ra đâu…

Tân Như Ca ghen tị liếc nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch khẽ đảo mắt, suy nghĩ hỏi: “Thật? Thứ này tốt như vậy sao? Nhìn đoán không ra nha!

Y phục này Sư Tử Ngọc cũng nhìn trúng, vốn là hắn chuẩn bị xin cho Trang Du, nhưng mà lại bị sư phụ ngươi đoạt trước.” Tân Như Ca siết chặt tay, mi phi sắc vũ nói.

“Sư Tử Ngọc cũng nhìn trúng? Hắn xin cho Trang Du?” Diệp Thạch trừng lớn mắt, sau đó lập tức đẩy ngã ở tại quần áo thượng, say mê nói: “Ui ui, đích thật là thứ tốt!

Tân Như Ca phiên cái xem thường, tất nhiên là thứ tốt.

Vốn là hiệu trưởng có khuynh hướng đem bảo y Huyết tàm tơ cho Sư Tử Ngọc, bất quá, Kinh Sí Diễm dựa vào lý lẽ cố gắng tỏ vẻ Diệp Thạch đã thắng hai trận, công lao lớn hơn rất nhiều so với Trang Du, trận pháp viện viện trưởng lại vì Diệp Thạch ca công tụng đức một phen, hiệu trưởng cân nhắc một phen mới đem bảo y Huyết tàm tơ cho Diệp Thạch.

Diệp Thạch đắc ý híp mắt, thầm nghĩ: Tiểu yêu tinh Trang Du này rất kén chọn, thứ mà hắn động tâm nhất định là thứ tốt, nghĩ tới trong vô hình mình đã thắng Trang Du một trận, tâm tình Diệp Thạch nhất thời sáng sủa lên.

Tân Như Ca nhìn Diệp Thạch, “Tiểu sư đệ, ngươi tựa hồ rất kiêng kị Trang Du?!

Diệp Thạch nhíu mày nói: “Ta vẫnluôn cảm thấy mệnh trung đã định trước người nọ là địch nhân của ta, hơn nữa hắn sẽ đoạt nam nhân với ta...

Hắn đoạt không lại ngươi!” Tân Như Ca không cho là đúng mà cười nói.

Có người nói, muốn nhìn một người nam nhân trong lòng có ai, thì phương pháp đơn giản nhất chính là nhìn hắn bỏ được tốn nguyên thạch tại trên người ai, Mộ Thần này keo kiệt với những người khác, nhưng vung tiền như rác vì Diệp Thạch lại không phải lần một lần hai.

Diệp Thạch gật đầu, hắn cũng thấy là Trang Du đoạt không lại hắn, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn luôn cảm thấy hắn không phải là đối thủ của Trang Du. Hắn sẽ cùng Trang Du đoạt nam nhân, sẽ bị chúng bạn xa lánh, hai bàn tay trắng, cuối cùng đi đời nhà ma.

Tuy rằng Diệp Thạch cảm thấy ý nghĩ đó quả thực buồn cười, nhưng mà, cái loại cảm giác này vẫn luôn quấn quanh hắn.

Nếu Trang Du chết thì tốt rồi! Diệp Thạch nhịn không được mà suy nghĩ như vậy.

Đúng rồi, Mộ Thần thắng được tớinăm trận, hiệu trưởng cho hắn cái gì?” Tân Như Ca hỏi.

Mộ Thần hiện tại đang rất hồng*, vài sư muội của nàng vừa nhắc tới Mộ Thần liền hưng phấn cả người phát run.

*rất ‘hot’

Tân Như Ca mắng các nàng hai câu, những nha đầu chết tiệt kia còn cùng nàng nói cái gì mà nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước, có muốn thử trâu già ăn cỏ non một chút hay không.

Diệp Thạch ghét bỏ bĩu môi, bất mãn nói: “Hiệu trưởng chấp thuận cho Mộ Thần tiến vào Tàng thư các ám lâu đọc sách hai ngày, còn lại cái gì cũng chưa cho.

Tàng thư các chia làm minh lâu cùng ám lâu, sách trong minh lâu cơ bản đều là hàng thông thường, nhưng mà sách trong ám lâu lại là gốc rễ của Thánh Tinh học viện, bên trong mỗi một quyển sách đều thập phần trân quý, Mộ Thần người này lại xem qua là nhớ, thời gian hai ngày đủ cho hắn xem không ít sách.

Viện trưởng rất hào phóng!” Tân Như Ca nhịn không được mà nói.

Cũng không phải là tặng sách mà chỉ là cho nhìn xem thôi, lão già này là muốn tay không bắt bạch lang.” Diệp Thạch không cho là đúng nói.

Tân Như Ca thấy bộ dáng của Diệp Thạch thì bất đắc dĩ lắc đầu, tên Diệp Thạch này không biết nhìn hàng, bất quá, nếu đổi Diệp Thạch thành người tiến vào Tàng thư lâu ám lâu, lúc đó lấy đầu óc ngốc nghếch của Diệp Thạch, có cho hắn hai ngày thì hắn cũng gặm không xong nửa quyển sách.

… …

Ngươi lấy hộ giáp Vân tàm ti này mặc đi.” Sư Tử Ngọc đem hộ giáp đưa cho Trang Du.

Sắc mặt Trang Du đổi đổi, Sư Tử Ngọc trước đó nói với hắn rằng hiệu trưởng có một kiện bảo y ngũ cấp Huyết tàm ti trân quý, hết sức lợi hại, mặc vào nó rồi thì cho dù đối mặt với cường giả võ vương thì cũng có sức chạy trốn.

Sư Tử Ngọc đã nói là sẽ nghĩ biện pháp lấy nó từ hiệu trưởng, kết quả hiện tại có được lại là hộ giáp tứ cấp Vân tàm ti, tuy rằng hộ giáp này cũng không tồi, nhưng mà so với bảo y Huyết tàm ti thì kém xa lắc, rõ ràng trước đó sư phụ đã nói là hiệu trưởng tựa hồ đã có dấu hiệu nhả ra.

Đáng tiếc, hiệu trưởng đã để cho Kinh Sí Diễm mang bảo y Huyết tàm ti đi rồi, có kiện bảo y kia, ngươi nếu như trong bí cảnh gặp được cao giai yêu thú thì cũng có thể nhiều thêm vài phần phần thắng.” Sư Tử Ngọc tiếc nuối nói.

Trang Du nhăn mày nhìn Sư Tử Ngọc, “Sư phụ, ngươi nói là bảo y Huyết tàm ti bị Kinh Sí Diễm mang đi rồi?

Sư Tử Ngọc gật đầu.

Trang Du cắn chặt răng, trong lòng dâng lên một cỗ nồng đậm ghen tị, Kinh Sí Diễm lấy đi bảo y Huyết tàm ti nhất định là để đưa cho Diệp Thạch! Diệp Thạch vì sao phải như vậy, vì sao cái gì cũng đều phải tranh giàng với mình? Mộ Thần bị hắn đoạt đi không tính, còn muốn đoạt đi kiện bảo y kia! Hiệu trưởng vốn không có ý muốn lấy kiện bảo y kia ra, sư phụ mình khuyên can mãi hiệu trưởng mới nhẹ nhàng thả nó ra, kết quả lại bị Kinh Sí Diễm lấy mất.

Kinh Sí Diễm thật sự là quá phận! Cùng một cái đức hạnh với Diệp Thạch!

A Du, ngươi hảo hảo chuẩn bị một chút đi, bí cảnh qua năm ngày nữa liền sẽ mở.” Sư Tử Ngọc nói.

Trang Du gật đầu, “Vâng.

Không ít người tại bên trong bí cảnh tìm được thiên tài địa bảo, một bước lên trời! Nếu vận khí của ngươi tốt thì có thể sẽ đuổi kịp Diệp Thạch, vượt qua Diệp Thạch cũng đều có khả năng.” Sư Tử Ngọc nói.

Trong mắt Trang Du hiện lên chiến ý, thầm nghĩ: Mình đã phía sau Diệp Thạch rất nhiều rồi, hành trình bí cảnh lần này, mình tuyệt đối sẽ không thể lại bị Diệp Thạch vứt ở phía sau!

A Du, Lam Nhược Phong cũng sẽ tham gia bí cảnh lần này.” Sư Tử Ngọc nói.

Sắc mặt Trang Du hơi đổi, nói: “Ta biết rồi.

Nghĩ tới Lam Nhược Phong, Trang Du nhịn không được nhẹ hít một hơi, Lam Nhược Phong rất không biết tiến thủ, rõ ràng khởi bước của hắn tốt hơn nhiều Mộ Thần, nhưng Mộ Thần hiện tại đều đã là tứ cấp luyện dược sư rồi, mà Lam Nhược Phong ngay cả luyện chế tam cấp đan dược đều gập gập ghềnh ghềnh, chênh lệch giữa thất cấp tư chất cùng bát cấp tư chất quả nhiên là rất lớn.

… …

Sư phụ.” Một hắc y thiếu niên lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên trong gian phòng của Không Sát.

Không Sát ôn hòa nhìn thiếu niên nọ, trong mắt xẹt qua vài phần vui mừng, thiếu niên trước mặt Không Sát này diện mạo xấu xí, ánh mắt nội liễm, một thân tu vi lại đạt đến trình độ bát tinh võ linh.

Tung nhi, lần này nhiệm vụ thiết yếu của ngươi khi tiến vào bí cảnh, chính là xử lý Mộ Thần cùng Diệp Thạch, biết chưa?” Không Sát lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy hận ý.

Thiếu niên thản nhiên nhướng mày, lười biếng nói: “Mộ Thần cùng Diệp Thạch? Sư phụ chỉ muốn ta giết hai tên này thôi sao? Nghe nói, bát cấp tư chất trong Thánh Tinh học viện còn có một người tên là Trang Du mà?!

Không Sát không đồng ý, dặn dò: “Người kia, không thể giết, phải lưu lại.

À.” Thiếu niên thản nhiên lên tiếng.

Ngươi còn chưa có nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi, ta đem bức họa ra cho ngươi.

Thiếu niên không cho là đúng mà nhếch môi, trong mắt hiện lên vài phần điên cuồng, “Không cần! Sư phụ, ta sẽ đem toàn bộ người của Thánh Tinh học viện giết hết, Mộ Thần cùng Diệp Thạch khẳng định cũng ở trong đó, không phải sao?

Không Sát nhìn trong mắt thiếu niên hiện lên huyết sắc, có chút bất đắc dĩ, lúc hắn còn trẻ cũng có chút thích chém chém giết giết, nhưng mà so với người đồ đệ này thì còn kém một chút.

Trang Du không thể giết!” Không Sát lặp lại.

Thiếu niên không để bụng mà cười, trong ánh mắt che dấu không được sự kiêu ngạo của hắn, “Đồ đệ biết rồi, tuyệt sắc mỹ nhân có được thiên âm thân thể, ta cũng rất luyến tiếc giết, không biết thiên âm thân thể có thần kỳ giống như trong truyền thuyết không, thật muốn nếm thử xem!” Thiếu niên tà khí liếm liếm môi.

Không Sát nhìn bộ dáng này của thiếu niên, bất đắc dĩ nói: “Cái này phải xem bản lĩnh của ngươi.

À, sư phụ, ta nghe nói trong trận đấu của hai viện, học viện chúng ta thua thực thảm.” Thiếu niên cười như không cười mà nói.

Sắc mặt Không Sát đen xuống.

Thiếu niên không để bụng nói: “Sư phụ, ngươi yên tâm đi, không phải chỉ là người Thánh Tinh học viện đi vào nhiều hơn một chút sao? Bọn họ đi vào càng nhiều ngườithìchết càng nhiều, kỳ thật cũng không bị sao.

Không Sát nhìn thiếu niên, khẽ thở dài nói: “Ngươi cẩn thận một chút, coi chừng lật thuyền trong mương.

Thiếu niên không để bụng mà cười, thực lực tuyển thủ cực mạnh của Thánh Tinh học viện bất quá cũng chỉ là Mộ Thần mới vào cảnh giới võ linh mà thôi, mà người này căn bản không phải là đối thủ của hắn.

… …

Lam Nhược Phong ngồi ở trong phòng, ánh mắt có chút tan rã.

Lam Đạt thấy Lam Nhược Phong uể oải không phấn chấn, trên mặt hiện lên vài phần không kiên nhẫn.

Ngươi thương cảm đủ chưa, hãy thức tỉnh đi =))))). Gia tộc tốn nhiều tài nguyên như vậy trên người của ngươi, cũng không phải là để bồi dưỡng ra một cái phế vật cam chịu.” Lam Đạt âm trầm nói.

Lam Nhược Phong ngẩng đầu cười khổ.

Thời gian dài như vậy mà Trang Du cũng đều lười đến liếc hắn một cái, nhìn bộ dáng hẳn là đã triệt để buông tha hắn rồi.

Trang Du không đến còn chưa tính, nữ nhân lúc trước cả ngày vây quanh bên cạnh hắn nói thích hắn cũng đều không thấy.

Trong mắt đệ tử học viện hiện tại chỉ có một vị anh hùng tên là Mộ Thần đi.

Thật lòng mà nói, biểu hiện của Mộ Thần quả thật rất xuất sắc, đại sư tứ cấp đan thuật, phù chú và trận pháp thuật, bản thân lại là võ linh, Lam Nhược Phong âm thầm tự giễu mà nghĩ, nếu như mình là một nữ tử thì cũng sẽ lựa chọn Mộ Thần.

Rõ ràng lúc mới gặp, Mộ Thần bất quá chỉ là một tên ăn chơi trác táng mà hắn căn bản sẽ không để vào mắt, nhưng hiện tại hắn đã bị Mộ Thần vứt ở đằng sau rất xa.

Hắn không phải là không muốn đuổi theo, nhưng mà, chênh lệch quá lớn rồi, càng đuổi càng phát hiện rằng đó là chuyện không thể thành công, càng đuổi càng cảm thấy tuyệt vọng.

Lam Đạt nhìn Lam Nhược Phong, nhẹ hít một hơi, “Ta đã tranh thủ cho ngươi tư cách tiến vào bí cảnh lần này, nếu số mệnh của ngươi đủ tốt thì sẽ có thể ở bên trong bí cảnh tìm kiếm được cơ duyên của ngươi, chuyện vượt qua Mộ Thần cũng không phải là không có khả năng.

Lam Nhược Phong ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ánh lửa, “Ta đi!

Lam Đạt nhìn Lam Nhược Phong, nói: “Hảo hảo chuẩn bị một chút đi.

Trong bí cảnh mặc dù nhiều cơ duyên, nhưng mà đồng dạng cũng nhiều nguy hiểm, thực lực Lam Nhược Phong  tại trong đám người tiến vào bí cảnh chỉ có thể xem như là tồn tại gần cuối.