Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 186




Không ngoài dự đoán, kế hoạch phá hư Đoạt Tinh Trận của Hùng Uy quả nhiên không thành công.

Cơ hồ ngay lúc Hùng Uy vừa ra tay thì đã bị phát hiện, mấy tên võ hoàng lập tức khởi xướng vây công Hùng Uy.

Thật vất vả Hùng Uy mới tránh được một kiếp.

Mộ Thần, hình như bọn họ đã sớm chuẩn bị.” Diệp Thạch nhíu mày nhìn hình ảnh trên tường.

Mộ Thần gật đầu cười khổ, “Ta đã biết lão già Mộc Hạc kiakhông dễ đối phó như vậy mà, hơn nữa, tựa hồ lão già kia…” Mộ Thần cắn môi, ấn đường ở giữa lông mày lại sâu hơn.

Diệp Thạch không hiểu: “Tựa hồ cái gì…

Mộ Thần vuốt ve nhẫn không gian trên tay, đôi mắt thâm trầm: “Đám người Mộc Hạc thiết hạ bẫy rập rồi ôm cây đợi thỏ, nhưng trước khi bọn họ động thủ, chúng ta một chút cũng không nhìn ra dị trạng của bọn họ.

Diệp Thạch đột nhiên mở to mắt, gật đầu nói: “Đúng thế! Bọn họ nhất định đã biết chúng ta có thể nắm giữ tình hình bên ngoài.

Nếu không phải như vậy, hai người họ chắc đã sớm nhìn thấy bẫy của đối phương, cũng có thể sớm nhắc nhở Hùng Uy cẩn thận rồi.

Mộ Thần gật đầu, “Hơn phân nửa là như thế.

Diệp Thạch cắn môi, lão già Mộc Hạc này thật không đơn giản! Đám người Lâu Thanh đã giao thủ với hai người họ hơn một năm, lại không có phát hiện điểm này.

Nếu sư phụ đã thất bại, vậy chúng ta động thủ thôi.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật mạnh đầu, y đã nóng lòng muốn thử lâu rồi. “Được!

… …

Mộc tiên sinh đúng là liệu sự như thần! Tên Hùng Uy kia quả thực đã xuất hiện.” Hạ Thành Mặc tâng bốc Mộc Hạc một phen.

Mộc Hạc cười lạnh, “Tên Hùng Uy kia đã dốc hết tâm huyết tìm kiếm tung tích Mộ Thần hơn một năm, hiện tại chuyện về Mộ Thần bị đồnkhắp nơi, hắn lại ngay cảcái mặt cũng không lộ, không phải là rất kỳ quái sao?

Mộc tiên sinh nói rất đúng, nhưng màtên Hùng Uy kia thật sự đối với Mộ Thần không tệ.” Phó Công Danh cười nói.

Hùng Uy đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng vào một mình hắn mà muốn đấu với bấy nhiêu người chúng ta sao? Tự tìm đường chết!” Hạ Thành Mặc cười lạnh.

Mộc Hạc khoát tay áo, “Chỉ tiếc là chưa bắt được người, nếu không thì ta thật sựmuốn xem một chút, nếu lấy Hùng Uy uy hiếp Mộ Thần, Mộ Thần sẽ làm thế nào? Hùng Uy đối vớitên đồ đệ Mộ Thần này thì không nói, nhưng mà không biết, Mộ Thần có xem trọng vịsư phụ là Hùng Uy này khôngnhỉ.

Nói tới đây, Mộc Hạc không khỏi lạnh lùng liếc nhìn Ninh Hoài.

Vốn Hùng Uy chạy không thoát, nhưng lại có người giúp hắn một phen.” Ninh Hoài nhẫn nhịn, mở miệng giải thích.

Hạ Thành Mặc nhíu mày, ngữ khí không tốt, “Người giúp hắn là ai cơ?

Không biết, nhưng thực lực người nọ sâu không lường được, hẳn là võ hoàng, hơn nữa ít nhất cũnglục tinh.” Ninh Hoài nghiêm túc nói.

Hạ Thành Mặc xùy xùy nở nụ cười, “Ninh đạo hữu, ngươi không có bản lĩnh lưu lại Hùng Uy thì cũng không cần phải tìm cớ như vậy đâu! Có aimà không biết, hậu trường duy nhất của Mộ Thần và Diệp Thạch chính là Thánh Tinh học viện, mà Hùng Uy của Thánh Tinh học viện đã xuất hiện, Liên Thành Không thì bị dọa mềm nhũn co đầu rút cổ không ra, giờ sao lại có võ hoàng từ chỗ nào nhảy ra giúp chứ?

Ngươi không tin thì thôi!” Ninh Hoài bị Hạ Thành Mặc chọc tức giận tới khó thở.

Lúc ấy hắn đã sắp đuổi kịp Hùng Uy, nhưng do có người ám toán hắn, hắn mới bị chậm một bước, đáng tiếc là người ra tay làm thập phần bí ẩn, thế cho nên hiện giờ hắn nói chuyện này, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang lấy cớ.

Mộ Thần và Diệp Thạch hẳn là có thủ đoạn đặc biệt để theo dõi tình hình bên ngoài, cho nên họ mới có thể không sợ hãi, vả lại phản ứng rất nhanh.” Mộc Hạc nói.

Cố Diệu Ngọc nheo mắt ngẫm lại, đích thật là hơn một năm nay, tựa hồ cho dù bọn họ làm thế nào, Mộ Thần và Diệp Thạch cũng sẽ rõ như lòng bàn tay.

Đúng là như thế, nếu không thì Mộ Thần và Diệp Thạch hẳn sẽ không nhanh như vậy đã có thể liên lạc vớiHùng Uy.” Hạ Thành Mặc nói.

Lâu đạo hữu, các ngươi và Mộ Thần đã giao thủ hơn một năm, các ngươi có phát hiện được dị trạng phương diện này của bọn họ không?” Phó Công Danh hỏi Lâu Thanh.

Lâu Thanh ngây ra, mỗi lần bọn họ có động tác, Mộ Thần và Diệp Thạch liền lập tức biết được, chẳng lẽ hơn một năm này, bọn họ đều sống ở dưới sự giám thị của Mộ Thần và Diệp Thạch?…

… …

Mộ Thần và Diệp Thạch thuận lợi dung nhập Tuyệt Sát Trận vào trong đại trận.

Mộ Thần lấy ra quả cầu thủy tinh, thản nhiên nhìn thoáng qua hình ảnh trong đó rồi nói: “Phía Đông Nam.

Diệp Thạch gật đầu rồi liên thủ cùng Mộ Thần, phát động sát trận về hướng Đông Nam.

“ẦM ẦM!!!” Một đạo bạch quang chính xác bắn trúng cung điện đám người Mộc Hạc đang ở, bạch quang cơ hồ làm cho người khác chói mắt, tiếng nổ mạnh hủy thiên diệt địa lập tức vang lên, một cụm khói xám hình nấm phóng lên cao.

Diệp Thạch nhìn nơi đó nổ tung, tâm tình kích động khó có thể ức chế.

Thật là lợi hại!” Diệp Thạch cảm thán, không biết lần này nổ chết mấy lão quái vật nữa.

Đừng dừng lại, thêm một lần nữa!” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch nghe vậy thì ra tay, phát động thêm một kích về hướng Đông Nam.

Quả cầu bạch quang ầm ầm nổ tung, đất nứt ra, trong một khoảnh khắc, cảm thấy trời như sụp xuống.

Khi Mộ Thần và Diệp Thạch phát ra công kích, nhóm người Mộc Hạc đang tụ lại một chỗ để ăn mừng chuyện đuổi Hùng Uy đi, cộng thêm chuẩn bị trao đổi bước tiếp theo của kế hoạch.

Mộc Hạc thế nào cũng không nghĩ tới, hai tên nhóc kia lại phát động tiến công ở giờ khắc này.

Công kích mà Tuyệt Sát Trận phát động tương đương với một kích toàn lực của võ hoàng cửu tinh, Cừu Phong bị công kích chính diện liền đương trường mất mạng.

Một tiếng gào to nổi giận vang lên trong cung điện nọ, mỗi một tiếng gào đều tràn ngập tức giận và sát khí.

Uy lực rất lớn!” Diệp Thạch phấn khởi nói.

Mộ Thần cười khổ, uy lực đúng là không tồi, nhưng mà tiêu hao cũng rất lớn, chỉ hai lần như vậy đã ngốn chừng một phần ba nguồn sinh lực của đại trận.