Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 199




Một chiếc phi thuyền tạo hình đơn giản bay trên bầu trời, tuy rằng phi thuyền này thoạt nhìn xấu xí, nhưng đó lại là một chiếc phi thuyền lục cấp hàng thật giá thật.

Phi thuyền này vốn là của Mạc Phong, bởi vì biết Mộ Thần và Diệp Thạch muốn vội vã chạy về Huyền Phong đế quốc, Mạc Phong nhịn đau bỏ thứ yêu thích, tặng phi thuyền cho hai người.

Để hồi báo, Mộ Thần tặng lại cho Mạc Phong một tờ Viêm Hỏa Phù lục cấp.

Chiếc phi thuyền này không cần người khống chế, chỉ cần đặt ra mục đích là có thể tự động phi hành tới địa điểm đó, trên chiếc phi thuyền này còn có rất nhiều pháp trận cảm ứng, một khi cảm giác được khí tức của những yêu thú khó giải quyết, nó còn có thể tự động điều chỉnh đường bay.

Phi thuyền này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, trên thực tế thì lực phòng ngự lại thập phần mạnh mẽ, trên phi thuyền còn có mười hai cây pháo nguyên thạch được ẩn dấu.

Diệp Thạch ngâm mình bên trong thùng gỗ chứa đầy Hồn Thủy, thích ý hấp thu tinh hoa trong Hồn Thủy, lúc trước Diệp Thạch có nói nếu Hồn Thủy quá nhiều dùng không hết thì có thể dùng nó tắm rửa, nhưng đó chỉ là một lời nói đùa, thế nhưng sau khi Diệp Thạch phát hiện rằng ngâm Hồn Thủy thật sự rất có hiệu quả, liền thật sự lấy Hồn Thủy ngâm tắm.

Mộ Thần thì lại đang không ngừng luyện hóa Hồn Thủy trong khoang thuyền.

Mộ Thần mở mắt ra, linh hồn trong phút chốc tán ra ngoài, trong vòng mấy vạn dặm chung quanh cũng bị Mộ Thần thu hết vào đáy mắt.

Mộ Thần hơi nheo mắt lại, trong thời gian hơn hai mươi ngày này, hắn vẫn đều ngồi luyện hóa Hồn Thủy, ước chừng linh hồn lực đã tăng trưởng hơn ba lần, Mộ Thần cảm thấy linh hồn lực hiện giờ của mình cho dù so với võ hoàng phổ thông thì cũng không yếu hơn bao nhiêu.

Ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói của Diệp Thạch vang lên bên tai Mộ Thần.

Mộ Thần mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Thạch, gật đầu: “Đã tỉnh.

Hơn nửa tháng trước, Diệp Thạch đã thăng cấp lên võ vương bát tinh, còn hắn cũng thăng cấp vào ba ngày trước.

Tư chất của Diệp Thạch không chỉ tốt hơn hắn một bậc, nếu như hắn không có đủ cơ duyên thì sẽ lập tức bị Diệp Thạch vượt qua rất xa.

Mộ Thần híp mắt, dựa theo trên sách ghi lại, tuy rằng ở Huyền Phong đế quốc và các đế quốc xung quanh giám định ra được tư chất tốt nhất là tư chất bát cấp, nhưng kỳ thật sau khi đi tới Trung Châu thì sẽ biết, trên tư chất bát cấp, còn có tư chất khác càng tốt hơn.

Đương nhiên, đó cũng không phải có ý nói là tư chất các tu luyện giả ở những đế quốc này nhiều nhất chỉ có bát cấp, chỉ có thể nói, ở nơi đây, tư chất cao nhất có thể kiểm tra ra là tư chất bát cấp.

Mộ Thần cơ hồ khẳng định, tư chất của Diệp Thạch, không chỉ là bát cấp.

Mộ Thần, ngươi cảm thấy thế nào?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

Mộ Thần cười trả lời: “Ta cảm thấy rấttốt, linh hồn lực tăng trưởng rất nhiều, nhưng mà, Hồn Thủy trung phẩm cũng bắt đầu không còn tốt nữa rồi.

Không sao cả, còn có Hồn Thủy thượng phẩm mà.” Diệp Thạch an ủi.

Mộ Thần mỉm cười gật đầu.

Dựa theo đường bay hiện giờ, chắc không qua bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể tới Thiên Không đế quốc.” Diệp Thạch có hơi kích động nói.

Mộ Thần xuyên thấu qua ô cửa sổ nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng sắp tới rồi sao?

Mộ Thần, hình như gần đây ngươi rất liều mạng tu luyện.” Diệp Thạch nhíu mày nói.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ liều mạng còn hơn là để tương lai không còn mạng! Hơn nữa, ta không muốn cách ngươi quá xa.

Diệp Thạch nhún vai, không để bụng mà nói: “Ta chỉ là có tốc độ tu luyện nhanh một tí, lại không có bản lĩnh khác.

Mộ Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Chỉ cần chút bản lĩnh này thì đã thắng hàng vạn hàng nghìn người khác rồi.

Diệp Thạch gãi đầu: “Có lẽ đi, kỳ thật ta cũng không hiểu, vì sao ta lại tu luyện được nhanh như vậy, kỳ thật ta chỉ từng bước từng bước tu luyện mà thôi.

Mộ Thần lắc đầu nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Không hiểu thì thôi, không cần cố gắng hiểu.

… …

Thiên Không đế quốc, vùng ngoại ô.

Một con yêu xà lục cấp lười biếng đuổi theo ba tên võ vương.

Bây giờ mới chỉ bắt đầu thú triều, sao lại có yêu xà lục cấp xuất hiện?” Cách mấy trăm năm thú triều sẽ bùng nổ một lần, quy mô mỗi lần bùng nổ vô cùng giống nhau, trong lịch sử, trong vòng ba tháng đầu khi thú triều bùng nổ chưa từng có yêu thú lục cấp xuất hiện.

Giờ truy cứu việc yêu xà xuất hiện thế nào đã không còn ý nghĩa, chạy thoát thân mới là quan trọng.

Hiện giờmà đã xuất hiện yêu thú lục cấp, sau này…” Lần quy mô thú triều này hẳn là sẽ lớn hơn những lần trong lịch sử rất nhiều.

Đừng lui về sau, trước tiên giải quyết tên trước mắt này đã.

Khí tức yêu xà thập phần cường đại, nó dù bận vẫn ung dung dùng quang mang quan sát.

Yêu xà đã hưởng thụ đủ nỗi sợ hãi của con mồi, không nhanh không chậm đuổi theo ba người.

Uy áp nồng đậm bao phủ trên đầu ba người, khiến ba người hết hồn.

Căn bản là con yêu thú nàyđang đùa giỡn chúng ta!Không thì,chúng ta liều mạngvới nó đi!

Yến đạo hữu, ngươi đừng xúc động!

Có hai võ vương đang hướng qua bên này.

Nếu là võ vương phổ thông tới đây thì sợ là sẽ không có tác dụng gì.

… …

Diệp Thạch đứng trên mép thuyền, thu hết tình hình bên dưới vào mắt.

Mộ Thần, dưới kia có một con yêu thú lục cấp đangđuổi theo ba người, ta muốnđi giết con yêu thú kia.” Diệp Thạch nói, y đang rất nóng lòng muốn thử xem thực lực hiện giờ của y đã tới đâu rồi.

Lục cấp?Nhìn được mấy tinh không?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch cau mày nói: “Có nhìnđược, nóyếu hơn một chút so với cái con mà chúng ta gặp được ở dã ngoại lúc trước, phỏng chừng là chỉ mới tiến vào lục cấp mà thôi.

Như vậy à? Vậy thì ngươi đi đi, cẩn thận một chút.” Mộ Thần dặn dò.

Nếu quyết định đi về Huyền Phong đế quốc, hẳn là chuyện chính diện giao phong với yêu thú lục cấp sau này sẽ tới nhiều, trốn không thoát.

Diệp Thạch gật đầu đáp: “Ta biết.” Đôi cánh nguyên khí sau lưng Diệp Thạch rung lên, thân mình lăng không bay xuống.

Yêu xà cảm ứng được khí tức của Diệp Thạch, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy Diệp Thạch chỉ là ngũ cấp nên cũng không có để ý nhiều.

Đôi mắt Diệp Thạch sáng lên ánh sáng xanh, yêu xà ở trong mắt Diệp Thạch biến thành một mảnh màu đỏ, trên bụng yêu xà đỏ như máu có một điểm màu xanh cực lớn, Diệp Thạch biết nơi đó chính là chỗ trí mạng của yêu xà.

Diệp Thạch giơ phù chú lên, ném tới thân thể yêu xà.

Yêu xà nhìn thấy Diệp Thạch ném phù chú tới, tựa hồ nhận ra cái gì, đôi mắt lập tức hiện lên mấy phần cảnh giới, thân hình nhanh chóng chuyển động.

Tất cả lộ tuyến mà yêu xà sẽ tiến lên đều trong tính toán của Diệp Thạch, Bạo Viêm Phù lục cấp liền đánh trúng khoang bụng yêu xà.

Trong khoảnh khắc, bụng yêu xà bị nổ tung ra một lỗ máu.

Ba võ vương bị yêu xà truy kích lúc trước thấy thế, thần sắc lập tức phấn chấn lên.

Yêu xà tràn đầy phẫn nộ gào thét một tiếng về phía Diệp Thạch rồi vọt thẳng tới đó.

Diệp Thạch bay nhanh về phía trước, vung tay lên, trên trăm con Thôn Thiên Phong phần phật hướng tới yêu xà, mấy con Thôn Thiên Phong vương cấp lung tung gặm nuốt ngay miệng vết thương của yêu xà.

Miệng vết thương trên bụng yêu xà lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà mở rộng, yêu xà không ngừng quay cuồng thân mình và vung đuôi, muốn đập chết Thôn Thiên Phong trên người, nhưng có con Thôn Thiên Phong đã chui được vào huyết nhục yêu xà.

Cũng không lâu lắm, con yêu xà lục cấp khổng lồ đã bị gặm sạch chỉ còn lại một bộ khung xương.

Ba võ vương vốn khi thấy Diệp Thạch xuất hiện còn đang chuẩn bị kề vai chiến đấu với y, trong nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cuộc chiến này vậy mà trong nháy mắt đã kết thúc, người ra tay thật sự là một võ vương sao?

Diệp Thạch nhìn con yêu xà đã bị gặm sạch, hơi hơi nheo mắt lại, trong hơn một trăm con Thôn Thiên Phong trên tay y, đã có gần hai mươi con tới vương cấp, thực lực tăng không ít.

Vung tay lên, Thôn Thiên Phong phần phật bay vào trong túi linh thú của Diệp Thạch.

Diệp Thạch vỗ vỗ túi linh thú trên người, Thôn Thiên Phong trừ nguyên thạch thì cũng cảm thấy rất hứng thú đối với máu thịt yêu thú, như thế cũng không cần lo lắng sẽ tiêu hao nhiều nguyên thạch cho đám Thôn Thiên Phong này trong thú triều.

“Bịch.” Một con Thôn Thiên Phong cõng một viên yêu hạch to hơn thân mình nó mấy lần vào trong tay Diệp Thạch, xong rồi nó mới chui vào túi linh thú.

Diệp Thạch vuốt ve thú hạch trên tay, vui sướng nghĩ: Rất tốt, rất tốt! Đám ong kia thế mà lại biết nuôi gia đình, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!

Đa tạ đạo hữu tương trợ!” Ba tên võ vương sôi nổi tiến tới nói.

Chỉ là nhấc tay mà thôi, không cần khách khí.” Diệp Thạch chắp tay sau lưng, ra vẻ hào phóng mà khoát tay áo nói.

Đạo hữu, phù chú ngươi ném ra thật lợi hại!” Cô nương duy nhất trong ba võ vương – Yến Khuynh Thành nói.

Đó là phù chú lục cấp, tất nhiên là lợi hại rồi.” Diệp Thạch đắc ý nói, phù chú là do Mộ Thần luyện chế, làm sao có thể không lợi hại được.

Thì ra là phù chú lục cấp? Đạo hữu thật lợi hại, ngay cả phù chú lục cấp cũng có.” Nàng đã nói con yêu thú lục cấp này sao lại chết đơn giản như vậy mà, thì ra là do phù chú lục cấp.

Tiểu hữu tuổi trẻ như thếvậy màlại có tu vi cao như vậy, thật khiến cho người khácbội phục! Nhìn thấy tiểu hữu, ta bỗng phát hiện quả thực ta đã sống uổng phí trăm năm nay.” Lưu Kính cười khổ nói.

Ta chỉ là có vận khí tốt một chút thôi.” Diệp Thạch nói.

Tiểu hữu muốn đi đâu? Hay là chúng ta kết bạn đồng hành đi.” Yến Khuynh Thành đề nghị.

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Ta còn có việc.

Yến Khuynh Thành nghe thấy câu trả lời của Diệp Thạch thì trong lòng nhất thời thất vọng.

… …

Giải quyết xong chưa? Nhanh đi thôi.

Diệp Thạch và ba người đang nói chuyện, chợt có một thanh âm thản nhiên truyền tới.

Nghe thấy có âm thanh, sắc mặt Yến Khuynh Thành lập tức âm trầm.

Nghe được lời Mộ Thần nói, Diệp Thạch lập tức chắp tay với ba người, nói: “Ba vị, ta còn có việc, tađi trước.

Diệp Thạch mở ra đôi cánh nguyên khí, bay lên trên phi thuyền.

Diệp Thạch đáp xuống phi thuyền, phi thuyền liền rời đi.

Nhìn thấy Diệp Thạch đã rời đi, Yến Khuynh Thành nhăn mày lại, bất mãn nói: “Người trên phi thuyền bị gì vậy! Trước lúc yêu thú chết lại không lộ diện, làm rùa đen rút đầu, bây giờđã giải quyết xonglại vội vã gọi người đi, người trên phithuyền hơn phân nửa là một tên sợ chết, vừa rồi vội vã gọi người về chắc chắn là để bảo hộ hắn!

Tên đó đúng là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngay cả bước ra chào hỏi cũng không có, tên đó là có ý gì!

Yến đạo hữu, ngươi không nên nói bậy, người trên phi thuyền vừa rồi không ra tay, đó là do hắn cảm thấy không cần phải ra tay, người đó không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện nói lung tung đâu.” Lưu Kính bất đắc dĩ nói.

Yến Khuynh Thành không dám tin nhìn Lưu Kính, trừng lớn mắt nói: “Lưu đạo hữu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không vậy??

Lưu Kính nhìn Yến Khuynh Thành, lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.

Yến đạo hữu, Lưu đạo hữu không có nói sai, lời hắn nói là sự thật.” Phí Trọng bỗng nói.

Yến Khuynh Thành không hiểu: “Phí huynh, ngươi đang nói gì vậy?

Phí Trọng cười khổ, “Thiếu niên vừa rồi tuổi trẻ như vậy mà đã có tu vi võ vươngbát tinh, có thể sử dụng Thôn Thiên Phong, còn mang theo loại chí bảo phù chú lục cấp này bên người, y là ai, chẳng lẽ ngươi còn không nghĩ rasao?

Yến Khuynh Thành ngây ra một lúc, một hồi lâu mới kịp phản ứng nói: “Theo lời ngươinói,đó chính làDiệp Thạch mà năm đó bị võ hoàng đuổi giết?!!”

Tất nhiên. Diệp Thạch và Mộ Thần luôn luôn như hình với bóng, yở chỗ này, vậy người ở trênphi thuyềnvừa rồi hẳn là Mộ Thần rồi.

Lưu Kính nhìn phi thuyền đã bay xa, trong mắt tràn đầy kiêng kị, nghe nói Mộ Thần đều đã là luyện dược sư, phù sư và trận pháp sư lục cấp, giá trị của người này cao hơn võ hoàng nhiều.

Ai cũng biết Mộ Thần coi trọng an nguy của Diệp Thạch nhất, hắn vừa rồi không lộ diện, không có khả năng là do sợ chết, mà là do hắn cảm thấy, Diệp Thạch có thể xử lý chuyện này.” Phí Trọng cũng nhìn về hướng phi thuyền.