Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 372




Không tồi!” Bạch Hùng Đào chắp tay sau lưng, áp chế khiếp sợ trong lòng mà khen Mộ Thần.

Mộ Thần cười: “Đa tạ tiền bối khích lệ.

Diệp Thạch đắc ý nói: “Tổ tông, ta đã nói rồi mà, Mộ Thần rất lợi hại.

Bạch Hùng Đào run run khóe miệng, phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy! Hắn rất lợi hại.

Bạch Hùng Đào nhìn thi thể yêu thú, tâm tình có chút lạ.

Con yêu thú cấp bậc này, dù là võ thánh lục tinh như hắn thì cũng không thể giải quyết lưu loát như thế. Không ngờ thực lực Mộ Thần lại cường hãn đến thế. Một quyền vừa rồi bao hàm các loại lực lượng, khiến Bạch Hùng Đào nhịn không được mà líu lưỡi.

Chiêu này của ngươi tên gì vậy?” Diệp Thạch hỏi.

Hóa Vật QuyNhấtThủ.” Mộ Thần trả lời.

Sau khi thăng cấp toàn bộ năm môn học thuật tới cửu cấp, Mộ Thần liền tự lĩnh ngộ được pháp quyết này. Pháp quyết này chính là dung hợp năm môn học thuật thành một, nhìn giản tự phồn, nhìn phồn tự giản, rất là huyền ảo.

Nhìn lợi hại ghê! Khi nào dạy ta nhaa?” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần có chút khó xử nói: “Sợ là ngươi học không được.” Hóa Vật Quy Nhất Thủ trên thực tế chính là năm môn học thuật dung hợp thành một, Diệp Thạch chỉ hiểu trận pháp, thế nên học không được.

Không muốn dạy thì thôi, còn nói cái gì mà Diên Tinh học không được.” Bạch Hùng Đào không vui nói.

Mộ Thần: “

Diệp Thạch vội vàng nói “Không phải không phải, Mộ Thần nói ta học không được, vậyta nhất định là học không được. Mộ Thần không có không muốn dạy ta.

Bạch Hùng Đào đen mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Diệp Thạch một cái. Thấy Diệp Thạch bất vi sở động, thế nên hắn lại hung hăng trừng qua Mộ Thần.

Mộ Thần vô tội cười: “Tiền bối, chúng ta nhanh đi tìm linh mạch đi.

Bạch Hùng Đào: “Nói đúng, tìm linh mạch quan trọng hơn.

Bên kia có một cái, cũng không tồi.” Diệp Thạch chỉ vào phía Đông nói.

Bạch Hùng Đào nghi hoặc hỏi Diệp Thạch: “Làm sao ngươi biết?

Trực giác!” Diệp Thạch nói thẳng.

Bạch Hùng Đào nhất thời bị Diệp Thạch nói nghẹn.

Mộ Thần không nghĩ ngợi mà nói: “Tiền bối, chúng ta đi qua xem thử đi.

Bạch Hùng Đào run run khóe miệng, nhìn bộ dáng hai người hưng trí bừng bừng, cũng ngại giội nước lạnh: “Được rồi, đi thôi.

Đến rồi.” Diệp Thạch đứng trên một ngọn núi, nói: “Chính là dưới đây, ở dưới có một linh mạch.

Mộ Thần phất tay thả ra trăm con rối, đám rối bắt đầu đào móc mặt đất. Hiệu suất của đám rối rất cao, chỉ trong chốc lát, một lượng lớn nguyên thạch liền lộ ra.

Thấy thật sự đào ra nguyên thạch, cặp mắt Bạch Hùng Đào thiếu chút nữa đã lòi ra. Linh mạch nguyên thạch ở Vùng Cấm mặc dù nhiều, nhưng nếu thật muốn tìmthì cũng không dễ. Diệp Thạch nói nơi này có, trong lòng Bạch Hùng Đào còn không cảm thấy sẽ có, kết quả nơi này thật sự có!

Tiền bối, ngài thấy linh mạch nguyên thạch này có phẩm chất thế nào?” Mộ Thần lên tiếng gọi về thần trí Bạch Hùng Đào.

Bạch Hùng Đào sửng sốt một chút, sau đó nói: “Không tồi, không tồi, rất tốt.” Đây chính là một cái linh mạch cực phẩm! Lại còn chưa từng bị đào móc, trình độ ô nhiễm rất thấp.

Mộ Thần gật đầu: “Nếu như vậy, tiền bối mau thu linh mạch lại đi.

Bạch Hùng Đào phục hồi lại tinh thần, lập tức thu hồi linh mạch. Trong linh mạch chỉ còn nguyên thạch trung phẩm, Bạch Hùng Đào đều không muốn, chỉ cần nguyên thạch thượng phẩm cùng cực phẩm.

Trở về thôi.” Bạch Hùng Đào nhìn sắc trời, nói.

Vùng Cấm thường xảy ra bão cát, trong bão cát mang theo nồng đậm nguyền rủa, một khi gặp phải nó sẽ vô cùng nguy hiểm, thế nên người Vùng Cấm đều không có thói quen buổi tối đi ra ngoài.

Mộ Thần cùng Diệp Thạch gật đầu, không ý kiến đuổi theo Bạch Hùng Đào.

Hai người đi theo Bạch Hùng Đào một đoạn, Diệp Thạch đột nhiên ngừng lại.

Bạch Hùng Đào nhíu mày, thấy sắc mặt Diệp Thạch tái nhợt thì hỏi: “Làm sao vậy?

Đã xảy ra chuyện.” Diệp Thạch trợn tròn mắt nói.

Chuyện gì?” Bạch Hùng Đào khó hiểu.

Diệp Thạch nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Có người đang kêu cứu mạng, hắn rất thống khổ.”

Bạch Hùng Đào nhíu mày, linh hồn lực tản ra quét một vòng, sắc mặt căng thẳng: “Đúng là có người, là nguyền rủa phát tác.

Phát tác sẽ như thế nào?” Mộ Thần hỏi.

Bạch Hùng Đào nhẹ hít một hơi, nói: “Nếu có thể sống quađược, nguyền rủa sẽ yên lặng một đoạn thời gian, nếu nhịn không qua, thì cũng chỉ có chết.”

Mộ Thần lòng trầm xuống, Mộ Thần cũng đã phát hiện người kia.

Chúng ta đi thôi.” Bạch Hùng Đào xoay người nói.

Bởi vì người do nguyền rủa phát tác mà chết đã có quá nhiều, Bạch Hùng Đào đã sớm chết lặng.

Diệp Thạch nắm ống tay áo Mộ Thần, bối rối nói: “Người nọ là người Lăng gia.

Người nọ hẳn là rất thống khổ, máu cũng sôi trào, có thể là trong lúc vô tình phát động huyết mạch cảm ứng, cho nên Diệp Thạch mới có thể cảm giác được khí tức người nọ.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, chần chờ một chút rồi nói: “Không thì chúng ta đi qua nhìn xem đi.

Mộ Thần đã quan sát, người phát bệnh kia chỉ là võ tôn, hẳn là bọn họ có thể chế trụ, cho dù không giúp được cái gì cũng không sao.

Bạch Hùng Đào nhíu mày, vừa định khuyên nhủ hai người không cần xen vào việc của người khác, Mộ Thần cùng Diệp Thạch cũng đã chạy.

Bạch Hùng Đào tức giận, trong lòng tuy mắng thầm Mộ Thần Diệp Thạch thích xen vào việc của người khác, nhưng hắn cũng không thể không đuổi theo.

Bạch Hùng Đào vừa đuổi tới, liền phát hiện nam tử phát bệnh là Lăng Hiển của Lăng gia.

Diệp Thạch dùng năm cái vây trận cửu cấp trên người nam tử đang phát bệnh. Lăng Hiển đau đớn cả người phát run, nên không tránh thoát nổi.

Bạch Hùng Đào nhìn Lăng Hiển bị vây thành hình chữ đại (大), không khỏi cảm thấy buồn cười.

Buồn cười qua đi, trong lòng Bạch Hùng Đào lại có hơi lo lắng. Lão quái vật Lăng gia cũng không dễ đối phó, nếu như người này không sống được, Lăng gia lại tưởng là bọn họ giết, như vậy liền phiền toái. Tuy nói Bạch gia không sợ Lăng gia, nhưng cũng không muốn tự tìm phiền toái!

Thế nào?” Diệp Thạch hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần nhíu mày. Hắn phát hiện trong thân thể Lăng Hiển có một mảng hắc vụn, loại vật chất này đang dây dưa với nguyên khí trong cơ thể Lăng Hiển. Lúc này hắc vụ đang chiếm cứ thức hải Lăng Hiển, quay cuồng trong thức hải của Lăng Hiển.

Hắn sắp đau đến chết.” Mộ Thần nói.

Lăng Hiển nhìn Diệp Thạch, ánh mắt từ từ bình ổn, một ý niệm kịch liệt truyền vào thức hải Diệp Thạch, Diệp Thạch nhịn không được thoáng dừng, Lăng Hiển bảo rằng: “Cho ta chếtnhanh gọn đi.”

Có thể thử châm cứu, nhưng ta không nắm chắc.” Mộ Thần do dự nói.

Bạch Hùng Đào vốn định bảo hai người đừng xằng bậy, nhưng Diệp Thạch đã mở miệng trước, “Cách nào cũng được nhanh chóng dùng đi, coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa.

Mộ Thần từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy cây châm, nhanh chóng đâm xuống đầu Lăng Hiển.

Bạch Hùng Đào nhìn động tác của Mộ Thần, muốn mắng to một trận, rồi lại sợ làm phiền tới Mộ Thần khiến hắn làm sai, một hơi nghẹn trong họng.

Mộ Thần dùng châm trấn trụ Lăng Hiển, sau đó dẫn đoàn hắc vụ kia đến tay Lăng Hiển. Mộ Thần rạch trên tay Lăng Hiển một đường, nhưng những hắc vụ đó lại bồi hồi trong cánh tay Lăng Hiển, làm thế nào cũng không chịu đi ra.

Dùng Thôn Thiên Phong.” Trong lúc Mộ Thần luống cuống, thanh âm tiểu hỏa long bỗng vang lên trong thức hải Mộ Thần.

Mộ Thần nhất thời thở ra một hơi, thả ra một con Thôn Thiên Phong. Thôn Thiên Phong há miệng trước miệng vết thương của Lăng Hiển, hút một hơi, nhất thời hắc vụ bị hút ra, sau đó bị Thôn Thiên Phong hấp thu sạch.

Hấp thu xong hắc vụ, cấp bậc Thôn Thiên Phong tăng lên một mảng lớn.

Nguyên bản đang điên cuồng, Lăng Hiển từ từ bình tĩnh lại.

Từ từ khôi phục thanh tỉnh, Lăng Hiển cố nở nụ cười với Diệp Thạch Mộ Thần.

Các ngươi là người Lăng gia tiến vàoVùng Cấm lần này?” Lăng Hiển tại trên người Diệp Thạch cảm nhận được huyết mạch Lăng gia.

Trước đó khi Diệp Thạch chế trụ Lăng Hiển, Lăng Hiển chính là bởi vì cảm nhận được khí tức huyết mạch mới không có giãy dụa quá nhiều.

Bạch Hùng Đào vừa định cười lạnh hai tiếng, khuyên nhủ Lăng Hiển không nên nghĩ nhiều, cũng đừng loạn nhận thân thích, lại nghe Diệp Thạch nói: “Coi như là vậy.

Bạch Hùng Đào nhất thời có loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh. Cái gì gọi là ‘coi như là vậy’? Bạch Diên Tinh rõ ràng là người Bạch gia mà!

Bạch Diên Tinh tu luyện Luyện Trận Nhập Thể, kế thừa sách trận pháp của lão tổ tông, nghe nói phụ thân là một võ thánh của Bạch gia, còn mẫu phụ là một tán tu từ nước ngoài, nhưng hiện tại y lại còn nói coi như là người Lăng gia?

Diên Tinh, ngươi là người Bạch gia cơ mà, sao giờ lại biến thành người Lăng giarồi?” Bạch Hùng Đào tức giận trừng Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch vô tội nhìn Bạch Hùng Đào, nói: “Phụ thân ta là người Bạch gia, nhưng ông ngoại ta là người Lăng gia.

Bạch Hùng Đào sửng sốt, Bạch gia cùng Lăng gia đám hỏi? Nếu Bạch Diên Tinh là họ Bạch, vậy cho dù là người Bạch gia, quan hệ ông ngoại cũng quá xa.

Cố kỵ Lăng Hiển ở bên cạnh, Bạch Hùng Đào cũng không hỏi nhiều.

Ngươi có thấy khá hơn chút nào không?” Bạch Hùng Đào xoi mói nhìn Lăng Hiển.

Tốt hơn nhiều.” Lăng Hiển nói.

Bạch Hùng Đào nói với Lăng Hiển: “Tốt hơn rồi thì hẳn là ngươi có thể tự mình trở về thành, chúng ta không thể ở lại đây.”

Tiền bối xin cứ tự nhiên.” Lăng Hiển nói.

Diệp Thạch vẫy vẫy tay với Lăng Hiển: “Chúng ta đi đây.

Lăng Hiển nhìn Diệp Thạch, mỉm cười một chút, chịu đựng sắc mặt không tốt của Bạch Hùng Đào mà nói: “Ông ngoại của ngươi đã là người Lăng gia, vậy chúng ta cũng là người một nhà, huyết mạch Lăng gia trong cơ thể ngươi rất nồng đậm, có rảnh thì tới cung điện phía Tây ở trung tâm thành để gặp lão tổ tông.”

Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết.”

Đi mau đi mau, trời sắp tối rồi.” Bạch Hùng Đào thúc giục Diệp Thạch.

Diệp Thạch đuổi theo Bạch Hùng Đào đang vội vã rời đi, Mộ Thần thì không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Diệp Thạch.

Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần một bên yên lặng, tâm tình có chút lạ lẫm. Hắn vốn đang cho rằng Mộ Thần là một tên ăn cơm mềm, nhưng không ngờ rằng người này lại rất lợi hại!

Vừa rồi tên Lăng gia kia vốn đã không thể trị, kết quả Mộ Thần vừa ra tay liền trấn tĩnh được.

Tên kia vốn đã nguy kịch, nhưng lúc này đây, một phần hai nguyền rủa trong cơ thể hắn đều đã bị con ong kia của Mộ Thần hút đi. Con ong kia tựa hồ là Thôn Thiên Phong trong truyền thuyết.

Chết tiệt, nếu sớm biết Mộ Thần biết trị như vậy, lần trước khi phát bệnh, hắn cần gì cố gắng chịu chứ!

Mộ Thần, vừa rồi ngươi làm gì vậy?Làm saongươi làm được?” Bạch Hùng Đào nhịn không được tò mò mà hỏi.

Mộ Thần nói: “Ta dùng châm kích thích, bức nguyền rủa trong cơ thể hắn tới bàn tay. Nhưng nguyền rủa lại mãi bồi hồi trong cơ thể hắn mà không chịu ra, ta vừa dẫn ra ngoài, nguyền rủa lại né về.Nhưng cũng may làThôn Thiên Phong có thể hấp thu nguyền rủa, nếu không ta cũng vô kế khả thi.

Ta nhìn thấy nguyền rủa trong cơ thể hắn loãng hơn rất nhiều.” Bạch Hùng Đào nói.

Mộ Thần gật đầu: “Không sai, nhưng cách đó chỉ trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn một chút. Mà nguyền rủa trong cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn trừ tận gốc, như vậy khi đến kỳ, nó vẫn sẽ phát tác.

Bạch Hùng Đào bĩu môi, có thể tạm thời ngăn chặn một chút đã rất rất tốt rồi, Mộ Thần lại còn suy nghĩ muốn trừ tận gốc.

Thần nhi, có thời gian ngươi cũng giúp ta dẫn nó rađi!” Bạch Hùng Đào lập tức sửa thái độ kiêu căng lúc trước, đầy lấy lòng nói.

Mộ Thần gật đầu: “Tổ tông đã mở miệng, ta tất nhiên nghĩa bất dung từ. Nhưnglần này động thủ quá mức vội vàng, cũng may mà ngăn được, nên phải nhờ tổ tông chờ mấy ngày để ta nghiên cứu.

Bạch Hùng Đào vội nói: “Tất nhiên không sao.