Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 39: Nhãn giới




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Bái sư yến vô cùng náo nhiệt qua đi, bại gia tức phụ Ôn Luân lần thứ hai quét ngang một lần phủ thành, sau đó tha gia mang khẩu mà về trên núi.

Tiếp, lập tức có hai nhóm người theo sau chân bọn họ lên Đại Trà thôn. Hai nhóm người đều có xe ngựa tùy tùng, khiến người trong thôn đại khai nhãn giới.

Hai nhóm người này ở mặt ngoài lộ ra một loại thân mật kỳ quái, nhưng lẫn nhau ở chung lại có một ít không được tự nhiên. Các thôn dân không dám nhìn nhiều, những người này đều là đại nhân vật, bọn họ trêu chọc không nổi.

Thôn trưởng chỉ nhận thức một nhóm người phía trước, là thời điểm mùa đông năm trước tới mấy người. Bất đồng cùng lần trước, lần này còn kéo theo hai giá xe ngựa. Về phần hai giá xe ngựa khác đi theo phía sau, thôn trưởng cũng không biết.

Đại Hùng vừa đem tức phụ mình cùng nửa nhi tử thu thập lên kháng, chính mình còn chưa bò đi lên, đã bị kêu dậy, biết được là Thái công công, y nhanh chóng nhẹ nhàng đẩy một phen Ôn Luân cùng Diêu Thanh: “Trước đừng ngủ.”

Ôn Luân hoàn hảo, Diêu Thanh đã mệt đến nửa mí mắt cúi xuống. Ôn Luân đẩy ra Đại Hùng tay giúp vội mặc quần áo: “Huynh đi ra ngoài trước đi, chúng ta trong chốc lát đi ra.”

Đại Hùng gật gật đầu, đi ra cửa cùng Thái công công hàn huyên.

Thái công công là tâm phúc của hoàng thượng, chẳng sợ Đại Hùng là loại người không dễ luồn cúi, cũng biết không thể chậm trễ Thái công công. Về phần một nhóm nhân mã khác, Đại Hùng chính là tùy ý nói: “Tam đệ, ngươi trước mang theo ngươi cùng trường đi nghỉ ngơi đi.” Thái công công bốn gã hộ vệ cũng tại Thái công công ý bảo, đi theo cùng đi.

Hùng gia phòng ở vẫn là gạch mộc phòng. Nhưng hiện giờ ký túc xá trà xưởng bên kia đã xây xong, xây tại nơi vốn là nhà Nhị Căn. Quản gia Triệu Tứ thu thập một chút, cùng Hoa Vĩnh còn có phòng thu chi Ô Bản dọn đi vào, nơi dư lại, còn có thể có mấy gian khách phòng. Tuy nói là khách phòng, rốt cuộc ban đầu là nơi nhóm tráng hán trụ, còn bảo lưu bố cục giường chung.

Đi theo Thái công công cùng lên tới bốn gã hộ vệ ngược lại rõ ràng, tùy tiện chọn một gian, liền vào ở.

Ôn Vũ Trạch thấy thế nội tâm bất mãn, quay đầu lại hỏi Lý Nhị dẫn đường: “Không có chỗ khác?”

Lâm Phác Du là rõ ràng cả một chân cũng không bước vào. Đừng nói là giường chung, dù là gạch mộc phòng, hắn cũng là hôm nay lần đầu tiên thấy. Hắn thận trọng mà quan sát tường ngoài, lại nhìn nhìn cỏ tranh bao trùm nóc nhà, phòng ở y theo địa hình mà xây, bố cục cũng không ngay ngắn, hơn nữa trong phòng hôn ám, Lâm Phác Du trong lòng đánh trống lớn muốn lui quân, nhưng vừa nghĩ tới tại An Giang thành nghe đầy lỗ tai về Ôn Luân, hắn lại siết tay, không do dự nữa mà bước vào bên trong: “Vũ Trạch huynh không cần phiền nhiễu, nơi này có thể.”

Thư đồng đi theo nghe vậy, lập tức thu thập hành lý. Lâm Phác Du sinh hoạt tinh tế, lúc này đây mặc dù không tính toán ở lâu, nhưng cũng phải qua đêm, đồ vật mang đến xác thực không ít.

Ôn Vũ Trạch thấy thế, khách sáo hai câu.

Lý Nhị giống như hèn mọn mà nói một chút thời gian dùng cơm, liền ly khai. Quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên liền xả ra một tia châm chọc cười: “Nghĩ mình là ai? Có chỗ ở đã không tồi, còn chọn tam lấy tứ.” Đồng học tam thiếu gia lớn lên cũng không phải tệ, nhưng cặp ánh mắt kia quả thực hận không thể dính đến trên người phu gia nhà bọn họ, tâm tư trắng ra đến khiến người ta buồn nôn.

“Phi, nghĩ đại thiếu gia của chúng ta chết rồi sao?” Lý Nhị nhỏ giọng nói thầm, thình lình bị Bích Hà đánh vào ót.

Lần này, Thúy Liên cũng đi theo trở lại. Chuyện Bích Hà bớt rất nhiều, càng có nhiều thời giờ luyện võ, hiện giờ đã có thể ở dưới tay nhóm tráng hán qua mấy chiêu.

Bích Hà ánh mắt nhíu lại: “Nói kiểu gì thế?”

Lý Nhị nhanh chóng tát mình một bàn tay, lại nói kể nhỏ chuyện của Lâm Phác Du ra.

Bích Hà nghe xong ngược lại không đem Lâm Phác Du để ở trong lòng, ngược lại là: “Tam thiếu gia cũng tới.” Tam thiếu gia Ôn Vũ Trạch trong Huyện Bá phủ, có thể nói là một chủ nhân được hoan nghênh, lại còn là khiến người căm hận sợ hãi. Nói được hoan nghênh là bởi vì chỉ cần có thể lấy lòng vị này, tam thiếu gia cho thù lao bình thường đều khiến người mãn ý; về phần khiến căm hận sợ hãi, là bởi vì vị tam thiếu gia này nhìn như hiền hoà, kỳ thật cáu giận thất thường, hơn nữa tính tình háo sắc, quả thực giống ca ca nhất mẫu đồng bào của hắn vậy, nam nữ đều không kỵ.

Nếu đổi còn tại trong phủ Huyện Bá, Bích Hà có lẽ còn đối tam thiếu gia có điều kiêng kị, nhưng nàng hiện tại đã đi theo đại thiếu gia ra phủ, cho du gọi Ôn Vũ Trạch một tiếng tam thiếu gia, Ôn Vũ Trạch cũng không phải chủ nhân thứ nhất của nàng. Nghiêm khắc mà nói, nàng bây giờ là người Hùng gia, Ôn Vũ Trạch có thể lấy nàng như thế nào? Nói không đúng, nàng còn có thể thi chút thủ đoạn nhỏ… Không, không được, trong nhà còn có Thái công công, còn có đồng học không rõ lai lịch…

Chờ hai người trở lại trong viện Hùng gia, Ôn Luân đang cùng Thái công công trò chuyện với nhau thật vui.

Tình hình bây giờ cùng Thái công công lần trước đến khi không giống. Lần trước, Ôn Luân không khác gì bất tỉnh nhân sự, thanh danh cũng cực hạn nằm trong vòng nhỏ hẹp của người đọc sách tại Long Châu huyện, đối với Thái công công mà nói, cơ hồ không đủ đập vào mắt. Nhưng lúc này đây…

“Hoàng Thượng cố ý công đạo, khiến ta mang nhiều một chút trà Vọng Xuân trở về.” Thái công công mỉm cười, “Nghe nói, hình như không còn?”

Ôn Luân cười cười theo: “Thị trường không còn, trong nhà ngược lại còn tồn một ít tự dùng, nhưng mà số lượng không nhiều lắm.” Ngô, Hoàng Thượng muốn lá trà, chỉ cần mở miệng là được, sẽ trả tiền sao?

Đại Hùng nghe Ôn Luân cùng Thái công công hai người vân sơn vụ nhiễu mà xả nửa ngày, một chút cũng không tin Thái công công chạy một chuyến này, chỉ là vì lấy cho Hoàng Thượng một chút lá trà. Ôn Luân học tập chế trà rất vất vả, cũng có thiên phú không tồi, trà Vọng Xuân cũng coi như là thượng phẩm, nhưng Hoàng Thượng uống đều là cực phẩm, sẽ đem chút lá trà như vậy để vào mắt?

Nhưng Đại Hùng lại không thể biểu đạt ra không kiên nhẫn.

Thái công công ngược lại thật sự có chút ý muốn cùng Ôn Luân tán gẫu. Ôn Luân cũng vậy.

Thái công công lâu cư hoàng cung, ngày thường xuất nhập đều là thế gia quý tộc, trong mắt chứng kiến cơ hồ là thành quả ưu tú nhất, đều là mũi nhọn trong các phương diện của toàn bộ quốc gia.

Ôn Luân tại đây phương diện kém quá nhiều. Điều kiện Huyện Bá phủ, ngay cả toàn bộ An Giang thành đều không gọi là đứng đầu, nhưng nguyên thân Ôn Luân đọc lượng kinh người, hiện tại Ôn Luân lại là từ thời đại tin tức nổ mạnh tới, hai người hỗn loạn nửa thật nửa giả cùng Thái công công tán gẫu, nghe được Thái công công tự xưng là kiến thức rộng rãi cũng sửng sốt bỡ ngỡ.

Thanh đi cùng ngồi ở một bên Diêu, vốn là cường chống tinh thần, bây giờ là càng nghe càng có tinh thần. Thiên địa chi đại, thì ra lại có nhiều chuyện thú vị giống như này!

Mà Thái công công là loại người ngay cả một cái từ bát, một trản đèn cung đình đều có thể nói ra một đoạn câu chuyện, từ trình độ chế tác công nghệ, đến nhà thợ thủ công phát sinh các loại chuyện lý thú, cơ hồ cũng đem Đại Hùng tha đi vào.

Thẳng đến sắc trời tối muộn, Thúy Liên tiến đến xếp cơm, mới tuyên bố tạm dừng.

Thời điểm cơm chiều, Ôn Vũ Trạch cùng Lâm Phác Du làm chủ nhân, cũng ngồi cùng bàn dùng cơm.

Ôn Luân rốt cục gặp được Lâm Phác Du, cho dù sắc trời hôn ám, cũng giấu không được một thân tinh xảo từ đầu đến chân kia của hắn. Ôn Luân ánh mắt đầu tiên không phải đến là vẻ vang cho kẻ hèn này, mà là… Câu thoại trong Tây Du ký. Hừ! Yêu tinh chỗ nào tới đây!

Lâm Phác Du từ khi vào phòng sau, trong mắt cũng chỉ còn lại có Đại Hùng, nhịn không được đi phía trước một bước, nói: “Hùng Tướng quân, kinh thành từ biệt nhiều năm, Phác Du vạn phần nhớ tướng quân, không biết tướng quân…”

Yêu tinh kia thế nhưng ngay mặt cậu, câu dẫn tiểu gấu mèo nhà cậu! Ôn Luân sao nắm chiếc đũa, ánh mắt hung bạo!

Đại Hùng bị thanh âm thoải mái phập phồng kia gọi đến da gà đều đứng lên, nhướng mày, người này không phải là đồng học của Ôn Vũ Trạch sao? Y nghĩ nghĩ, không có ấn tượng gì, ngay thẳng hỏi han: “Chúng ta đã gặp mặt ở kinh thành?” (ko nào sốc bằng cái này =)))))

Ôn Luân đưa chân qua chuẩn bị đạp Đại Hùng một cái, nghe vậy liền kéo trở lại vị trí của mình.

Lâm Phác Du nghe vậy, chiếc đũa từ trong tay rớt xuống dưới: “Hùng Tướng quân…”

Đại Hùng nhướng mày: “Ngươi là đồng học của Tam đệ, nơi này cũng không phải kinh thành, không cần bảo ta tướng quân.” Y chỉ là cái mang danh tướng quân, dưới tay một tên binh lính cũng không có.

Lâm Phác Du như là nghe được cái gì lời ngon tiếng ngọt giống nhau, sắc mặt ửng đỏ: “Tinh Vũ đại ca~” (=))))) còn lượn sóng, má ơi =))))

Ôn Luân nghe thanh lượn sóng kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Ăn không nói.”

Hùng gia sinh hoạt không có nhiều quy củ như vậy, nhưng hiện đang ngồi đều là người có uy tín danh dự, ăn không nói là trụ cột giáo dưỡng đầu tiên. Điểm này để người chỉ ra, quả thực giống như bị người chỉ mũi sỉ nhục nói không gia giáo.

Lâm Phác Du sắc mặt trắng nhợt, lúc này mới nhìn thẳng Ôn Luân một chút, sau đó thực dễ dàng liền cho ra kết luận chấm dứt. Ôn Luân lớn lên không bằng hắn, bối cảnh cũng không bằng hắn, có thể trợ giúp cho Hùng Tướng quân, khẳng định cũng không bằng hắn. Hùng Tướng quân hẳn phải là đứng trên triều đình, dựa vào Ôn gia một cái Huyện Bá nghèo túng, có khả năng cái gì?

Nghĩ đến đây, Lâm Phác Du lại yên lòng.

Những người khác cũng mặc kệ Lâm Phác Du nghĩ như thế nào. Đầu năm nay, chẳng sợ không phải trong núi, cũng sẽ không có việc gì để chơi về đêm, ăn cơm xong, thu thập thu thập liền từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Đại Hùng bị Ôn Luân đuổi xuống kháng.

“Phu quân nhà của ta gọi Đại Hùng, ‘Tinh Vũ đại ca~’ là ai?”

Ôn Luân có đôi mắt giống Ngô thị, lớn mà có thần, không giống mắt hồ ly mị hoặc như vậy, cũng không giống mắt hoa đào câu nhân như vậy, nhưng mà thời điểm hơi hơi nheo lại, biếng nhác tình khiêu, như là trong ánh mắt có tiểu móc câu.

Đại Hùng lúc ăn cơm, nghe Lâm  Phác Du gọi chỉ cảm thấy tóc gáy lẫm lẫm, đổi Ôn Luân kêu một tiếng “Tinh Vũ đại ca~” quả thực ngay cả máu mũi cũng phun ra, ngao ngao kêu liền muốn nhảy lên kháng.

Ôn Luân đè lại đầu vai Đại Hùng: “Trước tiên là nói về, Tinh Vũ đại ca là xảy ra chuyện gì?” Tiểu gấu mèo chết tiệt, mỗi lần có một chút chuyện, đều thích giấu gạt.

Đại Hùng không biết rõ tức phụ vì sao sinh khí, giải thích: “Tinh Vũ là tên Thành Vương ban cho.” Công đạo rõ ràng, có thể lên kháng không?

Ôn Luân trừng mắt, chỉ vào kháng sáo*: “Huynh ngủ bên kia.”

*Nơi đặt lò sưởi kháng

Đại Hùng một bên ủi lên kháng, một bên giả đáng thương: “Tức phụ ~” kháng sáo cách xa đầu giường như vậy! Y cả một đầu ngón chân tức phụ cũng sờ không tới!

Ôn Luân ha hả y: “Dám sờ qua, huynh nhất định phải chết!”

Đêm đó không có gấu ôm ước thúc Ôn Luân trên kháng, vòng một lần các kiểu kỹ năng, các loại sông cuộn biển gầm. Đại Hùng một buổi tối ngủ không ngon, toàn phải nhớ thương đắp chăn cho tức phụ.

Ngày hôm sau đứng lên, Ôn Luân thưởng Đại Hùng một cái ót. Đại Hùng giống như tiểu tức phụ đi theo phía sau Ôn Luân, cẩn thận hầu hạ, ngay cả một cái hừ hừ cũng không có.

Đại Hùng cảm thấy, chuyện này hình như không xong rồi!

======

Rei: Thiệt ra cũng nể Lâm Phác Du ghê, có gan tranh giành người yêu cái gì cũng làm được, đáng tiếc, ẻm quên mình sống ở thời đại nào, cả thân phận địa vị gia tộc mình.