Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 18: Xuân Vanh




Đường Xuân Minh cho dê mẹ ăn đậu tương pha nước suối không gian mà sáng nay hắn mới làm xong, hiện tại, dê mẹ có thể một ngày cho sữa hai lần, sau khi tích lại hoàn toàn có thể đủ cho Đường Xuân Minh cùng ba đứa nhỏ uống, Đại Mao Nhị Mao sau khi uống sữa dê xong đều nói chờ đến khi mùa xuân tới liền đi cắt cỏ cho dê ăn.

Đem hai con dê nhỏ bỏ vào không gian, Đường Xuân Minh đi khỏi chuồng dê trở lại phòng, cũng đem mấy con ngỗng nhỏ cùng mấy con gà con đều bỏ vào hết, lúc này mới ôm Tiểu Lâm cùng A Hoa tiến vào không gian, đây là hoạt động thường lệ mấy ngày hôm nay sau khi ăn xong bọn họ đều làm, A Lâm sẽ cười khanh khách chạy theo Tiểu Hoa khắp nơi, mấy con động vật nhỏ cũng hoạt động trong phạm vi Đường Xuân Minh khoanh vùng, mỗi lần Đường Xuân Minh đều sẽ cắt một ít hoa cỏ cho chúng nó ăn.

Ban đầu Đường Xuân Minh còn do dự không biết có nên mang A Lâm mang vào hay không, nhưng không gian càng có ích cho thân thể người hơn nước suối, cũng bởi trong miếng ngọc không gian mới là cốt yếu đi. Hơn nữa sau một thời gian thử nghiệm, Đường Xuân Minh phát hiện A Lâm rất nghiêm túc tuân thủ theo căn dặn của hắn, chưa từng nói với người khác đồ ăn bỗng dưng xuất hiện, cho dù là Đại Mao Nhị Mao chơi rất thân với nó.

Đường Xuân Minh yêu thương A Lâm như con ruột, nếu là người một nhà hắn liền không muốn ngăn cách, cho dù hiện tại gạt A Lâm, nhưng đến khi lớn nhất hiểu chuyện nhất định sẽ phát hiện trong nhà khác thường đi, khi đó phải giải quyết như thế nào? Hơn nữa Đường Xuân Minh hắn cũng tự nhận có bản lĩnh một chút khả nghi cũng không để lộ. Trước đó đấu cùng Triệu gia đã khiến cho hắn mất đi rất nhiều tế bào não, mà bản thân hắn vẫn luôn luôn luôn lười động não, hướng tới chính là cuộc sống ung dung, vì vậy còn không bằng ban đầu liền thẳng thắn với A Lâm, nói cho nó biết đây là một nơi thần tiên tặng.

Bây giờ nhìn thấy A Lâm cười càng ngày càng nhiều cùng với ánh mắt càng thêm ỷ lại mình, Đường Xuân Minh  liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Dê con rất thích đi theo sau Đường Xuân Minh không ngừng kêu mị mị, hai con ngỗng con an cư lạc nghiệp ở chỗ này trước tiên liền đảm đương trách nhiệm dẫn dắt đám gà con chơi đùa. A Lâm đã chạy mệt liền cùng Tiểu Hoa trở lại bên người a mẫu, mềm mại kêu, “A mẫu, con cùng Tiểu Hoa đói bụng.”

Đường Xuân Minh ngồi xổm người xuống cố ý muốn sờ sờ bụng nhỏ của nó: “Mau để A Mẫu nhìn cái bụng nhỏ của A Lâm có thực sự đói bụng chưa nào.” Còn chưa tìm được A Lâm liền cười trước tiên, tiến vào trong lồng ngực của a mẫu chơi xấu: “A Mẫu, ta muốn ăn hồng quả quả, Tiểu Hoa cũng muốn ăn.”

Đường Xuân Minh vui mừng đứng dậy cầm lấy tay của con trai hướng về phía nhà gỗ bên kia, nói: “Được rồi, nhưng mà chỉ có thể ăn một quả a, bằng không ban đêm cái bụng sẽ đau, Tiểu Hoa cũng không thể ăn nhiều.”

“Được, chỉ một quả.” Trong con mắt đen nháy của Tiểu Lâm tràn đầy vui mừng, mà Tiểu Hoa hình như cũng biết có thể thỏa mãn khát vọng ăn uống, vây quanh  Đường Xuân Minh cùng Triệu Lâm không ngừng vui vẻ chạy nhảy. Nó bị Triệu Lâm đặt tên là Tiểu Hoa cũng bởi vì màu lông của nó, màu đen cùng màu nâu hỗn tạp, lông bù xù  một đoàn, cho dù sau khi lớn lên sẽ uy phong, nhưng mà hiện tại chỉ là một con cún con người ta nhìn thế nào cũng chỉ cảm thấy ngây thơ đáng yêu.

Hồng quả quả A Lâm muốn ăn thực gia chính là quả cà chua, chua chua ngọt ngọt, ngay cả Đường Xuân Minh cũng thích ăn huống hồ là đứa nhỏ, Đường Xuân Minh lấy từ phòng chứ đồ ra hai quả, một quả để trong tay A Lâm để nó từ từ ăn, một quả ném tới bên người Tiểu Hoa để nó từ từ gặm, Đường Xuân Minh lại chạy đến trong ruộng hái đồ ăn, đợt rau trồng đầu tiên đã có thể hái được.

Cải xanh, cải thìa, rau chân vịt, cải củ, cà, dưa chuột, đương nhiên còn có cà chua vừa có thể làm hoa quả vừa có thể làm món ăn nữa, ngoại trừ cái sau, Đường Xuân Minh cơ bản là chọn các loại rau dưa bản địa, sau này mới có thể quang minh chính đại  lấy ra ăn, đương nhiên hắn hiện đang suy nghĩ là làm sao để đem nhóm rau dưa này đổi lấy bạc, dù sao, hắn thực sự đã tìm được cơ hội.

Hắn đem mục tiêu hướng đến bên trong huyện, dù sao quy mô của thị trấn có hạn, còn rất dễ đụng phải người quen, không cẩn thận sẽ lộ ra ngoài, đến lúc đó hắn không cách nào giải thích rõ ràng những loại rau này có được từ đâu, quy mô của huyện lại lớn hơn nhiều, hơn nữa người có tiền cũng nhiều hơn những loại rau dưa này cũng bán được giá cao. Vừa hay, trong lúc nói chuyện cùng Trầm phu lang liền nghe hắn nói mấy ngày nữa muốn đi huyện một chuyến để đưa chút đồ ăn cùng đồ đạc cho hai đứa con trai của mình, Đường Xuân Minh liền chuẩn bị đi nhờ xe,

Ngoài ra, hắn cũng chuẩn bị ươm giống, trồng rau ở mảnh đất trong sân, có thể thu hoạch trước mọi người, những loại rau này có thể quang minh chính đại đem bán trên trấn, xem như là nguồn gốc mình có được nguồn thu. Nhưng mà cứ như vậy, nhiệm vụ của Đường Xuân Minh lại tăng thêm, trước hết phải đem đất trong sân khai hoang, chỉ bằng thân thể này của hắn, Đường Xuân Minh nghĩ mà cảm thấy đau đầu.

Theo thời giân luân chuyển, chuyện Đường Xuân Minh nỗ lực muốn quên đã không có cách nào tiếp tục không để ý nữa, cái bụng hắn đã bắt đầu hiện hình, khoảng thời gian này bởi vì ăn ngon lại dinh dưỡng, khối thịt trong bụng cũng lớn lên, mỗi khi nhìn thấy bụng của mình lồi ra một miếng thịt, Đường Xuân Minh khóc không ra nước mắt, nghĩ đến tình cảnh Minh ca nhi sinh A Lâm trong quá khứ, hắn liền rùng mình, trời ạ, thực sự là những ngày tháng không phải người.

Giống như hiện tại đang ngồi xổm xuống lập tức phải đứng lên, bằng không cái bụng rất khó chịu, may là hái dưa chuột không phải vấn đề lớn, bởi vì làm cái giàn có thể đứng hái. Trong chốc lát, A Lâm ăn xong cà chua liền đến giúp a mẫu giải quyết khó khăn, Đường Xuân Minh không có ngăn cản, tuy rằng người nhỏ tốc độ chậm, nhưng đến cùng cũng giải quyết được một gánh nặng của Đường Xuân Minh,

Những rau dưa thu hái được cẩn thận đặt vào trong sọt, từng sọt từng sọt trước hết đặt ở bên trong ruộng, chờ đến khi ra khỏi không gian Đường Xuân Minh liền vận dụng sức mạnh tinh thần đem vào bên trong phòng chứa. Đương nhiên hiện tại làm cũng được, nhưng hành động như vậy dù sao cũng quá mức kinh người, Đường Xuân Minh cũng không muốn lại giải thích cho con trai hắn học được bản lĩnh của thần tiên a.

Giữa lúc Đường Xuân Minh phát sầu phải thu dọn khoảng đất sau nhà như thế nào để trồng rau thì sức lao động miễn phí lại hiện thân. Đường Xuân Minh  ngẩng đầu nhìn trời, ông trời đối với hắn thực sự khá tốt  mà, mà Đường Xuân Vanh bị ca ca hắn Đường Xuân Minh coi là sức lao động miễn phí đưa tới cửa, bị ca ca hắn nhìn liền tê cả da đầu đánh giá lại cách ăn mặc của mình, giống như trước đây a, vậy vì sao ca ca lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?

“Ca, ngươi đang làm gì? A Lâm đâu? Cữu cữu đến rồi.” Trực giác của Đường Xuân Vanh nhắc nhở hắn vẫn nên tránh đi trước đã, liền bắt đầu tìm Lâm tiểu ca nhi để tránh khỏi Đường Xuân Minh.

Đường Xuân Minh đưa tay chỉ về hướng chuồng dê: “Đều ở chỗ đó cho dê ăn a, Đại Mao Nhị Mao đều ở đó, đúng rồi, chính là chỗ chuồng lợn trước kia.”

Đường Xuân Vanh dùng tốc độ nhanh gấp hai lần trước kia chạy đến đến chuồng dê, vừa đến gần liền nhìn thấy ba cái đầu tập trung lại một chỗ, còn có tiếng dê kêu mị mị, cảm giác sân của ca ca so với trước đây có sức sống hơn nhiều.

“Cữu cữu a.” A Lâm nghe được tiếng kêu liền ôm Tiểu Hoa chạy đến chỗ hắn, có lễ phép kêu một tiếng, Đại Mao Nhị Mao cũng gọi cữu cữu theo.

Đường Xuân Vanh đáp một tiếng, xem sắc mặt của A Lâm, quả nhiên tách ra khỏi Triệu gia thì tốt hơn, mới không bao lâu liền nuôi đến tốt hơn rất nhiều so với lần trước, “A Lâm nhớ cữu cữu không? Cữu cữu mang kẹo đường cho A Lâm nha, Đại Mao Nhị Mao cũng có phần.”

Đại Mao mím môi rụt rè nói tiếng cảm ơn, Nhị Mao  biểu hiện liền trực tiếp hơn nhiều, nhưng mà cũng bởi vì đã theo Đường Xuân Minh học chữ bọn họ đều tự nhiên không giống như dã tiểu tử trong thôn, vì lẽ đó lúc đối mặt người ngoài còn thể hiện ra lễ phép nề nếp, thời điểm Trương Tú nhìn thấy cũng không khỏi châm biếm hai tên tiểu hầu tử này.

Mà Tiểu Hoa được A Lâm ôm vào trong ngực liền hướng về phía Đường Xuân Vanh kêu lên,

Cổ họng nhỏ mềm mại  không hề có sức uy hiếp lực nhưng cũng liều mạng kêu thề phải bảo vệ tiểu chủ nhân, A Lâm vội vã vỗ Tiểu Hoa dỗ: “Tiểu Hoa, đây là cữu cữu, không được sủa a.”

Tiểu Hoa dùng cổ họng nhỏ kêu hai tiếng mới không cam lòng  dừng lại, xoay người vùi vào trong ngực tiểu chủ nhân dùng mông gặp người, Đường Xuân Vanh không biết vì sao cảm giác được con chó con này hình như là xem thường hắn: “Đây là con chó con ca mang về cho con sao, gọi Tiểu Hoa?” Được rồi, danh tự này rất thông dụng dễ hiểu, hình như còn là chó cái a.

Kỳ thực a, Tiểu Hoa chính là chó đực.

“Đúng vậy, Tiểu Hoa, mau chào cữu cữu.” A Lâm cầm lấy chân trước của Tiểu Hoa giơ giơ lên “Cữu cữu, Tiểu Hoa vô cùng nghe lời, A Mẫu nói Tiểu Hoa lớn rồi sẽ giúp chúng ta trông sân.”

“Đúng, Tiểu Hoa lớn lên sẽ rất lợi hại.” Còn nhỏ như vậy liền biết hướng người khác nhe răng.

Đường Xuân Vanh sờ sờ mũi, kỳ thực thật không tiện, thời điểm lần trước đến quá vội vàng, chỉ lo lắng chuyện của ca ca, đã quên phải mang đồ ăn vặt cho tiểu chất nhi, mãi đến tận lúc gần đi trong lòng hắn mới lo lắng  chuyện này, vì vậy lần này được a mẫu đồng ý cho đến nhà ca ca, hắn đặc biệt đem tiền tiêu vặt mình tiết kiệm được mua một bao kẹo mang đến.

“Đến, mỗi người hai khối, còn lại  đều để ở chỗ a mẫu A Lâm, ăn xong lại đi xin.” Ba đứa nhỏ đều nhìn chằm chằm bọc nhỏ trong tay Đường Xuân Vanh, dù cho hiện tại Tiểu Lâm không thiếu ăn, nhưng mà đã lâu rồi chưa được ăn kẹo. Tiếp nhận hai khối, một khối bỏ vào  trong miệng, ngọt nị nị, ăn thật ngon, còn lại một khối cho A Mẫu.

&&&

Đường Xuân Vanh ôm A Lâm, trong lồng ngực A Lâm ôm Tiểu Hoa, phía sau là Đại Mao Nhị Mao, đoàn người liền tiến vào trong nhà, Đường Xuân Minh nhìn thấy liền nhịn cười, trong mắt hắn Đường Xuân Vanh chính là đại hài tử, hiện tại nhìn thấy vừa vặn chính là dẫn đầu bọn nhỏ.

“Ca, ngươi nói cái gì?” Đường Xuân Vanh thả tiểu chất tử xuống không nghe rõ liền hỏi.

“Không có gì.” Đường Xuân Minh bận tâm đến tự ái của đệ đệ nên không đành lòng nói thẳng, “Ngươi đến chỗ ta a mẫu không nói gì chứ, đến vừa lúc, chỗ của ta cần ngươi giúp làm đất a.”

Đường Xuân Vanh giờ mới hiểu được tại sao lúc hắn mới đến ca ca lại có vẻ mặt đó, lại có chút vui mừng vì mình tới đúng lúc, liền nói: “Ca, ngươi nghỉ ngơi đi, mấy chuyện cần sức lực thì để ta làm, phía sau viện là đất trồng rau đúng không, cuốc ở đâu? Ta dành thời gian ngày hôm nay giúp ngươi làm xong.”

Đường Xuân Minh bị hắn làm cho cảm động, đệ đệ tốt như vậy hắn nhất định phải xem trọng, không thể để cho người khác lừa. Có thể là do mẹ kế quá hung hăng, tính tình của A Vanh so với những hán tử bình thường có vẻ yếu hơn mấy phần, nhưng mà không phải là không thay đổi được, lần trước không để ý đến a mẫu phản đối liền chạy đến chỗ mình, còn có hành động này của hắn.

Đường Xuân Vanh vẫn giống như lần trước mặc trường sam đến đây, Đường Xuân Minh mở rương ra tìm quần áo ngắn cho hắn, thời điểm Đường Xuân Vanh vào nhà liền nhìn thấy mẫy con gà con được thả trong phòng, từng con từng con đều vô cùng có sức sống, kêu chít chít, A Lâm vui mừng nói cho cữu cữu, “Đây là a mẫu giao cho A Lâm nuôi, sau đó sẽ kiếm trứng gà, bán lấy tiền.”

“A Lâm thật là ngoan!” Trong lòng Đường Xuân Vanh chua xót, vì A Mẫu, vì ca cùng A Lâm còn có đứa bé trong bụng của ca,  hắn nhất định phải thi được công danh, thân nhân của hắn mới sẽ không dễ dàng bị người bắt nạt. Nếu như hắn có công danh tú tài, A Mẫu không cần khổ cực như vậy, ca ca không cần bị người cưỡng bức tái giá, A Lâm là một tiểu ca nhi nhỏ như vậy cũng sẽ không bị người đánh chủ ý tới. Lần trước nhìn thấy ca ca khổ cực như vậy mới thoát khỏi Triệu gia, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tất cả những thứ này còn không phải là bởi vì hán tử Đường gia duy nhất là hắn quá vô dụng hay sao, vì vậy lần này hắn liền không muốn nghe lời a mẫu làm ruộng.

“Sau này cữu cữu cũng kiếm một đống tiền cho A Lâm, rất nhiều rất nhiều, để A Lâm dùng thế nào cũng đều không hết, cũng sẽ không có người bắt nạt A Lâm.” Đường Xuân Vanh vuốt đầu A Lâm hướng.

“A Lâm cũng kiếm tiền cho a mẫu.” A Lâm nghe không hiểu điều phức tạp, chỉ chỉ vào mấy con gà con trong chuồng nói.

“A Lâm chúng ta cũng giúp ngươi nuôi.” Đại Mao Nhị Mao cũng tỏ thái độ. Nếu như lời này để Trương Tú  nghe được, không biết nên tức hay nên cười, nhất định sẽ nói với Đường Xuân Minh, nhìn hai tiểu hán tử của ta này, hoàn toàn là nuôi trong nhà ngươi, trực tiếp đưa đến nhà ngươi được không.

Đường Xuân Minh đương nhiên nghe được đoạn đối thoại của đệ đệ cùng con trai, cảm động tự nhiên không thể thiếu, tuy nhiên chỉ làm như không nghe thấy, tìm được quần áo liền đi ra, vẫn là quần áo cũ của hắn đệ đệ hẳn là có thể mặc được đúng không, nghĩ như vậy tâm tình cảm động đều bay sạch, chỉ còn dư lại đau khổ, vóc người của ca nhi không cao to bằng hán tử, sau khi gả tới thôn Bình Sơn sinh sống khổ cực mấy năm liền khiến cho cơ thể không phát dục được, Đường Xuân Minh đại khái cũng chỉ cao có mét bảy.

Quả nhiên, sau khi Đường Xuân Vanh mặc vào, chỉ cần hơi hơi xắn tay áo ống quần liền không thành vấn đề. Đường Xuân Minh cho ba đứa nhỏ học chữ ngày hôm nay xong liền mang theo Đường Xuân Vanh hướng về phía hậu viện, Đường Xuân Vanh không nghĩ tới ca ca còn dạy mấy đứa bé biết chữ, nhưng mà cảm thấy cách làm của ca ca rất tốt.

“Ca, sau này rảnh rỗi ta cũng dạy bọn nhỏ được không.”

“Việc học của ngươi quan trọng, dạy vài chữ ta vẫn có thể làm được, nếu như Đại Mao Nhị Mao có cơ hội đến học đường thì hãy nói sau. Còn ngươi thì thế nào? A Mẫu là để ngươi tiếp tục đọc sách hay là về nhà?” Đi qua gian nhà là đến hậu viện, hắn thả xuống dụng cụ trong tay, Đường Xuân Minh liền hỏi đệ đệ, đối chiếu với kí ức của nguyên chủ, hắn cũng có thể cảm giác được mẹ kế không có quá nhiều hảo cảm đối với người đọc sách, tất cả đều là do cha bọn họ tạo thành ấn tượng xấu, hơn nữa, đối với người trong thôn mà nói, muốn đọc sách kiếm được công danh thực sự rất khó.

Đường Xuân Vanh  cúi đầu cầm cái cuốc bào  một chút, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ca ca nói: “Ca, ta muốn đọc sách, muốn thi công danh, có nhưng mà a mẫu không quá tán thành. Ca, ngươi cũng nhìn thấy, Triệu Bình Xuyên chỉ là một học trò nhỏ nhưng a mẫu của hắn lại dám ngang ngược ở thôn này như vậy, nếu như ta có danh tú tài, ít nhất sau này Triệu gia cũng không thể bắt nạt ngươi được nữa.”

“Có thể thi ra được công danh đương nhiên là tốt, không nói những thứ khác, ít nhất thuế má trong nhà sẽ được miễn.” Ở cổ đại, tất cả đều là thấp kém chỉ có đọc sách là cao quý, một khi thi đỗ công danh, liền giống như là cá chép hóa rồng, Đường Xuân Minh còn nhớ đến bài học Phạm Tiến trúng cử lúc còn đi học, một đám lớn tuổi như vậy vẫn đọc sách thi công danh, không phải là muốn ngày nào đó chuyển thân được hay sao. Không nói đến chuyện sau này có thể trúng cử làn quan được hay không, chỉ cần thi được tú tài liền có thể miễn được thuế lao dịch, Đường Xuân Minh liền cảm thấy rất có lợi.

“Ca, ngươi cũng tán thành đúng không.” Hai mắt Đường Xuân Vanh nhất thời sáng lên.

Đường Xuân Minh  nở nụ: “Ngươi muốn thuyết phục a mẫu cũng không thể nói đến ta, bằng không chỉ có thể phản tác dụng, a mẫu càng không đồng ý. Không bằng ngươi thương lượng cùng a mẫu một chút, có thể định ra một thời gian, giống như lấy hai lần viện thí làm, nếu như có thể thi được tú tài a mẫu liền không thể ngăn cản ngươi, nếu như trong vòng sáu năm thi không được, vậy ngươi liền tùy theo a mẫu sắp xếp, về nhà cưới ca nhi sinh con đi.”

Đường Xuân Vanh nghe được phần trước thì cảm thấy thỏa đáng, trong lòng vô cùng đồng ý, tình trạng trong nhà hắn cũng không cho phép hắn tiếp tục thi, hai lần viện thí như ca hắn nói vừa vặn, nhưng nghe được nội dung phía sau mặt liền đỏ bừng, sau đó vội vã quay đầu làm việc, không để ý đến ca.

Thẹn thùng, Đường Xuân Minh mướn cười một trận, nhưng vẫn an ủi đệ đệ nói: “Hai năm qua ca hết cách rồi, chờ đến khi trong tay dư dả thì ngươi cũng chỉ cần đọc sách thôi, ca ủng hộ ngươi.” Đường Xuân Minh tin tưởng mình tuyệt đối có thể làm được, hơn nữa đây cũng coi như hắn đầu tư cho đệ đệ, nói vậy bên phía mẹ kế kia cũng sẽ bởi vì hành động của hắn như vậy mà đồng ý qua lại với hắn đi, dù sao trng mắt mẹ kế quý giá nhất chính là A Vanh a.