Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 23: Trồng rau




Trương Tú cũng phủi quần áo đi theo sau, nhìn thấy mấy người trên xe la liền cười nói, “Một xe này của các ngươi kéo không ít đồ a, Lâm ca nhi của chúng ta cũng được đi dạo một vòng trên huyện đi, khiến cho Tú a sao thật hâm mộ a.” Nói xong liền ôm lấy A Lâm chọc cười nó.

A Lâm vừa mới tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, còn có chút thẹn thùng, giãy dụa mấy lần, quay đầu lại tìm A Mẫu: “A Mẫu, kẹo hồ lô.” Đây là muốn mang kẹo hồ lô nó mang về cho Đại Mao cùng Nhị Mao ra đây a, Đường Xuân Minh móc ra từ ba lô ra gói kẹo hồ lô đã được gói kĩ, lấy ra hai que trong đó đưa đến trước mặt Đại Mao Nhị Mao, cười nói, “Đây là A Lâm nhớ phải mua cho các ngươi, cầm đi, ngày mai qua đây còn có thứ tốt a.”

Nhị Mao rất vui mừng, ngay cả Đại Mao cũng có chút trông mà thèm, bình thường a mẫu làm sao chịu mua mấy thứ này cho bọn hắn ăn, nhưng mà tuổi của hắn có chút lớn cũng không dám đưa tay nhận lấy, Đường Xuân Minh nhìn về phía Trương Tú nhíu nhíu mày nói: “Đây là do A Lâm một đường đều nhớ, không thể cự tuyệt  nha.”

“Ngươi a, cũng không biết tiết kiệm, được rồi, Đại Mao Nhị Mao, còn không mau cảm ơn A Lâm, ra ngoài chơi một chuyến còn nhớ kỹ các ngươi, nhớ là ăn từ từ  a.” Đều mua về, đưa đi đưa lại cũng khó nhìn, Trương Tú liền bảo Đại Mao Nhị Mao nhận lấy, hai người vội vã nhận lấy tìm A Lâm nói chuyện, Trương Tú cũng để A Lâm xuống.

Trong lúc bọn hắn nói chuyện, Lý Phong đã nhảy xuống xe, đem túi xách của Đường Xuân Minh để xuống cửa viện, lại gọi Dư Mộ đang trông nhà lại đây đem đồ đạc mang về, lúc này Trầm phu lang cũng nói chuyện xong với Đường Xuân Minh, Lý Phong lại lên xe đưa Trầm phu lang trở về.

Trương Tú cùng Đường Xuân Minh tiến vào sân, “Đừng nhìn con chó con mới lớn được một chút này, ta còn lo nó đói bụng nên lấy thức ăn cho nó, vậy mà vật nhỏ này cũng không thèm nhìn, nhưng mà như vậy cũng hay, sau này chỉ ăn đồ ăn trên tay ngươi cùng A Lâm, như vậy mới có thể đảm nhiệm được trọng trách giữ nhà. Mặt khác, ta đã giúp ngươi làm nóng giường, nước nóng cũng đun rồi, hầm chút cháo loãng, gà cùng dê đều được cho ăn rồi, sữa dê cũng vắt, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi ăn sớm rồi nghỉ ngơi thôi, đi một đường thân thể ngươi cũng khó chịu, có chuyện gì sáng mai ta đến xem một chút.”

Trong nhà dọn dẹp đến ngay ngắn rõ ràng, ở nông thôn điểm này rất tốt, không giống như trong thành phố, đời trước Đường Xuân Minh lớn lên ở nông thôn cũng là như vậy, cũng không cần cảm ơn nhiều, bởi vì Trương Tú có chuyện rời đi hắn cũng sẽ chăm sóc giống như vậy, vì vậy sau khi Trương Tú đem mọi chuyện đều bàn giao rõ ràng lại cho Đường Xuân Minh liền mang theo Đại Mao Nhị Mao trở về.

Trương Tú còn chưa dứt lời, nói chuyện Đường Xuân Minh cũng cảm thấy cả người mình trở nên mệt mỏi, ngồi xuống cái giường ấm áp liền không muốn chuyển động nữa, A Lâm sau khi ngủ một đường cũng cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, tinh thần tốt hơn Đường Xuân Minh một chút. Tinh thần không tốt, A Lâm cũng còn nhỏ tuổi vẫn chưa thể chăm sóc a mẫu được, hơn nữa Đường Xuân Minh cũng không yên lòng a, vì vậy liền cố gắng làm mấy món ăn lại đun chút cháo, một lớn một nhỏ đem bụng lấp đầy, lại tắm rửa sạch sẽ, đem A Lâm cùng mình nhét vào bên trong ổ chăn, ngủ.

&&&

Đại Mao Nhị Mao trời vừa sáng liền tới, trên bàn còn có sữa dê Đường Xuân Minh để cho hai đứa, còn có điểm tâm mang về từ hôm qua, một cái bao khác Đường Xuân Minh dự định để Trương Tú mang về cho hắn cùng Đại Sơn, hai đứa nhỏ thì ở lại đây ăn. Đường Xuân Minh lấy ra giấy cùng bút mới mua ngày hôm qua, bởi vì quá đắt nên hắn đành cam lòng không mua mực cùng nghiên mực, dùng bộ cũ của hắn, đương nhiên, còn có vở tập viết cũng mua ngày hôm qua.

Đại Mao Nhị Mao uống sữa dê ăn điểm tâm liền đàng hoàng ngồi ở trên giường, dưới sự chỉ đạo của Đường Xuân Minh liền bắt đầu nghiêm túc tập viết chữ, A Lâm liền ở một bên nhìn. Thái độ của Đại Mao Nhị Mao rất nghiêm túc, nhưng cũng rất kích động, chỉ lo sẽ đem tờ giấy trước mắt làm bẩn, tay không ngừng lau lau vào quần áo trên người.

Sau khi dạy dỗ hai người, a mẫu của bọn họ cũng tới.

Đại Sơn đã làm xong công việc trên trấn, từ hôm nay trở đi liền không cần đi sớm về trễ nữa, ở nhà bận bịu chuẩn bị việc làm vụ xuân.

Có Đại Sơn ở nhà, Trương Tú cũng ung dung rất nhiều, vì vậy hôm nay liền chuẩn bị đến giúp hắn làm đất. Nhìn thấy biểu hiện nín cười của Trương Tú, Đường Xuân Minh biết trong thôn lại có chuyện xảy ra, đầu óc xoay chuyển một cái liền nghĩ đến náo động hôm qua ở trên xe la, hỏi Trương Tú, “Có phải là Trương Hoa Lan cùng nhà Lý Hạ Căn gây náo loạn.”

“Ồ? Sao ngươi biết được?” Trương Tú  kỳ quái nói.

Đường Xuân Minh đem chuyện xảy ra ngày hôm qua nói lại một lần, hắn nói, “Ngươi nói xem tại sao có người ngu xuẩn như vậy, hắn là cho rằng những câu hắn nói không truyền đến tai Trương Hoa Lan được hay là cho rằng những lời này căn bản không có chuyện gì.” Đường Xuân Minh tự nhận là không thể nào hiểu được đường não tư duy của những ca nhi  trung niên cực phẩm này, thật là thần kỳ.

“A, ” Trương Tú vung vung tay nói, “Như trước, ngươi hãy chờ xem, hiện tại Trương Hoa Lan đang chạy đến nhà Lý Hạ Căn làm ầm ĩ một hồi, có thể qua trận này, hai người này lại sẽ không còn qua lại đi, vì vậy a, ta mới sẽ không thích loại ca nhi như Trương Hoa Lan này, hắn bị đánh cũng là đáng đời. Ngươi không biết đâu, lúc trước thời điểm hắn mới gả tới bị đánh, còn có người khuyên can, nhưng mà chỉ chớp mắt Trương Hoa Lan lại nói với bên ngoài hán tử nhà hắn tốt như thế nào, biết chăm sóc nhường nào, lời này như là có ý tứ là những người can thiệp kia có chút nhiều chuyện a.”

Đường Xuân Minh không nói gì nhìn trời, người như vậy đời hắn đã từng gặp phải, trước đây trong thôn cũng có một đôi vợ chồng như vậy, mỗi lần đánh tới đều vô cùng tàn nhẫn, móng tay của bà vợ còn lưu lại từng vệt máu trên cổ ông chồng, nhưng mà sau khi đánh xong không bao lâu lại vô cùng thân thiết, ngược lại còn nói những người khuyên can kia không đúng, cho đến cuối cùng khi hai vợ chồng kia đánh nhau, mọi người đều chỉ đứng xa xa mà xem trò vui, cơ bản không ai tiến lên khuyên bảo nữa.”

Trương Tú giúp Đường Xuân Minh đem mầm đã được chỉnh lý hoàn chỉnh ra khỏi phòng, nói, “Không nghĩ tới ngươi lại làm tốt như vậy, nhìn thấy cái này ta cũng muốn cùng ngươi làm một chuyến.” Vì che lấp sự tồn tại của không gian cùng nước suối khác thường, Đường Xuân Minh lấy mấy cái khuông gỗ cũ bỏ bùn đất vào bỏ vào trong phòng, trong phòng giường sưởi nhiệt độ cao hơn bên ngoài, đem hạt giống đã ngâm vào nước suối trong không gian ra rồi chôn vào trong đất, chỉ qua hai, ba ngày, những hạt giống này liền nảy mầm.

Bây giờ đã trồng được mười mấy ngày, nhiệt độ bên ngoài cũng cao hơn chút, Đường Xuân Minh liền dự định đem những loại rau dưa này chuyển sang trồng trong hậu viện. Trương Tú lo lắng không biết chúng có thể sống nổi hay không, nhưng mà trong lòng Đường Xuân Minh lại nắm chắc, một tầng bên trong những khuông gỗ này đều được phủ một tầng đất không gian, sau khi di chuyển mỗi ngày đều được tưới nước suối pha loãng, dù cho là nhiệt độ thấp hơn một chút cũng có thể sống được vô cùng tốt.

“Nơi này vẫn là quá nhỏ, chờ đến khi ta trồng thêm một nhóm mới liền cho ngươi một ít.” Đường Xuân Minh nói, hiện tại trong phòng vừa ươm giống vừa nuôi gà con, dù loạn, may mắn liền có thể lập tức chuyển chúng ra ngoài.

“Vậy được rồi, ta thấy những thứ này được trồng không tệ, không biết ngươi làm thế nào trồng được, quên đi, ta cũng không đòi hỏi, sau này trồng những thứ này liền có thể kiếm được tiền cho ngươi sống.” Tuy rằng Trương Tú ước ao nhưng cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, cũng không thể chặt đứt con đường tài lộ của Minh ca nhi, huống hồ Minh ca nhi đối với hai đứa con của mình cũng đủ tậm tâm.

“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút xem người nào làm, ” Đường Xuân Minh làm bộ đắc ý, “Lúc ươm giống bỏ thêm không ít thứ vào trong đất, mới có thể lớn tốt như vậy, lúc di chuyển liền chuyển cả đất theo, khẳng định không thành vấn đề.” Lời này nói ra Trương Tú  vẫn đúng là tin.

Trong chốc lát, Vương Mạc cũng đến giúp đỡ hắn, Đường Xuân Minh đóng cửa sân lại, ba người ở bên trong bận rộn hơn nửa ngày mới đem những loại rau dưa chuyển hết ra bên ngoài, người bên ngoài một chút cũng không biết được tình huống bên trong, chỉ có Trầm phu lang mơ hồ biết được một ít, sau này khi nhìn thấy những loại rau dưa ở đây lớn nhanh hơn những người khác, tại thời điểm dưa chuột của những người khác vẫn còn đang leo dây Đường Xuân Minh hắn đã bắt đầu bán rau, người trong thôn lúc đầu còn ngạc nhiên không thôi, không ít người còn tìm tới cửa tìm hiểu tình huống, nhưng mà đều bị Trương Tú cùng Trầm phu lang khuyên trở lại.

Gieo trồng xong rau dưa, Đường Xuân Minh cảm giác như mình mới bắt đầu bước chân lên con đường làm giàu, chuyến lữ trình mạo hiểm bán rau trước kia không thể bán tiếp, có lẽ hắn chỉ cần vừa lộ diện liền bị Thính Cảnh Các thậm chí là Minh Lan Cư phía đối diện nhìn chằm chằm. Vào lúc này, nghe Trương Tú nói, nhà Lý Phong cũng đã được dàn xếp tương đối, liền mời những người đã hỗ trợ cùng với tộc trưởng và Lý Chính ăn một bữa lớn, trong đó có một nhà Lý Đại Sơn, sau khi Đại Sơn trở về liền nghe theo lời khuyên của Trương Tú đi qua giúp mấy chuyến.

Sau khi dàn xếp xong bên kia, lúc xế chiều, Đại Mao Nhị Mao liền mang theo A Lâm đi ra ngoài chơi, Đường Xuân Minh cùng Trương Tú cũng đều mặc kệ, bây giờ công phu quyền cước của Dư Mộ được lưu truyền vô cùng kỳ diệu, đối với Trương Tú mà nói, hai đứa con trai mình có thể học được mấy chiêu thức qua loa là được rồi, hắn cũng không muốn bọn hắn thành sợ săn thực sự mà chỉ muốn thỉnh thoảng lên núi săn mấy con vật cải thiện bữa ăn mặn là được, sau này cũng coi như là có bản lĩnh sau khi lập hộ.