Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)

Chương 31: Lao dịch




Lý Chính không có thời gian ở nhà Đường Xuân Minh lâu, thân là Lý Chính hắn có trách nhiệm giúp đỡ lao dịch, trong lúc thống kê, thôn dân có thể phát sinh mâu thuẫn xung đột với nha dịch, công việc của hắn thực sự là không thoải mái chút nào a.

Tiễn Lý Chính cùng nha dịch, Đường Xuân Minh trở lại phòng của mình, nhìn thấy tình cảnh trong nhà hắn không khỏi vui vẻ, con trai của hắn đang giúp hắn chiêu đãi khách nhân a, lấy ra gói đồ ăn từ Cẩm Ký cùng với cái mình mua trên trấn đưa cho Trầm phu lang ăn, trong lồng ngực còn ôm con cọp vải kia.

Trầm phu lang nhìn thấy Đường Xuân Minh đi vào liền vui vẻ nói: “A Lâm thật ngoan, sau này lớn lên nhất định sẽ có khả năng như a mẫu nó.”

A Lâm bị cười đến có chút thẹn thùng, uốn éo người muốn đi về phía a mẫu. Con trai được người ta khen, Đường Xuân Minh đương nhiên hài lòng, đồng thời không chút khiêm tốn tiếp nhận “Sự thực” là “Hắn cũng có khả năng”, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai lên cắn một cái, chọc cho A Lâm khanh khách cười không ngừng.

Đường Xuân Minh vừa trêu chọc con trai vừa nói chuyện với Trầm phu lang,:”Ngày hôm qua còn chưa nghe nhắc đến chuyện này, tại sao hôm nay lại đột nhiên tới đây? Khiến cho người ta đều chưa chuẩn bị được tâm lý. Còn có lao dịch năm nay là làm cái gì?” Người xưa thật không hạnh phúc, triều đình quy định mỗi gia đình hàng năm đều phải phục lao dịch, hàng năm còn có một tháng lao dịch miễn phí, mà hắn giao cái gọi là lấy bạc thay lao dịch, trên danh nghĩa là để quan phủ dùng bạc này thuê người khác lao dịch cho hắn, nhưng mà Đường Xuân Minh cũng rõ ràng trong lòng, lần này giao bạc đến cuối cùng là rơi vào túi ai vẫn chưa nói chắc được.

“Đương gia ta cũng nói đột nhiên đến đây, bên phía ca tế cũng chưa nhắc đến, ” Trầm phu lang cười ha hả nhìn hai mẫu tử trêu đùa lẫn nhau, “Chuyện của quan trên chúng ta là dân thường sao có thể đoán được, ca tế bọn họ cũng chỉ là người hầu nghe phía trên sai bảo, phía trên nói thế nào liền làm như thế đó, nhưng mà lao dịch năm nay không quá giống như trước đó, trước đó thông thường là thanh lý đường sông tu sửa quan đạo, năm nay đi có chút xa, phải chạy đến bên phía Định Châu  phủ kia, cũng là ca tế sai người tiện thể nhắn trở về nói cái gì mà có quan hệ với việc xây binh doanh mới, cụ thể là cái gì ta cũng không rõ ràng được.”

“Binh doanh?” Đường Xuân Minh có chút ngạc nhiên, “Bên phía Định Châu kia cũng có quan binh đóng quân đúng không, binh doanh mới này là thế nào vậy? Đúng rồi, Dư Mộ đại ca không phải hán tử trong quân sao? Hẳn là còn ở đó chứ?” Lý Phong cùng Dư Mộ hai người kia thấy thế nào cũng không giống như là hán tử trong quân thông thường, đặc biệt là Lý Phong, khí thế không giận mà uy kia khiến cho Đường Xuân Minh cảm giác như là người cầm binh, đương nhiên lời này hắn không nói với người bên ngoài, chỉ là suy nghĩ trong lòng một chút.

Trầm phu lang cũng chỉ có thể buông tay với Đường Xuân Minh, trả lời không được vấn đề của hắn, đứng dậy phủi mông một cái xoay người đi: “Chỗ này của ngươi trực tiếp nộp bạc, bớt đi không ít chuyện, nhưng những nhà khác lại không dễ nói chuyện như vậy, được rồi, ta cũng đi xem xem bên phía đương gia có thể giúp được chút nào hay không, ngươi mới trở về trước hết làm chuyện của mình đi, có thời gian liền qua chỗ ngươi nói chuyện.”

Đường Xuân Minh đứng dậy tiễn người, lấy một gói điểm tâm nhét vào trong tay Trầm phu lang nói: “Ngày hôm nay ta bàn chuyện làm ăn với Cẩm Ký tửu lâu, đây là tửu lâu bọn hắn đưa, sau này rau trong sân nhà ta bọn họ sẽ đến lấy.” Đường Xuân Minh đem tình huống của mình nói qua cho Trầm phu lang, cũng khiến cho Trầm phu lang thường quan tâm tới tình huống của hắn có thể an tâm, quả nhiên Trầm phu lang nghe xong thì vui mừng vô cùng, liên tục nói tốt, cũng không từ chối gói điểm tâm kia nữa.

Đi tới cửa, Trầm phu lang mới xoay người lại bảo Đường Xuân Minh một chuyện mới xảy ra ban ngày, “Ngươi không biết đâu, Triệu gia lại náo loạn một hồi, khiến cho nha dịch đều không có sắc mặt tốt với bọn họ, Triệu tam thúc công không biết tốn bao nhiêu khuôn mặt tươi cười. Những năm qua bạc lao dịch nhà bọn họ đều lấy từ số bạc của Đại Hổ, năm nay thì hay rồi, ít đi con đường tài lộ là Đại Hổ, Triệu lão ma không nỡ lấy bạc ra, nha dịch cũng chỉ có thể lấy tên Triệu Đại Ngưu, nhưng mà Vương Xuân Hoa sao có thể đồng ý, hán tử nhà mình mình biết được, đến đó căn bản là không chịu nổi khổ cực, nháo với Triệu lão ma, may mà hôm nay người lên trấn, nếu không không chừng lại nháo đến lên người ngươi.”

Đường Xuân Minh nhíu nhíu mày cười nhạo một tiếng, huyên náo tốt, chỉ tiếc không thể tận mắt đến, cười đến híp cả mắt nói: “Đến cuối cùng là giải quyết thế nào? A ma thực sự là lòng dạ độc ác a, bên tiểu thúc kia quanh năm suốt tháng tốn bao nhiêu bạc, cũng là con trai chút bạc như vậy cũng không chịu bỏ ra, chẳng trách đại ca sao lại làm ầm ĩ.”

Trầm phu lang cũng cười vui vẻ, Minh ca nhi cũng thực sự xấu, nghe chút lời này, giống như là đồng tình với đại ca sao, nếu để cho Vương Xuân Hoa nghe được lời này Triệu gia đừng mong có tháng ngày yên ổn, đương nhiên hiện tại cũng không quá an ổn, vỗ tay Đường Xuân Minh nói tiếp: “Hai ma sao này vì chút bạc liền đánh nhau, nhưng mà nha dịch mới không có thời gian cùng bọn họ ầm ĩ a, nói chuyện liền muốn mang Triệu Đại Ngưu đi, kết quả ngươi biết không, cuối cùng là Triệu Đại Ngưu cùng Vương Xuân Hoa nháo lên. Hóa ra a, Triệu Đại Ngưu thấy mình sắp bị mang đi Vương Xuân Hoa lại giống như là ngầm thừa nhận đương nhiên là không đồng ý, hắn biết được Vương Xuân Hoa tích góp được không ít tiền riêng, nhất định bắt Vương Xuân Hoa móc bạc ra nộp, như vậy hay rồi,  ngay cả Triệu lão ma cũng đứng bên phía Triệu Đại Ngưu, nói thực là Vương Xuân Hoa thực sự là cùng một dạng với ma ma hắn, giữ bạc đến chặt chẽ, ai muốn động vào liền liều chết với người đó. Đại Ngưu lần này kiên cường một hồi, thấy Vương Xuân Hoa không chịu móc bạc ra liền muốn hưu hắn, Vương Xuân Hoa thực sự là muốn cắn nát cả răng.”

Đường Xuân Minh nghe được con mắt đều sửng sốt, đây thực sự là bước ngoặt thần kỳ, trước đây không nói Triệu gia, ngay cả thôn Bình Sơn có thể nói là đều biết Triệu Đại Ngưu đối với Vương Xuân Hoa kia nói là muốn gì được đấy, ca nhi trong thôn tuy rằng không lọt mắt hán tử làm biếng như Triệu Đại Ngưu cũng không lọt mắt nhân phẩm của Vương Xuân Hoa, nhưng cũng ước ao có được những ngày thư thái như Vương Xuân Hoa, hóa ra tháng ngày tháng ngày thư thái này cũng phải cần có một cái tiền đề vững chắc, chính là có người cho bọn họ tháng ngày thoải mái, một khi cái tiền đề vững chắc này không còn, cái gì mà muốn gì được đó gì đó, đều là phí lời, từng người từng người đều lộ ra bộ mặt thật.

Trong lòng Đường Xuân Minh cảm thấy sảng khoái vì Minh ca nhi trước kia, hắn vốn không có trực tiếp ra tay trả thù, chính là vì biết được tính tình của nhà kia, nếu không có Triệu Đại Hổ tương lai nhất định sẽ không dễ chịu, tự bản thân mình cũng có thể dằn mặt chính mình, nhìn xem, chuyện vụ xuân, chuyện lao dịch, lúc này mới được non nửa năm, quan hệ gia đình kia ngày càng kịch liệt, không có gì sảng khoái hơn so với nghe được tin tức bọn họ không dễ chịu gì.

Trong lòng sảng khoái vô cùng, nhưng bề ngoài Đường Xuân Minh còn làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Đại ca sao này… Không phải luôn luôn hiểu rõ hán tử của mình nhất sao? Hắn lại tình nguyện nhìn hán tử của mình chịu khổ lao dịch cũng không muốn lấy bạc ra sao?”

Trầm phu lang biết Minh ca nhi sẽ không thực sự đồng tình với người nhà kia, đương nhiên bên ngoài vẫn phải giả bộ, cũng nhịn cười nói: “Không nói ngươi, ngay cả Đại Ngưu cũng không thể tin được a, ngươi cũng không biết, trong tay Vương Xuân Hoa thực sự là giấu không ít tiền, sau khi nha dịch đi rồi hai ma sao này còn nháo tiếp a. Cho nên nói a, vẫn là chỗ của ngươi yên tĩnh, nhưng mà phải cẩn thận an toàn của chính mình, đồ trong nhà cất giữ kĩ.” Trầm phu lang nhắc nhở Đường Xuân Minh, tháng ngày qua được tốt đẹp không tránh khỏi sẽ có người đỏ mắt liếc nhìn, hơn nữa Minh ca nhi ở một mình lại mang theo một tiểu ca nhi, chuyện an toàn nay thực sự là khiến cho người ta lo lắng, cũng may bên phía Phong tiểu tử kia không phải là không có chút ý tứ nào, nhưng mà trước mắt cũng không phải thời điểm nhắc đến chuyện này, dù thế nào cũng phải chờ cho qua thời kỳ  của Triệu Đại Hổ mới được.

“Biết rồi, ta sẽ cẩn thận.”

&&&

Tâm tình của Đường Xuân Minh cực kỳ tốt, lúc cho gà cùng dê ăn còn không nhịn được ngâm nga một điệu nhạc, cũng không bao lâu, Đại Mao Nhị Mao cũng tới, sáng ngày hôm nay Đường Xuân Minh không thể dạy chữ cho bọn họ, tuy nhên cũng để lại nhiệm vụ, hai đứa bé ngoan ngoãn lại đây để Đường Xuân Minh kiểm tra bài tập.

“Minh a sao, Dư thúc thúc nói phải đi, Dư thúc thúc cùng Phong thúc thúc đang thu thập thỏ cùng gà rừng, nói sau đó đưa tới để Minh a sao làm mấy món ngon cho bọn họ. Minh a sao, ngươi nói Dư thúc thúc muốn đi đâu a? Lúc nào mới có thể trở về a?” Nhị Mao líu ra líu ríu hỏi, tính tình của nó không có trầm ổn như Đại Mao, từ nét chữ liền có thể thấy được, nhưng xét về trẻ con ở độ tuổi này mà nói đây đã rất kiên nhẫn.

“Đi?” Đường Xuân Minh sờ sờ đầu Nhị Mao, “Ta cũng không biết a, chuyện của bọn họ phần lớn là nghe các ngươi nói, nhưng mà dù cho Dư thúc thúc phải đi Phong thúc thúc chắc là vẫn còn ở chứ?” Mới không bao lâu hai đứa bé này đã dưỡng được cảm tình với tên to con Dư Mộ rồi,  A Lâm ở một bên nghe đượccũng lập tức nhảy xuống dưới, tay cũng nhanh chóng vơ vét đồ ăn trên bàn, ôm vào trong lồng ngực nhìn a mẫu: “A Mẫu, con muốn đến xem Dư thúc thúc, A Lâm cũng không nỡ xa Dư thúc thúc.”

“Đi thôi, đều đi theo chào tạm biệt Dư thúc thúc, phải nhớ nói cảm ơn với  Dư thúc thúc đã chăm sóc các con.” Đường Xuân Minh phất tay một cái để chính bọn hắn ra ngoài chơi, Nhị Mao cầm lấy tay A Lâm vội kéo ra ngoài, Đại Mao vội vàng đuổi theo.

Phải nói chuyện Dư Mộ là Thiên tổng, không cần nói Đường Xuân Minh, liền ngay cả Trương Tú cũng không biết, Lý Đại Sơn giữ yên lặng, người này công phu bảo mật là đệ nhất. Dưới con mắt của Đại Sơn, nếu ngay cả người ta cũng không muốn nói, hắn vẫn là không có tư cách nói chuyện của bọn họ ra ngoài, Lý gia có mấy người hắn cũng rất không ưa, cho nên liền ngay cả chính ca nhi nhà mình hắn cũng không nói.

Đường Xuân Minh tưới nước ở sau viện,  bên trong ngoại trừ rau có thể liên tục hái, cái khác  còn cần không ngừng gieo, hắn dự định đem tất cả mầm trong không gian đều gieo ra ngoài, không mất bao lâu liền có thể trưởng thành, chờ đến khi tiền trong tay dư dả một chút, hắn muốn đem bên cạnh cũng mua mở rộng diện tích, bằng không chỉ riêng một mẫu này gieo trồng cũng có hạn, nếu như họ Đằng kia nói có bao nhiêu đều có thể mua được, hắn cần gì phải lo không bán được a.

Đột nhiên cửa viện vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Hoa đang trông nhà liền kêu lên mấy tiếng, là tiếng kêu nhắc nhở chủ nhà là người quen đến, khác với tiếng kêu khi có người lạ. Đường Xuân Minh đi từ hậu viện ra, Tiểu Hoa chạy đến bên chân hắn đuôi không ngừng vung vẩy như đang tranh công, Đường Xuân Minh xoay một cái trên tay liền xuất hiện một quả anh đào to bằng trứng bồ câu, Tiểu Hoa gâu một tiếng liền nhào tới.

Tiếng gõ cửa không vang lên nữa, người bên ngoài cũng không lớn giọng như tên to con Dư Mộ, Đường Xuân Minh có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tên to con này bởi vì sắp dời đi mà thay đổi tính nết? Thấy thế nào cũng đều không giống như người sẽ như vậy a.

Khi cửa được mở ra, Đường Xuân Minh  cũng sửng sốt một chút, hắn vẫn cho là người đến là Dư Mộ, không nghĩ tới là Lý Phong, khuôn mặt nghiêm túc đứng ở trước cửa, nhìn thấy Đường Xuân Minh trong ánh mắt như có cái gì đó lóe lên.

“Ngươi… Vẫn tốt chứ?” Lý Phong thăm dò hỏi.

“A?” Đầu óc Đường Xuân Minh mơ hồ, nháy mắt tự cho là  trả lời, “A, vừa ở phía sau viện làm đất trồng rau tưới nước, nghe được âm thanh mới đi ra nên mất một đoạn thời gian.” Hết cách rồi, bụng lớn nên làm gì cũng chậm chạp, nghĩ như vậy  trên mặt Đường Xuân Minh liền lộ ra vẻ ai oán.

Lý Phong sợ hết hồn, chẳng lẽ thật sự gặp chuyện khó xử: “Không, ta không phải nói cái này, buổi chiều trong thôn có nha dịch đến vì chuyện lao dịch, không biết tình huống bên chỗ ngươi…”

Lý Phong nghiêm mặt giải thích muốn biểu đạt rõ ý tứ của mình, ánh mắt Đường Xuân Minh nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh rõ ràng lại thêm mấy phần lệ khí của Lý Phong, trong tai nghe Lý Phong giải thích, vì sao hắn có thể từ gương mặt  không có bao nhiêu cảm xúc này đọc ra được rất nhiều ý tứ nhỉ, có ngượng ngùng, có lo lắng, có ngốc nghếch, giống như còn có mấy phần… chờ mong, Đường Xuân Minh đột nhiên giật mình trong lòng, lắc lắc tiểu nhân trong lòng, khẳng định là hắn hoa mắt, khuôn mặt trước hắn này nào có vẻ mặt gì, chỉ là một tấm mặt đơ thôi.

Đường Xuân Minh vung vung tay nói: “Không có việc gì, nộp bạc xong Lý Chính liền mang theo hai nha dịch đi rồi, làm ngươi nhọc lòng rồi. Sao vậy, Dư Mộ đại ca phải đi rồi sao? Sao lại đột nhiên như vậy? Sau này hắn còn quay lại thôn Bình Sơn của chúng ta không?”

Trong lòng Lý Phong thở phào một cái, nhưng lại giống như có chút mất mát, còn có chút hoảng hốt, ca nhi này thật to gan, có thể trực tiếp đánh giá người khác như vậy, may mà hắn đánh nhau với man tử phương bắc mấy năm liền lại từng nắm binh quyền, bằng không thực sự là sẽ lộ ra vẻ khốn quẫn. Nếu như đổi lại là người bên ngoài dùng ánh mắt không chút che dấu nào đánh giá hắn như vậy, Lý Phong nhất định sẽ dùng ánh mắt giết người phóng qua, nhưng mà trước mắt hắn chỉ có thể ngây ngốc đứng yên tại chỗ không dám có bất kỳ cử động nào, chỉ lo kinh động đối phương.

Thấy đối phương nhắc đến tên Dư Mộ, Lý Phong thầm kêu may mắn tên khốn Dư Mộ này phải đi, bằng không thực sự là chướng mắt, hắn còn nhớ tình cảnh ngày ấy A Lâm bị bắt nạt Đường Xuân Minh liền mang theo chổi rễ nhà mình chạy tới, nhìn thấy Dư Mộ hai mắt đều muốn tỏa sáng, hiện giờ nhớ tới vẫn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. (*có người nào đó ăn nhầm vại giấm rồi a~*)

“Dư Mộ đi lâu như vậy sẽ khiến cho người khác để ý đến, nếu như không đến Định Châu phủ báo danh sợ là sẽ có người tìm hắn gây chuyện, vì vậy trước khi đi làm phiền ngươi nấu một bữa cơm cho chúng ta, còn sau đó, phải xem tình huống thế nào đã.” Tốt nhất không cần trở lại làm chướng mắt người khác, ít nhất là trước khi hắn đem người thu phục được thì tự động biến mất đi.

Bằng không… Hừ!

Thiên tổng đại nhân Dư Mộ bị phái đi nơi khác lại còn bị người  vô tình đánh đuổi bây giờ đang ngồi trong sân đón gió rơi lệ, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, rất giống như đang trên thảo nguyên mà bị sói dữ nhìn chằm chằm vậy, hai mắt không dấu vết nhìn bốn phía một lượt, sau đó nghi hoặc gãi đầu một cái, cái gì cũng không phát hiện, chẳng lẽ trực giác dã thú của hắn đã mất linh rồi sao?

Chẳng trách lão đại bảo hắn nhanh chóng trở về, chính là đáng tiếc đến quân doanh chỉ có thể ăn thức ăn cho heo a, Dư Mộ vừa hi vọng vừa rơi lệ, hắn cũng muốn giống như lão đại bỏ gánh không làm a.

“Không phiền toái gì, ” nhìn Lý Phong đem dã vật đã thu thập sạch sẽ xong chỉ cần cho vào nồi đưa đến trước mặt hắn, Đường Xuân Minh vừa tiếp nhận vừa nói, “Lại nói ta cũng là chiếm tiện nghi, bằng không dù cho ta muốn ăn những thứ này cũng khong có cách nào. Vẫn là giống như trước đúng không, chờ ta nấu xong liền để cho Đại Sơn nhà Trương Tú mang sang?”

“Được.” Lý Phong dừng một chút, cảm thấy không nên tiếp tục nán lại, chỉ đành xoay người bước đi, sau khi bước được một bước lại quay đầu lại nhìn Đường Xuân Minh vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dao động một chút nói, “Ngày mai ta gánh nước giúp ngươi, bên chỗ núi kia.” Dùng tay khoa khoa  phương hướng một chút, còn không chờ Đường Xuân Minh phản ứng lại liền nhanh chóng rời đi.

Đường Xuân Minh sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được ý tứ của người này, hẳn là vì cảm ơn hắn làm vài bữa cơm vì vậy ông mất cân giò bà thò chai rượu giúp hắn làm việc? Nhưng vì cái gì thân ảnh ấy hình như có chút không thể chịu được mà muốn nhanh chóng rời đi còn suýt chút nữa  là dùng cả tay cả chân vậy?

Nhìn nhầm đi, Đường Xuân Minh âm thầm lắc đầu cầm lấy một đống đồ rồi đóng cửa lại, trước đây hắn không nói được mấy câu với Lý Phong, đều là nghe Đại Mao Nhị Mao nói Phong thúc thúc thật nghiêm khắc, nhưng mà A Lâm lại nói Phong thúc thúc rất tốt, bởi vậy trong đầu Đường Xuân Minh hiện lên một người vô cùng nghiêm khắc,  hình tượng như là huấn luyện viên, nhưng cũng rất bảo vệ kẻ yếu, nhưng mà hôm nay  tiếp xúc lại phát hiện là người rất có ý tứ.

Nghĩ gì thế, dù có ý tứ đi nữa hắn cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của người ta chảy nước miếng thôi, đừng nói hắn hiện tại không có tâm tư này, chỉ nhắc đến quan niệm của nơi này, hán tử chưa kết hôn sao có thể để mắt tới một ca nhi thủ tiết tang phu lại mang theo con cái, không phải là hắn tự làm thấp bản thân, mà là không muốn làm chút chuyện quá khác với con người cùng hoàn cản nơi này, vẫn là thuận theo đại lưu thì tốt hơn.

Nhìn dã vật trong tay, Đường Xuân Minh chảy nước miếng lần thứ hai, hắn đặc biệt nhớ thịt thỏ cay xào săn, còn có gà cay thì làm sao bây giờ? Nhưng mà hiện thực rất tàn khốc, hắn lúc tìm tất cả ký ức trong đầu cũng không phát hiện được thời đại này có vết tích tồn tại của cây ớt, như vậy hắn cũng không thể lấy ớt từ không gian ra, có bao nhiêu mỹ thực đang vẫy tay tạm biệt với hắn a, hai con mắt Đường Xuân Minh đều muốn đỏ lên.

Không được! Đường Xuân Minh nắm tay, nhất định phải nghĩ một biện pháp để cây ớt đi vào trong lòng của vạn ngàn mỹ thực đại chúng!

Bữa tối này xem như là bữa tiễn đưa Dư Mộ, Đường Xuân Minh đương nhiên làm cực kỳ phong phú, dã vật Lý Phong đưa tới  hắn đều làm toàn bộ không lưu lại chút nào, xào, kho, hầm, rán, lại phối hợp với từng loại rau dưa hái từ hậu viện mình, bày đây một bàn, khiến người ta nhìn đều phải chảy nước dãi, Dư Mộ ăn đến miệng đầy dầu mỡ đồng thời lần thứ hai hối hận vì quyết định rời đi của mình, hắn liền trực tiếp hỏi Lý Phong lão đại có thể lưu lại thêm một quãng thời gian được hay không a, sắc mặt Lý Phong liền không tốt trực tiếp đạp hắn một cái ngã xuống đất.

Khí trời trở nên ấm áp, thời gian ban ngày cũng được kéo dài thêm, thôn dân cổ đại không có trò giải trí vào ban đêm, thông thường đều là ăn cơm trước khi trời tốt, đến khi trời đen kịt hầu hết đều chui vào ổ chăn nằm ngủ.

Hôm nay tuy rằng có nha dịch lại đây phá hỏng hưng phấn của mọi người khiến cho trên mặt hầu hết mọi người đều mang theo vẻ mặt sầu khổ, mắt thấy trời đã dần dần tối, không ít nhà mới bắt đầu bận rộn làm cơm tối, cũng không cam lòng thắp đèn, không nỡ để hán tử nhà mình đi chịu khổ thì đương nhiên sau này phải tiết kiệm hơn, đốt đèn cũng tốn dầu, dù thế nào cũng phải thắt lưng buộc bụng tiết kiệm chút tiền a.

Không ít người nói đến lao dịch mà biến sắc, bởi vì dù cho chỉ có một tháng đi lính, nhưng mà đều là làm những công việc mệt nhọc nhất, hơn nữa lại không được ăn ngon ngủ yên, trong thôn hàng năm đều có người đi ra làm, qua một tháng trở về người liền gầy đi một vòng, dù cho là hán tử khỏe mạnh cũng không chịu nổi dằn vặt như vậy.

Ngay cả Trương Tú lại đây trên mặt cũng mang theo vẻ buồn phiền, hắn cũng không nỡ để Đại Sơn đi chịu khổ, cho nên hôm nay nhà hắn cũng nộp bạc, nhìn thấy một bàn món ăn mới cao hứng một chút, lại nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Đại Mao cùng Nhị Mao, trên mặt mới lộ ra nụ cười, dù thế nào thì người một nhà được ở cùng nhau và vui vẻ mới là tốt nhất.

“Đừng nghĩ nhiều như thế, ” Đường Xuân Minh vừa gắp thịt cho A Lâm vừa an ửi Trương Tú, “Nếu như trong tay không có nhiều tiền, chỗ ta còn có một chút, trước tiên ngươi cầm dùng trước đi, ta còn không tin được ngươi sao? Hơn nữa tạm thời ta cũng không cần dùng nhiều tiền. Không bằng như vậy đi, ngươi cùng Mạc ca nhi trồng rau trong sân nhà mình rồi mang đến Cẩm Ký bán đi, cũng làm cho bọn họ định giá rồi thu, bên ta sẽ cung cấp hạt giống cùng cách làm cho các ngươi, ngươi cũng đừng nói gì, ngươi xem nhà ta, ngay cả lấy nước gánh củi cũng đều là Đại Sơn làm, nếu như không có nhà ngươi thì ta thực sự không thể sống qua được những tháng ngày này, nhất là khi trời lạnh thì thực sự không thể nào sống nổi.”

Đây là lời nói thật, thời điểm trời lạnh mỗi ngày giường sưởi đều cần phải dùng củi đốt một chút cũng không thể giảm lược được, hiện tại tuy rằng dùng ít củi, nhưng mà trời ấm lượng dùng nước lại tăng lên, trước khi tự đào giếng ở nhà mình hắn vẫn cần phải nhờ Đại Sơn gánh nước giúp, trải qua thời gian dài như vậy Đường Xuân Minh cũng không khách khí với bọn họ nhắc đến chuyện tiền nong nữa, chỉ là nghĩ một chút biện pháp giúp bọn họ ở những phương diện khác, ai cũng không thể một mực cho đi a. Tuy rằng nói rằng ca nhi phải tính toán mọi chuyện trong nhà, có lúc tính toán quá rõ ràng sẽ tổn thương tình cảm, đương nhiên cũng phải nhìn từng người, giống như nhà Trương Tú, tuy rằng Đường Xuân Minh trợ giúp không ít ở phương diện Đại Mao Nhị Mao học chữ, nhưng mà Trương Tú cùng Đại Sơn cũng không đem những cái này coi là chuyện đương nhiên, nếu như thật sự là như vậy Đường Xuân Minh đã dần dần làm lạnh quan hệ giữa hai nhà.

“Nhưng là, cái này có được không vậy?” Trương Tú có chút động lòng cũng có chút lo lắng, “Sẽ không làm hỏng chuyện làm ăn của ngươi đúng không, ta cũng không thể làm chuyện như vậy.”

Đường Xuân Minh bật cười một cái nói: “Ta cũng không phải muốn bắt Cẩm Ký phải mua rau dưa của các ngươi giống như giá của ta, ý của ta, có hạt giống ta cung cấp cùng cách chăm sóc, mấy loại rau dưa kia tuy rằng không thể so được với chỗ ta nhưng mà tốt hơn so với những chỗ khác, ngược lại đến lúc đó để người Cẩm Ký đến xem một chút, để chính bọn hắn quyết định có muốn hay không, lấy giá cả bao nhiêu để thu mua, không muốn lại mang lên trấn trên cũng bán được giá cả cao hơn so với những loại rau thông thường, cũng có thể trợ cấp cho gia đình được một chút.”

Đường Xuân Minh không nghĩ đến đạo lý một mình làm giàu, người đã giúp hắn hắn liền tình nguyện đưa tay giúp đỡ, như vậy dù cho sau này có chuyện gì thì những nhà này cũng có thể đứng bên phía hắn, không đến nỗi một mình hắn cô đơn mặc người ta bắt nạt, nếu như thật sự chỉ lo mỗi bản thân mình sống tốt qua ngày, vậy những người ngày xưa từng giúp hắn qua thời gian dài cũng sẽ dần dần lạnh tâm.

Dù nói thế nào, hiện nay Đường Xuân Minh không nghĩ đến chuyện rời khỏi thôn Bình Sơn đi những nơi khác, sau này con trai của hắn cũng cắm rễ sinh hoạt ở đây, cũng không thể làm hỏng quan hệ với người trong thôn. Đương nhiên Đường Xuân Minh cũng có giới hạn của bản thân, nếu như thực sự quá đáng thì chuyển sang nơi khác cũng không phải là chuyện không thể.

“Chuyện này…” Trương Tú động tâm  nghiêm túc suy tính, trong chốc lát có quyết định, “Được rồi, ta liền dính ánh sáng của Minh ca nhi, nhưng mà phải nói trước, những hạt giống của ngươi ta cùng Mạc ca nhi đều phải bỏ tiền ra mua, ngươi cũng không thể cho không, bằng không những gia đình khác cũng tới cửa đòi ngươi thì biết làm thế nào? Cho hay là không cho? Sau này chẳng lẽ cũng phải giúp bọn họ tìm nguồn tiêu thụ? Không thể để lâu dài như vậy được, từ từ rồi cũng sẽ trở thành nhà Triệu lão ma kia, ngươi cũng không thể lại trở thành Triệu Đại Hổ thứ hai.”

Đường Xuân Minh cũng nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ: “Được rồi, nhưng mà các ngươi đều là người nhà ta, ý tứ  là được, phải phân rõ giới hạn với những người ngoài kia, ta cũng không phải là người ai cũng đều dễ nói chuyện.”

“Phi! Cái gì mà nhà ta với người ngoài, mồm miệng không có kiêng kị gì cả.” Gương mặt xinh đẹp của Trương Tú đỏ lên, nhà ta chính là quan hệ của hai người trong lúc đó a.

“Ha ha…” Đường Xuân Minh thấy bộ dáng kia của Trương Tú thú vị cực kì, nhân cơ hội duỗi tay heo ra sờ soạng mặt Trương Tú một cái, ha ha mừng lớn.

Đại Mao lớn tuổi chút hiểu được một chút chuyện giữa người lớn với nhau, tình cảnh này khiến hắn cả kinh, thịt  trong miệng  đều rơi xuống  trên bàn, tim gan run rẩy, A Mẫu hắn… Bị Minh a sao… Đùa giỡn?! Vậy cha phải làm sao bây giờ?

“Ta sợ ngươi rồi, nhanh nhanh ra hiếu tìm một hán tử đi, đỡ phải cả ngày dằn vặt ta!” Trương Tú đỏ mặt mắng, đều do Minh ca nhi quá đẹp.

Đang lúc này, Tiểu Hoa đang vui sướng gặm xương dưới bàn đột nhiên hướng về phía bên ngoài kêu lên, Đường Xuân Minh cùng Trương Tú cũng không náo loạn, đặt đũa xuống nghe động tĩnh bên ngoài, bên ngoài giống như có tiếng ồn ào, đây là nhà ai đang gây chuyện a.

Hết chương 31.