Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 24:  động dung




Lúc này, trời còn chưa sáng hẳn, ngay cả người hầu cũng lười biếng dậy chứ đừng nói gì đến các chủ nhân quý tộc vẫn còn say trong mộng đẹp. Tuy nhiên, khi vừa đẩy cửa ra, Iallophil đã nghe thấy động tĩnh từ bên trong truyền đến, là âm thanh xé gió phát ra khi vung binh khí.

Đối phương hiển nhiên biết bọn họ tự tiện xông vào, tiếng xé gió phút chốc không còn, nhưng bọn họ có thể cảm thụ được hơi thở lạnh lùng đến từ trực diện.

Cánh cửa được mở ra, tất cả mọi thứ trong viện đều dễ dàng rơi vào đáy mắt.

Dù sao đây là Red Creek công tước gia, một thiên viện bị bỏ phế cũng vô cùng rộng rãi. Trong viện có một bãi cỏ lớn xanh mượt, một miệng giếng ngay trước phòng, trừ bỏ một gian phòng còn nguyên vẹn, mấy gian khác đều bị tổn hại, thiếu mái ngói, thiếu ván cửa vẫn còn đỡ, có gian bị hư hao đến mức cả cái cột nhà cũng mất. Mấy thứ này ở nơi nào? Tất cả đều ở trong sân.

Nhìn bài trí trên mảnh đất trống trong tiểu viện là có thể biết mấy thứ kia đã đi đâu, mặt cỏ xanh mượt nhìn qua đáng lẽ phải thấy khoan khoái, thế nhưng cảnh tượng trên đó thật sự là quá mức lộn xộn. Vài khối trọc địa mấp mô giữa cỏ xanh, xung quanh rải rác cọc hoa mai (chú thích xem lại chương 12~), tấm gạch, ván gỗ, dây thừng, phương tiện huấn luyện thô sơ, góc tường là vũ khí do Brent đưa tặng.

Nhìn đến đó, bốn người Iallophil nhận lấy thật sâu đả kích, so với hoàn cảnh huấn luyện của họ, nơi này quá mức đơn sơ, thế nhưng, trong hoàn cảnh như vậy, người kia chỉ dựa vào chính mình, từng bước một tiêu sái tiến về phía trước. Hết thảy tâm tình không cam lòng cùng phẫn nộ lúc trước đều biến mất, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác xấu hổ.

Fei cầm thanh Liệp Sát Giả, đề phòng nhìn đám người Iallophil vừa bước vào, sau khi nhìn rõ người tới là ai liền thu hồi tầm mắt. [Thương thế hồi phục thật mau.] Hắn cũng chỉ nghĩ một chút như vậy, không bận tâm hỏi bọn họ vì sao lại ở trong này. Xoay người, đem Liệp Sát Giả cắm lại vào vỏ, sau đó rút ra thật nhanh.

Ánh đao chợt lóe, thanh âm xé gió nhẹ mà rõ ràng. Trong nháy mắt ấy, chỉ một động tác đơn giản lại mang vẻ đẹp huyến lệ (rực rỡ) đến tận cùng.

Đao lần nữa bị thả vào vỏ, rồi lại bị rút ra, cảnh tượng huyến lệ vừa rồi lại xuất hiện, cứ như vậy lặp lại, một lần rồi lại một lần, không khỏi khiến những người đứng xem sinh ra mệt mỏi, chán ghét. Người nọ vẫn như không hề thấy phiền chán, cứ thế lặp lại không ngừng nghỉ, động tác vững vàng không có lấy một tia xao động.

Trời còn chưa sáng, y phục của hắn đã hơi ẩm ướt, từ điểm này có thể thấy, trong khi bọn họ hiếm lúc dậy sớm như hôm nay, hắn đã tỉnh từ trước khi bọn họ đến rất lâu. Có phải hay không mỗi ngày hắn đều làm như vậy, không, đáp án dĩ nhiên là khẳng định.

Sự xấu hổ bao trùm bốn người ngày càng tăng. Vào giờ này, ngay cả Garvin luôn tự nhận là mình cố gắng, bình thường cũng còn nằm trong chăn ấm áp, hưởng thụ giấc ngủ ngọt ngào, mà người này, đã bắt đầu một ngày rèn luyện.

Bọn họ liền đứng một bên, không để ý đến loại luyện tập này có bao nhiêu buồn tẻ, cứ như vậy im lặng nhìn Fei. Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, thế nhưng người nọ đã đi trước bọn họ rất xa, thậm chí thân ảnh nhỏ bé kia, mỗi một lần vung đao, trong mắt bọn họ lại vô cùng cao lớn.

Bao nhiêu lần, không có ai đếm, nhưng Fei có bản ghi chép của trí não, quỹ tích và độ mạnh yếu của mỗi lần rút đao đều được ghi lại rõ ràng.

Fei thu Liệp Sát Giả vào vỏ đao, không tiếp tục động tác lúc nãy nữa.

Có người đang đến. Iallophil bọn họ xoay người lại thì nhìn thấy một nam tử cao to cường tráng, thật thà chất phác bưng một cái khay đựng thức ăn đi tới.

Nam tử nhìn thấy đại môn (cổng hay cửa chính) rộng mở, không khỏi suy nghĩ một chút, đưa cơm nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cánh cửa này mở ra. Nam tử nhớ rõ quản gia phân phó, không hỏi nhiều cũng không nhìn nhiều, cúi đầu, đặt khay thức ăn trên tay xuống rồi rời đi.

Fei cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử đưa cơm cho mình suốt mấy năm qua. Nói thật, hắn đối với người đưa cơm này rất hài lòng, bởi vì y chưa bao giờ đến trễ, mỗi lần đều thật đúng giờ. Sau khi nam tử đặt khay ăn xuống, Fei cũng bước đến lấy bữa sáng của mình.

Đám người Iallophil đứng ở cửa liền cúi đầu nhìn xem thức ăn bên trong, hai khối bánh mì, một quả táo, một chén nùng súp, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác. Không giống với những gì mà bọn họ vẫn thường ăn, chén súp đưa đến cho Fei đã nguội lạnh, không có đến một tia nhiệt lượng dư thừa, bánh mì cũng không xốp, có nơi bị nướng cháy đen sẫm, thoạt nhìn thật cứng, cuối cùng là một quả táo khô ngượng ngùng nằm ở trên khay.

Fei thong dong bước qua trước mặt bọn họ, bưng bữa sáng lên, rồi quay trở về, đến nơi có cắm các cọc gỗ, đem khay thức ăn đặt trên một cái cọc, bản thân thì nhảy lên, dang rộng hai chân, mỗi chân gác lên một cọc gỗ, sau đó cầm lấy một cái bánh mì đã cứng lạnh, lẳng lặng bắt đầu ăn.

Iallophil nhớ đến, lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm, khi đó Fei cũng dùng tay cầm lấy thức ăn.

Bọn họ đều đã từng dùng cơm cùng Fei. Mỗi lúc ăn thứ gì, hắn đều nhấm nuốt thật cẩn thận, hiện tại cũng như vậy, chậm rãi nhai nuốt khối bánh mì vừa lạnh vừa cứng kia, trên mặt bình thản đến cực điểm, không khác gì lúc ăn những thức ăn tinh mỹ cùng bọn họ.

Điều này khiến trong lòng bọn họ có chút xót xa. Hắn ăn những thứ này sao? Vẫn luôn như vậy sao? Vì cái gì hắn còn có thể bình thản như thế? Vì cái gì ánh mắt hắn vẫn trầm tĩnh đến vậy? Bữa sáng của hắn so với những món hắn ăn cùng bọn họ cách biệt một trời một vực, tại sao hắn còn có thể cho những thứ này vào miệng? Lúc này hồi tưởng lại, lúc ăn cơm cùng bọn họ, ánh mắt Fei không có nửa điểm thèm muốn, vì cái gì vẫn có thể bình thản như vậy?

Giờ phút này, từ động tác cẩn thận thưởng thức của Fei, bọn họ như cảm thấy được sự quý trọng, một sự quý trọng làm bọn họ chua xót.

Bốn người Iallophil đều chưa ăn sáng, nhưng bọn họ không thấy đói, cũng không muốn ăn, cứ như vậy nhìn Fei vừa luyện tập vừa tinh tế nhấm nháp thức ăn.

Ăn xong bữa sáng, Fei nhảy xuống cọc gỗ, lại bưng khay ăn đi ngang qua bốn người Iallophil, đặt ở cửa, sau đó quay về bãi đất trống.

Từ trong góc lôi ra mấy cái gói vừa to vừa nặng, hai cái nhỏ treo trên cánh tay, hai cái lớn hơn thì buộc lên đùi, cái lớn nhất vác trên lưng, sau đó Fei bắt đầu đi bộ vòng quanh tiểu viện. Đi được khoảng hai vòng, hắn bắt đầu chạy, ban đầu tốc độ còn chậm rãi, sau từ từ nhanh dần lên, đến tột cùng là chạy mấy vòng, Iallophil bọn họ không có đi đếm. Sau khi chạy xong, Fei đi từng bước ngắn về lại bãi đất trống ban đầu.

Những gói to này để lại dấu vết trầm trọng trên mặt đất, chính là nguyên nhân tạo thành những cái hố cũng như mặt cỏ bị san bằng.

Hơi thở của Fei có phần gấp gáp, hắn ngừng lại một chút, sau đó đi đến cạnh một cái bao cát, không tháo bỏ phụ trọng (thứ dùng để tăng trọng lượng trên người, ở đây là mấy cái bao Fei đeo), cũng không mang găng tay bảo vệ, cứ như vậy đấm vào bao cát, còn chân vẫn không ngừng chuyển động.

Bốn người Iallophil đứng một bên nhìn, nhìn khớp xương lành lặn từ từ tấy đỏ, nứt ra, từng giọt huyết châu rơi trên mặt đất, lớp thịt bao bên ngoài bị phá, cả khớp xương đều lộ ra. Không đành lòng nhìn tiếp, ngay lúc bọn họ định nói lời khuyên can, Fei tạm dừng loại hành vi như hành hạ bản thân này, sau đó, bọn họ nhìn thấy thánh khiết quang mang ngưng tụ, khớp xương được chữa lành, Fei lại tiếp tục.

Tất cả lời định nói bị ngăn ở cổ họng, cái gì cũng nói không nên lời. Luyện xong tay, lại luyện chân, Fei dùng chân vẫn còn mang phụ trọng, một lần lại một lần đá vào bao cát. Dù cách một lớp quần áo, bọn họ cũng có thể tưởng tượng được chân Fei đã sưng đỏ thành bộ dáng gì. Quang hệ ma pháp được phát động, hết thảy đều không còn dấu vết.

Chính là vẫn còn chưa xong, Fei lại cầm lấy binh khí đặt trong góc, giống hệt trước đó, liên tục làm những động tác trụ cột buồn tẻ.

Đến giữa trưa, Iallophil bọn họ lại cảm giác được có người tiếp cận. Vẫn là nam tử cao lớn, thật thà, chất phác kia, hắn đem thức ăn đặt ở cửa, lấy đi cái khay lúc sáng.

“Không cần ăn.” Rốt cuộc, thời điểm Fei cầm lên thức ăn, Garvin thốt lên, trên gương mặt có sự bi thương cùng không đành lòng. Người nọ là ca ca của mình, nói cho đúng ra, hắn mới là trưởng tử của Red Creek gia tộc, là người thừa kế chính thức, thế nhưng hắn lại ở trong tiểu viện hẻo lánh này, ăn uống giống như một bần dân, không người quan tâm, mà chính mình thì sao? Là tình cảm huynh đệ nổi lên hay vì thiên tài trầm lặng này mà bất bình, Garvin không biết.

Fei đưa mắt nhìn Garvin, Iallophil đứng ở một bên nhìn thấu hàm nghĩa trong ánh mắt ấy, [Không ăn cái này ăn cái gì?]

Iallophil ngăn lại Garvin đang muốn tiếp tục nói, để Fei quay lại bãi đất trống.

Garvin lấy ánh mắt hỏi Iallophil tại sao phải ngăn hắn. Iallophil nhẹ nhàng nói, “Chúng ta không có tư cách.”

Garvin trầm mặc, Brent và Donald trong mắt đều mang một tia phức tạp. Đúng vậy a, bọn họ có tư cách gì thương hại người này, đồng tình người này, có tư cách gì quấy rầy cuộc sống của hắn.

Đói bụng, thế nhưng bọn họ không muốn ăn. Có người hầu đi tới nơi này, bởi vì thấy các vị thiếu gia chậm chạp chưa đến dùng cơm, Iallophil để cho Garvin giải quyết chuyện này, ý tứ rất rõ ràng, bọn họ không có tâm tư ăn cơm. Garvin cũng đem một bụng lửa giận phát tiết ở đám người hầu, bảo bọn hắn cút, không được qua đây.

Trong tiểu viện, Fei không quan tâm hết thảy những gì xảy ra xung quanh, bắt đầu luyện tập buổi chiều. Từ không cần vận động kịch liệt – tập trung bình tấn, đến việc đi vào khu vực bẫy rập do chính mình tạo ra, mang theo phụ trọng tránh né công kích xung quanh, rồi lại một lần nữa luyện tập những động tác trụ cột buồn tẻ, sau đó ăn cơm chiều rồi lại tập luyện, tựa như không biết mệt mỏi là gì.

Dưới ánh trăng, mồ hôi chảy khắp mặt, tiếng thở dốc kịch liệt vang vọng trong tiểu viện tĩnh lặng, Fei rốt cục cũng dừng tập luyện, trở lại trong phòng, lấy ra khăn mặt và quần áo, đi đến miệng giếng, kéo một thùng nước lạnh như băng lên, dội xuống.

Iallophil bọn họ lại nghĩ đến, có phải vào mùa đông lạnh lẽo, người này cũng là như thế hay không? Một thùng nước này lạnh đến mức nào, bọn họ sao lại không thấy, thân thể kia nhẹ run rẩy theo bản năng.

Lại kéo lên một thùng khác, Fei trút bỏ quần áo, ngay tại trước mặt bốn người, không chút ngượng ngùng, tinh tế dùng khăn chà lau thân thể chính mình.

Hiện tại, Brent, Donald cùng Garvin không hề biết, Iallophil trong tương lai sẽ vì giờ phút này mà ghi hận, triển khai hành vi trả thù vì những gì bọn họ đã thấy, mà bọn họ, cũng chỉ có thể cười khổ nhận mệnh. Bọn họ rộng lượng, không muốn cùng người ghen tị thành cuồng so đo.

Iallophil cũng không nghĩ đến, tương lai, hắn sẽ vì một màn này mà nghiến răng nghiến lợi với ba hảo hữu của mình. Ai bảo bọn họ thấy được thân thể xích lõa của Fei, mặc dù chỉ là bóng dáng, nhưng cũng đủ làm hắn tức đến nghiến răng, hận không thể trở về thời điểm này mà đá bọn họ ra ngoài.

—————————————————–

“Ngày hôm nay, ta giống như thường ngày, đi đưa cơm cho Fei thiếu gia. Ta thật giật mình khi thấy cửa mở, nhưng là ta cũng nhớ rõ lời nói của quản gia, vì bảo trụ công việc này, ta cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nhìn. Sau khi đưa cơm xong, ta từ miệng những người khác mới biết, nguyên lai là Garvin thiếu gia, còn có, một vị vương tử, một thiên tài trong truyền thuyết – Theoromon thiếu gia, một vị có vô số gia tài – Lukes thiếu gia đến tìm Fei thiếu gia. Những người tôn quý này nghĩ gì ta không hiểu, chính là ta biết, những đại nhân vật như thế không phải người ta có thể trêu chọc, cho nên, ta cúi đầu đưa xong cơm liền đi. Đến cuối ngày, ta vẫn thấy ta thật thông minh, bởi vì cách làm của ta sẽ không chọc giận các vị thiếu gia. Thật đáng tiếc, vì ta vẫn cúi đầu nên không thấy được bộ dáng của các vị thiếu gia, bằng không, về sau có thể mang ra mà khoe rồi.”

———- Trích từ bộ sách Lịch sử của Uy Á đại lục [Biên tập “Nhật ký của Hank”]