Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 569: Những thành tích đó khiến người ta rớt quai hàm 02




Trong kho hàng những dụng cụ thủy tinh trơn bóng, bồn chậu, bình lọ, chén cốc, bể cá,...... Đủ loại kiểu dáng, rực rỡ đủ loại.

Có hàng mỹ nghệ có giá trị sang trọng quý giá, có dụng cụ phục vụ trong cuộc sống, còn có to nhỏ đủ các loại hình dạng bình nước hoa tinh xảo làm cho người ta kinh ngạc......

Hoàng Phủ Cẩn cầm lên một cái chai nhỏ dài có tạo hình mang phong cách cổ xưa, hoa văn tinh xảo, bởi vì ánh sáng chiết xạ lại có hiệu quả thị giác thần kỳ.

Tô Mạt nhìn hắn hiếu kì như là bà Lưu đi vào đại quan viên ( một tình tiết trong truyện Hồng Lâu Mộng), thần sắc kinh ngạc muốn che giấu cũng che giấu không được, không kiềm được sự vui vẻ.

Nàng lại đi mật thất quan sát dặn dò mấy món đồ rất đặc biệt, rất hợp tâm ý của bản thân, liền sai người ta khóa lại, tìm cơ hội lặng lẽ vận chuyển tới Hương lâu, để Hình chưởng quầy cùng nhị ca giữ gìn chúng, về sau tất trọng dụng tới.

Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng thần thần bí bí, nhịn không được hỏi:“Nàng giấu cái gì?”

Thế nhưng không cho hắn xem.

Tô Mạt nở nụ cười rất xinh đẹp,“Là thứ tốt, sẽ có một ngày có thể giúp ngươi a.”

Nàng để Hoàng Phủ Cẩn tự mình tùy tiện xem khắp nơi, nàng đi theo các sư phụ thương lượng kỹ thuật mới.

Nàng vốn cảm thấy bọn họ khả năng phải cần tới cơ hồ năm sáu năm mới có thể thí nghiệm ra loại thủy tinh có chất lượng như nàng yêu cầu, không nghĩ tới không đến ba năm đã thành công.

Như vậy nàng có thể để cho bọn họ làm chuyện khác rồi.

Hai năm này, nàng sai các trưởng thôn trang đi chung quanh hỏi thăm, tìm các người thợ có tay nghề cao trong dân gian như luyện gốm sứ, vẽ gốm sứ, cùng với điêu khắc …tất cả đều nghĩ hết cách phair mời bằng được về.

Khiến bọn họ thực tâm kiên định muốn ở nơi này.

Hoàng Phủ Cẩn đi vào phòng làm việc thợ thủ công, đó là phòng kỹ thuật mà Tô Mạt chuẩn bị cho bọn họ, nàng đang kích động cùng các bậc sư phụ mái tóc hoa râm kia thảo luận cái gì đó.

Hoàng Phủ Cẩn đi qua nhìn, thấy nàng đang ở vẽ một mảnh gương nhỏ, vừa là thấu kính lõm vừa là thấu kính lồi.

Hắn cảm thấy rất là mới mẻ kì lạ, hơn nữa thời điểm nàng đang giảng giải mấy thứ này, hai mắt sáng trong suốt, quả thực như là bảo thạch phát ra tia sáng kỳ dị, làm cho người ta không di khỏi tầm mắt được.

Hắn thấy nàng cầm lên cái muôi, vị trí bên trong chính là kính chìm, vị trí bên ngoài chính là kính lồi.

Lại cầm lấy quả thủy tinh cầu cùng hạt trân châu như giọt nước lên làm ví dụ, sau đó vài vị sư phụ kia hô to lên thần kỳ!

Tuy rằng không có súng bắn tỉa, nhưng tác dụng của ống kính ngắm chuẩn có rất nhiều, nàng cũng không muốn bỏ qua!

Hoàng Phủ Cẩn nghe nàng giảng giải cái gì kính mắt, lại nhịn không được, hỏi:“Kính mắt là cái gì?”