Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 49




Chu Mộ Phỉ:“!”

Chu Mộ Phỉ lộ vẻ khiếp sợ, thấy vết nứt hình như có xu hướng lan tràn ra khắp vỏ, thì cứng họng: “Không thể nào, sao lại có vết nứt như thế? A a a nó sẽ không bị ta làm hư chứ, ai tới nói cho ta biết nên làm sao đây làm sao đây, giờ đi lấy bùn trét lên dán lại còn kịp không….”

Trong lúc y đang lẩm bẩm loạn xạ, thì vết nứt trên vỏ trứng lại đang dần dần kéo dài ra theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, hơn nữa từ một vết biến thành hai vết, ba vết…. Rất nhanh sau đó vết nứt đã phủ khắp vỏ trứng.

Cuối cùng, trong lúc Chu Mộ Phỉ đang trợn mắt há hốc mồm, thì vỏ trứng điêu rầm một tiếng, nát bấy.

Chu Mộ Phỉ lập tức trưng ra vẻ mặt cực kỳ thảm thiết, nhắm mắt lại.

Sau đó, y nghe thấy giọng nói hưng phấn lẫn kinh hỉ của Độc Cô Lưu Vân vang lên: “Mộ Phỉ mau nhìn, đây là cái gì này.”

Chu Mộ Phỉ nghe thế liền mở mắt ra, thấy trong lòng bàn tay của Độc Cô Lưu Vân, có một con vật nhỏ màu nâu nhạt đang lẳng lặng ngồi ở đó.

Con vật nhỏ kia nhắm mắt, lông toàn thân vẫn còn hơi ướt, thân mình nhỏ nhắn đáng thương đang run rẩy, hiển nhiên là vẫn còn sống.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Mộ Phỉ và Độc Cô Lưu Vân, vật nhỏ kia chậm rãi mở mắt ra, đưa đôi con ngươi tròn tròn đen đen tò mò nhìn mọi vật xung quanh.

Chu Mộ Phỉ vừa mừng vừa sợ, nói: “Nó chui ra giờ có hơi sớm quá hay không, có sống được không?”

Độc Cô Lưu Vân lắc đầu, hắn cũng không biết.

Nhưng nếu điêu con đã chọc vỏ ra ngoài rồi thì đành phải nuôi thử xem, hy vọng là không có vấn đề gì.

“Chiếp chiếp…” Tiểu Điêu Nhi căng cổ lên, yếu ớt kêu lên hai tiếng.

Chu Mộ Phỉ ghé sát vào chút nữa, cực kỳ tò mò mà nhìn cái cục lông nhỏ xíu này, nhớ lại hình như lúc mình mới nở cũng nhỏ xíu như vậy thôi ha?….. Ây dô, chỉ lớn hơn lòng bàn tay có xíu như thế mà lớn lên lại có hình thể lớn như ác điểu, tạo hóa thật sự là thần kỳ mà.

Độc Cô Lưu Vân cũng nhìn cục lông nhỏ trong tay mà không chớp mắt lấy một cái, cảm giác cứ như lại được thấy Chu Mộ Phỉ vừa mới nở bảy tám năm trước vậy.

Cho đến giờ, hắn vẫn cảm thấy cục lông nhỏ rất manh rất khả ái, vì thế cẩn thận dùng tay vuốt ve bộ lông xù của nó.

Giây tiếp theo, cục lông nhỏ đã tặng ngay một cục phân chim đen đen tròn tròn ngay trên tay hắn.

Độc Cô Lưu Vân:“……”

Chu Mộ Phỉ nhịn không được phải phụt cười ra tiếng, sau đó ôm bụng ngã xuống đất cười ha hả.

Độc Cô Lưu Vân cau mày vội vàng đặt cục lông nhỏ lên giường, sau đó đi rửa tay.

Chu Mộ Phỉ cười xong thì đứng dậy, lấy chút quần áo cũ đặt lên chỗ bãi đá, lót lót rồi uốn vòng lại thành cái ổ nhỏ cho chim con, sau đó cẩn thật nâng Tiểu Điêu Nhi lên bỏ vào ổ.

Tiểu điêu còn chưa biến bản thân gặp phải rắc rối, cứ đưa đôi mắt đen cực kỳ vô tội mà nhìn y.

Chu Mộ Phỉ nhất thời mềm lòng đến mức muốn chảy ra nước. Lúc trước y còn vụng trộm khinh thường Độc Cô Lưu Vân kiếm thần tương lai là cái tên mao khống*, giờ mới phát hiện hóa ra mình cũng có tiềm chất mao khống a.

*mao khống: mắc bệnh thích cái gì đó có lông xù.

Một lát sau, Độc Cô Lưu Vân rửa tay xong trở về, nói với Chu Mộ Phỉ: “Trời sắp sáng rồi, không bằng để ta chăm sóc cho cục lông nhỏ, ngươi ra ngoài săn thú sẵn tiện vận động luôn nhé?” Hắn biết Chu Mộ Phỉ rất hiếu động, lần này đã phải ở lì trong sơn động suốt mấy ngày, phỏng chừng đã buồn bực đến muốn lên mốc luôn rồi, cho nên mới quan tâm mà ra lời đề nghị này.

Chu Mộ Phỉ vừa nghe đã gãi đúng được chỗ ngứa, liền gật đầu nói: “Được.”

Dù sao từ lúc y nở ra cho tới bây giờ đều là do Độc Cô Lưu Vân nuôi y, đã có kinh nghiệm nuôi điêu phong phú như thế, vậy thì cứ ném cho hắn chăm sóc là được rồi, bản thân cũng nên đi hít thở không khí trong lành thôi.

Chu Mộ Phỉ ra khỏi sơn động, biến thành đại điêu, sau đó bay tới chỗ của con đại điêu đã chết vài ngày trước.

Vào trong rừng rậm, Chu Mộ Phỉ dựa vào trung tâm phạm vi cuộc chiến điêu xà lúc trước cẩn thận tìm một vòng xung quanh, cuối cùng may mắn tìm thấy vài con rắn độc giống y như mấy con ngày trước trên một nhánh cây đại thụ. Hiện giờ con rắn kia vẫn còn đang quấn lấy nhánh cây mà ngủ ngon lành.

Chu Mộ Phỉ quyết không để mất, lập tức lao xuống, đôi móng vuốt sắc bén mạnh mẽ chộp thẳng lên người rắn độc.

Rắn độc bị thanh âm bay lượn của loài chim làm cho bừng tỉnh, vội vàng mở mắt phản kháng lại, đáng tiếc nó đã mất đi tiên cơ, qua vài hiệp đấu liền bị Chu Mộ Phỉ chọt cho mù mắt, còn bị móng vuốt của y đâm vào thất thốn.

Chu Mộ Phỉ quắp chiến lợi phẩm bay ra khỏi rừng rậm, vừa tới sơn động thì gặp được một con hoẵng xui xẻo, thuận tay tha luôn về nhà, mấy ngày sau không cần phải lo cái ăn nữa.

Chu Mộ Phỉ kéo con hoẵng vào trong sơn động, sau đó ném rắn độc lên người con hoẵng, đến bên giường biến thành người, tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, vỗ vỗ hai tay, nói: “Nhiệm vụ hoàn thành, giờ ngươi có thể đi làm bữa sáng rồi. Canh rắn nhớ hầm nát một chút, để Tiểu Điêu Nhi dễ tiêu hóa.”

Độc Cô Lưu Vân thấy y kéo con hoẵng trở về, đầu tiên là lộ vẻ tán thưởng, đợi đến khi y lại ném rắn độc ra, rõ ràng là cùng loại với con rắn độc mấy ngày trước, thì lại khẽ biến sắc mặt.

Chu Mộ Phỉ nói xong, thấy Độc Cô Lưu Vân không nhúc nhích gì, đang định giục hắn lần nữa, bỗng phát hiện sắc mặt hắn khá xấu, vội vàng hỏi: “Làm sao thế Độc Cô, sao lại trưng ra cái mặt như vậy?”

Độc Cô Lưu Vân đưa mắt nhìn y, nhìn đến mức tóc gáy của Chu Mộ Phỉ đều dựng đứng cả lên, mới nghiêm mặt nói: “Mộ Phỉ, ngươi lại chạy đến chỗ lúc trước gặp con đại điêu kia sao?”

Chu Mộ Phỉ không hiểu ra sao đành phải gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Y cư nhiên còn hỏi, có vấn đề gì sao?!

Độc Cô Lưu Vân lập tức đen mặt thêm vài phần, trầm giọng mà trách cứ: “Sao ngươi lại tự mình đi tới khu đó, chẳng lẽ ngươi đã quên cha mẹ của Tiểu Điêu Nhi chết như thế nào sao? Hay là ngươi cũng muốn được như nó?” Chu Mộ Phỉ giờ mới biết hắn đang lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm, vội an ủi: “Độc Cô, ngươi an tâm đi. Ta tốt xấu gì cũng là cao thủ hạng nhất, dư sức đấu với mấy con rắn độc này, tụi nó làm sao có thể mổ chết ta như con đại điêu kia.”

Độc Cô Lưu Vân thấy y một chút cũng không để ở trong lòng, không hề có chút ăn năn, lập tức có ý muốn bóp chết y luôn cho rồi, nhưng vẫn nén giận mà phản bác: “Vậy cũng không được! Mộ Phỉ, ngươi nghe cho kỹ, sau này không được phép tự mình chạy tới chỗ đó nữa! Muốn ăn thịt rắn thì nói cho ta biết, ta đi cùng với ngươi!”

Chu Mộ Phỉ thấy đôi mắt chứa đầy lửa giận của hắn, biết hắn giận thật rồi, vì thế liền mềm xuống, gật đầu nói: “Biết rồi, lần sau nhất định sẽ mang ngươi theo, vậy được chưa?”

Độc Cô Lưu Vân mới vừa lòng mà gật đầu, bắt đầu đi lột da rắn xử lý thịt hoẵng, sau đó nhóm lửa nấu canh rắn, rồi cắt một cái đùi hoẵng, xuyên qua cành cây, đặt lên lửa nướng.

Không lâu sau, trong động liền tràn ngập mùi thơm mê người.

Tiểu Điêu Nhi ngửi thấy mùi thơm, tiếng kêu càng lúc càng nóng nảy, rõ ràng là đã rất đói bụng.

Chu Mộ Phỉ ngồi xuống cạnh nó, đưa tay khẽ khàng vuốt lông tơ hòng trấn an nó. Đừng nói chứ, sờ sướng thật nha, ấm ấm mềm mềm cứ đâm vào lòng bàn tay, khó trách trước đây Độc Cô Lưu Vân lại thích sờ y như thế.

Độc Cô Lưu Vân kiên nhẫn ngồi nấu canh rắn hết cả một canh giờ, sau khi đã xác định thịt rắn hoàn toàn mềm rục rồi, mới dùng chén gỗ múc ra non nửa chén đưa cho Chu Mộ Phỉ.

Chu Mộ Phỉ nhận lấy muỗng gỗ, cẩn thận thổi cho nguội, sau đó mới đút cho Tiểu Điêu Nhi.

Tiểu Điêu Nhi đã sớm bụng đói kêu vang, giờ lại bị mùi thơm kích thích, tất nhiên là khẩu vị đại khai, lập tức cúi đầu gấp gáp ăn canh rắn, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch non nửa muỗng, cái bụng cũng phình lên.

Chu Mộ Phỉ sợ nó ăn nhiều không tốt, nhìn thấy nó cũng no rồi thì không dám đút nữa, thu chén lại, sau đó ôm lấy cái bát chứa đầy canh rắn của mình và thịt hoẵng nướng bắt đầu ăn bữa sáng ngon lành.

Chờ đến khi y ăn no rồi, Độc Cô Lưu Vân mới lấy mật rắn ra, nói: “Mộ Phỉ, đến ăn mật rắn này.”

Chu Mộ Phỉ liền lắc đầu như trống bỏi, vừa lắc vừa kháng nghị: “Kiên quyết không ăn! Độc Cô, ngươi muốn ta ói hết những gì ta vừa mới ăn sao? Sao lại bắt ta ăn mấy thứ khó ăn như vậy!”

Độc Cô Lưu Vân nói: “Nhưng mật rắn này rất có ích với thân thể con người….”

Chu Mộ Phỉ lập tức ngắt lời, nói: “Vậy tự ngươi ăn đi! Ngươi cũng biết ta kỳ thật là điêu, ta ăn cũng không có tác dụng gì, chỉ tổ lãng phí, còn không bằng để ngươi ăn.”

Độc Cô Lưu Vân khuyên hết nửa ngày, nhưng Chu Mộ Phỉ vẫn kiên quyết không ăn, cuối cùng hắn đành phải tự ăn.

Ăn xong bữa sáng, Độc Cô Lưu Vân ra ngoài luyện kiếm như lệ thường, Chu Mộ Phỉ thì ở lại trong động chăm sóc cho Tiểu Điêu Nhi vừa mới nở.

Đến giờ cơm trưa, Độc Cô Lưu Vân quay về chủ động gánh vác trách nhiệm nấu cơm. Ăn xong thì cùng y chăm sóc cho Tiểu Điêu Nhi, gia đình hạnh phúc a.

Cứ như thế qua vài ngày, Chu Mộ Phỉ lại thèm thịt rắn, nhưng Độc Cô Lưu Vân đã cảnh cáo, y cũng không dám đi một mình nữa, sau khi Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm về mới xin hắn đi.

Lúc này, Tiểu Điêu Nhi đã có thể tự mình đi đường và ăn uống rồi. Vì thế Độc Cô Lưu Vân mới sảng khoái đồng ý. Sau đó hai người mang theo Tiểu Điêu Nhi vào rừng cây.

Chu Mộ Phỉ biến thành đại điêu bay lên cao, Độc Cô Lưu Vân thì ôm Tiểu Điêu Nhi ở trong tay mà thi triển khinh công chạy theo, qua một lát đã đến chỗ hôm trước.

Chu Mộ Phỉ bay lên không trung tìm rắn đọc, Độc Cô Lưu Vân thì ôm Tiểu Điêu Nhi đi đến chỗ chôn cất con đại điêu kia, thả Tiểu Điêu Nhi đến trước mộ phần của đại điêu rồi nói: “Nhìn đi, Mộ Phỉ đã không phụ sự phó thác của ngươi, chăm sóc cho con của ngươi rất tốt. Ngươi yên tâm, sau này chúng ta sẽ nuôi nó thật tốt.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Điêu Nhi đi vào rừng, đôi mắt đen láy lộ vẻ tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, thường xuyên phát ra tiếng kêu chiếp chiếp.

Độc Cô Lưu Vân cúi người nâng Tiểu Điêu Nhi lên, chợt nghe phía bên phải cách đó không xa có tiếng kêu “úc úc” quen thuộc của Chu Mộ Phỉ.

Độc Cô Lưu Vân biết y đã tìm thấy tung tích của rắn độc, lập tức thi triển khinh công bay tới nơi phát ra âm thanh.

Đợi đến khi đến được nơi, thấy Chu Mộ Phỉ vẫn còn đang bay vòng vòng trên không, mà ở trên một cái cây cách y không xa, có ba con rắn độc cùng loại với con hôm trước. Mấy con rắn này còn lớn gấp hai lần so với con hôm trước, vì phát hiện ra sự uy hiếp của đại điêu, cho nên đã tạo thành một thế trận tam giác, đầu rắn hướng ra ngoài phun lưỡi đe dọa đại điêu, còn phát ra tiếng ‘tê tê’.