Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 44: Trở về bộ lạc




Sau khi thấy qua sự lợi hại của cung tên, không chỉ thú nhân trong sơn động thấy hứng thú, các thú nhân trong bộ lạc cũng rất nóng lòng muốn thử. Chỉ là cung tên của Bách Nhĩ, quan hệ của các thú nhân bộ lạc với Bách Nhĩ cũng không tính là tốt, mở miệng mượn quả thật có chút khó xử, thế nhưng đam mê với vũ khí của nam nhân có thể vượt qua hết thảy chướng ngại. Cuối cùng, nhiệm vụ gian khổ này vẫn dừng lại trên người Đồ, ai bảo da mặt hắn là dày nhất.

Đối với chuyện này, Bách Nhĩ ngược lại không hề keo kiệt, lúc Đồ hỏi thử, y làm mẫu cho bọn họ, bắn chết một con cú vô tình từ trên trời bay qua, nhất thời khiến các thú nhân có cảm giác như nhặt được báu vật. Phải nói rằng, lúc săn thú trong quá khứ, các thú nhân buồn bực nhất chính là gặp phải mấy con thú bay trên trời, họ thường bị cướp mất con mồi vất vả mới săn được, nhưng ngoại trừ tức giận, mắng chửi, lại không thể làm được gì hết. Nay có cung tên, nhất thời khiến bọn họ thấy được hi vọng rửa sạch mối nhục trước đây. Vì thế Thác có thể làm ra cung tên trở thành nhân vật chạm tay vào là có thể bỏng. Chí ít về sau an nguy của ông không cần lo lắng nữa, nếu gặp nguy hiểm, khẳng định có không ít thú nhân tranh nhau bảo hộ ông.

Mà Đồ thì từ cung tên, trường thương, còn có trận pháp, mới thấy được trời đất rộng lớn có nhiều thứ hắn chưa từng tiếp xúc qua. Thân là dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, chuyến đi đổi muối hắn nhất định phải tham gia. Trước khi đi, hắn tìm đến Na Nông.

“Na Nông, chờ ta trở lại, chúng ta liền kết thành bạn đời đi.” Trước mặt mọi người, hắn nói, ánh mắt nóng rực trước sau như một, cũng tràn ngập chờ mong. Na Nông không lập tức từ chối như dĩ vãng, mà trầm mặc.

Trong phút chốc, trái tim bình tĩnh không gợn sóng của Đồ dường như bị người ta dùng ngón tay trêu chọc một chút, mà hơi run rẩy lên. Khi đó hắn nghĩ, nếu Na Nông đồng ý, vậy về sau hắn sẽ chỉ đối tốt với mỗi mình y, dù cho y biến thành bộ dáng gì, làm ra chuyện xấu xa cỡ nào đi nữa. Chỉ vì chuyến xuất hành này, ai cũng biết có khả năng họ vĩnh viễn sẽ không trở về, dù trở về, cũng có khả năng thụ thương, tàn tật. Mà Na Nông nếu đồng ý với hắn lúc này, mặc kệ là chân tình hay giả nghĩa, Đồ đều sẽ sẵn lòng vì y mà chân thành một lần.

Thế nhưng cuối cùng Na Nông vẫn không bắt lấy cơ hội làm cho người ta một lòng với y, hoặc là nói, y cảm thấy các thú nhân xung quanh y đã sớm một lòng với y rồi, căn bản chẳng cần y đền đáp lại bất cứ cái gì, mà y cũng không muốn đền đáp lại.

“Việc này chờ ngươi về rồi tính, trên đường cẩn thận.” Vừa không nhận lời, cũng không từ chối, còn không quên nói thêm một câu quan tâm, để người ta cảm thấy còn có hy vọng rất lớn. Cho tới nay, y chính là như vậy mà treo các thú nhân lên, để người ta muốn cũng không tới được, mà bỏ thì lại không nỡ.

Thấy y quay đầu qua nói chuyện với các á thú khác, khóe mắt mơ hồ hàm chứa một tia đắc ý, trái tim hơi mềm đi của Đồ lại cứng như sắt.

“Đi thôi.” Hắn nhìn về Tát xưa nay vẫn luôn lãnh đạm, mà trên mặt giờ lại khó có thể ngăn được tức giận, hắn im lặng lắc đầu, ý bảo gã chính hắn cũng không để ý. Có người tự cho mình đang đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, lại không biết mình trong mắt họ chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Bách Nhĩ thu hết mọi chuyện vào mắt, nhưng y không nói gì hết. Ngoại trừ cung tên trên lưng, y còn cầm trường mâu, mũi dùi do Thác mài đá làm ra. Mấy thứ này hiện tại cũng chỉ có y mới có thể sử dụng, những người khác còn chưa quen, thấy không lợi hại bằng nanh vuốt của mình, nên không mang theo.

Lần này Bách Nhĩ đi ra ngoài, ngoại trừ Giác, Mạc, còn có Tiểu Cổ, cùng với gấu xám Hạ, sư tử đen một mắt Bố. Vốn không muốn Tiểu Cổ đi, thế nhưng thằng bé cứ khăng khăng, Bách Nhĩ đi đâu, nó đi đó, quấn người vô cùng, Bách Nhĩ biết nó tuy nhỏ tuổi, nhưng rất thông minh, cộng thêm thân thủ không kém, nên cũng cho nó theo.

Không có dặn dò gì nhiều với mọi người trong sơn động, đây cũng xem như lần khảo nghiệm cuối với họ đi. Khảo nghiệm xong, y sẽ chân chính xem họ là người một nhà, từ nay về sau không rời không bỏ, có thể hi sinh mình để họ có cuộc sống bình an sung túc. Kiếp trước y vốn bị người hãm hại mà chết, nên sao có thể dễ dàng tin người khác được, bởi vậy trước kia dù đối với họ rất tốt, nhưng trong lòng dù sao vẫn có điều giữ lại. Thế nhưng qua lần này, tất cả có lẽ sẽ không giống như vậy nữa.

“Bách Nhĩ, ta cũng muốn đi theo ngươi.” Ngay thời điểm sắp ra sơn động, một bóng dáng nhỏ đột nhiên xông ra, ôm lấy eo y. Không cần nhìn, chỉ nghe giọng nói liền biết là ai. Không đợi y mở miệng, chỉ thấy một bàn tay lớn đưa tới, nhấc tiểu thú nhân lên, vô thanh vô tức kéo người đi. Quay đầu, lại là Nặc đang chống gậy. Nếu là Duẫn, Mục còn dám làm nũng, nhưng mà với Nặc, nó chỉ như con mèo nhỏ nghe lời thôi. Thấy Mục tội nghiệp nhìn mình, bộ dáng muốn giãy dụa lại không dám của nó, Bách Nhĩ không khỏi nở nụ cười, đương nhiên y sẽ không mở miệng xin cho nó mà tự tìm phiền toái cho mình đâu.

Nguyên nhân có người sống trong sơn động, dù cách một trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn thu hút không ít dã thú. Bởi vì trên núi khắp nơi đều là cây thứ thứ, nên chúng đều tụ tập ở trên đường ra vào kia, trước chen sau đẩy xông vào trận, vòng tới vòng lui, không phải rơi xuống hố bẫy trong trận pháp thì là quanh quẩn trở về, cũng không xông vào được đoạn giữa trận pháp.

Cũng không biết Bách Nhĩ đi như thế nào, lúc bảo người ta đào một gốc cây bên đông, lúc đào một gốc bên tây, vậy mà mấy người liền ra khỏi trận, đi tới chân núi, xung quanh ngoại trừ hai con dã thú đơn độc, có thể xem là vô cùng vắng vẻ. Thoải mái giải quyết hai con dã thú nhìn thấy người mà nhào tới, cũng không có gây ra sự chú ý của đám dã thú đang hướng lên núi.

Sau khi biết được không cần cắm lại cây thứ thứ mới đào lên, động tác của Cổ là nhanh nhất, nó lủi tới nhặt mấy cây thứ thứ bị ném xuống, hái củ thứ thứ. Phản ứng của Giác, Mạc hơi chậm, nhưng cũng nhanh chóng tham gia vào, mấy người chẳng mất bao lâu liền thu hết củ thứ thứ vào túi da thú, đám người Đồ thấy vậy đều mờ mịt.

“Tới bộ lạc xem thử trước đi.” Bách Nhĩ không quan tâm nghi vấn trong mắt họ, nói.

“Không phải muốn đi đổi muối sao? Tới bộ lạc làm gì?” Là một thú nhân bộ lạc hỏi, tựa hồ có chút bất mãn khi Bách Nhĩ ra lệnh.

“Lúc các ngươi đi, không phải chưa mang theo cái gì à? Tới bộ lạc thử, nói không chừng còn có thể tìm ra chút muối đấy.” Bách Nhĩ làm như không phát hiện ra bất mãn của đối phương, y thản nhiên nói. Từ sơn động đến bộ lạc chỉ mất nửa ngày, đi một chuyến đối với họ cũng không hại gì.

Nghe lý do xong, ngược lại không ai phản đối. Vì tiết kiệm thời gian, các thú nhân đều hóa thành hình thú. Đồ nhìn Bách Nhĩ, trong mắt xoẹt qua một tia do dự, hắn vốn nghĩ Bách Nhĩ có lẽ cần thú nhân chở đi, lại phát hiện đám người Giác, Mạc hình như đều không có ý này, đang nghĩ có nên hỏi thử xem không, thì thấy thân hình Bách Nhĩ vừa động, người liền lướt gió mà đi.

Giống các thú nhân bộ lạc khác, hắn ngẩn người, mãi đến khi các thú nhân trong sơn động đều chạy được một đoạn xa, họ mới phản ứng lại, nhanh chân đuổi theo.

Không biết có phải vì bộ lạc đã không còn tồn tại, nên đường từ sơn động đến bộ lạc, dã thú không còn nhiều như mấy ngày trước nữa. Tuy cũng chạm phải, nhưng ở gần trước đều bị Bách Nhĩ bắn một tên giải quyết, còn lại thì do hai ba thú thân hợp lực đối phó, cũng không gặp phải phiền toái gì lớn.

Bởi vì dốc hết tốc độ đi tới, cũng không mất tới nửa ngày, đoàn người đã về tới bộ lạc.

Lúc nhìn thấy tình cảnh thực tế, lều trại nghiêng đổ, máu tươi loang lổ, xung quanh thì hỗn độn, vô luận thú nhân bộ lạc hay thú nhân sơn động đều không khỏi cảm thấy bi thương. Nhưng thời gian cùng địa điểm không cho phép bọn họ ở đây đau lòng, sau khi dọn dẹp dã thú còn luẩn quẩn gần bộ lạc, sắp xếp hai người canh gác, những người khác liền phân tán ra xung quanh lục tìm.

Ngoại trừ muối, những thứ khác đều không thể lấy. Trước khi tìm kiếm, vì tiết kiệm thời gian và sức lực, Bách Nhĩ đã dặn dò như vậy nhiều lần.

Đám người Giác, Mạc đều rất nghe lời y, bởi vậy không qua bao lâu, liền vơ vét xong nửa bộ lạc, đáng tiếc muối đều bị dã thú đạp hư, thu hết lại cũng không được bao nhiêu. Ngược lại thú nhân bộ lạc hoàn toàn không để lời y vào lòng, cộng thêm lưu luyến nhà, mãi không thấy trở về, lúc về cũng khiêng hũ lớn bình nhỏ theo.

Khuôn mặt ôn hòa xưa nay của Bách Nhĩ cũng không khỏi dát lên tầng băng sương, mãi tới khi Tiểu Cổ không biết từ đâu chạy ra, nói với Bách Nhĩ phát hiện một thú nhân.

Bách Nhĩ bảo đám người Giác, Mạc ở tại chỗ, còn y cùng Tiểu Cổ đi tới chỗ nó nói, càng đi càng thấy quen thuộc, hóa ra là hướng lều y từng ở. Cuối cùng dừng ở một cái lều sau cây đại thụ, thì thấy một thú nhân bị treo trên cây, không rõ sống chết.

Bách Nhĩ leo lên cây, phát hiện ngực thú nhân này vẫn còn ấm, vì thế y bảo Tiểu Cổ mau chóng trở lại nhóm lửa, nấu ít nước ấm, còn y thì cẩn thận đem thú nhân này xuống. Đợi khi mang người về, lửa đã nhóm xong, nước cũng đang nấu, là dùng bình gốm nhặt được để nấu. Mà ngoại trừ Đồ và Tát, các thú nhân bộ lạc khác đều không có mặt.

“Là Đằng.” Đồ cùng Tát vây lại.

“Dựng lều lên.” Không nhìn bọn họ, Bách Nhĩ nói với đám người Giác, Mạc.

Bởi vì sợ chậm trễ hành trình, lúc này y chọn đều là thú nhân tứ chi toàn kiện, nên động tác cũng mau lẹ, chỉ chốc lát là dựng lại cái lều bị sập để tạm tránh gió.

Xê dịch người vào trong lều, Bách Nhĩ thừa dịp chờ nước sôi, y kiểm tra qua cơ thể của thú nhân gọi là Đằng này, phát hiện hắn không bị thương, chỉ là quá suy yếu thôi, có lẽ là do đói. Bởi vậy y bảo Giác đem dã thú lúc nãy bọn họ thanh lý gần bộ lạc tới. Bởi vì chết không lâu, nên máu còn chảy được, vì vậy y cắt động mạch của nó, rót vào bát, rồi cho thú nhân uống, sau đó điều động chân khí ấn vào ngực hắn. Chờ nước sôi, lại đút thêm bát nước ấm, người cũng chầm chậm lấy lại hơi thở. May không phải mùa tuyết rơi, nếu không chỉ sợ đã đông cứng rồi, lúc đó làm thế nào chắc cũng không tỉnh nổi.

Đằng mở mắt ra, đầu tiên hắn nhìn thấy là một vết sẹo dữ tợn, từ tóc mai (tóc hai bên thái dương) đi ngang khóe mắt, thẳng tới cánh mũi, sau đó mới thấy rõ khuôn mặt có vết sẹo kia. Có chút xa lạ, lại có chút quen mắt, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra là ai.

“Tỉnh rồi, cho hắn miếng thịt.” Thấy người tỉnh lại, thần sắc còn hơi ngẩn ngơ, Bách Nhĩ đứng lên, nói với Mạc, sau đó ra khỏi lều. Hiện tại hắn có chút hiểu về bụng dạ của thú nhân, không sợ không tiêu hóa được, chỉ sợ không ăn được thôi, căn bản không yếu ớt như người kiếp trước, đói bụng vài ngày thì không thể ăn lại quá nhiều, không thể ăn đồ dầu mỡ, cần ăn cháo thanh đạm chậm rãi điều dưỡng cho thích ứng, cho nên hiện tại có cho Đằng ăn hơn mười cân thịt nướng chắc cũng không thành vấn đề.

Ngoài lều, các thú nhân bộ lạc rốt cuộc lục đục trở lại, trong tay mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ, trên thắt lưng còn móc vài cái vò, bát, giống như kiếp trước, du binh thua trận trước khi trốn chạy còn cướp sạch thôn xóm. Sự tàn bạo trong lòng Bách Nhĩ nổi lên, có kích động muốn xử quyết mấy người này ngay tại chỗ.

“Sao vậy?” Đồ cũng vừa vặn từ trong lều chui ra, cảm thấy trên người Bách Nhĩ tản ra sát khí, hắn nhíu mày, hỏi.

Bách Nhĩ hít sâu vài cái, một lần nữa nhắc nhở chính mình đây không phải binh lính dưới trướng y, không cần nghiêm khắc như vậy, mới dần dà áp chế được lửa giận trong lòng, nhưng sự bất mãn lại không hề che giấu, y cười lạnh nói “Các ngươi chính là thú nhân dũng mãnh vô địch của bộ lạc đây ư? Khó trách dã thú vừa đến, liền chạy trối chết.”