Y Đạo Quan Đồ

Chương 142: Chuẩn bị phản kích




Hà Vân Nhan nhìn xuống hàng ghế khách mời có Trương Dương, khóe miệng hơi nhếch lên. lộ ra một nụ cười.

Tài nghệ của Hà Vân Nhan không chỉ giới hạn trong vũ đạo, ngay cả đàn piano cùng đàn tranh đều chơi rất tốt, nếu như không phải tận mắt trông thấy, Trương Dương thực sự không tin nổi đây là cái tiểu nha đầu làm quảng cáo bia mà dám liều mạng với đám lưu manh đường phố. Trương đại quan nhân thầm hỏi không biết cái tiểu nha đấu ấy với cô nàng trên sân khấu kia tới tột cùng có phải là cùng một người nữa không? Hà Vân Nhan đạt được điểm rất cao, đứng đầu trong mười lăm thí sinh. Kỳ thực thì trong mười năm người này cũng đã xác định ra được một vài người xuất sắc nhất từ trước, buổi biểu diễn chung kết ấy chỉ là phần thi giữa những người đó. Mà sau phần biểu diễn này, người ta cho rằng vị trí quán quân gần như đã thuộc về Hà Vân Nhan.

Sau khi phần thi biểu diễn kết thúc, ban giám khảo hội ý một chút, sau đó thống nhất ý kiến. rồi mới công bố kết quả.

Căn cứ theo tình huống hiện tại thì Hà Vân Nhan đạt được quán quân chắc không thể nghi ngờ.

Trương Dương ngồi ghế khán giả đang suy nghĩ xem nên chúc mừng nàng như thể nào. thì chủ nhiệm ban văn nghệ đài truvền hình tỉnh Bình Hải - Lý Huệ Hà nói: "Ta vừa biết một việc, có vài thí sinh trước khi thi đã lén liên hệ với một số thành viên trong ban tổ chức! Ta hoài nghi chúng ta lần này nội dung thi lần này bị tiết lộ ra ngoài!"

Phó giám đốc sở du lịch Giang Thành Cao Quý Hưng ngạc nhiên nói: "Có chuyện này sao? Lãnh đạo cấp trên đối với lần thi tuyển này tương đối chú ý, đã nhấn mạnh phải tiến hành công tác một cách công bình công chính, nếu có bất luận hiện tượng gian dối gì sẽ trừng phạt nghiêm khắc!" Ánh mắt Lý Huệ Hà bỗng nhiên rơi lên người Trương Dương. Trương Dương có chút kì quái nhìn nàng, tuy rằng hắn là thành viên trong ban tổ chức, nhưng cũng chi là vai chạy chọt linh tinh, lẽ nào chuyện này có liên quan tới bản thân hắn? Hắn bỗng nhiên ý thức được vấn đề có chút không ổn.

Lý Huệ Hà nói: "Trương trưởng phòng, xin hỏi ngươi và thí sinh số mười lăm Hà Vân Nhan trước khi có lén liên lạc không?"' Trương Dương bây giờ mới hiểu thì ra nàng ta nói nãy giờ là ám chỉ mình. Lão tử từ lúc tới Đông Giang tới giờ đều vẫn tỏ ra khiêm tốn. con mẹ nó ta chưa trêu chọc gì vào các ngươi các ngươi đã tìm đến ta? Ngực Trương Dương có chút bực, con mẹ nó ta có ăn cơm một bữa với nàng ta thì như thế nào? ờ đấy có nhiều người như vậy có thể là làm sao đây?cố kiềm chế lửa giận trong lòng. Trương Dương gật đầu nói: "Lý chủ nhiệm, ta cùng Hà Vân Nhan đúng là có quen biết từ trước, bất quá liên hệ thì không. Ngươi nói có điểm không công bình là như thế nào?"

Lý Huệ Hà nói: "Lần này gánh trách nhiệm chính tuy là sở du lịch Giang Thành các người, nhưng đài truyền hình tỉnh chúng ta cũng là đơn vị tham gia, chúng ta cũng có trách nhiệm phải thực hiện chuyện này sao cho đúng với tiêu chí đã đặt ra. Có người đã cung cấp tin tức ngươi và Hà Vân Nhan có đi ăn tối với nhau, hơn nữa còn có hối lộ!"

Trương đại quan nhân lửa giận bừng bừng, giận dữ nói: "Mẹ kiếp, ngươi có cái chứng cứ gì không? Không có chứng cứ thì đừng có vu hãm cho ta, cũng đừng vu hãm cho một tiểu cô nương!" Cao Quý Hưng thấy Trương Dương nồi nóng cư nhiên mắng chửi người khác như thế. vội vàng nhắc nhở: 'Tiểu Trương, chú ý ăn nói một chút. cần thận hậu quả!"

Trương Dương chỉ thẳng vào mặt Cao Quý Hưng: "Một đám người các ngươi không phải muốn hắt chậu nước bẩn lên người ta sao? Công bình công chính? Hà Vân Nhan đạt điểm có gì không công bằng sao? Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này lão tử không quan hệ, chuvện chấm điểm đều là mấy người các ngươi, ta chẳng quản tới. Bất quá kẻ nào vu hãm ta, ta không bỏ qua cho hắn!" Nói xong Trương Dương lập tức xoay người đi ra cửa.

Lý Huệ Hà bị mắng tới tức run rẩy người, nàng nói: "Đây là tố chất cán bộ Giang Thành các ngươi sao? Hắn mà là cán bộ quốc gia sao? Ta thấy giống một kẻ lưu manh hơn..."

Hà Vân Nhan đứng bên hành lang. Trương Dương rời đi khỏi, nàng cũng bị ban tổ chức hỏi han một chút.

Hai người nhìn thấy nhau, vành mắt Hà Vân Nhan hơi đỏ lên, cắn cắn môi dưới một chút.

Trương Dương chậm rãi đi tới phía nàng, trong lòng nhất thời không biết nói cái gì, chuyện này thực sự là đen đủi, bởi vì nguyên nhân là hắn mà nàng sắp đoạt được quán quân lại bị loại một cách oan ức.

Hà Vân Nhan cười nói: "Ta hắt cả một chén trà vào mặt hắn!" Lúc này phía trong vang lên một thanh âm phẫn nộ: "Hà Vân Nhan! Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm vì hành vi ngày hôm nay!" Trương Dương bặt cười. Hà Vân Nhan cùng cười khanh khách theo hắn. nàng chỉnh lại váy múa một chút: "Ngươi chờ ta. ta đi tháo trang sức, đêm nay không say không về!" Trương Dương gọi điện cho Cố Minh Kiện một chút, bảo Minh Kiện lát nữa đưa Dường Dưỡng về. Sau đó hai người chẳng đợi kết quả công bố mà ly khai luôn khỏi đài truyền hình.

Cố Minh Kiện cúp máy, nói với An Đức Hằng: "Trương Dương điện thoại!" An Đức Hằng cười cười, cầm lấy bản kết quả An Đức Hằng đưa cho, nhìn lại một chút không thấy có

tên Hà Vân Nhan thì mỉm cười. Cố Minh Kiện cũng không phải là một kẻ rộng lượng gì, lần trước tại bệnh viện Hà Vân Nhan nhục mạ hắn, hắn vẫn chưa có quên, vừa vặn có người nói Hà Vân Nhan có quen biết với Trương Dương, Cố Minh Kiện lặng lẽ tác động một chút, không chỉ gạt nàng ra khỏi vị trí quán quân mà còn xóa khỏi danh sách luôn.

An Đức Hằng thì chẳng biết tiểu nha đẩu kia có thù oán gì với Cố Minh Kiện, bất quá hắn đã lựa chọn như thế thì cũng chỉ có thể tôn trọng mà thôi. Đêm nay xem Hà Vân Nhan biểu diễn. hắn thấy rằng nàng ta thực sự là một nữ tử vô cùng xuất sắc, nếu công bình mà nói, nàng ta đoạt cái giải quán quân là hoàn toàn chính xác.

Cố Minh Kiện nói: "Loại có chút gian dối nàv tuyệt không thể bỏ qua. ta nghe nói bên Hồng Kông tuyển chọn hết sức nghiêm túc!" An Đức Hằng gật đầu.

Cố Minh Kiện thấp giọng nói tiếp: "Phần cạnh tranh của Phương Vân Nam ta đã chiếm được!" An Đức Hằng bắt đầu một lần nữa phải xem lại công tử Cố gia, trước hắn vẫn cho rằng Cố Minh Kiện là một tiểu tử tự cao tự đại, chỉ biết ăn chơi. Nhưng qua tiếp xúc hắn nhặn ra tiểu tử này cũng có trí tuệ. quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, có lẽ là bởi tính tình thanh niên che giấu đi sự cơ trí của hắn. Bất quá hắn vẫn có một điểm đó là lòng dạ hẹp hòi, loại người như thế một khi trở mặt thành thù thì sẽ rất phiền phức.

Hà Vân Nhan dắt xe đạp mình ra, đang định đặt lên xe ô tô của Trương Dương, nhưng có điều xe của Trương Dương tự nhiên lại trục trặc, vô luận thế nào cùng không nổ máy được. Hai người quay ra nhìn nhau không khỏi nở nụ cười.

Trương Dương chù động đi tới, cầm tay lái xe đạp nói: "Đi! Để ta lai ngươi!"' Hà Vân Nhan gật đầu, nhẹ nhàng ngồi lên yên sau.

Trương Dương đạp xe quả thực là không dám khen tặng, đi một đoạn mà hết lắc đông lại lắc tây, Hà Vân Nhan vội nắm lấy thắt lưng hắn, sợ bị thằng nhãi này hất xuống đường.

Tháng tư Đông Giang vẫn có một chút lạnh. Hà Vân Nhan lúc này mặc có chút đơn bạc, gió đêm thổi có chút lạnh, bất giác không tự chủ lép sát lưng Trương Dương một chút.

Một loại cảm giác ấm áp không tả nôi bao trùm phương tâm.Trương Dương cũng cảm nhận được sự ấm áp tới từ Hà Vân Nhan. dù chỉ nhẹ nhàng nhưng trong cái tối lành lèo này, như vậy cùng đủ rồi.

Hai người đi tới chợ đêm. Hà Vân Nhan gọi mấy món hải sản: ốc, tôm... và một vại bia. Biểu tình trên mặt không có một chút gì là không vui cả.

Trương Dương cầm chén rượu cụng với nàng, sự tình đêm nay thực sự là hắn vô cùng áy náy, nếu như không phải là vì hắn thì hẳn là giờ này Hà Vân Nhan đã trở thành quán quân rồi

"Xin lỗi a!"Trương Dương chân thành nói.

Hà Vân Nhan ngửa cồ uống hết cốc bia một cách rất sảng khoái, đặt cốc lên mặt bàn, đôi mắt nhìn thẳng vào Trương Dương nói: "Xin lỗi cái gì?"

"Ta nói là chuyện tối nay..."

Hà Vân Nhan lắc đầu: "Ta tuy rằng không có tiền, thế nhưng ta cũng chẳng quan tâm, chứng minh được thực lực của mình là đủ rồi!" Từ sâu trong đôi mắt của nàng. Trương Dương cảm thấy được một đôi chút ủy khuất được che giấu sâu kín. Trương Dương nâng chén rượu lên nói: "Trong lòng ta ngươi vẫn là quán quân duy nhất!"

Hà Vân Nhan thản nhiên cười nói: "Ta múa có đẹp không?" Trương Dương gật đầu đáp: "Từ trước tới giờ ta chưa gặp ai múa đẹp như thế!"

"Kỳ thực ta còn bé cũng từng học qua thể thao, bất quá sau vì vóc dáng lại theo học múa!"

"Vóc dáng ngươi thật không sai mà, cái cần to thì thật to, cái cần nhỏ thì thật nhỏ!" Tiểu tử này cười xấu xa nói.

"Cút! Đôi mắt Hà Vân Nhan trợn tròn, nhưng lại không nhịn được bật cười:

"Lúc đó không hiểu sao tự nhiên lại chán thể thao, thế là chuvển sang học múa." Hà Vân Nhan uống một ngụm bia rồi nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ không tới cơ. Lúc trông thấy ngươi ta rất vui, ta rất muốn ngươi tới xem a!"

Trương Dương từ những lời này ngẫm ra một loại hàm nghĩa bất bình thường, hắn nàng chén rượu cụng với cốc bia của nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi yên tâm! Ta nhất định đòi lại công bằng cho ngươi!"

Hà Vân Nhan bật cười khanh khách: "Cái gì mà công đạo? Ta cần gì cái vị trí ấy! Nhưng mà lúc ban giám khảo ám chỉ ta, cũng muốn giúp ta linh động một chút."

"Ai mà hảo tâm vậy a? vẻ mặt Hà Vân Nhan khinh thường: "Hảo tâm? sắc tâm thì có!" Nói xong nàng không nhịn được cười: "Bất quá, lúc hắn nói chuyện ta đều đem ghi âm lại!"

Trương Dương nhíu nhíu mày, trước kia hắn từng nghe nói có việc ban giám khảo lợi dụng chức quyền mà thu lấy nhan sắc của thí sinh. Hà Vân Nhan lại nói: "Kỳ thực ta đối với cái danh hiệu ấy cùng chẳng có mong muốn gì, một thân một mình nếu chỉ dựa vào bản thân mà muốn leo lên được thì chẳng làm sao sống được ở cái vùng nước đục ấy. Ngay từ lúc đầu tham gia, ta chỉ muốn chứng minh thực lực bản thân, ta thực sự không quan tâm tới kết quả mình sẽ thu được cái gì..." Nàng dừng lại một chút, hai mắt nhìn Trương Dương một cách thâm thúy rồi nói: "Huống chi ngươi đã tới, đã ngồi xem ta múa, như vậy ta đã hài lòng rồi!" Nhìn tiểu ny tử trước mắt này, trong lòng Trương Dương bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cảm động khôn tả, hắn thấp giọng nói: "Ta vĩnh viễn là khán giả trung thành nhất của ngươi!"

Hà Vân Nhan cắn cắn môi, đôi mắt đẹp hơi có một tầng lệ mang bao phủ, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, nhìn về phía xa xăm: "Đừng có nói như vậy, ta sẽ không..."

"Ta nói rất nghiêm túc!" Trương Dương ngắt lời nàng.

Hà Vân Nhan bật cười lấy một miếng tôm nhét vào miệng hắn: "Tin được ngươi mới là lạ!"

Người Hà Vân Nhan nói ám chi kia có thể là Cao Quý Hưng. bất quá khiến cho Trương Dương căm tức chính là Chu Hiểu Vân nói cho hắn rằng chính tiểu tử kia đã nghe được Cao Quý Hưng tố cáo với hội đồng ban giám khảo là Trương Dương và Hà Vàn Nhan có liên hệ, con mẹ nó, thực sự là một thẳng đê tiện.

Sang ngàv thứ hai, ban tổ chức cuộc thi tuvển tại khu vực Đông Giang mở một cuộc họp nhỏ nhằm vào vấn đề Trương Dương nhục mạ một thành viên của ban tổ chức, chủ nhiệm ban văn nghệ đài truyền hình Bình Hải, ngoài ra là vấn để nghi ngờ Trương Dương có liên hệ với thí sinh trước khi thi tuyển.

Dự thính cuộc họp nàv có phó chủ nhiệm ban tuyên huấn thị ủy Giang Thành

- Uông Trường Quản, phó giám đốc sở du lịch Giang Thành - Cao Quý Hưng, chủ nhiệm ban văn nghệ đài truyền hình Bình Hải - Lý Huệ Hà, cùng với một số thành viên trong ban tổ chức.

Trước đó Uông Trường Quản đặc biệt nói chuvện riêng với Trương Dương, nói chuyện này lớn thì cũng không hẳn là lớn, nhỏ thì cùng chẳng nhỏ, nhục mạ cấp trên ảnh hưởng không hể tốt chút nào. Mọi người muốn Trương Dương phải công khai xin lỗi Lý Huệ Hà, Uông Trường Quân cùng không dự định tiếp tục truy cứu xuống, thân là cán bộ lãnh đạo ở Giang Thành, đối với cơ cấu của Trương Dương hắn cũng rõ ràng một chút, không cấn thiết phải nháo đại chuvện này. Trương Dương biểu hiện thái độ ra cũng khá là hợp tác, hắn cũng nguvện ý xin lỗi Lý Huệ Hà.

Cuộc họp bắt đầu khoảng một phút rồi Trương Dương mới ung dung đi vào, hắn ngồi xuống vị trí gần đại môn. Ngày hôm nay hắn là nhân vật chính, mọi ánh mắt người khác đều nhìn vào hắn, trong đó đa số đều mang một chút khinh thường, dù sao Trương Dương lưu lại ấn tượng cho người khác rất kém, trong quan trường giải quvết vấn đề mà dựa vào nhục mạ và nắm đấm thì đó là biểu hiện khả năng kém cỏi.

Thế nhưng không ai muốn dây dưa với Trương đại quan nhân, chính bởi vì tính nết hắn thích động quyền cước khiến cho nhiều người đối với hẳn sinh ra cảm giác sợ hãi, dù sao cũng chẳng ai muốn ăn đòn vào thân. Cuộc họp do Uông Truông Quân chủ trì, hắn đầu tiên là khẳng định tầm quan trọng của ban tồ chức, sau là tán dương thành tích của phân khu thi tuyển Đông Giang, sau cùng mới nhắc tới vấn đề của Trương Dương.

Uông Trường Quản nói: "Lần này trên tổng quan mà nói là rất tốt, thế nhưng vẫn tồn tại một chút vấn đề nhỏ của cá nhân một vài đồng chí và các yếu tố khách quan, bất quá chúng ta từ đó cùng cần rút ra kinh nghiệm."

Ánh mắt hắn nhìn Trương Dương nói: "Trước khi họp. ta đã trao đổi cùng đồng chí Trương Dương, tiểu Trương đã nhận thức được sai sót của mình..." Nói đến đây hắn dừng lại một chút. ý muốn Trương Dương lên tiếng.

Trương Dương đứng dậy nói: "Tất cả mọi người đều biết, cuộc họp ngày hôm nay mục đích chính là phê bình sai phạm của ta, muốn xem ta xin lỗi Lý chủ nhiệm!" Uông Trường Quân nghe vậy biểu tình có chút thay đổi, nghe cái ngữ điệu là tiểu tử này lại muốn sinh sự, dù sao tính tình tiểu tử này hắn cũng không phải mới chỉ nghe một lần, hắn cười nói: "Trương Dương, ai cũng có thể phạm sai lầm, nhưng chỉ cần biết nhận sai, sửa sai thì vẫn là một cán bộ tốt" ở đây dù sao cũng là Đông Giang, hắn không muốn sự tình nháo đại, chỉ cần trở lại Giang Thành, chuyện xảy ra thế nào hắn chẳng thèm quản tới.

Ánh mắt Trương Dương nhìn mọi người khắp một lượt, cuối cùng dừng lại tại Lý Huệ Hà. hắn thấp giọng nói: "Lý chủ nhiệm, ta thừa nhận. ngày hôm qua ta nhục mạ ngươi là sai. Thế nhưng ngươi vu khống ta cùng thí sinh tồn tại gian lận khiến cho ta tức giận."

"Đảng viên chúng ta thực sự mọi việc đều rõ ràng. Ta cùng thí sinh Hà Vân Nhan trước kia đúng là bằng hữu, thế nhưng ta chưa từng tiết lộ bất luân tin tức gi về hoạt động thi tuvển với nàng ta, thậm chí ngay cả bản thân ta làm trong sở du lịch Giang Thành nàng ta cùng không biết. Bây giờ ta có mặt ở đây, xin tất cả mọi người cứ nói rõ ràng? Ai là người cung cấp tin tức đó?" Tất cả mọi người đểu im lặng, ngay cả Lý Huệ Hà cũng vậy.

Trương Dương nói: "Năng lực của thí sinh Hà Vân Nhan như thế nào? Tất cả mọi người ở đây có mặt đều chứng kiến tối ngày hôm qua. Các người vì một cái báo cáo nặc danh, đọat đi chức quán quân của nàng ta, tước đi giải thưởng, tước luôn cả quvền dự tuyển vòng trong?

Nếu như là nhằm vào ta, không quan hệ, nhưng các ngươi luôn mồm kêu công bình công chính, vậy công bình công chính ở đâu?"

Lý Huệ Hà lạnh lùng nói: "tuyển chọn người đại sứ cho du lịch Thanh Thai sơn không chỉ lựa chọn về tố chất, kể cả cho là nàng tố chất thế nào, nhưng phẩm đức có vấn đề thì cùng không thể trúng cử!"

"Phẩm đức? Các ngươi cư nhiên còn không biết xấu hổ nhắc đến hai chữ phẩm đức sao?" Ánh mắt Trương Dương nhìn về phía Cao Quý Hưng. Cao Quý Hưng bị ánh mắt sắc bén của hắn Trương Dương làm cho không rét mà run.

Kẻ đâm thọt chính là hắn, đương nhiên hắn chột dạ.

Trương Dương chỉ về phía Cao Quý Hưng: "Cao cục, có phải là chính ngươi đã ám chỉ, chỉ cẩn tuyển thủ đáp ứng mấy cái yêu cầu quá phận của nhà ngươi thì ngươi sẽ tạo điều kiện cho nàng ta?"

Khuôn mặt của Cao Quý Hưng đỏ bừng bừng, hắn cả giận: "Trương Dương, ngươi đừng có chó cùng rứt giậu, vu hàm ta thuần khiết!"

Trương Dương đứng lên: "Con mẹ nó! Ngươi nhắc lại lần nữa xem nào!"

Uông Trường Quân thật không nghĩ bầu không khi đương yên lại trở lên giương cung bạt kiếm thế này, hắn cả giận: "Trương Dương, ngươi ngồi xuống cho ta!"

Trương Dương rút trong túi ra một cái máy ghi âm, ấn nút play, thanh âm của Cao Quý Hưng vang lên luẩn quẩn trong phòng họp: "Tiểu Hà a! Ngươi tố chất không sai, bất quá vẫn còn có một vài sai sót nhỏ, nếu không sửa chữa thì khó mà đạt được thứ hạng cao!" "Ta không hiểu ý tứ của ngài!" "Hắc ha... Nếu tối nav ngươi tới phòng 308 khách sạn Bắc Thái Tân thì ta sẽ chỉ cho ngươi một chút."'"Xin lỗi! Ngươi tìm nhầm người rỗi!"

Hà Vân Nhan không phải một tiểu nha đầu đơn giản, ý tứ của Cao Quý Hưng thế nào nàng biết rõ, tối hôm qua trước khi ly khai nàng đã đưa cuốn băng ghi âm này cho Trương Dương. Trương Dương sở dĩ đáp ứng tới họp là vì muốn vạch mặt bộ mặt thật của con sắc lang Cao Quý Hưng, hắn hiện đã nắm chắc chứng cứ liền quay lại phản kích, nhất kích tất sát. Khuôn mặt Cao Quý Hưng lúc này đã chuvển từ đỏ bừng sang tái mét, hắn rống lên: "Ngươi ngụy tạo, ngươi giả ghi âm ngụy tạo chứng cứ!" Tất cả mọi người tham dự cuộc họp đều nghe rất rõ cuộn băng vừa rồi Mọi ngươi đều biết là trước đó Cao Quý Hưng đã tố cáo Trương Dương, nhưng xem chừng hóa ra chính là Cao Quý Hưng vừa ăn cắp vừa la làng.

Cao Quý Hưng thẹn quá hóa ngu, xông lên muốn cướp cái máy ghi âm trên tay Trương Dương, hắn làm thế khác gì lao đầu vào chỗ chết. Trương đại quan nhân thế nào lại bỏ qua cơ hội như thế để trả thù. Xoay người cho hắn hai cái tát rõ mạnh, sau đó cho hắn một cước lăn ra đất. ánh mắt hắn ngập khinh thường: "Con mẹ nó, lão tử ghét nhất loại người lưu manh!"

Cao Quý Hưng lăn lộn đau đớn trên mặt đất, rên rỉ: "Hắn đánh ta, bắt hắn..."

Cao Quý Hưng là cán bộ Giang Thành, hắn nháo ra cái chuvện này khiến cho Uông Trường Quân cũng cảm thấy xấu mặt, trong lòng thầm trách tiều tử Trương Dương kia lúc nãy không có đem chuyện này nói cho hắn. Trương Dương lúc này đi đến bên cạnh Uông Truông Quân: "Uông cục, chuvện này ta xin nhờ ngài đứng ra làm chủ. Đây vật chứng, nếu như sợ thiếu thì ta sẽ đưa thêm nhân chứng ra!"

Nói xong hắn chuyển hướng nói với Lý Huệ Hà: "Lý chủ nhiệm, bây giờ ngài có cần ta xin lỗi nữa không?" Lý Huệ Hà nhất thời không nói lên lời nữa, ngày hôm qua Trương Dương như hung thần ác sát đã khiến nàng sợ hãi, vừa rồi lại chứng kiến hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay làm cho Cao Quý Hưng ăn đủ, nàng đã đủ hồn phi phách tán rồi, cái gì mà bắt Trương Dương xin lồi sớm đã bay mất.

Trương Dương nói: "Sự thực đã chứng minh trong nội bộ chúng ta vẫn luôn có những kẻ xấu. Nhưng chúng ta không thể để con sâu làm rầu nồi canh, đối với những kẻ như thế nhất định phái trừng trị nghiêm khắc. Lý chủ nhiệm, có lên làm một bản báo cáo về chuyện này không nhi?"' sắc mặt Lý Huệ Hà tái nhợt, thậm chí nàng còn không dám nhìn vào mắt hắn, lúng túng nói: "Có thể là hiểu nhẩm, giải thích rõ ràng ra là được rồi..."

"Ha ha. Lý chủ nhiệm thật tốt a? Giải thích rõ ràng là xong ư? Sai phạm như thế quên đi được sao? Một thí sinh ưu tú như thế bị loại một cách như thế này sao? Chẳng phải các ngươi vẫn luôn miệng nói công bình công chính sao? Nếu nhận thức sai lệch thì phải sửa chữa? Chuvện này tới tột cùng có nên sửa chữa không?" Lý Huệ Hà cắn cắn móng tay, thực sự thì chuyện tình Hà Vân Nhan nàng cũng không thể định đoạt được.

Uông Trường Quân có chút khó chịu: "Trương Dương, sự việc này sẽ nói sau, hiện tại ngươi về trước đi!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Ta không hiểu một chuyện là, vấn đề xảy ra trên người ta thì phải lập tức giải quyết bằng được, nhưng còn nếu là xảy ra trên các ngươi thì sẽ lảng tránh, để nói sau? Con mẹ nó chứ, ta dễ bị khi dễ vậy sao? Không phải các ngươi nói ta và Hà Vân Nhan có quan hệ không minh bạch sao? Để ta nói cho các ngươi biết nhé, ta và nàng ta là hảo bằng hữu, ta thì lại không quen nhìn kẻ khác khi dễ bằng hữu của mình, ta phải cấp cho nàng một cái công đạo. Các ngươi không cho ta một cái kết quả hợp lý, ta đem chuyện này tung ra ngoài. Tưởng đài truyền hình tỉnh thì có thể bức người sao? Không có các ngươi thì vẫn có báo chí, có đài tiếng nói. Đừng tưởng chuyện này thế là xong, ta không sao không có nghĩa là các ngươi cũng không việc gi!" Cái này mọi người đều ý thức được Trương đại quan nhân nói được làm được, ngàn vạn lần đừng để dính vào việc này với hắn, đối với kẻ như Trương Dương tốt nhất là cứ nên kính nhi chi viễn, chỉ tiếc là lúc nhận ra điều đó thì đã muộn.Trương Dương bỏ đi ra khỏi phòng, phó chủ nhiệm ban tuyên huấn thị ủy Giang Thành -Uông Trường Quân vội đi ra theo, cả tiếng gọi: "Trương Dương! Đứng lại đó cho ta!" Trương Dương đối với Uông Trường Quân cũng chẳng thèm tính toán, dù sao chuyện này hắn cùng chẳng liên quan gì, thân là lãnh đạo cao nhất ở đây tâm lý chung hẳn là muốn làm êm cho xong chuvện. Uông Trường Quân tiến tới vỗ vai thân mật với Trương Dương nói: "Tiểu Trương a, ta biết ngươi ủy khuất nhưng chuyện này chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, ngươi tiếp tục nháo lên chỉ càng là bôi đen lên bộ mặt cán bộ Giang Thành chúng ta!"

Truông Dương cười nói: "Bôi đen thì sao? Sao lúc họ bôi lên mặt ta không thấy ngươi nói như thế nhỉ?"'

Uông Trường Quân xấu hổ ho khan một tiếng, hắn nhìn chung quanh một chút rồi thấp giọng nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, ta xem hay là chuyện này có thể cho qua, đừng để người khác chê cười..."

"Loại người không biết xấu hổ như Cao Quý Hung nếu tiếp tục bỏ qua hắn sẽ càng lấn tới, rồi không biết sẽ bao nhiêu người sẽ bị hắn làm liên lụy nữa!" Trương Dương bỏ lại những lời này sau đó rời đi.

Trương Dương tuy rằng nhìn thì bất cẩn, nhưng lại là một người rất có nguyên tắc, lần thi tuyển này là do ban tuyên huấn thị ủy cùng sở du lịch Giang Thành đứng ra tổ chức, nhưng thực thế thì An Đức Hằng mới là nhân vật chóp bu. Trương Dương cho rằng chuyện bê bối này không chỉ là bất công bình đối với Hà Vân Nhan mà đồng thời cùng làm tổn hại lợi ích của An Đức Hằng. cho nên hẳn trực tiếp đi gặp An Đức Hằng để giải quyết chuyện này.

An Đức Hằng đối với chuyện này không hề tỏ ra kinh ngạc, hắn gật đầu nói: "Cảm tạ Trương trưởng phòng đã nói cho ta chuyện này. Thật không ngờ đại lục cũng tồn tại những chuyện như thế này."

Trương Dương nói: "Ta không phải là bàn chuyện thị phi trước mặt ngươi. Mà chuyện này là vì ngươi trực tiếp bỏ vốn vào, việc này làm tổn hại tới lợi ích của ngươi, đồng thời cũng làm tổn hại lợi ích của Giang Thành. Ta mong An tiên sinh có thể làm rõ ràng chuyện này, đưa mọi chuyện về đúng vị trí của nó."

An Đức Hằng cười nói: "Trương trưởng phòng, thực sự mà nói mục đích chính của việc thi tuyền lần này là quảng bá hình ảnh. Có thể nói. cho tới bây giờ kết quả có thể nói là khiến ta rất hài lòng. Còn về đại sứ hình ảnh không quan trọng, ta vị tất đã lựa chọn trong số này!" Trương Dương nghe hẳn nói thực sự có chút mơ hồ. An Đức Hằng huy động bao nhiêu tiền của nhân lực để tổ chức ra cuộc thi này, bây giờ hắn lại nói không quan trọng, vậy tới cùng là hắn tính thế nào?

An Đức Hằng nói: "Ta lợi dụng lần này là để quảng bá hình ảnh du lịch Giang Thành, ngàv sau người đại sứ hình ảnh cùng phải là một ngôi sao có tầm cỡ, như thế tác dụng quảng cáo mới cao. Cho nên nói kết quả của cuộc thi tuyển này không quan trọng!"

Trương Dương tuy rằng đã hiểu ý của An Đức Hằng nhưng hắn không đồng tình: "Bởi vì không trọng yếu cho nên ngươi có thể mặc phóng cho bọn họ làm gì thì làm, phá hủy hết sự công bằng của cuộc thi?"

An Đức Hằng đáp: "Thí sinh kia thực sự là rất xuất sắc, như thế này đi, ta sẽ giới thiệu nàng ta với các công tỵ điện ảnh., coi như là bồi thường cho nàng. Còn về phẩn cải biến kết quả ta xem có lẽ là thôi đi! Chuyện này làm lớn ảnh hưởng không tốt tới bộ mặt cán bộ thành phố Giang Thành, còn có..." An Đức Hằng dừng một chút rồi nói: "kỳ thực, xóa tên nàng ta khỏi danh sách là ý của Cố tiên sinh.Cố tiên sinh có vẻ như không hài lòng với cô ta!" Nói tới đây Trương Dương lập tức đã minh bạch, nguyên nhssn chân chính Hà Vân Nhan bị loại chính là Cố Minh Kiện. Trương Dương thật sự không hiểu Vân Nhan đắc tội với Minh Kiện như thế nào? Chẳng lẽ là vì chuyện Triệu Nhị lần trước? Nếu thực sự như vậy thì cậu em vợ này bụng dạ thực sự quá hẹp hòi.

Ngay cả thường vụ phó thị trường Giang Thành cùng vì chuyện này mà gọi điện tới, hắn mong muốn Trương Dương không nên làm lớn chuyện này, nên vì đại cục mà suy nghĩ, đừng vì sự kiện này mà gây ảnh hưởng không tốt tới bộ mặt cán bộ Giang Thành. Điều này khiến cho tâm tình Trương Dương rất không thoái mái. Lý Trường Vũ cùng có thể cảm nhận được tâm tình của tiểu tử này, liền hứa hẹn sau khi về Giang Thành nhất định sẽ xử lý nghiêm Cao Quý Hưng, trả lại cho hắn một cái công đạo.

Nghe được Lý Trường Vũ hứa, trong lòng Trương Dương mới thoái mái hơn một ít, Cố Minh Kiện gần đây càng ngày càng khiến cho hẳn phản cảm hơn.

Trương Dương cho rằng nên nhắc nhở Cố Minh Kiện một chút, vốn định hẹn gặp Cố Minh Kiện, nhưng Minh Kiện lại không có hứng thú gặp mặt hắn.

Ngay lúc Trương Dương đang suy nghĩ có nên đem chuyện Cố Minh Kiện nói với Giai Đồng hay không thì Phương Vân Nam gọi điện tới. Nghe thanh âm Phương Vân Nam là biết hẳn là hắn đang gặp cái phiền phức gì rồi, hắn nói có việc quan trọng cần gặp mặt Trương Dương nói chuyện.

Phương Vân Nam xác thực là đang gặp phiền toái lớn, nhìn thấy Trương Dương, câu đầu tiên hắn đã hỏi: "Cố Giai Đồng đang làm cái gì vậy?" Trương Dương nghe hắn hỏi vậy có chút sửng sốt. thấp giọng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì? Ngươi hợp tác với Cố Giai Đồng xảy ra chuyện gì a?"

Ngay cả người luôn trầm tĩnh như Phương Vân Nam cũng có chút mất bình tĩnh, hắn kích động nói: "Ngươi có biết Vương Học Hải hợp tác với An Đức Hằng chưa? Hơn nữa ta cực khổ đưa ra phương án cạnh tranh bọn họ đều biết được, hiện tại phương án của bọn họ hoàn toàn là nhắm vào chúng ta. Hiện tại chúng ta hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!" Trương Dương nhíu mày, hắn thật không ngờ tới An Đức Hằng lại hợp tác với Vương Học Hải. Phương Văn Nam phẫn nộ cùng bởi bao nhiêu công sức thiết kế kế hoạch của hắn mấy tháng tự nhiên lại bị người khác biết được, hắn hiển nhiên cho rằng chuyện này có liên quan tới Cố Giai Đồng, vì chỉ có Cố Giai Đồng nắm rõ kế hoạch của hắn, rất có thể chính là nàng đã tiết lộ cho bọn chúng.

Trương Dương kiên quyết nói: "Không có khả năng, Cố Giai Đồng không phải loại người như vậy, nàng ta hẳn khôngbao giờ bán đứng ngươi!"

Phương Văn Nam tràn ngập chán nản nói: "Ta cùng mong muốn không phải là nàng. Nhưng tất cả tư liệu kế hoạch của ta tại sao bọn Vương Học Hải lại biết? Ngoài Cố Giai Đồng ra làm gì còn ai biết, ngay cả Tô Tiểu Hồng ta cũng không hề nói cho! Phải chăng Giai Đồng muốn lợi dụng ta lấy cái vẻ bề ngoài, để cho đám Lương Thành Long tập trung sự chú ý lên ta?"

Trương Dương cả tiếng: "Cố Giai Đồng không phải loại người như vậy!" Hắn bỗng nhiên đứng lên nói: "Chuyện nàv ta nhất định sẽ hỏi rõ ràng, cho ngươi một cái công đạo!" Phương Văn Nam lắc đầu cười khổ: "Hiện tại muộn rồi, lần này ta coi như không có bất kì một chút ưu thế nào, hoàn toàn rơi vào hạ phong!"

Cố Giai Đồng lúc nghe chuyện này cũng hoàn toàn kinh ngạc, suốt thời gian vừa rồi, nàng vẫn nỗ lực vì vụ đầu tư này, mặc dù nhìn ra thì Phương Văn Nam xử lý là chính, nhưng nàng cũng tác động không nhỏ. Chuyện này đối với nàng mà nói thật hết sức bất ngờ, cúp điện thoại, nàng trầm tư ngồi lặng trên ghế sô pha.

Cố Minh Kiện mặc một bộ veston đen bước từ trên lầu xuống, cười chào một tiếng 'tỷ tỷ', hắn đang chuần bị ra ngoài.

"Minh Kiện!" Cố Giai Đồng gọi lại hắn.

Cố Minh Kiện dừng bước hòi: "Có chuvện gì thế?' Ngữ khí Giai Đồng lãnh đạm: "Mấy thứ đồ đạc trong phòng ta ngươi có động qua không?"

Cố Minh Kiện bật cười. nhưng trong nội tâm có chút thấp thỏm bất an: "Tỷ, ta động vào mấy thứ đồ đạc trong phòng ngươi làm gì? Ta không có hứng thú với đồ của phụ nữ a! Ngươi hỏi Dưỡng Dưỡng xem!"

Cố Giai Đồng gật đầu nói: "Không là được rồi. Minh Kiện! Nghe nói gần đây ngươi hợp tác làm ăn với An Đức Hẳng?

"Chỉ là bằng hữu bình thường, cái gì mà sinh ý, không phải ngươi không biết, quyền lực và tài chính ta đều không có. Người ta cần cái gì ở ta?" Cố Minh Kiện hiển nhiên không muốn ở lại dây dưa. hắn mượn cớ có việc nhanh chóng chuồn đi.

Cố Giai Đồng nhìn theo bóng lưng đệ đệ, trong đôi mắt thần tình hết sức phức tạp.

Nàng gần như có thể kết luận, kế hoạch phương án cạnh tranh tới chín phần là do Minh Kiện tiết lộ ra ngoài. Bản kế hoạch này nàng vốn để trong phòng, Dưỡng Dưỡng đối với đống hồ sơ tài liệu này căn bản không động vào. Trước kia Minh Kiện cũng chưa từng bao giờ tự tiện vào phòng nàng, thế nhưng tự lúc biết An Đức Hằng và Vương Học Hài hợp tác cạnh tranh miếng đất bách hóa dệt Đông Giang, nàng lập tức liên tưởng đến đệ đệ.

Cố Giai Đồng đi tới phòng làm việc của phụ thân mở máy tính, trong nhà nàng vẫn có camera bí mật, điều này chi có nàng và Cố Duẫn Tri biết. Sau một hồi tìm lại rốt cuộc nàng cũng tìm thấy đoạn hình ảnh Cố Minh Kiện lẻn vào trong phòng mình, tất cả sự thực đã được chứng minh. Cố Giai Đồng tựa như bị rơi thật sâu vào trong mâu thuẫn và thống khổ.

Đệ đệ của nàng từ bao giờ lại biến thành cái dạng này? Hắn làm như vậy thì có khác gì kẻ ăn trộm, chẵng lẽ vì chuyện sinh ý mà hắn quên mất cả con người chính mình.

Cố Giai Đồng cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào màn hình, qua rất lâu, cái màn hình chuyển sang chế độ save screen tự lúc nào rồi, rốt cuộc hai mắt nàng nhắm lại, hai giọt lệ trong suốt bắt đầu lăn dọc trên khuôn mặt nàng.

Nàng không phải khóc vì thất bại mà là khóc vì thất vọng, thất vọng vì đệ đệ yêu quý của mình.

Cố Minh Kiện lúc này nội tâm đang hết sức bất an, từ thái độ của tỷ tỷ, hắn đã ý thức được chuyện mình xem lén bản kế hoạch đầu tư đã bị phát giác. Hắn lúc này đang đi tới chỗ hẹn với Vương Học Hải và An Đức Hằng.

Vương Học Hài nhạy cảm cảm thấy Cố Minh Kiện có chút bất an, hắn nâng chén rượu lên cười nói: "Nhờ có đệ, lẩn này chúng ta nhất định giành được phần thắng lợi!" An Đức Hằng nói: "Hiện tại chúng ta hoàn toàn vượt lên trước tập đoàn Thịnh Thế của Phương Văn Nam, có thể nói đối thủ này đã hoàn toàn bị chúng ta loại trả, hiện tại chỉ còn Lương Thành Long mà thôi!"

Vương Học Hài cười nói: "Tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long cùng rất mạnh. tại Bắc Kinh có một tòa building. làm ăn buôn bán cũng rất lời!" An Đức Hằng và Cố Minh Kiện đều biết những lời này khẳng định là còn có điều muốn nói, hai người đểu hướng ánh mắt nhìn hắn.

Vương Học Hải nói: "Trong tay ta có nắm một ít chứng cứ về chất lượng của building này, giả như những chứng cứ này công khai, tập đoàn Phong Dụ lập tức mất uy tín nghiêm trọng, thậm chí có thể đối mặt với nguy cơ bị phạt."

An Đức Hằng hiện tại thực sự là bội phục Vương Học Hải, người này tuyệt đối âm hiểm giả dối hơn cả hồ ly. Mặc dù là như thế. nhưng trên thương trường, mặc dù biểu hiện ra quang minh chính đại làm ăn, nhưng thực tế bất kì ai cũng phải có những mánh khóe thủ đoạn riêng, ngay cả như việc Minh Kiện đánh cắp phương án cạnh tranh của Phương Văn Nam cũng là như thế. An Đức Hằng phải thừa nhận, mặc dù những thủ đoạn của Vương Học Hải đáng khinh thường nhưng nó hoàn toàn hiệu quả.

Hắn nâng chén rượu cụng với Vương Học Hài, ánh mắt hai người nhìn nhau đều toát ra một tia cười đầy thâm ý. Có thể nói hai kẻ rất tương đồng gặp nhau. may mắn là trở thành đồng minh chứ không phải địch nhân, bằng không nhất định đẩu rơi máu chảy lưỡng bại câu thương.

Cố Minh Kiện nói: "Khả năng là tỷ của ta đã phát điện ra chuyện này!" Vương Học Hải nói với hắn: "Thương trường như chiến trường, muốn thành công nhất định phải xuất kỳ bất ý. Kì thực lúc trước ta họp tác với tỷ ngươi rất tốt, nhưng nàng lại tin lời kẻ gian, quay sang hợp tác với Phương Văn Nam! Thực sự là làm cho người ta tiếc nuối a!"

An Đức Hằng cười nói: "Minh Kiện không phải đã làm rất tốt sao? Ta tin tưởng chúng ta sẽ có thể hợp tác tốt, sau này tại Giang Thành. Đông Giang, thậm chí cả Bình Hải làm lên một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt!"

"Ta quyết định bỏ qua lần cạnh tranh này!" Cố Giai Đồng trải qua suy nghĩ cẩn trọng rồi mới đưa ra quyết định này.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tư tường, nhưng Phương Văn Nam vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Vì sao?"

Cố Giai Đồng áy náy nói: "Kế hoạch cạnh tranh đã bị tiết lộ ra ngoài, hiện tại chúng ta không hề có một chút phần thắng nào. Ta thừa nhận, lần này cạnh tranh thất bại nguyên nhân là vì ta. là ta khiến cho Phương tổng tổn thất!"

Phương Văn Nam lúc đầu biết chuyện còn rất phẫn nộ và thất vọng, nhưng hiện tại cũng bình tĩnh đi được rất nhiều: "Hẳn thấp giọng nói: "Cố tiểu thư, Bách hóa dệt Đông Giang lần này là một cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu như buông tay, coi như mất một cơ hội tốt để phát triển."

Cố Giai Đồng lần trước gặp Phương Văn Nam đã có chủ ý, lần này vì Cố Minh Kiện lại thêm vào, khiến cho nàng cảm giác được cái bách hóa dệt Đông Giang thực sự là một vũng nước đục. nàng không muốn dấn thêm vào. Đối với Phương Văn Nam nàng tràn ngập áy náy, bất quá nếu đã quyết định rời khỏi thì không còn cơ hội thay đổi.

Nàng nhẹ giọng nói: "Phương tổng, chúng ta hiện tại có thể nói là hoàn toàn trong bị động, muốn xoay chuyển cục diện cực kì khó. Ta mệt mỏi, không muốn tốn thêm sức lực vào chuyện này nữa! Xin lỗi!" Phương Văn Nam chậm rãi gật đầu, hắn cũng không phải là loại thương nhân tầm trường,Cố Giai Đồng đã lựa chọn như vậy, thì hắn cùng không miễn cưỡng, tuy rằng lần này Phương Văn Nam thua rất không cam lòng, thế nhưng hắn tin tưởng mình rất nhanh sẽ lại có thể đứng lên hắn là một người cầm được thì buông được, bằng không sự nghiệp cũng không phát triển được tới như bây giờ!"

Trương Dương vẫn đang ngồi ngoài xe chờ Cố Giai Đồng, thấy Giai Đồng đi ram hắn khởi động xe, rồi đưa nàng chạy dọc theo đường ven sông. Vành mắt Cố Giai Đồng bất giác đỏ lên. nàng vô lực ngả đầu vào vai hắn, bật khóc nức nở. Từ lúc bước chân vào thương trường tới nay trải qua biết bao nhiêu chuyện, nhưng chưa bao giờ nàng lại thất bại, không phải thất bại trong tay đối phương mà là ngay trong tay đệ đệ mình.

Trương Dương dừng xe lại, ôm Giai Đồng vào lòng, cứ yên lặng như thế.

"Vì sao không hỏi ta?" Cố Giai Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt lệ nhìn hắn hỏi.

Trương Dương cười nói: "Ngươi muốn thì tự nhiên sẽ nói cho ta biết, còn không thì hỏi cũng vô ích!" Cố Giai Đồng ôm cánh tay hắn, đầu ngả vào bờ vai hắn: "Ta đã rút lui không cạnh tranh miếng đất bách hóa dệt Đông Giang này!"

"Bởi vì Minh Kiện sao?" Nghe Trương Dương hòi. Cố Giai Đồng gật đầu. Trương Dương đúng là đã nhìn đúng điểm then chốt, nàng nhẹ giọng nói: "Mỗi người đều có quyển lựa chọn riêng, ta không muốn can thiệp. Chỉ hi vọng hắn có thể làm người sao cho phải, đừng giống như tên Vương Học Hải kia!"

Cố Giai Đồng buồn bã nói: "Ta bỗng nhiên cảm giác được mình thất bại!"

Trương Dương nở nụ cười: "Ngươi còn có ta!"

Cố Giai Đồng càng thêm ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên trán nàng nói: "Bình Hải lớn như vậy, đáng giá đầu tư không chi có một miếng đất bách hóa dệt Đông Giang. Ta mặc dù không dám nói chuyện làm ăn trước mặt ngươi, nhưng mọi việc luôn phải nhìn đại cục. thắng lợi nhỏ bé trước mắt không đại diện được cho cái gì cà. Ngươi thắng cuộc chân chính là phải nắm được toàn bộ đại cục trong tay, phải có tầm mắt vượt trội so với kẻ khác!"

Cố Giai Đồng không nhịn được nở nụ cười: "Ngươi nói câu này khẩu khí nghe y như ba ta vậy!" Trương Dương nghe câu này của nàng bất giác nhớ tới Cố bí thư mà không khỏi âm thầm bội phục tố chất chính trị của lão. Bất quá có thể nói được ra những lời ấy, xem chừng là tu vi chính trị của Trương Dương cũng đề thăng không ít.

Hắn thấp giọng nói: "Kỳ thực trong khoảng thời gian này công tác cũng không thuận lợi lắm. mắt thấv thành tích tới trước mặt rồi thì lại bị người khác cướp mất. Hiện tại tâm trạng ta so với ngươi cũng chẳng khác là mấy. Bất quá ngẫm lại, chuyện này đối với ta cũng là một trải nghiệm, để có thể nhìn khó khăn từ một góc độ khác.

Du lịch Giang Thành không chi có Nam lâm tự và Thanh Thai sơn.

Cố Giai Đồng chăm chú gật đầu nói: "Nghe ngươi nói như thế, ta rút lui khỏi dự án bách hóa dệt Đông Giang cùng chưa chắc đã là chuyện xấu gì. Như vậy ta có thể suy nghĩ kiến nghị của ngươi, tới Giang Thành khảo sát một chút xem có hạng mục nào đáng để đầu tư không!"' Hai người đồng thời bật cười.

Cố Giai Đồng nói: "Chúng ta có đúng là chút lạc quan quá không?"

"Cái này gọi là tinh thần lạc quan cách mạng!" Trương Dương cười nói.

Trương Dương không phải là một kẻ xem thường thất bại. Lý Trường Vũ cũng vậy. Tại công trình cảnh khu Nam lâm tự hai người bị thị trường Tả Viên Triệu tước hết cả. Trong thời gian này Lý Trường Vũ thường xuyên tới bái phỏng Tần Truyện Lương. Tần Truyện Lương học thức uyên bác, đối với lịch sử và nhân văn Giang Thành có kiến thức là lý giải rất sâu sắc.

Lý Trường Vũ với quan điểm xây dựng một Giang Thành xanh cùng với Tần Truyện Lương không mưu mà hợp, hai người mới gặp gỡ mà đã thành bằng hữu ăn ý.

Trương Dương phản hồi Giang Thành, trước là tới nhà của Lý Trường Vũ, trên đường về Lý Trường Vũ đã gọi điện cho hắn, hỏi han tình hình ở Đông Giang và dặn dò hắn về thì tới gặp một chút.

Lúc Trương Dương đi tới. Lý Trường Vũ và Tần Truyện Lương đang đánh cờ.

Trương Dương trong nhà Lý Trường Vũ rất tự nhiên, hắn vào chào hai người sau đó đặt chút quà Triệu Tĩnh mua cho Lý Trường Vũ lên bàn, pha một ấm trà mới rồi đứng một bên xem hai người đánh cờ.

Kỳ nghệ của Lý Trường Vũ hiển nhiên là không thể so sánh với Tần Truyện Lương, hắn cười khổ lắc đầu: "Thua! Lào Tần a! Ngươi không thể nhường ta một chút sao, trước mặt tiểu bối cũng nên cho ta một chút mặt mũi chứ!"

Tần Truyện Lương cười nói: "Lý phó thị trường không phải nói là thực sự cầu thị sao?" Lý Trường Vũ cười, rút ra điếu thuốc châm lửa lên hút, sau đó ánh mắt chuyển lên người Trương Dương: "ở Đông Giang làm rất tốt. Đem cả lãnh đạo của ngươi ra mà đánh!" Tần Truvện Lương cùng chẳng biết Trương Dương ở Đông Giang đã xảy ra cái chuyện gì, bất quá cũng không phải là lần đầu nghe thấy Trương Dương đánh người, chuyện này có thể nói là chẳng lạ gi, khóe miệng lộ ra một tia cười: "Các ngươi có chuyện công việc cứ bàn a. Ta dù sao cùng phải về!" Lý Trường Vũ cuống quít giữ hắn lại: "Không có công sự gì, đều là người nhà cả, cứ tùy tiện được rồi. Ta đã đặt bữa ở Phù Dung Viên rồi, chúng ta đi ăn thôi!"

Trương Dương hỏi: "Tô đại nương đâu?" Lý Trường Vũ đáp: "Đi dạo phố với Cát di rồi! Nào đi thôi, tới nhà hàng!" Phù Dung Viên nằm đối diện ngay khu vực thị ủy đại viện, thường ngày sinh ý khá là tốt cũng bởi vị trí đắc địa này. Lý Trường Vũ đã đặt một bàn tại lầu hai. bởi vì đã đặt trước nên các món ăn chuẩn bị cũng rất nhanh. Trương Dương gọi một bình mao đài rót đầy ba chén cho ba người.

Tần Truyện Lương hầu như không uống rượu, đem chén rượu đặt sang trước mặt Trương Dương nhờ hắn xử lý hộ, còn bản thân gọi một chén trà xanh.

Lý Trường Vũ nâng chén rượu nói: "Nào, chúng ta hảo hảo kính ngươi một chén. Cảm tạ trong thời gian vừa qua đã bang trợ cho chúng ta rất nhiều!" Trương Dương cười nói: "Ta thế nào nghe những lời này thấy khách sáo thế nhỉ. vị đạo rất giống cái kiểu giả mù sa mưa trên quan trường!"

Tần Truvện Lương bật cười: "Ta cũng đâu có giúp được gì, nói tới còn phái cảm ơn Trương Dương a. Không thì ta làm gì có cơ hội xuống địa cung để khảo cổ, rồi tìm được xá lợi Phật!"

Tần Truyện Lương đam mê văn hóa cổ đại. những lời này là xuất phát từ chân tâm. không có bất luận một chút khách khí sáo rỗng nào.

Lý Trường Vũ nói: "Lão Tần, ngươi thực sự là thầy tốt bạn hiền, ta tán thành tư tưởng nhân văn của ngươi, thời gian tới, du lịch Giang Thành sẽ đi theo hướng đó!"

Tần Truvện Lương nói: "Xá lợi Phật tuy rằng cho Giang Thành một cơ hội, thế nhưng muốn khai thác du lịch có chiều sâu cũng không thể chỉ chuyên vào Nam lâm tự, Thanh Thai sơn được. Tổng nhân khẩu Giang Thành hơn chín trăm bốn mươi vạn, khu vực thành thị nhân khẩu cũng quá tám mươi vạn, chưa cần nói tới khách du lịch, chỉ riêng bản thân Gianh Thành nhu cầu về du lịch cũng không phải là ít!" Lý Trường Vũ gật đầu nói: "Hiện tại đang thời kì cải cách mở cửa. kinh tế phát triển khiến cho dân sinh cũng tăng cao, nhu cầu đối với du lịch ngày càng phát triển mạnh!"

"Đầy đủ về vật chất tự nhiên xúc tiến nhu cầu về tinh thần! Hai cái đó luôn xoay quanh tương hỗ lẫn nhau!" Tần Truyện Lương đặt chén trà xuống nói:

"Lý thị trưởng, có câu ta không biết có nên nói hay không!" Lý Trường Vũ cười đáp: "Lão Tần, chúng ta là bằng hữu, không cần phải rào trước đón sau, có gì thì cứ nói! Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bụng, không tính sổ với ngươi đâu!"'

Tần Truvện Lương và Trương Dương đều bật cười.

Lý Trường Vũ trừng mắt liếc Trương Dương: "Ngươi cười cái gì? Ngươi thì ta nhất định phải tính toán với ngươi!" Trương Dương hăng hắc cười, nâng chén rượu uống cạn, sau đó gặp một miếng vịt bỏ vào miệng: "Vịt này ngon thật a!" Thằng nhãi này bắt đầu giả ngu đánh trống lảng.

Tần Truvện Lương nói: "Thể chế quốc gia ta sinh ra rất nhiều điều kiềm chế văn hóa quan trường. Ta thấy rất nhiều những quan viên ngồi lên vị trí chỉ chăm chăm lo về chức vị mà không chịu làm việc. Bọn họ chỉ cố gắng vì chính tích của bản thân, làm sao để có thể để thăng, để tiếp tục bước dài trên con đường quan lộ, nếu cứ như vậy, ta thấy chẳng hay ho gì!"

Lý Trường Vũ đương nhiên minh bạch Tần Truyện Lương lo lắng cái gì, hắn lo lắng rằng bản thân mình và đám quan lại kia cùng như nhau. hô lên xây dựng một Giang Thành xanh, một Giang Thành nhân văn cũng chỉ là vì chính tích bản thân. Lý Trường Vũ không phủ nhân bản thân vẫn mong muốn có thể được đề thăng, thế nhưng hắn cũng muốn một điểm vững chắc đó là lòng tin của nhân dân mà điều đó phải có từ sự vì dân. Trong khoảng thời gian bị song quy. Lý Trường Vũ đã suy nghĩ rất nhiều về bản thân trong quá khứ và cả tương lai, hắn đối với cái chữ 'Quan lý giải sâu sắc thêm một tầng.

Lý Trường Vũ nói: "Lão Tần, ngươi cũng là đại biểu cho dân chúng Giang Thành. Ngươi yên tâm. ta ở vị trí này nhất định sẽ thực sự vì dân chúng Giang Thành mà làm cho thật tốt!"

Trương Dương nói: "Việc cần hoàn thành là chính, chính tích chỉ là một phần, đương nhiên làm việc tốt cũng muốn được hồi báo với công sức của mình bỏ ra chứ. Làm việc tốt không để lại danh, ta còn chưa đạt được tới cái cảnh giới này a!"

Tần Truyện Lương cười nói: "Nhưng cũng không thể cứ chuyên tâm vào

chuyện thăng quan phát tài!" Lý Trường Vũ cười nói: "Hắn không tới cái cảnh giới ấy, nói cũng vô dụng!" Lại nhớ tới Trương Dương ở Đông Giang không khỏi trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi hiện tại đã là cán bộ chính khoa rồi, sao lại làm việc một các thô lỗ, một câu không nói liền xuất thủ đánh người thế? Ngươi cho rằng mình vẫn đang làm công tác ở xã à?"

Trương Dương cười nói: "Cao Quý Hưng kia đáng bị như thế lắm. Hắn đã gây khó dễ cho thí sinh. lại còn đem chuyện bẩn thỉu đổ lên người ta. Món khẩu khí ấy ai có thể chịu được?" Lý Trường Vũ nói: "Nhưng dù sao hắn cũng là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, thể chế ta kiêng kị nhất là bất phân biệt tôn ti trật tự như thế. ngươi làm gì cũng phải chừa một chút tình cảm chứ!"

"Hắn thuộc về cái loại mặt dày không biết phải trái, lần sau gặp lại, ta còn đánh hắn!" Tần Truyện Lương nghe vậy không khỏi bật cười, cán bộ quốc gia như Trương Dương này thật sự là hiếm thấy.

Lý Trường Vũ vừa bực mình: "Ngươi có hiểu thế nào gọi là ấn tượng không? Bao nhiêu người đều phản ánh ngươi tố chất quá kém, căn bản không có một chút nào giống một cán bộ quốc gia cả, giống còn đồ lưu manh nhiều hơn đó!"

Trương Dương mỉm cười: "Ta đây sống thật với con người mình, so với cái đám ngụy quân tử kia thì còn tốt hơn gấp vạn lần. Cao Quý hưng kia là hảo cán bộ đó, mắt thấy gái đẹp thì sáng lên, không chiếm được người ta thì cố tình đổi trắng thay đen. Trắng trợn loại người ta đi, rồi đổ tội lên đầu người khác? Tố chất đó sao? Lê Quốc Chính tham ô hối lộ, cướp đoạt giết người, không việc ác gi không làm? Tố chất cán bộ đó sao?"

Lý Trường Vũ nghe hắn nói vậy không khói thở dài.

Trương Dương nói: "Tính tình trời sinh khó thay đồi được, riêng chuyện này ta đã cố gắng nhịn nhục rồi!" Lý Trường Vũ nói: "Ngươi hiểu thế nào là biết nhìn đại cục không? Các ngươi là đại biểu cho cán bộ Giang Thành đi ra ngoài, chính là hình tượng của cán bộ Giang Thành. Cao Quý Hưng dù là sai thì ngươi cùng nên phản ánh trước hết với cán bộ lãnh đạo, xử lý như thế nào sẽ do hắn định đoạt. Ngươi làm như thế chỉ khiến cho kẻ khác chê cười."

Trương Dương lắc đầu cười: "Cái gì là nhìn đại cục? Ta cho rằng đại cục là lợi ích quốc gia chứ không phái hình ảnh một thị nhỏ nhoi. Đại cục là lợi ích chính đáng của dân chúng chứ không phải bộ mặt của người lãnh đạo. Che giấu chân tướng gọi là đại cục sao?" Tần Truyện Lương nghe được những lời này của Trương Dương hết sức kinh ngạc, tiểu tử này xác thực phải làm cho người ta phải nhìn hắn bằng một con mắt khác.

LÝ Trường Vũ lắc đầu cười khổ: "Ta cùng nói như vậy thôi, dù sao sự việc này cùng đưa tới không ít oán giận trách cứ. Nhiều người cho rằng hành động của ngươi làm xấu đi hình tượng cán bộ Giang Thành chúng ta. Lần sau chú ý làm việc thu liễm một chút!" Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Tổ chức cũng tiến hành xử lý Cao Quý Hưng rồi, chúng ta quyết định cảnh cáo trước Đảng!"

Trương Dương nhếch miệng cười khinh, hiển nhiên cái phạt này còn quá nhẹ.

Sắc trời đột nhiên hôn ám hẳn đi. ngoài cơ sở lóe lên những ánh chớp, sau đó trời lập tức đổ mưa.

Đã như vậy thì muốn cũng không rời khỏi được. Lý Trường Vũ gọi phục vụ mang bia tới, ba người vừa uống vừa chuvện trò.

Lý Trường Vũ và Tần Truyện Lương nói chuyện về kế hoạch phát triển Giang Thành trong tương lai.

Trương Dương bời vì sự tình Nam lâm tự mà đối với công việc tự nhiên mất đi nhiều hứng thú. Lý Trường Vũ cũng cảm nhận được điểm này, cười nói:

"Trương Dương, ngươi làm công tác mở rộng thi trường đầu tư du lịch đừng có chán nản như thế a. Thân tại kỳ vị. bất mưu kỳ chính, không làm tròn nhiệm vụ, cẩn thận ta đem ngươi xử lý đó a!"

Trương Dương thở dài nói: "Cái gì mà công tác? Ta hiện tại chẳng có cái việc gì. quanh ra quần vào uống trà, không thì tiếp chuyện báo chí!"

Lý Trường Vũ minh bạch tâm tư Trương Dương, từ lúc An Đức Hằng đầu tư vào kiến thiết cảnh khu Nam lâm tự. trên thực tế Trương Dương đã bị đoạt hết quvền lực, chỉ huy công trình cũng chẳng quan hệ gì tới hắn, thậm chí lần tới Đông Giang này cũng chẳng có ý nghĩa gì, bất quá Trương Dương không ngờ được một chuyện mà hắn rước về.

Trương Dương cũng không có ý thức được chuyện này, bất quá Lý Trường Vũ ngoài mặt vẫn tỏ ra có chút không hài lòng lắm, nhung sâu trong lòng thì lại thầm tán dương Trương Dương.

Lý Trường Vũ nói: "Ngươi a, thiếu tính nhẫn nại lắm. Phải có ánh mắt nhìn xa ra một chút, du lịch Giang Thành không phải chỉ có Thanh Thai Sơn và Nam lâm tự. chúng ta còn cần đầu tư ờ khắp nơi. Ngươi không chỉ là phụ trách công tác khai thác thị trường du lịch mà còn kiêm luôn cả kêu gọi đầu tư. Chỉ cần ngươi có thể đưa đầu tư tới, chỉ cần ngươi có thể phát triển hạng mục du lịch mới, như vậy chính là tạo phúc cho bách tính. cũng là đạt chính tích cho bản thân." Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Tâm tình ngươi như thế nàv là không được!" Trương Dương minh bạch. rốt cuộc là Lý Trường Vũ còn có dự định lớn hơn nữa, hắn nâng chén cụng với Lý Trường Vù nói: "Lý thúc, xin được chi điểm à!"

Lý Trường Vũ cười nói: "Ngươi chưa xem bản kế hoạch của An Đức Hằng sao? Bản kế hoạch này rất không sai, quy hoạch trên diện rộng. bất quá xem kĩ, hiệu quả vào lợi ích trong đó rất rõ ràng."

Tần Truyện Lương này giờ chưa nói câu nào rốt cuộc cùng lên tiếng: "Hai triệu đô la Hồng Kông của An Đức Hằng nghe thì rất nhiều, nhưng xem bản kế hoạch của hắn, nào là tu yếu sửa chữa Nam lâm tự. trùng kiến Phật Quang Tháp, xây dựng cảnh khu, rồi còn phá bò và di dời miếng đất được ưu tiên, dự kiến xây dựng một trung tâm thương mại... Chỉ riêng những thứ này cũng tiêu tốn hết chỗ đó rồi. Chưa kể tới phần tu bồ cổ thành, trùng tu Tàng binh động, cải thiện toàn bộ quang cảnh cảnh khu... Ta xem hắn vẫn còn cần phải rót vào một lượng vốn không nhỏ."

Trương Dương nói: "An gia thực sự là lắm tiền!" hắn không cho rằng trên phương tiện tiền tài mà lại làm khó được An Đức Hằng

Lý Trường Vũ nói: "Thế nhưng An gia song song tiến hành nhiều hoạt động đầu tư lắm, không chỉ tại Giang Thành mà Đông Giang cũng có. Từ góc độ kinh tế học,