Y Đạo Quan Đồ

Chương 187: Sóng ngầm




Trương Dương vui vẻ cười: “Sự tình không ngừng phát triển a! Hai chúng ta hôm nay thuần khiết, nhưng ai biết ngày mai sẽ thành như thế nào!”

Quách Chí Cường nói: “Hồ tiểu thư cẩn thận với những viên đạn bọc đường a!”

Hồ Nhân khẽ cười: “Vỏ đường ta sẽ nhận, còn đạn ta sẽ đem trả lại!”

Món ba ba ở đây được chế biến theo kiểu cách khá là lạ mắt. Quách Chí Cường cầm đũa lên nói: “Vương bát đản! Lâu lắm rồi chưa có ăn món này a!”

Trương Dương cười nói: “Ta thật không hiểu món này có cái gì đặc sắc mà sao đông người tới ăn thế nhỉ?”

Hồ Nhân nói: “Cái này gọi là tâm lý, mù quáng theo phong trào!” Nàng nói chuyện vừa khéo chuyển sang chủ đề lễ hội văn hóa ẩm thực: “Các ngươi gióng trống khua chiêng về lễ hội văn hóa ẩm thực, kết quả là khiến cho bao nhiêu người mù quáng mà đâm đầu vào, bây giờ thì lại bị các ngươi đem mặc kệ hết!”

Trương Dương bị Hồ Nhân nói cho một hồi mà đơ cả người, mà sự thực cũng có chút lạ, hiện tại Giang Thành đối với quảng bá hình ảnh và kêu gọi đầu tư đang rất hoan nghênh, thế nào lại lật lọng như vậy, khiến cho đám doanh nghiệp này oán hận không thôi?

Hồ Nhân nâng chén rượu uống cạn một cách rất hào sảng, Quách Chí Cường có chút ngạc nhiên, bất quá hắn đối với chuyện lầm ưn không có hứng thú và cũng chẳng hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ đoán là nàng ta đang buồn bực, liền nâng chén rượu lên nói: “Đừng uống rượu để giải sầu chỉ càng sầu thêm mà thôi!” Nói xong hắn cũng cạn một chén.

Ánh mắt Hồ Nhân vẫn nhìn Trương Dương, điều này khiến cho Quách Chí Cường có chút xấu hổ, hôm nay hình như mình thành kỳ đà cản mũi rồi a.

Hồ Nhân nói: “Ta có một bằng hữu phái công ty khác, vốn đã đạt thành hiệp định quyền sử dụng một mảnh đất rồi, tất kẻ kế hoách đã lên hết, chỉ chờ kí hợp đồng nữa thôi. Nhưng thật không ngờ tới cuối cùng Giang Thành các ngươi lại lật lọng, nói rằng miếng đất đó là có việc khác, không thể nhượng lại.”

Trương Dương lúc này mới hiểu vì sao mà nàng ta lại phẫn nộ, hắn nhấp một ngụm rượu nói: “Khu Khai Phát đất thiếu gì, nếu nhưng không miếng ấy thì đòi đổi lại một miếng khác là được!”

Hồ Nhân cả giận: “Đâu chỉ có như thế, công ty của bạn ta đã lên kế hoạch và chuẩn bị bắt tay khởi công xây dựng rồi!”

Trương Dương sửng sốt, cái này thực sự có chút kì quái, chuyện này thực sự là có chút khó hiều, hắn thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ hỏi lại, nhất định cấp cho ngươi một câu trả lời thuyết phục!”

“Cái gì mà hỏi giúp ta? Lãnh đạo Giang Thành các ngươi lúc chiêu thương thì nói như thế nào? Sự tình ngày một ngày hay qua đi thì lại trở mặt. Trương Dương! Bình Hải này không phải chỉ có mỗi Giang Thành nhà các ngươi là có thể đầu tư, trong tay thương nhân chúng ta có tiền, đầu tư đương nhiên cũng phải xem xét, nhưng cái món khẩu khí này thực sự là không nuốt được. Các ngươi đại diện cảu chính phủ mà lại có thể lật lọng thế sao?”

Quách Chí Cường cũng nói vào: “Đúng thế, chuyện này nếu để lan truyền ra thì còn ai thèm đến Giang Thành đầu tư nữa?”

Hồ Nhân gật đầu nói: “Chuyện này nếu lãnh đạo Giang Thành không cho chúng ta một câu trả lời xác đáng, ta dám cam đoan, hầu hết các khoản đầu tư gần đây sẽ hủy bỏ!”

Trương Dương cười nói: “Uy hiếp a! Thế này là làm khó ta rồi!”

“Vậy lúc chúng ta bị làm khó thì sao?”

Trương Dương làm việc cũng rất năng suất, hắn lập tức rút điện thoại ra gọi cho Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ nghe máy, cả hai nói chuyện qua một vài câu, sau đó Trương Dương trực tiếp đề cập vào vấn đề chính.

Lý Trường Vũ nghe nói vậy không khỏi trầm mặc: “Trương Dương a! Chuyện này thực sự là có chút phiền phức, ta cũng không có cách nào.”

Trương Dương sửng sốt: “Là sao?”

“Có một bên đầu tư khác đưa ra một dự án đầu tư lớn hơn rất nhiều bao gồm cả miếng đất đó trong đấy. Nên thường vụ quyết định ưu tiên đặc biệt cho họ!”

“Nhưng cũng cần phải giữ chữ tính, đã có hiệp nghị trước rồi thì phải cân nhắc lại, sao lại có thể lật lọng như thế được, nếu như điều cơ bản nhất là thành tín còn không làm được thì ai nguyện ý đầu tư nữa a?” Trương Dương đem lời nói của Hồ Nhân vừa nói xong đem nhắc lại.

Lý Trường Vũ nói: “Có lẽ thường vụ quyết định sẽ bồi hoàn lại!”

“Bồi thường?” Trương Dương không nhịn được cười: “Lý phó thị trưởng? Bồi hoàn nhưng ngươi nghĩ xem họ còn có hứng để mà tiếp tục đầu tư tại Giang Thành nữa không?”

Lý Trường Vũ nói: “Trương Dương, chuyện này thực sự là rất phức tạp, ta sẽ chú ý quan tâm hơn. Được rồi, lúc nào ngươi trở lại Giang Thành?”

Trương Dương suy nghĩ một chút: “Cuối tuần, ta còn phải giải quyết một số việc!”

Thanh âm Lý Trường Vũ nhỏ đi: “Cuối tuần ta và Cát Xuân Lệ sẽ tổ chức một cái đám cưới nhỏ, chỉ có người nhà thôi, ngươi nhớ tới dự!”

Trương Dương bạt cười ha hả.

Lý Trường Vũ xấu hổ ho khan một tiếng, bổ sung nói thêm: “Chỉ mời vài người nhà thôi, làm hết sức đơn giản.”

“Kết hộn là chuyện đại sự cảu đời người, làm sao lại có thể đơn giản được, để ta sớm sắp xếp công việc, về giúp ngươi việc này!”

“Không cần, Không cần!” Lý Trường Vũ cuống quít từ chối ngay, ngay cả một kẻ trầm ổn, lão luyện quan trường nhưng đối mặt với chuyện này cũng có chút xấu hổ.

Trương Dương nói xong liền cúp máy.

Hồ Nhân nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

Trương Dương nói: “Hình như là có một dự án lớn hơn rất nhiều quy hoạch luôn cả miếng đất đó, công ty kỹ thuật cái gì Hối Thông ấy!”

“Hối Thông?” Hồ Nhân trợn mắt hỏi.

Trương Dương và Quách Chí Cường đều bị kinh ngạc về phản ứng của nàng, có chút khó hiểu nhìn nàng.

Hồ Nhân nói: “Hối Thông là công ty của Kiều Mộng Viên!”

Trương Dương và Quách Chí Cường trên phương diện làm ăn không rành lắm nên cũng chẳng biết người mà Hồ Nhân nói tới là ai.

Hồ Nhân lại nói: “Kiều Mộng Viên là cháu gái của Kiều lão, cha của cô ta là bí thư tỉnh ủy Vân An – Kiều Chấn Lương.

Trương Dương và Quách Chí Cường chẳng biết Kiều Mộng Viên là ai, nhưng Kiều Chấn Lương và Kiều lão thì có thể nói là danh như sấm bên tai, Kiều lão tuy đã lui về nghỉ hưum nhưng ảnh hưởng trong chính đàn quốc nội vẫn lớn cực kì, Kiều Chấn Lương năm nay bốn mươi tám tuổi, là một trong những bí thư tỉnh ủy trẻ nhất trong nước. So với những vị đồng cấp thì hoàn toàn chiếm ưu thế về tuổi tác và hơn nữa đó là bối cảnh rất thâm sâu.

Ảnh hưởng của Kiều gia tại chính đàn trong nước ngay cả Văn phó thủ tướng cũng vô pháp có thể động tới. Kiều Mộng Viên thân là cháu gái của Kiều lão, nàng ta đầu tư tại Giang Thành, thường vụ thị ủy Giang Thành còn dám không bật đèn xanh tạo điều kiện cho cô ta sao?

Trương Dương liếc mắt nhìn Quách Chí Cường rồi nói: “Cái đám con ông cháu cha các ngươi thật khó hầu hạ a! Phiền phức!”

Quách Chí Cường cũng minh bạch cười khổ: “Người ta là ai chứ. Cha ta căn bản so với người ta cũng như một tiểu hài tử so với một người lớn mà thôi!”

Trương Dương nói: “Vậy ta là cái lông con mèo a!”

Hồ Nhân nói: “Hai mươi mốt tuổi, con mèo ấy tiền đồ cũng có thể coi là sáng lạn a!”

Nói đến cấp bậc, trong lòng Trương Dương không khỏi có chút không vừa lòng, Hứa Thường Đức vừa rồi rớt đài công của hắn không nhỏ, nhưng không thấy người ta đả động gì, chẳng biết là trở lại Giang Thành có thăng được nửa cấp không. Ở trong thể chế một thời gian, tự nhiên Trương Dương cũng có lý trí, ăhns hiểu chuyện một bước lên trời là không thể có, nên cũng chẳng hy vọng gì nhiều.

Quách Chí Cường có chút kì quái: “Cái nàng Kiều Mộng Viên gì gì cũng thật là kì quái, cha nàng ta là bí thư tỉnh ủy Vân An, còn chạy tới Bình Hải làm gì? Vân An lớn như vậy lăn lộn còn thiếu sao?”

Trương Dương nói một câu: “Tránh tị hiềm!”

Hồ Nhân lắc đầu: “Chỉ cần có một chút thủ pháp thì chẳng lo gì? Hơn nữa cho dù có lách luật thì ai dám điều tra hoặc ai có thể điều tra họ?” Nàng nói bằng con mắt kinh thương.

Trương Dương nghĩ một chút thì quả thực cũng đúng là như vậy, như Cố Duẫn Tri có tiếng là thanh liêm nhưng đối với việc kinh doanh của con gái cũng chẳng lo tị hiềm, chỉ là không chủ động chiếu cố mà thôi. Bất quá nếu không phải là yếu tố như thế, lẽ nào Giang Thành thực sự hấp dẫn nàng ta đầu tư?

Hồ Nhân nói: “Nàng ta đã quyết định đầu tư tại Giang Thành tự nhiên phải là đã điều tra chặt chẽ. Hiện tại sản phẩm công nghệ cùng đĩa CD là những sản phẩm mới mẻ trên thị thường, đang vào giai đoạn phát triển tốt. Mà công ty của bạn ta cũng làm về mảng này, ta nghĩ nhất định nàng ta lợi dụng lực ảnh hưởng giành lấy miếng đất đồng thời chèn ép đối thủ.”

Trương Dương nói: “Cường long bất áp địa đầu xà! Nàng ta mặc dù đúng là thế lực lớn đấy, nhưng tại Giang Thành cũng không có thể muốn làm gì thì làm như thế!”

Hồ Nhân thở dài: “Quên đi, nếu là Kiều Mộng Viên, thì ta sẽ khuyên Kỳ Vĩ rút lui, ai muốn cạnh tranh thì cạnh tranh!”

Trương Dương và Quách Chí Cường đều nhìn ra Hồ Nhân đối với Kiều Mộng Viên, Trương Dương đối với nàng ta tự nhiên cũng có chút hiếu kì, không hiểu sao nàng ta lại chọn Giang Thành?

Biết sự tình là du Kiều Mông Viên gây nên thì tâm tình có chút kém, Trương Dương đối với nàng ta tràn ngập áy náy, dù sao cũng là hắn ngờ nàng kêu gọi đầu tư, bây giờ sự tình lại ra như thế này, quả thực ngay cả hắn cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Dùng bữa xong Trương Dương gọi thanh toán, đi ra ngoài bãi đỗ xe, Trương Dương nói với Hồ Nhân: “Để ta đưa ngươi về!”

Hồ Nhân lắc đầu: “Ta cũng đi xe, với lại đang muốn tới công ty Phi Tiệp của Kỳ Vĩ một chút, đều là chỗ bạn bè, có những việc cứ nên nói rõ ràng sớm.”

Trương Dương gật đầu: “Tạm thời ta cũng chưa trở về Giang Thành, có vấn đề gì cứ liên hệ với ta!”

“Được!” Nói xon Hồ Nhân đi tới chỗ chiếc Audi của mình rồi nổ máy rời đi.

Quách Chí Cường đề nghị tới nhà thúc thúc của hắn, thúc của hắn là quản lý hậu cần của phân khu quân khu Đông Giang. Trương Dương không có thói quen tới làm khách nhà người lạ nên đưa Quách Chí Cường tới đó rồi lái xe về biệt thự của Giai Đồng.

Trên đường đi, hắn gọi điện cho Cố Giai Đồng mới biết nàng đang ở GIang Thành khảo sát nhà máy sản xuất thuốc. Trương Dương từ Hồng Kông về có chút mệt mỏi, vừa trở lại nhà đã lăn ra ngủ tới tận lúc chiều tối mới dạy, cầm điện thoại nhìn thì thấy có tới tám cuộc gọi nhỡ. Trương Dương liền gọi lại, thì ra là Quách Chí Cường, tiểu tử này gọi điện rủ Trương Dương tối đi uống rượu, vốn đang chẳng có hứng lắm nên Trương Dương liền cự tuyệt, tiểu tử Quách Chí Cường nyà vẫn chỉ nhưu một tên hài tử to xác, chửng có lý tưởng gì cả mà suốt ngày rong chơi.

Ngoài ra còn có điện thoại của Tần Thanh, hăn gọi lại cho nàng, thì ra Tần Thanh đang ở Đông Giang tham dự một cuộc họp nên gọi hỏi hắn xem đã về Đông Giang chưa. Hai người hẹn trưa mai gặp nhãuong mứoi lưu luyến cúp máy.

Từ Hồng Kông trở về, Trương Dương bỗng nhiên lười đi ra ngoài. Cố Giai Đồng tuy rằng ít khi tới đây, nhưng trong tủ lạnh thì vãn đầy ắp thức ăn với đồ uống, Trương Dương đang định đi chuẩn bị bữa ăn, dự định một buổi tối ra không ra ngoài.

Nhưng vừa mới cầm đồ xuống nhà bếp thì nhân được điện thoại của Hồ Nhân gọi hắn đi uống rượu, cái này không phải là trọng sắc khinh bạn nhưng mà vì Trương Dương đã có nhận lời với nàng từ trước nên đành đáp ứng.