Y Đạo Quan Đồ

Chương 249: Đối thủ




Trương Dương lắc lắc đầu cười khổ, thực chẳng biết tại sao tiểu nha đầu kia lại có thành kiến với mình sâu như vậy. Người ta không làm, Trương Dương đành phải tự mình đến tủ lạnh lấy chai nước lạnh ra ngửa cổ uống một ngụm, uống xong vừa chùi mép vừa nói vọng ra: “Này, ta hỏi thật, có phải ta đã đắc tỗi gì với cô không? Không tại sao vừa thấy ta lại liền đối xử như với cừu nhân vậy?”

Tô Viện Viện lớn tiếng trả lời lại: “Ta chỉ là một người giúp việc, nào dám có ý bất kính với Trương chủ nhiệm, ngài trăm ngàn lần đừng nghĩ lung tung a!”

Trương Dương càng nghe lại càng cảm thấy như nàng ta đãng châm biếm mình thì phải? Thấy nàng ta đổi đệm sôpha xong Trương Dương lại ra đặt mông ngồi xuống, với lấy cái điều kiển tivi bật lên xem, vừa đúng lúc tivi chiếu chuyên đề về khu du lịch sinh thái của Thanh Thai sơn, mà Hải Lan lại là người dẫn chương trình chuyên đề này. Nhìn dung mạo xinh đẹp của Hải Lan, Trương Dương cứ ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Tô Viện Viện nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Trương Dương, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đúng là đồ háo sắc. Đương nhiên nàng làm sao biết mối quan hệ của Trương Dương với cô nàng dẫn chương trình xinh đẹp Hải Lan kia.

Lúc sau Đỗ Thiên Dã mới xong việc về nhà. Tô Viện Viện liền vội vàng chạy ra chao đón Đỗ bí thư rồi giúp hắn cởi áo khoác ngoài ra, rồi cầm hộ cặp đựng công văn trong tay hắn.

Trương Dương nhìn một màn này không khỏi thầm lắc lắc đầu thở dài, cô nàng giúp việc này hầu hạ bí thư thị ủy thật chu đáo nhiệt tình, còn với mình thì …

Đỗ Thiên Dã đi vào phòng khách rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Tô Viện Viện lại nhanh chóng bưng lên đặt trước mặt hắn một chén hồng trà nóng hổi thơm mát.

Đỗ Thiên Dã nhìn chai nước lạnh trước mặt Trương Dương có phần hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Sao không uống trà?”

Trương Dương lắc đầu thở dài ủ ê nói: “Cấp bậc không đủ nên không được hưởng đãi ngộ như ngươi!”

Đỗ Thiên Dã thấy vẻ mặt e thẹn xấu hổ của Tô Viện Viện liền hiểu ra được chuyện gì, hắn nhịn không được mà vui vẻ ha hả cười lớn.

Đỗ bí thư đột nhiên cười lớn khiến khuôn mặt xinh xắn của Tô Viện Viện càng đỏ lựng hơn, nàng liền chạy vội vào nhà trong, rất nhanh sau liền bưng một chén hồng trà lên cho Trương Dương. Lúc đặt chén trà xuống nàng không khỏi trừng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái mới chịu đứng dậy.

Trương Dương làm ngơ ngoảnh mặt đi chỗ khác coi như không thấy, xong lại với tay đem đống đồ đưa sang cho Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Đi ăn cơm trước đi, tối ta không bận gì, chúng ta uống với nhau mấy chén.”

Trương Dương cùng Đỗ Thiên Dã vào nhà ăn ngồi xuống, sau khi đối ẩm vài chén xong, Đỗ Thiên Dã liền thấp giọng nói: “Ta đã nghe qua sự việc của Cố Minh Kiện, thật không ngờ chuyện này lại gây phiền toái lớn như vậy.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Cũng không có gì quá lớn, cũng gần như cơ bản xử lý xong rồi.”

Đỗ Thien Dã tay chỉ thẳng mũi Trương Dương trầm giọng mắng: “Rõ ràng lần này tiểu tử nhà ngươi lấy lý do làm việc công đi xử lý chuyện tư. Chuyện của Cố Minh Kiện thì có liên quan gì đến Giang Thành chứ?”

“Sao lại không liên quan gì? Cố bí thư là bí thư tỉnh Bình Hải chúng ta, Cố Minh Kiện gặp chuyện không may hẳn sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới hắn, như vậy chẳng phải hiệu suất công tác làm việc của hắn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng hay sao? Rồi thì tỉnh Bình Hải bị ảnh hưởng, Giang Thành chúng ta cũng bị ảnh hưởng lây theo. Hơn nữa Cố Giai Đồng lại là một chủ đầu tư lớn ở Giang Thành chúng ta, cảm xúc nàng ta có biến hóa cũng gây ảnh hưởng tới sự phát triển của nhà máy dược sau này. Thân là chủ nhiệm ban cải cách, đương nhiên ta phải có trách nhiệm giải quyết vấn đề này, chỉ có tận lực giúp bọ họ giải trừ được mối tâm bệnh này thì bọn họ mới có thể làm việc bình thường được. Tỉnh Bình Hải có thể tiếp tục phát triển vững mạnh thì mới kéo theo Giang Thành chúng ta phát triển vững mạnh được. Cái này gọi là cái nhìn đại cục, ngươi hiểu không?”

Đỗ Thiên Dã nhịn không được phát cáu mắng một câu: “Vất cha cái nhìn đại cục của ngươi đi. Rõ ràng là ngươi lấy việc công đi làm việc tư, lại còn lấy lý do lý trấu, tưởng giả bộ được ở trước mặt ta hay sao?”

Trương Dương hăng hắc nở nụ cười: “Ngươi đừng vội phê bình ta. Đống đồ ta vừa mang cho ngươi thực ra là của cha mẹ ngươi trên Bắc Kinh gửi cho ngươi đó. Quả thật hai người thương ngươi quá a!”

Đỗ Thiên Dã nghe vậy liền vội vàng hỏi lại: “Cha mẹ ta thế nào rồi? Hai người vẫn khỏe cả chứ?”

Trương Dương gật gật đầu tủm tỉm cười: “Rất tốt, còn định năm nay tới Giang Thành đón giao thừa nữa đó!” Trương Dương ngừng một chút rồi lại hạ giọng nói tiếp: “Thực ra chuyện của Cố Minh Kiện lần này đều do một tay gã Vương Học Hải ở sau giở trò phá rối. Cũng phải nhờ tới Văn phó thủ tướng ra mặt, Thái bộ trưởng mới chịu dàn hòa đó!”

Đỗ Thiên Dã lại nói: “Gã Vương Học Hải này cũng có bối cảnh nhất định, nhưng mà hắn làm chuyện này có mục đích gì vậy? Đối với hắn có điểm nào tốt?”

“Có thể là vì công nhân ở công trường thi công khu đất của cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang đình công không làm nữa, bởi vậy hắn liền ghi hận Cố bí thư, rồi tìm cách trả thù!”

Đỗ Thiên Dã lắc lăc đầu nhỏ giọng nói: “Lý do quá gượng ép. Nếu chiếu theo lời ngươi nói thì chuyện này là do Vương Học Hải bày ra, ý định của hắn chính là để hai nhà Cố gia và Thái gia đấu đá lẫn nhau nhưng lại để bại lộ âm mưu? Nhưng theo hiểu biết của ta thì Vương Học Hải là một lão cáo già cực kỳ không ngoan xảo quyệt, thử hỏi sao hắn có thể phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy được? Nếu sự tình bại lộ, Cố bí thư, Thái bộ trưởng có tha mạng hắn hay không? Đừng nói là ở Bình Hải, cho dù là ở Bắc Kinh về sau hắn cũng chẳng còn chỗ dung thân.”

“Ta cũng không biết vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng ta khẳng định, nhất định chuyện này có liên quan đến hắn!”

Đỗ Thiên Dã trầm ngâm một lúc rồi lại chuyển đề tài sang chuyện khác: “Ta còn nghe nói lúc ngươi ở Bắc Kinh từng xảy ra xung đột với Bát Quái Môn? Thân là một gã cán bộ nhà nước, vậy mà động một cái liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân, thử hỏi người ta sẽ đánh giá ngươi ra sao đây? Chẳng phải khiến người ta chê cười lắm sao?”

“Có gì mà chê với chẳng cười? Ta là một người rõ ràng, người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Tất cả đều do bọn người Bát Quái Môn khi dễ ta trước, thử hỏi ta lại phải nhẫn nhịn làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra hay sao?”

Đỗ Thiên Dã cũng thừa biết tính tình thằng nhãi này nên biết rằng có nói thế chứ nói nữa cũng vô dụng, nghĩ vậy hắn không khỏi thở dài một tiếng: “Làm người thì nên biết khiêm tốn một chút. Lại có người gửi đơn tố cáo ngươi, nói rằng ngươi dùng thủ đoạn bất chính để mua chuộc phiếu bầu. Ta cũng chẳng hiểu nổi đến tột cùng là ngươi đã chọc vào bao nhiêu cái phiền toái nữa?”

Trương Dương hơi nhíu nhíu mày lại một chút: “Nếu không muốn bị người ta tố cáo, không muốn bị người ta đàm tiếu thì đừng làm việc xấu. Nhưng ta không làm cái gì xấu, cũng chẳng thẹn với lương tâm mình, cây ngay không sợ chết đứng!”

“Nghiêm phó thị trưởng đề nghị ngươi lên làm chủ nhiệm ban cải cách, nhưng ta đã phủ quyết chuyện này rồi.”

Trương Dương hơi ngẩn người một lúc, vội vàng hỏi ngược lại: “Vì sao?” Tuy rằng danh phận của Trương Dương vẫn chủ là phó chủ nhiệm, nhưng thực quyền lại chẳng khác gì chủ nhiệm thực sự, bất quá nếu có danh phận chính thức thì vẫn là chuyện tốt.

Đỗ Thiên Dã trầm giọng giải thích cho Trương Dương biết: “Các báo cáo gần đây không có lợi cho ngươi, hơn nữa lại có nhiều đơn tố cáo ngươi gửi lên tỉnh. Tuy rằng trong ủy ban thường vụ thị ủy có nhiều người đánh giá cao ngươi, nhưng số còn lại lại không đồng ý với ý kiến của Nghiêm phó thị trưởng.”

Trương Dương cười nhạt khoát tay nói: “Không sao, dù sao cũng chỉ có mình ta ở cái ban cải cách thôi.”

“Ít lâu nữa phó chủ nhiệm ban tài chính – Mã Hoa Thành sẽ được thuyên chuyển đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm ban cải cách của ngươi. Ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi.

Trương Dương nghe mà không khỏi giật mình sửng sốt, thật không thể ngờ được đột nhiên Đỗ Thiên Dã lại điều một người tới làm cấp trên của mình. Nhất thời Trương Dương không biết Đỗ Thiên Dã đang suy tính điều gì nữa, hai mắt cứ thế nhìm chằm chằm vào Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã làm như chẳng hề để ý thấy ánh mắt bất thiện của Trương Dương, hắn lẳng lặng nâng chén rượu của mình lên cụng chén của Trương Dương một cái rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu. Xong vẫn thấy Trương Dương nhìn chằm chặp mình không nhúc nhích chút nào, Đỗ Thiên Dã không khỏi mỉm cười nói: “Điều này cũng không phải là chủ ý của một mình ta. Nếu như ban cải cách có một đồng chí công tác lâu năm tọa trấn giúp ngươi, thì về sau hắn cũng có thể san sẻ một phần trách nhiệm cho ngươi, lúc đó ngươi càng có thể thả lỏng tay chân làm được nhiều việc hơn.”

Trương Dương vẫn ra chiều khó chịu trầm giọng nói: “Ban cải cách vẫn là do một tay ta thành lập ra!”

“Ta biết, nhưng ban cải cách cũng không phải của một mình ngươi.”

“Chỉ là một cái danh phận mà thôi, có cần phải quan trọng như vậy không?”

“Ta không để ý danh phận là cái gì cả, ta chỉ sợ hắn không làm được mà thôi!” Giọng điệu của Trương Dương giờ đã tràn ngập sự bất mãn, thật không ngờ Đỗ Thiên Dã ngươi lại khao đao với cả người một nhà! Những lời này Trương Dương chỉ nghĩ thầm trong lòng, chỉ thiếu chút nữa thôi không nhịn được buột miệng nói thẳng ra.

Đỗ Thiên Dã cười nhẹ nói: “Việc gì ngươi phải nói mấy câu dọa người như vậy? Thực ra từ đầu Mã Hoa Thành đã được chọn làm chủ nhiệm ban cải cách, còn ngươi vẫn chỉ là phó chủ nhiệm mà thôi. Căn bản cũng do sức khỏe hắn không được tốt, nên mới chưa tới ban cải cách nhận công tác mới mà thôi.”

“Hắn tới đây, chẳng phải hắn sẽ cai quản cả ban cải cách hay sao?”

Đỗ Thiên Dã nghe Trương Dương nói vậy nhịn không được ha hả cười lớn: “Trước kia tuy ngươi chỉ là phó chủ nhiệm ban đầu tư và phát triển huyện Xương Dương, nhưng lúc đó ai mới là người cai quản cả ban đầu tư và phát triển? Ban cải cách là do một tay ngươi lập ra, nhân viên từng người cũng đều là do ngươi tuyển về, ta không tin Mã chủ nhiệm đến nhà của ngươi mà lại không thèm tôn trọng ý kiến của ngươi.” Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: “Mà Mã chủ nhiệm sang nam cũng phải về hưu rồi!”

Trương Dương nghiến răng căm giận phản ứng lại: “Bởi vậy nên ngươi mới để hắn nhận lương hưu ở chỗ của ta à?”

“Ngươi vẫn còn là phó chủ nhiệm ban đầu tư và phát triển Giang Thành nữa đó, không thể chỉ biết mỗi việc của ban cải cách mà bỏ mặc không quan tâm gì đến ban đầu tư và phát triển được.”

Trương Dương không nhịn được nữa nghiêm mặt lại hỏi thẳng: “Đỗ bí thư, đầu óc ta hơi chậm chạp, có gì thì ngài cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc là ngài muốn ta làm gì?”

“Có người tố cáo Đổng Hồng Ngọc có vấn đề, hiện giờ đang tiến hành điều tra lấy bằng chứng. Ngươi cứ chuẩn bị trước đi, bất kể lúc nào cũng sẽ tiếp nhận ban đầu tư và phát triển.”

Mãi tới tận lúc này Trương Dương mới hiểu ra được dụng ý thực sự của Đỗ Thiên Dã, hóa ra là chuyện tốt a! Ban đầu tư và phát triển là trực thuộc cục tài chính, cũng là một nơi khá béo bở. Mà ban cải cách lại mới được Trương Dương lập ra, mặc dù Trương Dương cũng cố sức rất nhiều đem ban cải cách khởi sắc lên rất nhiều, nhưng cũng không thể so sánh được với ban đầu tư và phát triển được. Một cái thì mới được lập ra, một cái thì tồn tại từ lâu, một cái thì làm việc độc lập, một cái thì lại được cục tài chính hỗ trợ sau lưng, chỉ cần nghe vậy thôi cũng đã biết chỗ nào ngon hơn.

Nghe Đỗ Thiên Dã nói thì Đổng Hồng Ngọc đang gặp phiền toái, nến chẳng may nàng ta không tránh khỏi kiếp nạn này mà bị rơi đài, như vậy cái vị trí chủ nhiệm ban đầu tư và phát triển sẽ bỏ ngỏ sao? Mà còn ai trong ban có tư cách ngồi lên cái ghế đó hơn mình được nữa? Càng nghĩ Trương Dương càng khó giấu nổi nét vui mừng ra mặt, quả nhiên vẫn là bằng hữu tốt, hắn vẫn nghĩ đến chiếu cố mình.

Đỗ Thiên Dã lại nói: “Tạm thời ngươi không cần để lộ chuyện này ra, cứ lo ổn định ban cải cách trước đi đã. Mã Hoa Thành cũng là một đồng chí cán bộ lâu năm, phương diện kinh nghiệm công tác cũng khá phong phú, có nhiều điểm ngươi cũng nên học từ hắn. Mà người trong cùng một ban, ngươi cũng nên phối hợp với người ta cho tốt, đừng làm chuyện gì quá phận.”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, mấy bài học chính trị kiểu này ta vẫn rèn luyện suốt mà.”

Đỗ Thiên Dã nghe vậy trong lòng không khỏi thầm mắng một câu. Vừa nghe bị sắp người ta đè đầu cưỡi cổ thì tức giận ra mặt, còn được thăng chức liền tươi cười hớn hở cười hì hì lấy lòng, ngươi còn cần phải rèn luyện bản lĩnh chính trị nhiều.

*******************

Đột nhiên từ trên trời rơi xuống một gã chủ nhiệm, cả ban cải cách từ trên xuống dưới đều chẳng hiểu mô tê chuyện gì xảy ra. Chu Hiểu Vân tuổi đời vẫn còn khá trẻ nên không kìm được sự kích động trong lòng lại, lúc nghe được tin này liền trực tiếp cầm đầu cùng mấy người khác tới thẳng phòng làm việc của phó chủ nhiệm, cũng là Trương Dương kháng nghị. Chu Hiểu Vân nói: “Trương chủ nhiệm, thị ủy làm vậy cũng thật hơi quá đáng. Nói gì thì nói ban cải cách này cũng là do một tay ngài lập ra, ngài cũng là người đổ tâm huyết vào đây nhiều nhất, bởi thế ban cải cách chúng ta mơi được khởi sắc như ngày hô nay. Vậy mà lãnh đạo lại mang ban cải cách giao cho người khác, chúng tôi không phục, chúng tôi phải tìm Nghiêm phó thị trưởng kháng nghị.”

Trương Dương ngẩng đầu mỉm cười hỏi lại: “Để làm gì? Mà có gì phải kháng nghị chứ? Ban cải cách của chúng ta cũng thuộc thị ủy, là mọt phần của chính phủ, cũng không phải của một cá nhân nào cả. Là một cán bộ nhà nước thì phải biết tận lực hoàn thành tốt công tác của mình, chứ không phải vì tranh đoạt danh lợi. Tâm tình của các ngươi ta có thể hiểu được, nhưng làm việc gì cũng không được để ánh mắt hạn hẹp che mờ, không được tự tư tự lợi, chỉ vì bản thân mình, mà phải có cái nhìn đại cục.” Càng ngày Trương Dương càng thấy mấy từ ‘cái nhìn đại cục’ này cực kỳ dễ dùng, bất kỳ chuyện gì cũng có thể lấy mấy từ này ra gán ghép vào được, mà hiệu quả mang lại đều rõ ràng như nhau cả. Quả nhiên, lúc nghe được mấy lời này của Trương Dương, cả đám cấp dưới đều cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Đồng dạng như Chu Hiểu Vân, lúc nhận được chỉ thị từ cấp trên điều xuống làm chủ nhiệm ban cải cách, hắn cũng tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên, thực lòng không nghĩ rằng sẽ bị chuyển đến chỗ này. Tiểu tử Trương Dương kia là người như thế nào chứ? Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn biến một cái phòng ban cải cách cỏn con mới được thành lập, trở thành một tiêu điểm trong công cuộc cải cách các nhà máy xí nghiệp toàn thành phố Giang Thành, từng đó cũng đủ chứng minh năng lực xuất chúng của tiểu tử này.

Mã Văn Hoa cũng biết mình chỉ còn nửa năm nữa là phải về hưu, nên hắn cũng chẳng việc gì phải tranh công đoạt lợi với người trẻ tuổi làm gì. Hơn nữa với những tầng quan hệ cùng bối cảnh sau lưng của tiểu tử Trương Dương kia, Mã Văn Hoa tự nhủ rằng mình cũng không có tư cách đấu với người ta. Mã Hoa Thành là người hiểu khá rõ địa vị của mình ở đâu, nhưng cấp trên đã có lệnh nên hắn không thể không nghe theo. Ta đến ban cải cách của các ngươi chỉ là trạm dừng chân cuối cùng trước khi về hưu mà thôi, các ngươi cũng đừng làm gì không phải a!

Mã Hoa Thành đến còn mang một tin tức nữa, để thưởng công cho những công lao gần đây của ban cải cách, thị ủy chính thức có quyết định cấp cho ban cải cách văn phòng làm việc mới.

Mã Hoa Thành mỉm cười nói: “Ban cải cách của chúng ta cũng mới được thành lập, tuổi mọi người cũng đều chưa vượt quá 25, tuổi trẻ năng động, tràn ngập sức sống, vậy mà lão già như ta lại được điều tới liền kéo tuổi trung bình của ban ta lên hơn 30, thực xấu hổ a!” Những lời mở đầu này của Mã Hoa Thành khiến tất cả mọi người trong cuộc họp nội bộ ban cải cách đều nở nụ cười, thật không ngờ lão đồng chí trông vậy mà vẫn còn hài hước quá a!

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Cũng chính vì thừa năng lượng nên mới bốc đồng xốc nổi, từ giờ trở đi có người giàu kinh nghiệm như Mã chủ nhiệm, ban cải cách chúng ta mới ổn định phát triển được.”

Mã Hoa Thành khoát tay cười nói: “Ta là người thẳng tính, nghĩ gì trong lòng đều nói thẳng ra. Ban cải cách được lập ra cùng thành tích trước giờ đều là của tất cả mọi người, chứ ta không hề có chút công lao gì ở đây cả, cái này là do cấp trên phân công ta tới đây nên ta không thể không nghe theo. Tuổi ta cũng đã lớn, về mặt tư duy khẳng định không phong phú như mấy người trẻ tuổi các ngươi, mà già rồi cũng khó thích ứng nổi tốc độ nhanh như thời cải cách mở cửa hiện nay, cho nên về sau ở ban cải cách chúng ta, ta chỉ đảm nhiệm những vấn đề về công tác Đảng, còn về phần trực tiếp tiến hành chỉ đạo cải cách các nhà máy xí nghiệp vẫn sẽ do Trương phó chủ nhiệm dẫn dắt mọi người. Kế hoạch trước kia thế nào thì mọi người cứ nên làm như vậy đi, ta chưa nắm rõ nên không có ý kiến gì!”

Những lời này của Mã Hoa Thành cũng đã thể hiện đầy đủ thái độ của hắn, hắn biết mình chỉ là người ngoài, nến muốn thực sự hòa nhập vào ban cải cách, nếu muốn được mọi người công nhận một gã cấp trên đột nhiên từ trên trời rơi xuống thì trước tiên phải xoa dịu nỗi bất mãn của bọn họ. Bởi vậy ngay trong buổi họp đầu tiên hắn đã nói thẳng cho mọi người biết, hắn tới là do cấp trên điều xuống, hơn nữa cũng chỉ làm công tác về vấn đề Đảng ủy mà thôi, gần như không can dự gì vào nội bộ ban cải cách các ngươi, nên các ngươi cũng đừng ôm địch ý với ta làm gì, ta căn bản không muốn tranh giành gì với ai.

Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, Trương đại quan nhân thì tươi cười rạng rỡ ra mặt, không ngờ lão già Mã Hoa Thành cũng là người biết lý lẽ. Ngay từ ấn tượng ban đầu, Trương Dương liền có hảo cảm với Mã Hoa Thành: “Hay là tối nay ban cải cách chúng ta tổ chức liên hoan hoan nghênh Mã chủ nhiệm gia nhập ngôi nhà nhỏ này của chúng ta!”

Mọi người lại càng vỗ tay một tràng to lớn hơn nữa.

Chu Hiểu Vân tủm tỉm chen miệng vào trước: “Trương phó chủ nhiệm, vậy chúng ta đến chỗ nào liên hoan vậy?”

Trương Dương không cần suy nghĩ liền nói ngay ra miệng: “Tới Kim Mãn Đường đi, kêu Tô Cường giữ một phòng tốt cho chúng ta!”

Sau khi tan họp, Mã Hoa Thành cùng Trương Dương sóng vai cùng ra khỏi phòng họp. Mã Hoa Thành mỉm cười nói: “Tiểu Trương, hay là buổi liên hoan tối nay ta không tới nữa, mấy người trẻ các ngươi cứ ăn uống vui vẻ đi, thêm lão già như ta chỉ tổ mất vui mà thôi!”

“Ngài nói vậy sao được? Ngài là khách mời danh dự buổi tiệc tối nay mà, nói gì thì nói ngài cũng phải đến đó a!”

Trương Dương đã nói thế Mã Hoa Thành đành gật gật đầu nhận lời: “Vấn đề công tác về sau của ban cải cách, cậu vẫn cứ làm chủ đi, hai ngươi hai ý kiến không tốt cho lắm!”

Trương Dương nghe vậy liền vội vàng lắc đầu ngầy nguậy: “Mã chủ nhiệm, ngài mới là lãnh đạo a! Mọi chuyện phải theo ý ngài mới phải chứ!”

“Chúng ta cứ nên phân công công tác rõ ràng đi, ta lo liệu xử lý công tác Đảng, còn cậu vẫn chủ trì những vấn đề khác của ban cải cách như cũ. Nói gì ta cũng lớn tuổi rồi, chỉ riêng mỗi việc công tác Đảng thôi cũng đã thấy ăn không tiêu rồi, cậu còn trẻ, sức lực tràn trề, cũng nên gánh vác hộ ta một chút mới phải chứ!”

Trương Dương mỉm cười gật gật đầu nhận lời. Phóng nhãn khắp ban cải cách Giang Thành, kể cả ban cải cách ở khu kinh tế mở rộng tổng cộng cũng chỉ có 6 người là Đảng viên, Mã Hoa Thành lo liệu xử lý công tác Đảng coi bộ nhẹ nhàng chán. Vốn dĩ hắn cũng không muốn tham gia vào công tác của ban cải cách nên trực tiếp nhận nhiệm vụ làm công tác bí thư Đảng ủy, rồi cứ thế yên yên ổn ổn an phận đến lúc về hưu.

Trương Dương trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống ghế thì Bành Quân Tường liền tìm tới. Hắn tới là để báo cho Trương Dương biết khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian đã tu sửa trang hoàng lại đâu vào đấy, bất kể lúc nào cũng có thể khai trương mở cửa đón khách.

Trương Dương hỏi lại: “Đã xem qua ngày lành tháng tốt chưa?”

Bành Quân Trường nhẹ lắc lắc đầu: “Vốn dĩ cũng định vào cuối tuần, nhưng Kiều Mộng Viện lại khai trương khách sạn Đế Hào Thịnh Thế mới cũng vào đúng ngày đó cho nên ta mới nghĩ nên đổi ngày khác.”

Trương Dương cười nhạt một tiếng: “Việc gì phải đổi ngày? Ai nói bọn họ khai trương thì các ngươi không được khai trương?”

Bành Quân Trường nghe vậy không khỏi cười khổ phân trần: “Hai chỗ cùng khai trương một ngày như vậy chẳng phải là cố ý nhắm vào người ta hay sao?”

“Nàng ta nghĩ thế nào thì kệ nàng ta, ai quy định chỉ mình nàng ta mới được tổ chức vào ngày đó? Cứ theo lời ta mà làm, ngươi cũng khai trương vào đúng ngày đó cho ta, đến lúc đó ta tìm mấy gã lãnh đạo mấy nhà máy xí nghiệp lớn tới cổ vũ nâng cao uy tín cho ngươi.”

“Nhưng mà …”

“Nhưng cái gì mà nhưng? Việc gì phải lo? Cho dù có khai trương khác ngày đi chăng nữa, về sau cũng không tránh được cạnh tranh lẫn nhau. Thà rằng khai trương cùng ngày, cạnh tranh nhau ngay từ ngày đầu tiên, để xem rốt cuộc hai nhà nhà ai náo nhiệt hơn, buôn bán làm ăn tốt hơn?”

Hiện giờ Bành Quân Tường mới nhận ra, Trương Dương đã có sẵn chủ ý muốn đối chọi lại Kiều Mộng Viện.

Thực ra Trương Dương cũng chẳng phải có thành kiến gì với Kiều Mộng Viện cả, mà người hắn thấy khó chịu lại chính là Hứa Gia Dũng, vị hôn thê của nàng ta. Trương Dương vẫn luôn cho rằng nàng ta tự dưng lại chọn đầu tư vào Giang Thành là do Hứa Gia Dũng ở đằng sau giật dây, bởi vậy Trương Dương cũng muốn thông qua việc này nói thẳng cho Hứa Gia Dũng biết, đừng tưởng rằng ngươi có thể dựa vào Kiều gia thì muốn làm gì thì làm, Giang Thành không phải là nơi ngươi khoa chân múa tay không coi ai ra gì.

Cố Giai Đồng là cổ đông lớn nhất của khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian, nếu muốn khai trương khách sạn thì hiển nhiên cũng phải phông qua ý kiến của nàng. Trương Dương gọi điện cho Cố Giai Đồng hỏi xem ý kiến của nàng thế nào, nhưng do Cố Giai Đồng vẫn ở trên Bắc Kinh lại còn bận chạy ngược xuôi chuẩn bị thật tốt cho phiên tòa của em trai nên nàng không còn tâm trí xử lý việc khác, nàng chỉ kêu Trương Dương thích làm gì thì làm, bàn qua với Bành Quân Tường một chút là được.

*****************

Sau khi hết giờ làm, Trương Dương lại chạy tới bệnh viện nhân dân số 1 thăm Điền bân tiện thể mang cho hắn ít thuốc trị thương. Điền Bân tuổi vẫn còn trẻ, sức khỏe dồi dào nên thương thế khôi phục lại rất nhanh, chỉ có điều vết thương ở xương cột sống hơi phức tạp một chút nên vẫn chưa đi lại được. Lúc tới phòng bệnh, Trương Dương liền thấy Điền Bân đang nói chuyện cùng Vinh Bằng Phi.

Thấy Trương Dương đến Vinh Bằng Phi liền mỉm cười vẫy vẫy tay gọi: “Trương Dương đấy à? Mau mau vào đây!”

Trương Dương cười tủm tỉm gật gật đầu đi tới, đem túi thuốc trị thương đặt ở bàn cạnh đầu giường rồi đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt hỏi lại: “Điền phó phòng không có ở đây sao?”

“Ta kêu cha ta về nghỉ ngơi trước rồi, mấy ngày nay người vẫn ở đây suốt, trông có vẻ mệt mỏi lắm.”

Trương Dương lại nói: “Vậy chẳng phải ngươi không có người sao? Ta nói Vinh cục trưởng ngài, sao ngài lại đãi ngộ với công thần lớn nhất cục công an các ngài tệ bạc như vậy? Sao không phái hai vị nữ công an xinh đẹp đến đây chăm sóc người anh hùng của chúng ta chứ?”

Vinh Bằng Phi ha hả cười lớn nói: “Ngươi tưởng rằng ai cũng giống ngươi à? Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện này!”

Điền Bân nghe mà nhịn không được phải nở nụ cười.

Nhưng Vinh Bằng Phi vừa dứt lời thì đúng lúc bên ngoài có một nữ cảnh sát xinh đẹp đi vào. Nàng tên Trình Quyên thuộc ban tuyên truyền cục công an Giang Thành, mà hai ngày nay nàng vẫn tới đây suốt, chủ yếu là viết bài khen ngợi chiến công của Điền Bân.

Trình Quyên thấy Vinh Bằng Phi ở đây nên có phần mất tự nhiên nhỏ giọng chào: “Vinh cục trưởng cũng ở đây à!”

Vinh Bằng Phi đứng dậy quay lại mỉm cười nói: “Ta cũng có việc, sắp phải đi rồi. Tiểu Trình tới thật đúng lúc, Điền Bân đang không có người chăm sóc, có gì nhờ cô chiếu cố hắn một chút!”

Trình Quyên gật gật đầu đồng ý, nàng nhẹ giọng nói: “Vinh cục trưởng cứ yên tâm!”

Trương Dương cũng nhận ra vẻ mặt Điền Bân cũng có chút ngượng ngùng nên trong lòng không khỏi tự phục bản thân mình, nói một cái liền trúng phóc. Đương nhiên Trương Dương cũng chẳng mặt dày đến nỗi ngồi lỳ ở đây làm kỳ đà cản mũi nên cũng đứng dậy tủm tỉm cười nói: “Đúng rồi, ta còn phải về họp nữa!”

Hai người vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Vinh Bằng Phi liền nở nụ cười nhẹ, hắn thấp giọng nói: “Ta cũng chẳng cần phải mất công sắp xếp, tựa hồ hai người bọn họ cũng có để ý nhau rồi thì phải.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Chuyện tốt mà, trông cô cảnh sát kia cũng xinh đẹp lắm a!”

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Lại định cho vào đội ngũ oanh oanh yến yến của ngươi sao?”

“Ta nói Vinh cục trưởng ngài là một người cảnh sát gương mẫu, không nên nhận xét về tôi như kẻ hư hỏng như vậy chứ? Làm như tôi là kẻ sắc lang, cứ nhìn thấy nữ giới là có hứng thú không bằng.”

Vinh Bằng Phi chỉ tủm tỉm cười không nói gì, đột nhiên lại để ý thấy phía trước có một người phụ nữ vừa từ phòng bệnh đi ra. Nàng ta để tóc ngắn, mặc áo khoác mỏng màu xanh, quần bò đen, đi giày thể thao cũng màu đen. Người phụ nữ kia vừa thấy Vinh Bằng Phi liền nở nụ cười tươi đi tới bên này.

Vậy mà Trương Dương lại phản ứng trước cả Vinh Bằng Phi, giơ tay ra chào hỏi trước: “ Cảnh sát Từ, cô tới Giang Thành lúc nào vậy? Tìm tôi sao?” Hóa ra cô nàng kia là nữ cảnh sát Hồng Kông tên Từ Mỹ Ny.

Đương nhiên Từ Mỹ Ny cũng không ngờ Trương Dương cũng xuất hiện ở đây, nhưng nàng vẫn mỉm cười cùng vươn tay ra bắt tay với Trương Dương.

Vinh Bằng Phi còn cảm thấy ngạc nhiên hơn cả Từ Mỹ Ny: “Hai người các ngươi quen nhau từ trước à?”

Tỳ Mỹ Ny cười cười nói: “Cũng do Trương tiên sinh ở Hồng Kông biểu hiện thực uy phong lẫm liệt a!”

Vinh Bằng Phi nghe vậy nhịn không được quay sang liếc mắt nhìn Trương Dương một cái: “Không phải là hắn lại phạm tội gì ở Hồng Kông rồi bị cô bắt được đó chứ?”

Trương Dương tủm tỉm cười không nói gì. Quả thực lúc ở Hồng Kông Trương Dương cũng dính vào một số chuyện, nhưng người gây chuyện lại là Quách Chí Cường chứ không phải hắn. Nghĩ đến đây Trương Dương lại nhớ tới Quách Chí Cường có tình ý với cô nàngTừ Mỹ Ny này, không biết lần này Từ Mỹ Ny tới Giang Thành là có vấn đề gì với hắn ta hay không?

Trương Dương hơi nheo nheo mắt nhìn Từ Mỹ Ny rồi nhoẻn miệng cười nhỏ giọng hỏi: “Không biết cảnh sát Từ tới Giang Thành là vì chuyện công hay là việc riêng?”

“Là chuyện công! Tên sát thủ mà Đổng Đắc Chí thuê là người Hồng Kông, lần này cảnh sát Từ tới đây là để hiệp trợ bọn ta cùng điều tra phá án.” Vinh Bằng Phi thay lời Từ Mỹ Ny giải thích mục đích nàng ta đến đây cho Trương Dương biết.

Nghe vậy Trương Dương mới hiểu ra, hóa ra nàng ta tới Giang Thành là vì chuyện công.

Từ Mỹ Ny lại nói: “Gã phạm nhân cũng khá cứng đầu, không khai ra được nhiều thứ cho lắm, nhưng bên phía bọn ta đã tiến hành điều tra trên diện rộng, nhanh chóng tìm ra bằng được tổ chức sát thủ đằng sau của hắn.”

Vinh Bằng Phi nói: “Được rồi, tới cục rồi nói sau!”

Ba người cùng nhau đi xuống lầu, Từ Mỹ Ny thì đi cùng xe với Vinh Bằng Phi, còn Trương Dương thì cáo biệt rồi đến chỗ đẻ xe jeep của mình. Vừa vào xe Trương Dương liền lấy di động ra bấm số gọi cho Quách Chí Cương.

Quách Chí Cường vẫn đang học tập ở học viện quân sự, nghe Trương Dương báo Từ Mỹ Ny đã tới Giang Thành liền mừng rỡ ra mặt: “Thật vậy à? Ta cũng định giáng sinh này tới Hồng Kông tìm nàng ta đó! Ngươi không gạt ta đó chứ?”

Trương Dương nghe hắn nói vậy không khỏi cảm thấy tức lộn cả ruột: “Tiểu tử hà ngươi có đầu óc không vậy? Ta lừa ngươi làm gì? Hơn nữa ta là cán bộ nhà nước, lại là một người chính nghĩa lẫm liệt mà phải đi lừa ngươi hay sao? Mà ngươi nói vậy khiến ta đột nhiên lại nhận ra, cô nàng Từ Mỹ Ny này trông cũng xinh xắn lắm a!”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Quách Chí Cường nhất thời thấy cảnh giác hơn: “Ta nói tiểu tử Trương Dương nhà ngươi, ngươi chớ có chủ ý gì với nàng ta đó, Từ Mỹ Ny là của ta à nha! Nếu ngươi dám có chủ ý gì, dù chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi, quan hệ bằng hữu giữa ta và ngươi liền tuyệt giao!”

“Trước giờ ta với ngươi có quan hệ bằng hữu lúc nào? Mà ngươi cũng không phải không biết con người ta, ta là một kẻ trọng sắc khinh bạn đó. À còn nữa, chắc ta cũng không cần phải xin phép ngươi tối nay ăn cơm cùng nàng ta nhỉ?”

“Ta cấm ngươi …!” Quách Chí Cường còn chưa dứt lời thì Trương Dương đã ngắt điện thoại cái phụt! Càng nghĩ đến vẻ mặt nhăn nhó khó chịu như dưới mông có lửa của Quách Chí Cường, Trương Dương nhịn không được phải nở nụ cười đầy xấu xa.

Quả nhiên Trương Dương đoán không sai, chỉ mấy giờ sau Quách Chí Cường liền vội vàng chạy tới Giang Thành, để tiết kiệm thời gian hắn còn đáp hẳn máy bay đến. Vừa xuống máy bay cái hắn liền gọi điện cho Trương Dương, vừa nói vừa thở hồng hộc: “Tiểu tử nhà ngươi chơi được lắm a … Từ Mỹ Ny là của ta … Đừng có hòng tranh với ta …”

Lúc Trương Dương nhận được điện, biết thừa Quách Chí Cường sẽ nói gì nên giả đò không nghe rõ rồi mở loa ngoài lên, Từ Mỹ Ny cũng ngồi trong xe jeep của Trương Dương sao lại không nghe đầy đủ mấy lời vừa rồi của Quách Chí Cường cơ chứ. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ ửng lên vì xấu hổ: “Ngươi nói nhăng cuội gì đó!”

Quách Chí Cường vừa nghe thấy giọng của Từ Mỹ Ny liền giật mình sửng sốt, giờ hắn mới nhận ra là bị tiểu tử Trương Dương kia chơi một vố đau. Hắn ho khan hai tiếng vội vàng chữa lại: “Cô đừng hiểu lầm a. Tôi chỉ nói là … Là mời Từ tiểu thư làm khách tối nay dùng cơm mà thôi!”

Trương Dương nhịn không được ha hả cười lớn: “Kim Mãn Đường nhé! Ta đã đặt bàn trước rồi, tốt nhất là ngươi nên cầm đủ tiền theo không lại phải để người ở lại đó a!”

Quách Chí Cường lớn tiếng quát lại vào điện thoại: “Ta chưa bao giờ tiếc gì với bằng hữu cả!”

Trương Dương toàn chọn Kim Mãn Đường cũng vì hôm nay ban cải cách mở tiệc liên hoan chào mừng Mã chủ nhiệm tới nhậm chức.

Trương Dương làm chủ mời Từ Mỹ Ny ăn cơm cũng là vì muốn tạo cơ hội cho gã Quách Chí Cường kia, hơn nữa còn gọi tới thêm mấy người tới nữa, có Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, biết Lương Thành Long chưa rời Giang Thành nên kêu hắn cùng Lâm Thanh Hồng tới luôn cho vui. Đặc biệt còn cả Hồ Như Yên cùng Tô Tiểu Hồng cũng tới.

Bàn tiệc của ban cải cách thì chỉ hơn một tiếng là kết thúc, dù sao cũng toàn đám thanh niên trẻ tuổi không có tiếng nói chung với Mã Hoa Thành nên hai bên cũng khó bắt chuyện, bữa tiệc này mang tính hình thức là chủ yếu. Mã Hoa Thành cũng nhận ra mọi người trong ban cải cách không tỏ ra khách khí với hắn, như vậy về sau mọi người sẽ hòa thuận làm việc với nhau cũng dễ dàng hơn.

Xong bên này, Trương Dương lại sang phòng ngay bên cạnh tham dự buổi tiệc khác. Từ Mỹ Ny đang cùng Khương Lượng, Tần Bạch thảo luận một chút về tình tiết vụ án. Mà Trương Dương vừa bước qua ngưỡng cửa, Quách Chí Cường liền tới ngay sau lưng. Sở dĩ hắn tới muộn như vậy căn bản là lúc xuống máy bay gọi ddienj cho Trương Dương xong, hắn cũng không trực tiếp chạy tới đây ngay mà lại tại qua nhà tắm rửa chải chuốt đầu tóc lại một chút, cùng thay bộ quần áo mới, dù sao bộ quân phục cũng hơi bắt mắt, mà đi ăn tiệc ai lại mặc đồ đó bao giờ? Chuẩn bị xong xuôi đâu đó hắn mới mượn xe của anh trai Quách Chí Hàng rồi mới tới Kim Mãn Đường như đã hẹn.

Mà nói không phải khen chứ Quách Chí Cường cũng thuộc dạng đẹp trai có tiếng, lại rất biết cách ăn mặc. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo da đen bên ngoài, bên trong là chiếc áo len cao cổ mỏng, quần kaki đen, kết hợp với đôi giày đen bóng trông cực kỳ phong độ. Hắn vừa vào đến cửa ánh mắt liền tập trung hết lên người Từ Mỹ Ny, hắn mỉm cười đi tới chào hỏi: “Từ tiểu thư tới sớm vậy a!”

Từ Mỹ Ny thấy Quách Chí Cường tới có phần ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải ngươi đang học ở Bắc Kinh sao?”

Trương Dương nhịn không được ha hả cười lớn: “Thì hắn vừa nghe Từ tiểu thư tới Giang Thành vây là liền vội vội vàng vàng đáp may bay đến thẳng đây đó!”

Cả đám người nghe vậy liền cười ầm cả lên, Lâm Thanh Hồng cùng Hồ Như Yến không khỏi hơi nhíu mày mắng nhẹ: “Da mặt dày như tường thành!” Tô Tiểu Hồng trải qua không ít chuyện này nên cũng quá quen rồi, nàng cười nói: “Trương chủ nhiệm, ngươi nói chuyện cũng nên giữ ý tứ một chút. Dù sao người ta cũng là khách quý từ Hồng Kông tới đó a!”

Quách Chí Cường hơi nhăn mày tựa như có phần bất mãn với Trương Dương nhịn không được phải nói lại một câu: “Trương Dương a, là một cán bộ nhà nước, ngươi cũng nên nâng cao phẩm chất một chút đi, toàn nói những lời thô tục!”

Vẻ mặt Trương Dương trở nên nham hiểm độc ác liếc nhìn Quách Chí Cường, trong lòng thầm mắng tiểu tử vô ơn nhà ngươi, ta đã có lòng giúp ngươi mà ngươi còn nói ta. Được lắm, vậy thì không còn bạn bè gì nữa, đừng trách sao ta lại bôi xấu ngươi, cứ chờ đó.

Lương Thành Long lại còn đế vào thêm một câu: “Tiểu tử Trương Dương này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái ăn nói có chút thô tục, có lúc thì nổi điên lên đánh người mà thôi.”

Trương Dương cười nhạt một tiếng phản bác lại: “Trước khi nói người thì nên nhìn lại mình trước. Có mà đầu óc các ngươi có vấn đề thì có, nói ta thô tục thấp kém, thực ra là các ngươi thô tục thấp kém trước thì mới nhận ra được điều đó ở ta!”

Khương Lượng xua tay can ngăn: “Thôi nào, không nói đến chuyện thô tục thấp kém đó nữa. Chẳng phải hôm nay chúng ta ở đây là để chào đón nữ cảnh sát xinh đẹp từ Hồng Kông tới sao?” Mọi người ở đây đều tỏ ra cực kỳ hưởng ứng với câu nói của Khương Lượng, rồi cùng nâng chén của mình lên.

Từ Mỹ Ny cũng bị lây nhiểm bởi sự nhiệt tình của mọi người, nàng nhẹ giọng nói: “Cám ơn mọi người đã quan tâm, bao giờ mọi người tới Hồng Kông chơi, nhất định tôi sẽ tiếp đón cẩn thận!”

Trương Dương mỉm cười nói thêm vào: “Vậy thì cô cứ chiêu đãi thật tốt Quách Chí Cường trước đi. Lại cho hắn được thưởng thức ánh trăm đêm của Hồng Kông trong văn phòng cục công an với cái còng trên tay!”

Trương Dương vừa dứt lời xong mọi người lại cười ầm cả lên.

Quách Chí Cường có chút xấu hổ ho khan một tiếng chữa lời: “Hai bên chỉ là hiểu nhầm một chút mà thôi. Ai mà chẳng có lúc này nọ phải không? Nhưng cũng nhờ trải qua những lần vấp ngã con người ta mới trưởng thành, học hỏi được nhiều hơn.”

Trương Dương cũng thấy bất ngờ, không ngờ tiểu tử Quách Chí Cường cũng có chút bản lĩnh, mới đó liền chữa ngay được. Trương Dương lại thấp giọng nói thêm: “Ta không cần biết đồng chí Quách của chúng ta trưởng thành được phân nào hay học hỏi được điều hay lẽ phải gì, mà ta chỉ biết bữa cơm tối nay là của đồng chi Quách mời mọi người đó a!”

Từ Mỹ Ny mỉm cười nói: “Lúc ở bên Hồng Kông là tôi đã không phải mạo phạm hai vị, đến giờ vẫn còn chưa xin lỗi hai người đó!”

Quách Chí Cường vội vàng mỉm cười nói: “Không cần khách khí như vậy đâu, mà lại nói tiếp, nếu như lần đó không có Từ tiểu thư giúp, chỉ sợ đã bị bại lộ từ lâu rồi ấy chứ!”

Trương Dương nghe vậy không khỏi thầm mắng trong lòng. Tiểu tử nhà ngươi vô ơn bạc nghĩa cũng vừa vừa phai phải thôi chứ, ta làm nhiều việc vì ngươi như vậy, vậy mà đến cuối cùng ngươi đều quy toàn bộ công lao cho tiểu mỹ nữ kia, ngươi còn là người nữa không vậy?

Từ Mỹ Ny mỉm cười ý vị thâm trường nói: “Vậy thì lần này cũng không nên uống quá chén đó a!”

Dù rằng tửu lượng của Quách Chí Cuờng rất khá nhưng do có lệnh của nguời đẹp nên hắn cũng không có uống nhều. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Trương Dương đề nghị mọi người tới câu lạc bộ Hoàng Gia của Tô Tiểu Hồng chơi nhưng Từ Mỹ Ny kêu thấy hơi mệt nên kéo từ chối, muốn về nghỉ ngơi sớm, Quách Chí Cuờng chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ đưa nàng về.

Đương nhiên mấy người bọn Trương Dương không có ý muốn làm kỳ đà cản mũi, tranh công việc đưa người đẹp về của Quách Chí Cường.

Ngoài trời vẫn có tuyết rơi nhẹ, Tô Tiểu Hồng tươi cười nói: “Mọi người tới chỗ ta uống rượu ca hát đi, tiện thể xin ý kiến của mọi người xem dịch vụ tắm hơi của chỗ ta có khác gì chỗ khác hay không!”

Khượng Lượng khoát tay cười nói: “Không đi đâu, trước giờ ta cũng không khoái mấy chỗ đó!”

Đỗ Vũ Phong lại đề nghị: “Ở khu phố cổ mới mở một quán thịt nuớng khá ngon, hay là đến đó làm tăng nữa? Vừa nhấm nháp thịt nướng vừa uống rượu ngắm tuyết rơi!” Đề nghị của hắn được đại đa số nam nhân hưởng ứng nhiệt tình.

Lâm Thanh Hồng uể oải ngáp dài một cái nói: “Ta cũng thấy hơi mệt rồi, các ngươi cứ đi chơi đi, ta về nghỉ trước!”

Lâm Thanh Hồng cùng Hồ Như Yến đi rồi, Tô Tiểu Hồng cũng còn phải về trông nom câu lạc bộ Hoàng Gia của mình nên cũng xin cáo từ nốt.

Cuối cùng chỉ còn lại Truơng Dương, Khương Lượng, Tần Bạch, Lương Thành Long cùng Đỗ Vũ Phong cả đám kéo nhau đến quán thịt nướng ở khu phố cổ ăn.

Không biết có phải do hôm nay có tuyết rơi hay không mà quán thịt nướng buôn bán cũng không được tốt cho lắm. Vừa tới cửa quán, mùi thịt nướng bay ra thơm lừng, Lương Thành Long hít lấy hít để mấy hơi, nhịn không được khen một tiếng: “Thơm quá a, nước miếng ta chảy hết cả ra rồi đây này.”

Ông chủ quán thịt nướng này là người Triều Tiên, tên Lý Thừa Kiền. Bởi vì Đỗ Vũ Phong thường hay rủ bạn tới đây ăn uống nên Lý Thừa Kiền khá thân quen vừa thấy hắn tới liền tươi cười ra chào đón: “Đỗ ca, hôm nay định dùng gì đây?”

Đỗ Vũ Phong trực tiếp gọi món luôn: “Cứ cho trước hai cân thịt chó, một cân ba chỉ nướng trứơc đi. À cho them hai đĩa dưa chua nữa.”

Lý Thừa Kiền mỉm cười giới thiệu thêm: “Còn món nhộng nướng nữa, làm một đĩa chứ? Còn món hầm thì sao?”

"Rõ ràng quán ngươi đề chuyên bán thịt nướng cơ mà, sao ta lại thấy chẳng khác gì mấy quán cơm bình dân bán tạm nham không vậy?”

Lý Thừa Kiền nhanh mồm nhanh miệng chữa lại: “Cái này là kết hợp bán thêm đáp ứng nhu cầu của các thượng đế thôi mà!”

Trương Dương quên chưa lấy rượu nên ném chìa khoá cho Tần Bạch kêu hắn ra xe mình đem vài chai phi thiên mao đài ở phía sau xe vào đây.

Khương Lượng khoát tay ngăn lại: “Đừng cầm nhiều vào làm gì, vừa rồi uống cũng hơi nhiều rồi mà.”

Lương Thành Long lại nói: “Ta uống bia!”

“Trời tuyết uống bia làm gì cho lạnh, làm mấy chén rượu cho ấm người.”

Khương Lượng mở nắp chai rượu rót cho mỗi người một chén, mọi người đã nói vậy Lương Thành Long cũng không đòi uống bia nữa mà cũng uống rượu cùng mọi người cho vui. Mấy ngày hôm nay tâm tình đám người Khương Lượng cũng khá tốt nên có phần thả lỏng, uống hơi nhiều, dù sao nhiều vụ án phức tạp cuối cùng cũng có chút tiến triển, khôi u ác tính của cục công an Đổng Đắc Chí rốt cuộc cũng bị lật bộ mặt thật, rốt cuộc qua bao ngày đen tối cục công an Giang Thành cũng có ngày đựơc nở mày nở mặt.

Tần Bạch lại nói: “Gã sát thủ người Hồng Kông kia tên Hoàng Gia Lượng, nhưng cũng không biết làm sao mà Đổng Đắc Chí liên hệ được với gã này!”

Trương Dương ra chiều bất mãn phản ứng lại: “Bạn bè ngồi uống rượu với nhau chỉ nói chuyện tình cảm, không nói mấy chuyện nghiệp vụ này nọ. Hôm nay ngồi ăn ở Kim Mãn Đường, các ngươi cũng đều nói suốt đến mấy chuyện vụ án, ta nghe đến đau hết cả đầu rồi đây này!”

Khương Lượng cười cười giải vây: “Phải đó, uống rượu không bàn chuyện công việc. Nào! Cạn chén!”

Cả đám mới được vài tuần rượu, Quách Chí Cường sau khi đưa Từ Mỹ Ny về liền vội vàng chạy tới góp vui, trông vẻ mặt hắn vẫn tràn ngập ý cười vui sướng. Hắn vừa ngồi xuống, Trương Dương liền rót đầy cho hắn một chén.

Quách Chí Cường nheo mắt lườm sang bên: “Ngươi có ý gì đây?”

Trương Dương cười nói: “Thế còn ngươi, tối nay để lấy lòng người đẹp ngươi không tiếc giẫm lên ta, trông mặt có vẻ khoan khoái quá a!”

Quách Chí Cường ha hả cười lớn: “Ai bảo ngươi là bằng hữu của ta làm chi, việc lien quan đến hạnh phúc của bằng hữu ngươi cũng nên thông cảm cho ta mới phải chứ?”

Đỗ Vũ Phong quay sang liếc nhìn Quách Chí Cường kinh thường mắng một câu: “Quách Chí Cường, thực không ngờ ngươi là một kẻ trọng sắc kinh bạn. Vừa thấy cô nàng cảnh sát Hồng Kông xinh đẹp liền thần hồn điên đảo, quên luôn cả đám bằng hữu này.”

Trương Dương ra chiều ảo não thở dài một tiếng than: “Giờ ta thấy thật hối hận a! Không có mắt nhìn người nên mới đi kết giao với một kẻ không ra gì.”

Quách Chí Cường làm vẻ mặt ăn năn hôi lỗi nói: “Rồi rồi, các ngươi đừng nói mấy lời khó nghe như vậy nữa, bữa đêm nay cứ tính hết cho ta, coi như ta bồi tội mọi người đi, được chưa?” Nói xong hắn cầm chén rượu của mình lên ngửa cổ uống cạn, coi như biểu hiện sự hối lỗi của mình.

Lương Thành Long có phần hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi: “Ủa, ta cứ tưởng ngươi đi với cô nàng cảnh sát người Hồng Kông kia chàng chàng thiếp thiếp cả đêm chứ, sao mới đó đã về rồi? Mà trông bộ dạng lại có phần gấp gáp vội vàng nữa chứ?”

Quách Chí Cường mạnh mẽ đáp trả lại: “Ta là một chính nhân quân tử, đâu có giống đám lang sói các ngươi.”

“Ngươi không phải lang sói mà là sắc lang thèm thịt!” Trương Dương nhấn mạnh nói chen vào.

Qách Chí Cường gãi gãi đầu gượng cười phân trần: “Ta biết ta sai rồi, không dám đấu khẩu với mấy người nữa, nể tình tha ta lần này đi, được không?”

Trương Dương nâng chén mình lên tủm tỉm cười nói: “Được rồi, trông ngươi cũng có chút thành ý hối lỗi, bọn ta nể mặt tha ngươi lần này, bất quá bữa đêm nay không được keo kiệt đâu đó a!”

Quách Chí Cường sảng khái gật gật đầu: “Được! Ông chủ, quán còn món gì đặc sắc thì đem hết lên đây!”

“Cẩu tiên! Cực lớn, cực bổ!”

Lương Thành Long nghe vậy liền lớn tiếng gọi: “Cho 20 cân!”

Quách Chí Cường trợn mắt nhìn Lương Thành Long: “Đầu ngươi có bị sao không vậy? Gọi nhiều như vậy ăn sao hết?”

Lương Thành Long khoát tay cười nói: “Chia ra mỗi người cũng được bao nhiêu đâu, không lo!”

Khương Lượng cũng chen miệng gọi lớn: “Cho loại to nhất ấy nhé!”

Quách Chí Cường lại quay sang liếc nhìn Khương Lượng một cái rồi lắc lắc đầu thở dài nói: “Ngươi ăn mấy thứ này cũng không có chỗ dung đâu, gọi cái lớn làm gì để tối lại bị ức chế?”

Quách Chí Cường vừa dứt lời xong cả đám đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Chẳng biết có phải do tác dụng phụ của đám ‘cẩu tiên’ kia hay không mà Trương đại quan nhân phải hoành tảo thiên quân cả đêm với Hồ Như Yến mới thấy trong người bớt khó chịu. Hồ Như Yến nằm trong lồng ngực hắn thanh âm cũng có phần mệt mỏi yếu ớt: “Sao hôm nay ngươi lại hăng như vậy? Làm mệt chết ta rồi a!”

Truơng Dương hăng hắc nở nụ cười đầy xấu xa, ghé sát tai Hồ Như Yến kể lại chuyện tối nay ăn ‘cẩu tiên’ với đám Đỗ Vũ Phong cho nàng nghe. Hồ Như Yến nghe xong không khỏi khanh khách cười duyên: “Vẫn nói ăn gì bổ nấy, chẳng trách đêm nay ngươi lại hăng hái đến vậy.”

Đột nhiên Trương Dương lại làm gương mặt cực kỳ hoảng sợ vội vàng hỏi lại: “Ăn gì bổ nấy sao? Chết thật, tối nay ta ăn hơi nhiều món cẩu tiên, vạn nhất chỗ đó lại lòi ra một cái nữa thì phải làm sao giờ?”

Hồ Như Yến ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Vậy chẳng phải ngươi càng lợi hại lắm sao? Chỉ e chẳng còn ai chịu nổi ngươi nữa!”

“Vậy đành phải để ngươi uỷ khuất rồi!”

Hồ Như Yến lại mỉm cười duyên nhỏ giọng nói: “Vì ngươi dù có phải chịu uỷ khuất nhiều hơn ta cũng cam long.”

Trương Dương dung sức kéo sát than thể mềm mại kia vào long mình hơn: “Được rồi, ngủ sớm đi, gần đây nhiều việc nên chú ý sức khoẻ một chút a!”

“Không sao, cũng nhờ ngươi truyền ta cách ngồi thiền tĩnh toạ, ngày nào ta cũng tập đều đặn, cảm giác sức khoẻ lúc nào cũng tràn trề hết đó!"

Trương Dương lại nở nụ cười đầy ám muội: “Thảo nào, trước kia ngươi cũng đâu chịu lâu được, vậy mà giờ …”

“Biết ngay là ngươi lại nói linh tinh mà!” Nàng gối nhẹ đầu lên ngực hắn nhẹ giọng nói: “Căn nhà bên Nam hồ đã xây dựng xong, chắc khoảng hai ngày nữa là trang trí xong hết.”

“Nhanh vậy à?”

Hồ Như Yến mỉm cười nói: “Thấy ngươi dạo này bận nhiều việc nên cũng không báo cho ngươi biết. Ta cùng Giai Đồng đã tham khảo qua, nàng ta thích phong cách nhà gỗ kiểu Bắc Mỹ nên lấy thiết kế luôn từ nước ngoài, toàn bộ căn biệt thự đều bằng gỗ cả, trông rất đẹp đó! Hơn nữa còn đặc biệt xây riêng bến tàu nhỏ bên ven hồ, về sau mua một chiếc thuyền be bé, chạng vạng hoàng hôn hai ta có thể cùng chèo thuyền du hồ ngắm cảnh, quả thực lãng mạn lắm a!”

Nghe bức tranh lãng mạn Hồ Như Yến vẽ ra cũng thấy có phần hấp dẫn: “Vậy thì ta phải tới coi xem sao mới đươc.”

Hồ Như Yến mỉm cười ôn nhu nói: “Không vội, chờ xây xong đã liền cho ngươi bất ngờ một phen!”

Ngày khai trương tân khách sạn Đế Hào, Kiều Mộng viện mời không ít lãnh đạo Giang Thành tới cắt băng khánh thành, trong đó có cả thị trưởng Tả Viên Triệu, phó thị trưởng Viên Thành Tích, phó thị trưởng quản lý ngành công nghiệp – Nghiêm Tân Kiến. Bất kể là do bối cảnh gia đình Kiều Mộng Viện, hay do nàng là một thương nhân có số vốn đầu tư rất lớn vào Giang Thành đi chăng nữa, các lãnh đạo thị ủy cũng đều phải nể mặt tới dự buổi lễ khai trương này.

Bên phía Kiều gia cũng chỉ có hai vợ chồng Thì Quý Xương cùng Kiều Kế Hồng tới dự, cha mẹ Kiều Mộng Viện cũng không tới, từ đó có thể thấy vẻ bất mãn của bọn họ với việc con gái mình chọn Hứa Gia Dũng làm chồng tương lai.

Từ sáng sớm Hứa Gia Dũng đã bay từ Mỹ về Giang Thành, đi cùng hắn còn có vài nhà đầu tư người Mỹ.

Tả Viên Triệu cũng không phải lần đầu tham dự mấy buổi lễ khai trương cắt băng khánh thành kiểu này, ngay đầu bài phát biểu hắn đã nhấn mạnh việc Kiều Mộng Viện là một nhà đầu tư tài ba, đã cống hiến rất lớn vào sự nghiệp phát triển thành phố Giang Thành, từ đó hắn khẳng định Giang Thành là một nơi có nhiều tiềm năng tiềm năng, rồi kêu gọi những nhà đầu tư trong và ngoài nước tiến hành khảo sát cùng đầu tư vào Giang Thành.

Hứa Gia Dũng vừa vỗ tay vừa đánh mặt sang thấp giọng nói với Kiều Mộng Viện đứng bên cạnh: “Nghe nói Thủy Thượng Nhân Gian cũng khai trương vào hôm nay à?”

Kiều Mộng Viện nhẹ gật gật đầu, nhưng cũng vì chuyện này mà nàng thấy hơi buồn bực, nàng vẫn tưởng rằng lần này Trương Dương sẽ khua chiên gióng trống cạnh tranh với mình, nhưng mãi đến tận giờ cũng không thấy bên phía Thủy Thượng Nhân Gian có động tĩnh gì cả. Chẳng lẽ bọn họ biết khó mà lui, không dám đối chọi lại với mĩnh nữa?

Đúng lúc này thì bên phía Nhã Vân Hồ lại truyền đến tiếng ca hát rộn ràng, hòa nhịp với mái chèo. Dường như chiếc thuyền đến còn mang theo một cơn gió mát từ ngoài mặt hồ thổi tới, khiến lòng người càng trở nên vui vẻ khoan khoái hơn.

Giọng ca của dàn hợp xướng khiến lực chú ý của mọi người chuyển sang bên này, trên mặt hồ là một chiếc thuyền nhỏ, có sáu đứa trẻ vẫn mặc đồng phục cùng chiếc khăn quàng đỏ trên cổ. ngồi trên mạn thuyền đang cao giọng ca hát. Bằng zôn, cờ xí trên thuyền đón gió tung bay, bên trên viết ‘kách sạn Thủy Thượng Nhân Gian mời các em nhi đồng viện phúc lợi tới tham dự buổi lễ khánh thành’.

Quả nhiên Trương đại quan nhân không từ bỏ ý định sẽ khai trương khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian vào đúng hôm nay, hơn nữa không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải làm hoành tráng hơn cả tân khách sạn Đế Hào. Không phải Kiều Mộng Viện ngươi mời cả thị trưởng lẫn phó thị trưởng tới hay sao? Mặc dù ta có khả năng mời cả bí thư thị ủy tới nhưng ta không thèm làm như vậy, cái này gọi là cạnh tranh ngược chiều. Ngươi thích khoe mẽ, thích phô trương khí thế, ta không thích chơi theo kiểu của ngươi, ta thích chơi theo kiểu của ta. Ngươi mời đám lão già thị ủy tới, ta liền mời bọn nhỏ cô nhi viện phúc lợi đi ngắm cảnh Nhã Vân Hồ rồi đến ăn cơm mừng khai trương khách sạn.

Trương Dương vừa nói ra kế hoạch này, Bành Quân Tường liền bị thuyết phục ngay đương trường, quả thực cứ suốt ngày cắm đầu chỉ có lo kinh doanh buôn bán, lo sao thu được nhiều lợi nhuận nhất, nên không còn để tâm đến chuyện khác được, bởi thế mới không nghĩ ra được cao chiêu như của Trương Dương. Làm cách này vừa không phải mất cả bữa cơm linh đình chỉ đổi lại dăm ba câu nói suông của đám lãnh đạo thành phố, mời đám trẻ ở viện phúc lợi vừa chỉ cần làm bữa cơm nhỏ là đủ, lại vừa có ý nghĩa hơn đám các ngươi nhiều.

Không chỉ như thế, Trương Dương còn dùng những mối quan hệ của mình mời cả bên đài truyền hình Giang Thành tới đưa tin buổi lễ cắt băng khánh thành khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian. Mà điểm quan trọng nhất của đài truyền hình không phải là tuyên truyền việc buổi lễ khai trương đầy ý nghĩa của khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian khi mời những trẻ em cô nhi của viện phúc lợi tới, mà cái chính là để đưa tin cho toàn thể dân chúng Giang Thành biết chính là cái hộp to đùng ở giữa sân khấu buổi lễ. Bình thường theo tập quán từ xưa tới nay thì người đến tham dự những buổi lễ khai trương kiểu này sẽ có tiền lì xì để gia chủ làm ăn phát đạt, nhưng chiếc hộp đựng tiền lỳ xì của khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian lại là quyên cho viện phúc lợi cùng cô nhi viện. Tuy rằng buổi lễ cắt băng khai trương khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian khá nhỏ, lại rất đơn giản nhưng ý nghĩa trong dó lại cực kỳ to lớn, có thể nói từ trước tới nay không có buổi lễ khai trương nào lại đậm chất nhân văn như vậy.

Lúc Kiều Mộng Viện biết Trương Dương chọn phương pháp như vậy để khai trương khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian, nàng không khỏi thở dài một tiếng nhẹ giọng nói như tự nói với mình: “Quả thực Trương Dương là người không đơn giản a!”

Lúc Thì Duy được nghe mọi người bàn tán chuyện này, nàng không khỏi kinh ngạc hỏi: “Trương Dương có quan hệ gì với khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian vậy? Hắn đâu phải ông chủ đâu?”

Kiều Mộng Viện không trả lời lại, nàng biết cô em họ này của mình vẫn còn đơn thuần trong trắng, khẳng định sẽ không hiểu được những chuyện phức tạp đằng sau chuyện này.

Ánh mắt Hứa Gia Dũng lạnh nhạt nhìn khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian ở xa xa phía đối diện bờ Nhã Vân Hồ, hắn trầm giọng nói: “Cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra trò bắt bọn trẻ chèo thuyền trên hồ Nhã Vân trong trời lạnh như vậy!”

Tuy rằng Trương Dương đơn giản chỉ muốn làm khác Kiều Mộng Viện, thiết kế một buổi lễ khai trương vừa đơn giản, vừa tiết kiệm lại khác người, cùng đậm chất nhân văn, nhưng chính điều này lại khiến đám lãnh đạo cấp cao thành phố bên kia bờ hồ có phần không yên lòng. Thử hỏi một bên thì gióng trống khua chiêng, một bên thì đơn giản bình dân, tiết kiệm không hoang phí, một bên thì toàn các lãnh đạo cấp cao thành phố, một bên lại toàn các em nhỏ cô nhi viện, mà toàn bộ tiền lì xì đều quên góp cho việc phúc lợi cùng cô nhi viện. Nếu đài truyền hình đưa tin chuyện này, khẳng định uy tín của đám lãnh đạo cao tầng Giang Thành trong lòng dân chúng sẽ giảm sút nghiêm trọng.

Lúc biết tin rất nhanh thị trưởng Tả Viên Triệu liền rút lui, ta đã nể mặt mũi Kiều Mộng Viện ngươi nên tới đây rồi, tiền lì xì cũng đã đưa xong, nhưng bữa cơm này ta không thể ăn a! Tả Viên Triệu rút lui, mấy phó thị trưởng khác cũng lục đục kéo nhau rời đi, hiển nhiên chẳng ai dại gì ngồi lại đây ăn miếng cơm rồi để cả dân chúng Giang Thành nói xấu.

Lễ khai trương cắt băng khánh thành khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian bên kia chỉ mời cục trưởng cục dân chính cùng một em bé đại diện cô nhi viện lên cắt băng khánh thành khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian. Sau khi lễ bắt băng khánh thành xong, lãnh đạo các nhà máy xí nghiệp cùng toàn thể người đến tham dự đều nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, sau đó mọi người cũng lên quyên tiền lì xì bỏ vào hòm. Các lãnh đạo nhà máy xí nghiệp lớn lì xì ít nhất cũng phải 1.000 đô, chỉ tính riêng tiền của các nhà máy xí nghiệp quyên tặng đã hơn 100.000 đô. Tổng giám đốc khách sạn Thủy Thượng Nhân Gian – Bành Quân Tường đi ra phát biểu, thay mặt toàn thể cổ đông khách sạn đem toàn bộ tiền lì xì quên vào viện phúc lợi cùng cô nhi viện Giang Thành.

Lúc thị trưởng Tả Viên Triệu lặng lẽ rời khỏi buổi lễ khai trương tân khách sạn Đế Hào mới liền kêu lái xe đánh xe qua bên Thủy Thượng Nhân Gian một chút. Căn bản là hắn thấy có phần tò mò, muốn xem thử xem rốt cuộc là tiểu tử Trương Dương kia đã làm những gì. Ngay lúc xe của Tả Viên Triệu đỗ ở gần cửa khách sạn, ngay lập tức Trương Dương liền phát hiện ra, hắn liền nhanh chóng tươi cười hớn hở đi tới, đứng chặn xe Tả Viên Triệu. Phóng nhãn toàn Giang Thành, thử hỏi được mấy người có khả năng chặn xe thị trưởng cơ chứ?

Tả Viên Triệu cũng nhận ra Trương Dương tới liền hạ cửa kính xe xuống, mỉm cười mở lời trước: “Trương Dương đó à, hóa ra là ngươi ở đây!”

Trương Dương mỉm cười cất cao giọng tuyên bố: “Tả thị trưởng bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn có lòng chiếu cố tới chúng tôi, tấm chân tình này thực không lời nào nói hết, kính mong mọi người cùng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh nào!” Giọng Trươg Dương cực kỳ có lực rất nhanh liền thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người ở đây. Phóng viên đài truyền hình Giang Thành nghe thấy vậy liền cuống quýt chạy tới lấy tin.

Tả Viên Triệu dở khóc dở cười, hắn biết, sự việc đã đến nước này thì cũng không thể ngồi trống trong xe được, đã đâm lao đành theo lao thôi. Trương Dương trịnh trọng đưa tay mở cửa xe giúp Tả thị trưởng, Tả Viên Triệu chậm rãi bước xuống xe rồi vẫy vẫy tay với mọi người như chào lại.

Một đứa bé trai thập phần đánh yêu của cô nhi viện cầm bó hoa tươi thắm lăng xăng chạy tới tặng cho Tả Viên Triệu. Leo lên được đến chức vụ này, Tả Viên Triệu sao lại không đối phó được với chút chuyện cỏn con này cơ chứ. Hắn nở nụ cười hòa ái cúi người xuống nhận bó hoa rồi thập phần thân thiết bế đứa bé trai kia lên. Chỉ một hành động đơn giả vậy thôi cũng đủ để nâng cao hình tượng một vị thị trưởng giàu lòng nhân ái trong lòng dân chúng Giang Thành.

Các phóng viên đều xông tới chụp ảnh quay phim cảnh Tả thị trưởng bế đứa bé trai kháu khỉnh trên tay.

Tả Viên Triệu vừa bế đứa bé trai trên tay vừa mỉm cười chậm rãi đi vào hội trường bên trong. Tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, đứa bé trai kia bị chảy nước mũi, nó dùng tay quết lấy quệt để rồi lại chùi hết vào áo Tả thị trưởng. Nhưng Tả thị trưởng không trách mắng gì lại chỉ ha hả cười vui.

Trương đại quan nhân xem một màn này trong lòng nhịn không được thầm khen tiểu hài tử kia có năng khiếu, mới đó mà cũng biết phối hợp diễn kịch lắm a.

Đương nhiên trong lòng Tả Viên Triệu không hề thấy vui vẻ như vẻ mặt bên ngoài, nhưng hắn vẫn phải giữ nguyên nụ cười hòa ái để lấy lòng dân chúng. Cục trưởng cục dân chính vội vàng chạy tới đỡ đứa bé trai trong lòng Tả thị trưởng xuống, vạt áo sau lưng hắn cũng ướt sũng mồ hôi lạnh, tâm không khỏi thầm mắng tiểu hài tử này không biết sống chết là gì, hết chỗ chùi nước mũi rồi hay sao mà lại đi chùi vào thị trưởng đại lão gia?