Y Đạo Quan Đồ

Chương 330: Càng ngày càng hăng




Hà Trường An nói: “Đúng thế. Càng là những người như vậy thì càng cổ quái, giờ đây tôi ngày càng tin vào tạo hóa và cơ ngộ, đời người có quá nhiều việc không thể miễn cưỡng, tùy vào vận mệnh mới là con đường đúng đắn của con người.”

Trương Dương cười ha ha nói: “Hèn chi Bạch Dương nói gặp ông một lần mà như nhìn thấu được cuộc đời, tổng giám đốc Hà nói chuyện ngày càng giống như một người cao nhân ngoài thế giới này rồi!”

“Cao nhân thì không dám, những việc tôi trải qua đã quá nhiều, cũng gặp phải nhiều trở ngại, trong lòng tự nhiên sẽ ngộ ra nhiều điều.” Hà Trường An cầm cốc trà trên bàn lên, nhấm một ngụm nói: “Tôi có mang cho cậu một ít trà, tí nữa lái xe sẽ đưa cho cậu.”

Trương Dương cũng không khách khí với y, gật đầu nói: “Tổng giám đốc Hà đã gặp Văn Hạo Nam chưa?” Hắn cố ý nói đến vấn đề này.

Hà Trường An thở dài, đầy tội lỗi nói: “Trương Dương, nói đến việc này tôi thật là rất áy náy, vốn tôi chỉ vô ý nói một câu, nhưng lại gây ra nhiều vấn đề cho cậu như vậy.”

Trương Dương thầm nói: “Cứ giả vờ đi, để ông giả vờ!” Tất cả mọi việc từ đầu đến cuối đều do Hà Trường An gây ra, giờ đây y lại giả đò vô tội trước mặt hắn, tên này đúng là cáo già.

Hà Trường An nói: “Dù là cậu có tin hay không, quan hệ của tôi và hai nhà Văn, Tần đều rất tốt, tôi không tiện đứng ra nói việc này, giờ đây hai nhà đã biết rồi. Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh cũng đã biết, cũng đã đỡ được nhiều việc phiền phức sau này.” Y dừng một lúc rồi nói: “Tần Manh Manh đã vất bỏ lại tất cả mọi thứ ở Bắc Kinh, nghe nói cô ta muốn đưa Tần Hoan đến Mĩ để chữa trị.”

Trương Dương không giấu giếm gì: “Việc này là do tôi sắp xếp, Tần Manh Manh nhận mẹ tôi làm mẹ nuôi, giờ đây là em nuôi của tôi!”

Hà Trường An nói: “Tôi có nghe qua về chuyện này, cậu còn nhận Tần Hoan làm con trai nuôi nữa!”

Trương Dương nói: “Tần Hoan rất đáng yêu, có duyên với tôi, tôi rất thích nó.”

Hà Trường An nói: “Việc này không thể che đậy được đâu, cả kinh thành đâu đâu cũng đồn đại, Tần gia rất xấu mặt, Lão Tần lại là người rất thích thể diện, tức đến độ tuyệt giao quan hệ cha con với Tần Manh Manh.”

Trương Dương nói: “Tôi thấy tình cảm cha con giữa họ cũng không được tốt, Tần Hoan lớn như vậy rồi, chẳng lẽ người nhà cô ấy lại không biết một chút nào hay sao?”

Hà Trường An nói: “Việc của nhà người ta không đến lượt chúng ta quản, có điều tính Tần Manh Manh cũng rất kiên cường, tôi rất khâm phục cô ấy.”

Trương Dương thầm chửi: “Ông khâm phục cái con khỉ, người làm lộ chuyện riêng của Tần Manh Manh ra ngoài chính là ông, giờ đây lại giả vờ làm người tốt, có điều nghĩ đi nghĩ lại thì lần này mặc dù Hà Trường An muốn hại Tần Manh Manh, nhưng lại gián tiếp giúp cô ấy, nếu không phải là ông ta nói chuyện này với hắn, thì hắn làm sao có thể hiếu kì đi nghiên cứu, nếu hắn không đi Bắc Kinh, thì lại làm sao có thể quen được với hai mẹ con Tần Manh Manh, và bệnh tình của Tần Hoan làm sao cứu chữa được?”

Hà Trường An nói: “Với chuyện của Tần Manh Manh tôi vẫn hơi áy náy, Trương Dương, tôi muốn cậu giúp ta một việc!”

Trương Dương gật đầu nói: “Tổng giám đốc Hà cứ nói!”

Hà Trường An lấy ra một tờ chi phiếu 500000: “Đây là chút tấm lòng của tôi. Cậu giúp tôi đưa cho Tần Manh Manh, chỉ cần nói là quyên góp, đừng nhắc đến tên tôi.”

Trương Dương cười hì hì nhìn Hà Trường An, trong lòng nói, Hà Trường An ơi là Hà Trường An, ông là một loại trở mặt điển hình, số tiền này không lấy thì cũng tiếc, Trương Dương lấy số tiền, cố ý nói: “Nếu như cô ấy không cần thì phải làm thế nào?”

Hà Trường An cười nói: “Nếu cô ấy không cầm thì cậu tìm cách tiêu cho hai mẹ con họ, tôi tin là cậu làm được!”

Trương Dương cất tờ chi phiếu đi rồi nói: “Tổng giám đốc Hà đã nghĩ đến việc đầu tư vào Giang Thành chưa?”

Hà Trường An cười nói: “Theo những gì tôi biết, thì giờ đây cậu đã không còn là chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành nữa? Mà vẫn còn quan tâm đến mọi việc như thế, dù là có kéo tôi đi đầu tư vào Giang Thành, thì thành tích cũng là của người khác thôi mà!”

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Hà nghĩ tôi quá hẹp hòi rồi, tôi làm quan có phải là vì thành tích đâu, tôi muốn giúp lão bách tính làm chút gì đó, muốn giúp quê nhà thay đổi bộ mặt lạc hậu, tôi có quan điểm như vậy đó.”

Hà Trường An nói: “Tôi đã tiếp xúc rất nhiều quan lại, nhưng những người có cảnh giới như vậy thật sự rất ít.”

Trương Dương nói: “Theo như lời tổng giám đốc Hà nói, chẳng lẽ tôi là loại khác biệt trên quan trường sao?”

Hà Trường An cười nói: “Dù là trên thương trường hay là trên quan trường, muốn đi càng xa, thì càng phải nhìn xa nhìn rộng hơn người khác, không có cái nhìn rộng thì không thể gặt hái được thành tựu trên quan trường.”

Lúc này Thường Hải Tâm đến gọi Trương Dương đi ăn cơm, thấy Hà Trường An cũng ở đó, cười chào một tiếng.

Trương Dương nói khách khí với Hà Trường An: “Tổng giám đốc Hà, cùng đến căng tin ăn đi!” Hắn chỉ muốn mời khách sáo với Hà Trường An mà thôi, không ngờ Hà Trường An lại gật đầu.

Thường Hải Tâm thầm nói, hôm nay lại thêm một người đến ăn rình cơm rồi.

Hà Trường An không phải là loại người ăn rình, đưa 500000 để đi ăn một bữa cơm. Giá trị của bữa cơm này thật là hơi đắt, nhưng họ vừa mới ngồi xuống, Trần Thiệu Bân đã đến rồi, tên này đến rất đúng giờ, thấy Hà Trường An, cục tức trong lòng anh ta đã dồn lên đến cổ, việc của Lê San San anh ta luôn nhớ nằm lòng, thấy Hà Trường An lại ngồi cùng Thường Hải Tâm ăn cơm, lão già này chẳng lẽ lại có ý đồ gì với Thường Hải Tâm rồi sao? Trần Thiệu Bân lấy phiếu cơm từ chỗ Trương Dương, rồi lấy cơm ngồi xuống bên cạnh Hà Trường An.

Khi Hà Trường An uống canh, Trần Thiệu Bân cố ý hích vào tay y, làm cho bát canh trứng gà đổ lên người y, Trần Thiệu Bân nói: “Xin lỗi, xin lỗi!”

Ai cũng biết tên này cố tình, may Hà Trường An chẳng thèm chấp tên này, lấy chiếc khăn tay của Thường Hải Tâm đưa cho, lau sạch vết canh trên người, cười nói: “Xem ra cơm của trường đảng quá ngon, ngay cả quần áo của tôi cũng muốn nếm thử.”

Trần Thiệu Bân cười gian manh, ăn mấy miếng, sau đó chau mày, ọe một tiếng nhổ hết cả ra: “Đang ăn cơm lại có con bọ bay vào, kinh tởm quá!”

Hà Trường An cười điềm đạm, đứng dậy nói: “Trương Dương, tôi đi trước đây, còn một số việc phải làm!”

Trương Dương đưa Hà Trường An ra ngoài rất lịch sự, mặc dù hắn cũng ghét Hà Trường An, nhưng ngoài mặt hắn vẫn rất tốt, Trương Dương cảm thấy cảnh giới của mình cao hơn rất nhiều so với Trần Thiệu Bân, có điều Trần Thiệu Bân tức là vì Lê San San bị cướp đi, mối thù đó là mối thù cướp vợ, nếu như là hắn, có lẽ phản ứng của hắn đã kịch liệt hơn rất nhiều.

Về đến căng tin, thì thấy Thường Hải Tâm đã đứng dậy đi ra.

Trương Dương hơi ngạc nhiên nói: “Anh lại nói gì với cô ấy rồi? Làm cho người ta không vui?”

Trần Thiệu Bân rất vô tội nói: “Tôi chẳng nói gì cả, tôi chỉ nói rằng lão già này không phải là người tốt đẹp gì, bảo cô ấy đề phòng lão ta một chút! Đừng có mắc lừa lão ta!”

“Cô ấy nói thế nào?”

“Cô ấy nói tôi hết việc làm, nói tôi tưởng rằng ai cũng như tôi!”

Trương Dương không chịu nổi cười phá lên.

Trần Thiệu Bân chán đến cực độ: “Này người anh em, có phải EQ của tôi quá thấp không?”

Trương Dương nói: “Chẳng có liên quan gì đến tôi cả!”

“Mẹ kiếp, anh chẳng có chút nghĩa khí gì vậy, anh em đã thê thảm đến độ này rồi mà còn không ra tay giúp tôi, chẳng lẽ anh cũng thích Thường Hải Tâm rồi à?”

Trương Dương trừng mắt với anh ta: “Anh cút đi được rồi đấy! Anh không thấy mệt à? Nhiều sức lắm lực thế thì lấy đó mà học tập mà làm việc, suốt ngày yêu với chẳng đương, anh có phiền không chứ?”

Trần Thiệu Bân nói: “Anh đứng mà nói đương nhiên chẳng đau lưng rồi, nếu như tôi có duyên đàn bà như anh, thì tôi cũng làm việc tử tế được, nhưng giờ đây tôi chẳng có ai, tôi lo là đương nhiên!”

“Cái loại như anh mà còn đòi gì!”

Sự xuất hiện của Hà Trường An cũng nhắc nhở Trương Dương, có một vài việc không nên lảng tránh, hắn gọi điện cho mẹ nuôi La Tuệ Ninh, cảm ơn La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh trách: “Thằng con này, gặp phải chuyện toàn giấu mẹ, nếu không phải là Thiên Dã tìm đến mẹ, thì có lẽ giờ mẹ vẫn chẳng biết gì hết.”

Trương Dương nói: “Không đâu ạ. Khi tin tức Thời Không phát nhất định mẹ sẽ biết!”

La Tuệ Ninh cười: “Con vẫn còn nói được vậy cơ à, suýt nữa thì thành nhân vật phản diện điển hình rồi!”

“Đâu có, hình tượng của con trên tin tức Thời Không là chính diện đó chứ!”

La Tuệ Ninh nói: “Đừng có đắc ý, sự việc lần này con phải rút kinh nghiệm, nếu không thì về sau sẽ gặp phải phiền phức y như vậy đó.”

“Con biết rồi mẹ, cảm ơn mẹ!”

La Tuệ Ninh cười nói: “Hai mẹ con mình vẫn phải nói những lời khách khí như vậy à? Đúng rồi, chiếc khăn quàng cổ Giai Đồng tặng cho mẹ mẹ rất thích!”

Trương Dương hơi ngớ người, ngay lập tức hiểu ra, Cố Giai Đồng thật sự rất chu đáo, Trương Dương lòng rất ấm áp, đây chính là hồng nhan tri kỉ, thật là thân thiết, hắn cười nói: “Mẹ thích là tốt rồi!”

La Tuệ Ninh nói: “Bệnh tình của Tần Hoan thế nào rồi?”

“Đã khỏe rồi ạ, Yên Nhiên giúp nó liên hệ với bệnh viện bên Mĩ, tháng sau Tần Manh Manh sẽ đưa nó đi cùng.”

La Tuệ Ninh nhẹ nhàng nói: “Thế thì tốt rồi!”

Trương Dương nói: “Hạo Nam thế nào rồi ạ?”

La Tuệ Ninh nói: “Bên ngoài mặt thì rất bình thường, nhưng mẹ biết nhất định trong lòng nó vẫn đang nhớ tới cô ấy, giờ đây nó về rất ít, dù là về nhà cũng không nói gì với hai chúng ta.” La Tuệ Ninh nhắc đến chuyện này không khỏi đau lòng.

Trương Dương nói: “Thời gian sẽ xóa sạch mọi thứ, anh ấy sẽ quên thôi!”

La Tuệ Ninh nói: “Con yên tâm mà học tập, việc công tác không cần phải lo!”

“Con biết!”

La Tuệ Ninh lại nói: “Tháng năm mẹ định đi Bình Hải để thư giãn một chút!”

“Đến Giang Thành đi mẹ, con sắp xếp mẹ đến suối nước nóng Xuân Hi để nghỉ ngơi!”

La Tuệ Ninh nói: “Đến lúc đó rồi tính sau!”

Giang Thành không vì chuyện Trương Dương rời đi mà bình lặng lại, trong ngày thứ ba sau khi vụ đánh nhau xảy ra, những người dân thôn Chu Tiểu Kiều đã tập hợp lại, hơn bảy trăm người tập hợp ở cổng chính phủ huyện ủy huyện, đòi trả nợ máu, trừng phạt hung thủ giết người!

Khi người dân vây lấy cánh cửa, bí thư huyện ủy Chu hằng đang mở cuộc họp thường ủy, nghe thấy tin tức liền ngay lập tức dừng cuộc họp, tất cả thường ủy đều ra cửa sổ nhìn, thì thấy cửa đã bị vây kín, mấy chục lá cờ trắng đang huơ qua huơ lại, có người hét phải trả nợ máu, trừng phạt hung thủ giết người, hơn bảy trăm người hét theo, làm cho cửa sổ cũng phải rung theo. Mặc dù số người rất nhiều, nhưng may mà chưa xảy ra đánh nhau.

Mấy thường ủy này đều là những tay lâu năm chính trị đã trải qua nhiều song gió. Nhưng chưa từng nhìn nhiều những cảnh như hôm nay, mặc dù Chu Hằng đã ở Xuân Dương một thời gian rồi, xây dựng được một đám người của mình, nhưng cũng có người không thích y, huyện trưởng Sa Phổ Nguyên là người như vậy, Sa Phổ Nguyên nhìn thấy việc này trong lòng thầm phấn khởi, với y, sự việc càng lớn càng tốt, việc đánh nhau lần này rất phức tạp, vì bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng bị kéo vào trong đó, và trở nên rất mẫn cảm, rất khó xử lí, nếu như sự việc làm to ra nhất định có người sẽ đen đủi, trong cuộc họp ngay trong ngày xảy ra trận đánh nhau có thể thấy rằng Đỗ thiên Dã rất bực mình.

Cu Hằng nói với cục trưởng công an Thiệu Vệ Giang: “Lão Thiệu, việc gì thế? Chẳng phải đã làm tốt công tác an ủi người nhà có người chết rồi sao?”

Thiệu Vệ Giang cũng rất kì lạ, sau cuộc đánh nhau đó, chính phủ huyện ủy huyện rất coi trọng, đã kịp thời an ủi người nhà nạn nhân, không ngờ cuối cũng vẫn xẩy ra chuyện này, y thấp giọng nói: “Tôi sẽ đi khuyên họ ngay!”

Chu Hằng bực mình nói: “Làm liều, chạy đến cổng chính phủ huyện gây rối, đám dân này thật là to gan!”

Huyện trưởng Sa Phổ Nguyên nói: “Bí thư Chu, núi Thanh Đài là nơi thế nào cơ chứ? Trước kia nơi này từng là nơi không ngừng xuất hiện đạo tặc, dân tình rất hung hãn, những người dân ở núi Thanh Đài từ trước đến giờ đều chẳng thèm để mắt đến ai cả!”

Phó huyện trưởng Từ Triệu Bân nói: “Chẳng dễ quản chút nào!”

Chu Hằng nghe hai người đó đang nói khích bác mình, bực mình nói: “Cái gì mà không dễ quản? cái gì gọi là nhân dân hung hãn? Giờ đây là những năm chin mươi rồi, là Trung Quốc mới xã hội chủ nghĩa, mấy người tưởng là xã hội cũ sao?”

Sa Phổ Nguyên cũng không phải là hạng vừa, lạnh lùng nói: “Chúng tôi đang phân tích tình hình!”

“Phân tích tình hình gì? Bình thường các người làm gì rồi? Giờ đây nhân dân đã làm loạn đến cửa rồi, các người bắt đầu phân tích, có ích không?” Cả một bồ tức của Chu Hằng không tìm được ai để xả ra, tất cả đều xả lên đầu Sa Phổ Nguyên.

Sa Phổ Nguyên nói: “Chẳng ai làm việc ít hơn ai cả, xảy ra việc rồi lại sát phạt lẫn nhau có ích gì? Nghĩ cách gì giải quyết nó đi thì hơn!”

Mâu thuẫn của hai người đã rất rõ ràng, một đám thường ủy huyện đều thầm lắc đầu. Bí thư huyện ủy và huyện trưởng là nước lửa không dung, lãnh đạo huyện Xuân Dương như vậy, làm sao có thể hợp tác làm việc được.

Công việc cụ thể do Thiệu Vệ Giang đảm nhận, y đến trước cổng đại viện huyện ủy hét to, làm cho đám dân giữ trật tự, những cảnh sát nhận được lệnh cũng tập trung ở bên này, những người dân đó tạm thời cũng kìm hãm được, Thiệu Vệ Giang phát hiện ra một hiện tượng không bình thường, có phóng viên đang chụp ảnh, những tư chất đặc biệt của người cảnh sát làm y cảnh giác, y bảo thủ hạ mau đuổi phóng viên đi, nếu như sự việc làm to ra, thì y sẽ phải lãnh trách nhiệm.

Đám người ở thôn Chu Tiểu Kiều rất có tổ chức. Trước mặt cảnh sát, họ cố gắng giữ trật tự, giương cờ, miệng hô hào, nhưng không có hành vi bạo lực, người nhà của nạn nhân đề nghị được gặp và nói chuyện với bí thư thị ủy, huyện trưởng.

Điều làm Thiệu Vệ Giang đau đầu là, giờ đây đám người tập trung ngày càng nhiều, vì thế đem đến khó khăn cho công tác giải tán của họ, nếu như áp dụng biện pháp mạnh, thì sợ rằng sẽ có xung đột, thậm chí có thể không khống chế được hiện trường nữa, ngay lập tức, y báo cáo với cấp trên về tình hình này.

Chu Hằng từ lúc nhậm chức đến nay đây là lần đầu tiên gặp phải vấn đề nghiêm trọng thế này, sau khi y suy nghĩ thận trọng, quyết định đồng ý gặp mặt người nhà nạn nhân.

Bên thôn Chu Tiểu Kiều đưa ra năm người đại diện, ba ngươi trong số đó là người nhà trực hệ của nạn nhân, hai người còn lại là anh em họ, cha của Chu Hồng Vệ là một người nông dân rất thật thà, ngồi ở đó bắt đầu rơi lệ: “Con trai đáng thương của tôi!”

Hai người anh của Chu Hồng Vệ cũng nước mắt ngắn dài.

Thiệu Vệ Giang nói: “Mọi người đến để đàm phán, đừng khóc lóc vội, có vấn đề gì thì nói ra đây, bí thư Chu và hiệu trưởng Sa đều đã đến cả. Mọi người nói rõ tình hình ra, nếu như có lí, thì chúng tôi sẽ nhất định giải quyết cho mọi người.”

Chu Hồng Quân là một thầy giáo của trường tiểu học dân lập thôn Chu Tiểu Kiều, gã lau nước mắt nói: “Em trai tôi mới hai mươi tư tuổi, mà nó đã phải ra đi như vậy rồi, để lại ba đứa con, ba đứa ấy mồ côi cha phải sống thế nào đây?”

Huyện trưởng Sa Phổ Nguyên nói: “Anh có biết em trai anh làm gì không? Anh ta ăn cắp văn vật đất nước, đánh nhau, đây đều là những hành động vi phạm luật pháp, mà mọi người lại còn tụ họp nhiều người đến gây chuyện ở cửa chính phủ huyện ủy thế này, đây gọi là công kích vào cơ quan chính phủ, đây chính là hành vi coi thường luật pháp nhà nước.” Đối mặt với những người dân chẳng có mấy kiến thức, Sa Phổ Nguyên dùng quyền thế của y để dọa họ.

Anh hai của người chết là một tay mổ lợn, cũng là một nhân vật khá hung hăng ngang ngược ở trong hương, cuộc đánh nhau hôm đó gã cũng tham ga, có điều khi cảnh sát ập đến gã đã trốn thoát, gã trừng mắt nói: “Các người đừng có dọa tôi, giết người phải đền mạng và đền tiền, đây là cái lí lẽ thông thường từ cổ chí kim, em trai tôi dù là có phạm tội, nhưng cũng phải để công an xử lí nó, phải ngồi tù thì ngồi tù, phải bị bắn chết thì bị bắn chết, ông già đó dựa vào đâu mà bắt nhát súng kết liễu đời nó chứ? Đây là mưu sát, chúng tôi cần chính phủ cho chúng tôi một lời nói, chúng tôi muốn tên Trần Sùng Sơn đó phải đền mạng!”

Chu Hằng trong lòng thầm chửi, không dọa các người thì để các người cưỡi lên đầu lên cổ, y bực mình nói: “sự việc đã điều tra rất rõ ràng rồi, lúc đó Chu Hồng Vệ dùng hung khí công kích bí thư thị ủy Đỗ, nguy hại đến tính mạng của anh ta, vì thế Trần Sùng Sơn mới phải bắn phát súng đó…”

Chu Hồng Tinh ngang ngược: “Mạng của bí thư là mạng, chẳng lẽ mạng sống của em trai tôi thì không phải hay sao? Các người quan lại bảo vệ lẫn nhau, còn chẳng phải vì lão già đó quen biết với bí thư thị ủy ư!”

Thiệu Vệ Giang tức giận: “Anh nói linh tinh cái gì đấy? Có tin tôi còng tay anh lại ngay không?”

Chu Hồng Quân và một người còn lại rõ ràng đang đóng hai vai khác nhau, Chu Hồng Quân nói: “Xin lỗi các vị lãnh đạo, em hai của tôi là một người thô lỗ không biết nói chuyện, vừa nãy trước mặt các phóng viên nó cũng nói như vậy!”

Chu Hằng chau mày, y ý thức được rằng người tên Chu Hồng Quân ở trước mặt không phải là người đơn giản, câu này rõ ràng là đang uy hiếp bọn họ, đang thầm ám thị với bọn họ giới truyền thông đã đánh hơi được tin tức của sự việc này rồi. Chu Hằng nói: “Sự việc còn chưa làm xong, các người làm trò thế này có nghĩa lí gì? Chúng tôi đã nói Trần Sùng Sơn vô tội hay chưa? Chính phủ còn chưa đưa ra phương án cụ thể, các người đã làm ầm lên, chỉ làm cho sự việc càng phức tạp phiền toái hơn thôi, có lợi gì với các người không?”

Chu Hồng Quân nói: “Bí thư Chu, nghe nói ông cũng là người của thôn Chu Tiểu Kiều, nói gì chúng ta cũng là tình làng nghĩa xóm, ông là quan phụ mẫu của chúng tôi. Tôi hi vọng rằng ông có thể làm chủ chúng tôi!”

Chu Hằng nói: “Nếu như các người còn tin tưởng chính phủ, còn tin tưởng đảng, còn tin tưởng ông quan phụ mẫu là tôi, thì các người khuyên mọi người quay về, tôi hứa việc này sẽ xử lí công bằng!”

Chu Hồng Quân nói: “Bí thư Chu, chúng tôi tin ông một lần, hi vọng ông mau chóng giải quyết chuyện này.”

Chu Hằng đường đường nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho mọi người một kết quả công bằng.”

Sau khi đàm phán, tất cả những người dân thôn Chu Tiểu Kiều đi về.

Chu Hồng Quân nói: “Mội ngày chưa kết thúc, thì thi thể em tôi sẽ không được mai táng!”

Chu Hằng nói: “Các người không cần thiết phải làm như vậy, pháp y đã xét nghiệm thi thể rồi, kiểm định cũng đã xong rồi, cần phải mau chóng an táng đi thôi!”

Chu Hồng Quân nói: “Bí thư Chu, chúng tôi tin ông một lần, hi vọng ông mau chóng giải quyết chuyện này.”

Chu Hằng đường đường nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho mọi người một kết quả công bằng.”

Sau khi đàm phán, tất cả những người dân thôn Chu Tiểu Kiều đi về.

Cuộc họp thường ủy vừa bị bỏ dở giờ được tiếp tục, Chu Hằng nói: “Đồng chí Giang Vệ, việc của thôn Chu Tiểu Kiều nhất định phải mau chóng xử lí, việc như ngày hôm nay quyết không thể xảy ra lần thứ hai!”

Thiệu Vệ Giang nói: “Mục đích gây chuyện của họ rất rõ ràng, là muốn thông qua hành động này để uy hiếp chúng ta, muốn chúng ta thả những người dân đang bị bắt ra.”

Chu Hằng nói: “Thật là chẳng có thiên pháp gì hết!” Y châm một điếu thuốc, Chu Hằng cũng là một tay nghiện thuốc lá, từ điểm này có thể thấy không giống với tiềm nhiệm Lí Trường Vũ.

Thiệu Vệ Giang nói: “Vừa nãy có không ít phóng viên ở đó, tôi đã bảo người để ý, có báo cáo!”

Chu Hằng hơi đờ người, việc gây chuyện của người dân thôn Chu Tiểu Kiều không ngờ lại có phóng viên đi theo, việc này quả nhiên không bình thường, y thấp giọng nói: “Tan họp!”

Sau khi tan họp, Chu Hằng gọi một mình Thiệu Vệ Giang ở lại, điều y quan tâm là chuyện của Trần Sùng Sơn.

Thiệu Vệ Giang nói: “Chứng cứ rất có lợi cho Trần Sùng Sơn, ở tình hình lúc đó, ông ta muốn ngăn chặn hành vi phạm tội của Chu Hồng Vệ nên mới nổ súng. Ông ấy đã cứu bí thư Đỗ. Ở hiện trường có người đã chứng kiến tận mắt, đạo sĩ Tử Hà Quan Lí Tín Nghĩa, còn có cả người phục vụ phòng chiêu đãi chính phủ thành phố Tô Viện Viện.

Chu Hằng nói: “Cũng có nghĩa là, ông ta không sao?”

Thiệu Vệ Giang nói: “Nếu nhìn từ một góc độ nào đó, thì Trần Sùng Sơn còn là người vì nghĩa quên thân.”

Chu Hằng nghe bốn từ này, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, y nhắc nhở Thiệu Vệ Giang: “Nhất định phải an ủi cho thật tốt dân tình của thôn Chu Tiểu Kiều, khi cần thiết thì phải sử dụng những thủ đoạn đặc biệt.”

Thiệu Vệ Giang gật đầu, thật ra vụ án của Trần Sùng Sơn đã rất rõ ràng, phát súng đó của Trần Sùng Sơn là vì cứu Đỗ Thiên Dã, điểm này bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã có thể làm chứng cho ông ta, Đỗ Thiên Dã đã dặn dò phải đối tốt với Trần Sùng Sơn, cục trưởng thị cục Vinh Bằng Phi cũng đã nhấn mạnh chuyện này, thiệu Vệ Giang làm sao có thể làm trái được, trước mắt Trần Sùng Sơn đã được đưa lên thị cục, để cục trưởng thị cục đích thân thẩm vấn. Những hiện tượng này cho thấy rằng, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đang bảo vệ Trần Sùng Sơn. Việc náo loạn lần này của thôn Chu Tiểu Kiều thật không bình thường, nhiều người như vậy đến cửa chính phủ huyện ủy, mục đích của họ rất rõ ràng, đó chính là trừng phạt hung thủ, còn chỉ rõ là Trần Sùng Sơn, nhưng phóng viên tỉnh lại xuất hiện ở hiện tường, đám dâm này từ lúc bắt đầu tụ tập đến khi đàm phán, thậm chí trong quá trình đàm phán đều rất lí trí và kiềm chế, điểm này nàm cho người ta rất kì lạ.

Chu Hằng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, vẫn gọi điện cho phó thị trưởng thường vụ Lí Trường Vũ, y nói chuyện với Lí Trường Vũ trước là có nguyên nhân cả, một là vì y vừa Lí Trường Vũ là bạn học cũ, có quan hệ với nhau, hai là vì Lí Trường Vũ trước kia đã làm bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương, rất quen với công việc này, từ chỗ y có thể được một vài kiến nghị chính xác, ba là vì bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã rõ ràng không thích gì y. Nếu như vì chuyện này mà làm tức Đỗ Thiên DÃ thì lại bị Đỗ Thiên Dã mắng cho.

Trong hai ngày, Đỗ Thiên Dã việc Đỗ Thiên Dã bị đánh ở núi Thanh Đài đã đồn ầm ra ngoài, dù là bí thư thị ủy không nói gì, nhưng những vết thương trên mặt gã đã nói rõ hết tất cả, tất nhiên có người sẽ hiếu kì, có người sẽ sung sướng, nhưng Đỗ Thiên Dã không nói, thì không ai dám chủ động đi hỏi, cũng không ai dám hỏi cả.

Sự việc như thế này không thể giấu mãi được.

Lí Trường Vũ mặc dù cũng rất hiếu kì, nhưng y không có thói quen đi hỏi những việc trong quá khứ, đến khi Chu Hằng gọi điện đến, Chu Hằng nói: “Bạn học cũ à, việc này tôi cảm thấy có gì không đúng!”

Lí Trường An nói: “Có gì mà không đúng? Trần Sùng Sơn là chiến hữu của cha bí thư Đỗ, bí thư Đỗ đi thăm ông ta, rồi bị cuốn vào cuộc đánh nhau, có gì kì lạ đâu!”

Chu Hằng nói: “Tôi không nói chuyện đó, thật ra việc này đã rất rõ ràng, có một dám cướp, họ đã phát hiện ra kho báu của An râu rậm rồi, sau khi ăn cắp xong, lại cố ý phát tán tin tức ra, để người dân xung quanh đến đó tranh giành, mục đích của họ là phá hoại hiện trường, giấu giếm hành vi phạm tội của chúng, nhưng không ngờ hậu quả lại quá nghiêm trọng, đám dân này vì tranh chấp tài sản đã xảy ra xung đột. Bí thư Đỗ vừa vặn ở đó, ông ta muốn đi ngăn chặn đánh nhau, nhưng những người điên cuồng đó không nghe ông ấy nói. Chu Hồng Vệ muốn dùng cuốc công kích bí thư Đỗ, có sự uy hiếp với tính mạng anh ta, trong lúc quan trọng nhất, Trần Sùng Sơn đã đến kịp, bắn một phát súng trúng vào Chu Hồng Vệ, ông ta vốn định cứu bí thư Đỗ, nhưng không ngờ lại bắn chết Chu Hồng Vệ rồi.”

Lí Trường An không nhịn nổi cười nói: “Anh đã điều tra sự việc rõ ràng vậy rồi, còn cần phải nói với tôi làm gì nữa?”

Lí Hằng nói: “Bạn học cũ à, vừa nãy những người dân ở thôn Chu Tiểu Kiều đã đến đại viện chính phủ huyện để gây chuyện.

Vì chuyện này vừa xảy ra, nên Lí Trường Vũ chưa kịp nắm lấy tin tức, y hơi ngạc nhiên nói: “Họ còn dám đến gây chuyện?”

Lí Hằng nói: “Gây chuyện không phải là vấn đề kì lạ, nhưng kì lạ ở chỗ, tôi chưa từng thấy người dân gây chuyện lại trật tự có tổ chức đến vậy, lại còn bình tĩnh như thế nữa, mục đích của họ là Trần Sùng Sơn, muốn đàm phán với chúng tôi, trong quá trình đàm phán, mói cần phải để Trần Sùng Sơn đòi mạng, hiện trường còn không ít phóng viên nữa, bạn học cũ à, anh ở huyện Xuân Dương đã nhiều năm như vậy, anh đã từng gặp hành vi gây chuyện như thế này chưa? Đám người này bản lĩnh lớn vậy, lại còn có thể mới phóng viên trên tỉnh về nữa chứ, đây chẳng phải là việc đã chuẩn bị trước rồi sao?’

Lí Trường Vũ trầm tư, những lời Chu Hằng nói đều không phải là chuyện nhỏ, vừa nghe thì không thấy gì, nhưng nếu nghĩ kĩ một chút, thì việc này không đơn giản như vậy, nông dân gây chuyện của huyện Chu Tiểu Kiều không phải là chuyện hiếm gặp, nhưng những phản ứng của giới truyền thông nhanh như vậy thật là kì lạ, mục đích của họ là gì?

Chu Hằng nói: “Ý kiến của bí thư Đỗ với tôi rất lớn, tôi không dám trức tiếp phản ánh tình hình cho ông ấy, bạn học cũ à, anh giúp tôi đưa ra chút ý kiến, tôi phải làm thế nào đây?”

Lí Trường Vũ nói: “Đầu tiên cần phải khống chế cảm xúc của đám dân thôn Chu Tiểu Kiều, đừng để họ làm loạn thêm lần nữa, cần phải ra lệnh bịt miệng, tất cả cán bộ và những cảnh sát tham dự, không được nhận lời phỏng vấn của đám nhà báo, tôi sẽ nói sự việc này với bí thư Đỗ.”

Chu Hằng nói: “Tôi cảm thấy trong lòng cứ thấp thỏm sao đó!”

Sau khi Lí Trường Vũ cụp máy ngay lập tức đến phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, gần đây Đỗ Thiên Dã rất ít khi ra ngoài, vết thương trên mặt vẫn chưa hết hẳn, đi ra ngoài sẽ có nhiều ảnh hưởng đến hình tượng, gã vừa gọi điện cho Vinh Bằng Phi, biết được rằng Vinh Bằng Phi đã đưa Trần Sùng Sơn đến Giang Thành, trước mắt đang ở trong khách sạn Kim Thuẫn, còn cho hai cảnh sát đến bảo vệ sự an toàn cho ông ta, Vinh Bằng Phi bảo gã yên tâm, vụ án của Trần Sùng Sơn về cơ bản không có vấn đề gì. Mấy ngày gần đây tình cảm của Đỗ Thiên Dã không được ổn định, Trần Sùng Sơn là cha ruột của gã, hơn nữa lần này ông vì cứu gã mới phải giết người, nếu như cha gã xảy ra bất cứ chuyện gì, gã sẽ không thể an tâm được.

Lí Trường Vũ đến trước mặt Đỗ Thiên Dã ngồi xuống, Đỗ Thiên Dã đeo kính râm lên, Lí Trường An cười nói: “Không xấu lắm đâu mà!”

Đỗ Thiên Dã cười khổ hạnh: “Đám nông dân ở núi Thanh Đài đánh thật là mạnh, tôi suýt nữa thì mất mạng!”

Lí Trường Vũ nói: “Hơn bảy trăm người dân ở thôn Chu Tiểu Kiều đã đến làm loạn ở chính phủ huyện Xuân Dương rồi.”

Đỗ Thiên Dã vẫn chưa biết chuyện này, ngạc nhiên nói: “Việc xảy ra từ khi nào vậy?”

Lí Trường Vũ nói: “Vừa mới xảy ra thôi, Chu Hằng nói cho tôi, bảo tôi báo lại với anh tình hình.

Đỗ Thiên Dã nói: “bọn họ làm gì? Tổ chức đánh nhau, ăn trộm tài sản quốc gia, mà lại còn dám gây chuyện, ai gây chuyện đều bắt lại hết.”

Lí Trường Vũ nói: “Nhưng ở hiện trường còn có phóng viên!”

Câu này làm cho Đỗ Thiên Dã ngớ người, gã hiểu câu này có nghĩa là gì, nếu như có phóng viên ở đó, thì không phải là một việc gây chuyện bình thường nữa rồi.

Lí Trường Vũ nói: “Phóng viên của tỉnh!”

Đỗ Thiên Dã trầm tư một lúc rồi nói: “Chắc chắn?”

Lí Trường Vũ gật đầu, y nhìn người bí thư thị ủy trẻ tuổi này, y không hâm mộ Đỗ Thiên Dã, vì y và Đỗ Thiên Dã có gia thế khác nhau, bước bắt đầu không giống nhau, không thể so sánh với người ta được, khi Đỗ Thiên Dã mới đến Giang Thành, Lí Trường Vũ cũng giống như rất nhiều người khác xem thường khả năng của gã, nhưng sự thật đã chứng minh Đỗ Thiên Dã là một người dám nghĩ dám làm, mặc dù gã còn thiếu chút kinh nghiệm, nhưng gã nhiệt tình, sự nhiệt tình đó là điều không thể tìm thấy trên người những vị bí thư thị ủy trước đó, có thể nói rằng việc Đỗ Thiên Dã đến Giang Thành đã thổi một luồng gió mới làm bay đi đám mây mù, Lí Trường Vũ dần dần tin tưởng rằng Giang Thành sẽ thay đổi vì Đỗ Thiên Dã.