Y Đạo Quan Đồ

Chương 370: Người âm hiểm chính là ngươi




Thường Lăng Phong cười ha ha, nói: "Vậy được, tôi trực tiếp đi vào trọng tâm nhé. Tôi thông tri cho mọi người một tin tức, sau khi hội nghị hôm nay kết thúc, mọi người có thể tới khoa tài vụ nhận tiền lương của tháng trước!"

Một còn đá làm dấy lên sóng to ngập trời, không có tin tức nào khiến mọi người phấn chấn hơn tin tức này, tất cả giáo viên đều hưng phấn.

Trương Dương mỉm cười nhìn Thường Lăng Phong, tin tức này vốn là dĩ hắn tuyên bố, nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy do Thường Lăng Phong tuyên bố thì thỏa đáng hơn. Thường Lăng Phong tới Phong Trạch nhất trung làm hiệu trưởng, làm thế nào mới có thể trong thời gian ngắn xây dựng được uy tín? Phát lương rõ ràng là phương thức tốt nhất, Trương đại quan nhân không phải là một người thích kheo mẽ, hắn bắt đầu học được cách suy tính tới toàn cục rồi.

Chọn dùng phương thức lấy tiền trong kho ra phát lương là chủ ý của bản thân Thường Lăng Phong, các giáo viên đã lâu rồi chưa lấy được tiền lương, tiền thật bạc thật được phát tới tay họ, loại cảm giác thực chất đó và tới ngân hàng nhìn con số trong tài khoản là hoàn toàn khác hắn, Thường Lăng Phong muốn lợi dụng cơ hội tốt này, gã lại nói: "Còn có một tin tức nữa muốn tuyên bố với mọi người, dưới sự nỗ lực của thị trưởng Trương và các bộ môn liên quan, vấn đề tiền lương của chúng ta tạm thời đã được giải quyết, tiền lương còn nợ mọi người trong vòng ba ngày sẽ được chuyển vào tài khoản của mọi người.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, vấn đề làm khốn nhiễu các giáo viên lâu như vậy đã được Thường Lăng Phong giải quyết ngay ngày đầu tiên thượng nhiệm, sự hưng phấn của những giáo viên này cao như thế nào thì không cần phải nói tới.

Sau khi hội nghị kết thúc, các giáo viên xếp thành hàng ở khoa tài vụ, dưới tiền đề không làm ảnh hưởng tới công tác bình thường, khoa tài vụ phát tiền lương tháng này, Trương Dương phê chuẩn sử dụng quỹ ngầm của khoa tài vụ, Đỗ Ngọc Lệ đã bị miễn chức, tất cả quyền lực đều được giao lại, Chương Duệ Dung lâm thời thay thế xử lý công việc của khoa tài vụ. Nếu như đào sâu nữa, khẳng định sẽ tra ra thêm nhiều vấn đề kinh tế của Đỗ Ngọc Lệ và Mạnh Tông Quý.

Thường Lăng Phong cấp cho Trương Dương một kiến nghị, cơm phải ăn từng miếng, chuyện này cũng cần phải có quá trình tiêu hóa, ăn một bữa không no được ngay, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Trương đại quan nhân tạm thời bỏ qua cho Mạnh Tông Quý.

Cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường sắc mặt rất khó coi, y cho rằng mình bị Trương Dương lừa, chuyện Thường Lăng Phong đảm nhiện chức hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung quan trọng như vậy, mà trước tiên căn bản lại không thông tri cho mình, tuy Trương Dương là phó thị trưởng thật, nhưng mình dẫu sao cũng là cục trưởng cục giáo dục, nói một tiếng cũng coi như là sự tôn trọng giành cho y, càng đáng giận hơn là, Trương Dương lúc trước còn giả vờ bàn bạc với y, thì ra là trong lòng sớm đã có nhân tuyển, có cần phải trêu người ta như vậy không?

Trương Dương sau khi hội nghị kết thúc thì hưng phấn bừng bừng đi tới phòng hiệu trưởng, Thường Lăng Phong đảm nhiệm chức hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung cũng không tính là đại sự gì, nhưng trong mắt Trương Dương lại có ý nghĩa rất lớn, hắn hai tay trắng tới Phong Trạch. Sau đó xây dựng văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh, trước tiên là nắm quyền quản lý Phong Trạch nhất trung vào tay, có thể nói là trên giáo dục, hắn cuối cùng cũng thiết lập được cơ sở, dưới quyền lực tuyệt đối của bí thư Thẩm, mình xé ra được một vết rách như vậy, thổi một luồng gió mới vào trong thể chế của Phong Trạch, đây là mội dấu hiệu tốt, Trương đại quan nhân tin rằng chỉ một tia lửa có thể gây ra đám cháy, mình phải học làm nước mưa, âm thầm tươi tắm vạn vật, trước tiên là ngấm vào trong thể chế trầm muộn của Phong Trạch này.

Ở trước mặt Lưu Cường, Trương Dương vờ vịt nói: "Đồng chí Lăng Phong, sau này gánh nặng của Phong Trạch nhất trung sẽ giao cho anh, anh nhất định phải nỗ lực công tác, nhổ tận gốc tệ đoan tồn tại trong trường học, để ngôi trường cổ xưa này được thay đổi một bộ mặt mới!"

Thường Lăng Phong rất phối hợp nói: "Thị trưởng Trương cứ yên tâm, tôi tuyệt sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!"

Lưu Cường mỉm cười nhìn họ, nhưng trong lòng thì mắng thầm, giả vờ giả vịt, có ai mà không biết Thường Lăng Phong là thân tín của Trương Dương, hai người các ngươi là cùng một ruộc.

Trương Dương lại nói: "Còn có một chuyện nữa, cục trưởng Lưu đã nộp bảy căn phòng phúc lợi được phân ra rồi, anh và lãnh đạo tương quan của trường thương lượng đi, chia bảy căn phòng này cho những đồng chí cần nhất, tôi thấy điều kiện của gia đình Phùng Thiên Du rất kém, nên chiếu cố ông ta."

....

Lưu Cường càng nghe càng thấy vô vị, bảy căn phòng đó y phải giao ra cũng là bất đặc dĩ, hiện tại lại thành công cụ để người ta mò vớt chính tích. Lưu Cường vô cùng tiếc hai mươi vạn đó, hai mươi vạn đó là cục giáo dục cho Phong Trạch nhất trung mượn chứ không phải là cho không, hiện tại phòng thì trả lại rồi, tiền thì vẫn ở trong tay người ta, nếu như mình không đề xuất thì khoản tiền này rất có thể là mất đi một cách không minh bạch như vậy. Khi Lưu Cường đang do dự xem có nên đề xuất chuyện này không thì bên ngoài truyền thấy tiếng xôn xao, lại là Tạ Đức Tiêu dẫn hai người tới ngoài cửa.

Tạ Đức Tiêu đi tới ngoài phòng hiệu trưởng, nhìn Trương Dương ở bên trong, gã không khỏi ngây ra, tình cảnh một quyền của Trương Dương đấm ngã gã hôm đó gã vẫn còn nhớ, người ta là phó thị trưởng, Tạ Đức Tiêu ở sâu trong lòng cũng có chút sợ hãi, ngoài miệng thì nói cứng, nhưng cảm giác thật ở trong lòng thì lại lừa dối mình.

Trương Dương nhìn Tạ Đức Tiêu đứng ngoài cửa, cảm giác rất thú vị, bất kể là ở đâu cũng luôn có kẻ không sợ chết, Tạ Đức Tiêu xem ra từ chuyện lần trước vẫn chưa nhận được giáo huấn, gã không ngờ còn dám tới, người này cũng tính là có chút dũng khí,

Tạ Đức Tiêu đứng ở ngoài cửa sau một lúc do dự, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước vào.

Lưu Cường không đợi người khác lên tiếng đã mở miệng trước: "Anh có việc à?"

Tạ Đức Tiêu gật đầu, nói: "Có!" Gã nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi hôm nay là muốn tới đòn khoản công trình mà Phong Trạch nhất trung còn thiếu tôi!"

Thường Lăng Phong đối với nhân vât này đã nghe nói tới, gã bình tĩnh nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi thượng nhiệm, chuyện nợ tiền tôi sẽ giành thời gian để bàn với anh, hiện tại mời anh đi trước, được không?"

Tạ Đức Tiêu nuốt nước bọt, nói: "Tại sao phải để hôm khác? Phong Trạch nhất trung của các người không phải là không có tiền, tôi đã nghe nói rồi, các người có tiền phát lương, còn có quỹ ngầm, vì sao không trả tôi khoản công trình đó?"

Trương Dương nhíu mày, hắn thật sự có chút tức giận rồi, mình là phó thị trưởng chủ quan văn giáo vệ sinh, Tạ Đức Tiêu sau khi bị mình dạy cho một bài học, hiện tại vẫn không biết sống chế, rõ ràng là một tên vô lại, Trương Dương nói: "Tạ Đức Tiêu, trí nhớ anh không phải là tốt cho lắm đúng không?"

Tạ Đức Tiêu xòe hai tay ra, nói: "thị trưởng Trương, tôi hôm nay không phải là tới gây chuyện, tôi là lấy việc luận việc, Phong Trạch thiếu khoản công trình của tôi mà không trả, hiện tại người bán vật liệu bức tới cửa nhà của tôi rồi, tôi có nhà mà không thể về, sắp bị người ta niêm phong tới nơi rồi, tôi cũng không muốn gây chuyện, tôi chỉ muốn lấy tiền. Nghe nói Phong Trạch nhất trung đổi lãnh đạo rồi, ngay cả tiền lương cũng phát xuống rồi, vì sao không thể trả tiên cho tôi!"

Trương Dương gật đầu, gã không ngờ lại giở giấy viết thư ra: "Tạ Đức Tiêu, Phong Trạch nhất trung thiếu các anh bao nhiêu tiền?"

Tạ Đức Tiêu nói: "Một trăm ba mươi vạn!"

Trương Dương cười khinh thường: "Một trăm ba mươi vạn, tôi còn tưởng là một ngàn ba trăm vạn cơ đấy!" Hắn cầm bút bi, viết một hàng chữ xuống giấy: "Xin khoa tài vụ phối hợp, trả cho Tạ Đức Tiêu một trăm ba mươi vạn!"

Lưu Cường và Thường Lăng Phong đều há miệng trợn mắt nhìn Trương Dương, không biết hắn sao lại dứt khoát trả cho Tạ Đức Tiêu một trăm ba mươi vạn như vậy, phải biết rằng hai ngày trước, Trương Dương còn một quyền đánh cho Tạ Đức Tiêu tắt thở, ngay cả pháp y cũng nhận định là Tạ Đức Tiêu đã chết, xem ra chuyện trên thế giới này thật sự là biến hóa vô cùng.

Người khác nghĩ không thông, Tạ Đức Tiêu càng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, lúc Trương Dương giao tờ giấy cho gã, còn dặn dò: "Tạ Đức Tiêu, tôi trả tiền công trình cho anh rồi, sau này, anh đừng có tới Phong Trạch nhất trung gây chuyện nữa, nếu không tôi sẽ mời cơ quan công an bắt anh tội làm nhiễu loạn trị an xã hội đó."

Tạ Đức Tiêu cầm tờ giấy, không nén nổi sự vui mừng ở trong lòng, luôn miệng nói: "thị trưởng Trương, yên tâm, tôi cầm tiền xong là đi, tuyệt sẽ không tới trường làm phiền nữa!"

Trương Dương gật đầu, nói: "Tới khoa tài vụ đi!"

Lưu Cường nhìn không hiểu, loại người như Trương Dương đột nhiên sao lại chuyển tính, một trăm ba mươi vạn không phải là một con số nhỏ, nói cấp là cấp ư?

Tạ Đức Tiêu sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Trương Dương cầm điện thoại lên gọi: "Tiểu Chương à! Có một tên vô lại tới, cô hiểu nên làm thế nào rồi chứ?"

Lưu Cường và Thường Lăng Phong đều hiểu rồi, phó thị trưởng Trương là muốn chơi người ta, hơn nữa lần này lại lười chẳng buồn động thủ, đã gọi điện thoại rồi, tự có người xuất thủ, Lưu Cường không biết thân thủ của Chương Duệ Dung như thế nào, nhưng Thường Lăng Phong thì rõ, gã tin rằng lần này thụ ý của phó thị trưởng Trương, Chương Duệ Dung xuất thủ tuyệt không nhẹ, cũng chính là nói Tạ Đức Tiêu xui xẻo rồi.

Tạ Đức Tiêu lúc tới khoa tài vụ, tiền lương của giáo viên đã được phát gần xong, gã cầm tờ giấy mà Trương Dương đưa cho gã, đi tới trước mặt Chương Duệ Dung mỉm cười rồi đưa cho cô ta, biểu hiện của Tạ Đức Tiêu sở dĩ lễ mạo như vậy là bởi vì tâm tình rất tốt, một trăm ba mươi vạn, gã bị nợ nhiều ngày như vậy rồi, phó thị trưởng Trương nói trả là trả, đây là chuyện mà gã căn bản không ngờ tới.

Chương Duệ Dung nhìn tờ giấy đó, cười cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tiền mặt, đưa một vạn đồng cho Tạ Đức Tiêu, Tạ Đức Tiêu nhất thời không phản ứng kịp, chỉ là có chút bực bội, nếu một trăm ba mươi vạn mà dùng phương thức trả tiền mặt để thanh toán, chỉ sợ là mình phải chất vào một bao tải lớn. Nhưng người ta đã đưa cho tiền, nào có đạo lý lại không nhận, Tạ Đức Tiêu chìa tay ra nhận tập tiền, tay vừa nắm vào tập tiền, Chương Duệ Dung đã đấm một quyền vào mắt gã, khiến cho Tạ Đức Tiêu lảo đảo ngã ra sau, nện mông xuống đất, một vạn đồng trong tay bay lả tả khắp nơi.

Chương Duệ Dung hét lên: "Cướp tiền!"

Người xông vào đầu tiên là nhân viên của phòng bảo vệ, bởi vì khi phát lương, bọn họ phụ trách duy trì trật tự ở ngoài cửa khoa tài vụ, hai nhân viên bảo vệ không biết tình hình cụ thể ở bên trong, khổ cực mấy tháng trời, khó khăn lắm mới được phát lương, các giáo viên vừa được phát xong, đợi lát nữa mới tới bọn họ, nghe nói có người dám vào cướp tiền, lại nhìn thấy tiền mặt bay lả tả, hai bảo vệ mắt đỏ bừng lên, bọn họ gầm lên một tiếng phẫn nộ lao lên, quyền cước như mưa rào nện lên người Tạ Đức Tiêu.

Tạ Đức Tiêu không phải là tới một mình, gã còn dẫn theo hai bang thủ, hôm nay là họ mang thái độ nói lý mà tới, nhưng Tạ Đức Tiêu cũng là người nhìn quen sóng gió, gã biết cách tự bảo vệ mình, dẫn hai người tới mục đích là để bảo vệ an toàn cho mình, đề phòng vạn nhất, phía gã vừa kêu cứu mạng, hai bang thủ nghe tiếng chạy tới cùng hai bảo vệ đánh nhau.

Động tĩnh ở khoa tài vụ lập tức hấp dẫn nhân viên giáo viên ở trong tòa nhà dạy học, những giáo viên đó vừa nhận lương, nghe tiếng chạy tới, cũng đáng đời Tạ Đức Tiêu, danh tiếng của thằng cha này ở Phong Trạch nhất trung đã chẳng ra làm sao, các giáo viên lại quy kết việc nợ lương lên việc xây dựng tòa nhà dạy học, nghe thấy có người tới cướp, khi lại nhìn thấy Tạ Đức Tiêu, mấy giáo viên trẻ tuổi đã bất chấp tất cả lao lên, có oán thì trả oán, có thù thì báo thù, dưới loại tình thế này, Tạ Đức Tiêu và thủ hạ chỉ có nước ăn đòn, ba người rất nhanh liền rơi vào cảnh bị vây công, căn bản không có sức hoàn thủ, điều duy nhất có thể làm chỉ là kêu thảm.

Lúc Trương đại quan nhân dẫn cục trưởng Lưu, hiệu trưởng Thường tới khoa tài vụ, Tạ Đức Tiêu và hai thủ hạ đã bị đánh cho thành đầu heo.

Trương đại quan nhân cố nặn ra vẻ kinh ngạc, thốt lên: "Làm cái gì thế, làm cái gì thế, đang yên đang lành sao lại đánh nhau?"

Tạ Đức Tiêu mặt mày bầm dập ôm mặt, cố hé mắt, thốt ra những tiếng hàm hồ không rõ ràng: "Bọn họ... đánh người..."

Thường Lăng Phong trong lòng sáng tỏ, nhưng ngoài miệng thì vẫn phối hợp biểu diễn với Trương Dương, gã nhìn Chương Duệ Dung lông mày đựng đứng, nói: "Có chuyện gì vậy?"

Chương Duệ Dung nói: "Người này là ai? Xông vào đây muốn cướp tiền, chỗ tôi đều là tiền lương, mau báo cảnh sát đi!"

Tạ Đức Tiêu vung vẩy hai tay phân biện: "Thị trưởng... thị trưởng... viết... viết giấy cho tôi... bảo tôi tới nhận tiền công trình!"

Chương Duệ Dung cười lạnh nói: "Giấy đâu?"

Tạ Đức Tiêu ngây ra, lúc này mới nhớ mình đã giao giấy cho Chương Duệ Dung rồi, gã quay lại nói với Trương Dương: "Thị... trưởng. Trương.. anh làm chứng cho tôi đi!"

Trương Dương tỏ vẻ chảng liên quan, chớp chớp mắt: "Làm chứng cái gì? Tôi viết giấy cho anh lúc nào?"

Tạ Đức Tiêu hai mắt suýt nữa thì rớt khỏi tròng: "Cái gì? Anh là thị trưởng, sao có thể trở mặt như vậy? Cục trưởng Lưu cũng có mặt... cục trưởng Lưu nhìn thấy mà..."

Lưu Cường bực vô cùng, y thầm mắng Tạ Đức Tiêu, mày con mẹ nó bị người ta chơi, kéo tao vào làm cái gì?"

Trương Dương tựa cười mà như không phải cười nhìn Lưu Cường, nói: "Cục trưởng Lưu! Ông có thấy gì không?"

Lưu Cường cắn môi, nói: "Tôi vừa tới, chẳng nhìn thấy gì cả!"

Tạ Đức Tiêu trước mắt tối sầm suýt nữa thì ngất đi, gã hiện tại hiểu cái gì gọi là quan lại bao che cho nhau rồi, dưới cơn tức giận, gã cũng bất chấp cái gì gọi là dân không đấu lại với quan, chỉ vào mũi Trương Dương gầm lên: "Mày con mẹ nó chơi tao!"

Trương Dương cười kinh thường, nói: "Con mẹ nó, làm người kiểu gì vậy, tôi mà chơi anh thì anh dám làm gì tôi?"

Tạ Đức Tiêu lại một lần nữa bị bắt tới cục công an, có điều lần tước là tội làm nhiễu loạn trị an xã hội, còn lần này là cướp của! Tính chất không biết là nghiêm trọng hơn lần trước bao nhiêu lần, điều duy nhất giống nhau là người bắt gã vẫn là Khưu Kim Trụ.

Khưu Kim Trụ cầm hồ sơ đập vào đầu Tạ Đức Tiêu một cái, nói: "Tôi nói này ông chủ Tạ, anh sao lại vào đây thế?"

Tạ Đức Tiêu mặt mày khổ não, nói: "Anh hỏi tôi thì thôi biết hỏi ai? Tên phó thị trưởng đó chơi tôi, hai người đi theo tôi có thể làm chứng, tôi căn bản không cướp tiền!"

Khưu Kim Trụ cười lạnh, nói: "Tạ Đức Tiêu, anh tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ, cái gì gọi là phó thị trưởng chơi anh? Hạng người như anh, người ta bóp cái là chết, anh nói anh không cướp tiền, nhưng trưởng khoa của Phong Trạch nhất trung có thể làm chứng, rất nhiều giáo viên của Phong Trạch nhất trung có thể làm chứng."

Tạ Đức Tiêu nói: "Bọn họ là cùng một giuộc!"

Khưu Kim Trụ nói: "Cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường lúc đó cũng có mặt ở hiện trường, hiện giờ anh nói là thị trưởng Trương chơi anh, nhưng Lưu Cường có thể làm chứng cho thị trưởng Trương!"

Tạ Đức Tiêu kích động nói: "Bọn họ là quan lại bao che cho nhau!"

"Tạ Đức Tiêu, anh tốt nhất nên phối hợp một chút, tôi nhắc nhở anh, cướp bóc là trọng tội! Anh không phải là kẻ mù kiến thức pháp luật? Đừng nói là cướp một vạn đồng, cướp một quả dưa cũng bị phán tử hình đấy!"

Tạ Đức Tiêu hít một hơi lạnh, lời nói đầy vẻ uy hiếp của Khưu Kim Trụ khiến gã không rét mà run, gã vừa rồi ban đầu chỉ cảm thấy ủy khuất, chuyện này rõ ràng là Trương Dương lập bẫy lừa mình chui vào, một cái bẫy đơn giản như vậy, không có hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng mình lại ngu ngốc chui vào, càng khiến gã khổ não hơn là, có nhiều người tin Trương Dương, đứng ở phía Trương Dương như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, người ta là phó thị trưởng Phong Trạch, lời người ta nói có độ đáng tin cao hơn, mình tuy có mấy đồng tiền, nhưng lại không có mấy người tin lời mình, Tạ Đức Tiêu nghĩ tới Lưu Cường, cái tên vương bát đản đáng chế đó, rõ ràng là nhìn thấy toàn quá trình, nhưng không ngờ lại nói là không thấy gì, đáng ghét, đáng ghét tới cực điểm.

Nhìn Tạ Đức Tiêu rơi vào vòng luân lý, Khưu Kim Trụ ở sâu trong lòng vui mừng đến nỗi không nói thành lời, vui mừng trước tai họa của người khác, thằng ôn này coi vui mừng trước tai họa của người khác là một loại hưởng thụ, gã vỗ vỗ vai Tạ Đức Tiêu, nói: "Anh tự mình suy nghĩ cho kỹ đi!"

"Tôi thật sự là không cướp tiền!" Tạ Đức Tiêu nói xong liền bổ sung: "Tôi không thiếu tiền, trong tài khoản của tôi có hơn ba trăm vạn, tôi sao phải đi cướp một vạn đồng làm cái gì?"

"Muỗi có nhỏ thì cũng vẫn là thịt! Phú ông nước ngoài chạy tới siêu thị ăn cớp đồ nhiều lắm, xã hội hiện tại, người có tâm lý biến thái đâu đâu cũng có!" Khưu Kim Trụ nói xong những lời này liền rời khỏi phòng.

Tạ Đức Tiêu sau khi bình tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy sợ, hiện tại rất bất lợi cho gã, nếu như phía Phong Trạch nhất trung khăng khăng vu hãm gã cướp tiền, mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Khưu Kim Trụ đi không lâu, cục trưởng cục công an Triệu Quốc Đống liền gọi Tạ Đức Tiêu tới thẩm vấn.

Ở Triệu Quốc Đống còn có phó đại đội trưởng hình cảnh Trịnh Ba, nhìn thấy Tạ Đức Tiêu, Triệu Quốc Đống liền đánh mắt ra hiệu cho Trịnh Ba, Trịnh Ba và hình cảnh áp giải Tạ Đức Tiêu liền ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và Tạ Đức Tiêu hai người.

Tạ Đức Tiêu đợi cửa phòng đóng lại liền than khóc: "Cục trưởng Triệu, anh phải giúp tôi, tôi bị Trương Dương bẫy!"

Triệu Quốc Đống nhíu mày, nói: "Chuyện gì?"

Tạ Đức Tiêu kể lại một lượt đầu đuôi câu chuyện, gã phẫn hận nói: "Tôi chưa từng thấy loại cán bộ quốc gia như vậy, so với lưu manh còn lưu manh hơn, so với vô lại còn vô lại hơn, sao lại có hạng đặt điều như vậy, tôi còn oan hơn Đậu Nga!"

Triệu Quốc Đống nói: "Anh cũng không có chuyện gì làm à, biết rõ hôm nay có nhiều nhân vật quan trọng ở Phong Trạch nhất trung như vậy, anh còn tới gây chuyện, người ta không chỉnh anh thì chỉnh ai?"

Tạ Đức Tiêu nói: "Tôi nghe nói bọn họ phát lương nên mới tới, bọn họ có tiền phát lương mà không có tiền trả tiền công trình cho tôi à? Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là việc thiên kinh địa nghĩa, tôi đòi nợ là sai à?"

Triệu Quốc Đống rút bao thuốc ra, châm một điếu, lại ném cho Tạ Đức Tiêu một điếu, Tạ Đức Tiêu cắm thuôc vào miệng, Triệu Quốc Đống tự tay châm lửa cho gã, chậm rãi nói: "Hiện tại người ta có nhân chứng, có vật chứng, khăng khăng nói là anh cướp tiền, Tạ Đức Tiêu, không phải tôi dọa anh, nhưng lần này anh gặp phiền phức lớn rồi đó."

"Cục trưởng Triệu, anh giúp tôi với, tôi không muốn ngồi tù, tôi bị oan mà!"

Triệu Quốc Đống nói: "Anh nói thực với tôi đi, ai bảo anh hôm nay tới Phong Trạch nhất trung đòi tiền?"

Tạ Đức Tiêu do dự một lát rồi khai: "Mạnh Tông Quý!"

Triệu Quốc Đống cũng không cảm thấy quá bất ngờ, Mạnh Tông Quý lần này từ chức rõ ràng là bị bức, y khẳng định không cam lòng, xúi giục Tạ Đức Tiêu tới đòi nợ, lợi dụng phương thức này để phát tiện sự bất mãn trong lòng.

Tạ Đức Tiêu nói: "Tôi bị Mạnh Tông Quý lừa rồi!"

Triệu Quốc Đống nói: "Hiện tại có nói những lời này cũng vô dụng, anh không muốn ngồi tù thì phương pháp tốt nhất là đừng để người ta kiện anh!"

Tạ Đức Tiêu thở dài: "Tôi còn có biện pháp gì nữa?"

Triệu Quốc Đống nói: "Phía Lưu Cường tôi đã hỏi rồi, nếu như những gì anh nói là thực thì chuyện này có có cách vãn hồi!"

...

Triệu Quốc Đống trên đường quay về văn phòng gặp đại đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ.

Khưu Kim Trụ cười cười chào cục trưởng Triệu, Triệu Quốc Đống chỉ coi như là không nghe thấy, vênh mặt bước qua, Trịnh Ba nhìn Khưu Kim Trụ với vẻ đồng tình rồi bước nhanh theo.

Khưu Kim Trụ ngây ra đó, rất nhanh liền minh bạch, Triệu Quốc Đống thông qua phương thức này để biểu đạt sự bất mãn đối với mình, mình bắt Tạ Đức Tiêu, Tạ Đức Tiêu lại là người của gã, chẳng khác nào là đối nghịch với Triệu Quốc Đống.

Khưu Kim Trụ nhìn Triệu Quốc Đống đã đi xa, mắng thầm trong lòng: "Mày con mẹ nó lên mặt cái gì, ông đây nhịn đủ rồi!"

Phó cục trưởng Trình Diễm Đông vừa hay nhìn rõ cảnh vừa rồi, Khưu Kim Trụ giả vờ như không có chuyện gì đi xuống cầu thang, gã cũng không muốn để người khác nhìn thấy mình bị làm mặt lạnh.

Đi tới bãi đỗ xe, Khưu Kim Trụ mở cửa xe, Trình Diễm Đông chạy theo: "Lão Khưu, theo tôi tới tiệm vàng Phong Trạch một chuyến."

Khưu Kim Trụ khởi động xe cảnh sát, lái xe ra khỏi thị cục, Khưu Kim Trụ nói: "Sao? Vị cướp tiệm vàng vẫn chưa có manh mối gì à?"

Trình Diễm Đông cười khổ, nói: "Sếp của chúng ta đè chuyện này lên tôi, thị lý đã cho kỳ hạn phá án rồi, nếu còn không tìm được manh mối vậy thì sẽ lấy tôi ra khai đao."

Khưu Kim Trụ đột nhiên có một loại cảm giác cùng là người lưu lạc thiên nhai, có công lao, Triệu Quốc Đống khẳng định là đứng ra hàng đầu, nhưng một khi xảy ra chuyện, đám người bọn họ lại bị đẩy ra trước, Khưu Kim Trụ nói: "Nghĩ thoáng đi, chúng ta là Đảng viên, chịu khổ trước, hưởng thụ sau!"

Trình Diễm Đông nói: "Anh sao lại đi bắt Tạ Đức Tiêu vào đây, quan hệ giữa gã và cục trưởng Triệu anh không phải là không biết, đây không phải là công khai làm khó cục trưởng Triệu ư?"

Khưu Kim Trụ cười khổ: "Tạ Đức Tiêu chạy tới khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung cướp tiền. Phó thị trưởng Trương tự mình báo cảnh, tôi không bắt thì làm gì bây giờ? Tôi nếu không bắt gã, người ta sẽ tố cáo tôi không làm tròn trách nhiệm!"

Trình Diễm Đông thở dài: "Phiền phức, không có chuyện gì phiền phức hơn là làm công an ở Phong Trạch!"

Khưu Kim Trụ từ trong lời nói này nghe ra được ý vị oán niệm, gã nhìn Trình Diễm Đông qua kính chiếu hậu, phát hiện Trình Diễm Đông cũng đang nhìn mình. Khưu Kim Trụ nói: "Cục trưởng Trình, vừa rồi anh cũng thấy đó, sếp giận tôi rồi!"

Trình Diễm Đông nói: "Biết anh ta tức giận, anh sao còn dám làm vậy, tôi thực sự là bội phục dũng khí của anh!"

Khưu Kim Trụ nói: "Kẻ mù phóng lừa theo anh ta thôi. Tôi không thấy mình làm gì sai cả, có được vị trí ngày hôm nay là tôi cực khổ từng bước đi lên, tôi xứng với cảnh huy đeo trên mũ!"

Trình Diễm Đông cười cười không nói gì, từ lời đối thoại vừa rồi, gã đã phát giác đoạn thời gian này Khưu Kim Trụ đã phát sinh biến hóa thoát thai thoát cốt, gan của thằng ôn này so với lúc trước thì to hơn không biết bao nhiêu lần, nguyên nhân căn bản khiến gã sản sinh ra loại biến hóa này chỉ có một, đó chính là gã tìm được chỗ dựa, bọn họ là công an, phân tích loại chuyện này dễ như ăn cháo. Trình Diễm Đông dễ dàng phán đoán ra chỗ dựa của Khưu Kim Trụ chính là Trương Dương, Trình Diễm Đông nhắc khẽ: "Lão Khưu, có một số chuyện vẫn nên lấy cẩn thận làm đầu, tôi nghe nói có người muốn gây bất lợi cho anh!"

Khưu Kim Trụ chột dạ, tên Trình Diễm Đông này tuy trẻ tuổi, nhưng làm việc lại khá là trầm ổn, gã đã nói vậy, khẳng định là có được tin tức xác thực, phía trước chính là tiệm vàng Phong Trạch, Khưu Kim Trụ chậm rãi dừng xe, quay sang Trình Diễm Đông, nói: "Cục trưởng Trình, có thể nói rõ hơn chút không?"

Trình Diễm Đông đã đẩy cửa xe bước xuống, gã cười nói: "Nói chung là anh nên cẩn thận!"

...

Lúc Trương Dương nhận được điện thoại của Khưu Kim Trụ, bí thư thị ủy Triệu Kim Phân đang ở trong văn phòng của hắn, Triệu Kim Vân vốn là muốn mời Trương Dương tới hỏi, nhưng Trương Dương căn bản chẳng buồn nể mặt, Triệu Kim Phân bất đắc dĩ nên đành phải tự đăng môn bái phỏng.

Trương đại quan nhân từ sau khi có kinh lịch được ủy ban kỷ luật tỉnh mượn dùng, đối với quy trình công tác của ủy ban kỷ luật cũng nắm được ít nhiều, tầm mắt của hắn cũng nhờ thế mà được đề thăng lên không ít, đối với loại bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh cấp huyện này, ở sâu trong lòng luôn coi thường. Muốn nói chuyện với tôi ư, cô đi mà tới tìm tôi, còn muốn tôi tìm tới cô thì không có cửa đâu!

Bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Phong Trạch là vợ của cục trưởng cục giáo dục Phong Trạch Lưu Cường, còn là chị họ xa của cục trưởng cục công an Phong Trạch Triệu Quốc Đống, ở trong thể chế Phong Trạch cũng được gọi là Thiết nương tử, nguồn của cái biệt hiệu này không nói là bởi vì cô ta thiết diện vô tư, lục thân bất nhận.

Triệu Kim Phân quả thật là có mấy phần vị đạo của Thiết nương tử, lúc tới văn phòng của Trương Dương, mặt không hề có nét cười nói, rất nghiêm túc nói: "Thị trưởng Trương!"

Trương đại quan nhân giả vờ như mới nhìn thấy cô ta, mỉm cười nói: "Bí thư Triệu, ngọn gió nào thổi cô tới chỗ tôi vậy, mời ngồi, mời ngồi!" Ngoài mắt thì Trương đại quan nhân rất chi là khách khí, dẫu sao Triệu Kim Phân người ta cũng là thường ủy, địa vị trong thể chế Phong Trạch thì cao hơn mình nhiều.

Triệu Kim Phân nói: "Thị trưởng Trương công tác bận bịu, không có thời gian tới chỗ tôi, tôi chỉ đành giành thời gian đến chỗ anh thôi." Câu nói này mang đầy oán khí, Trương Dương tuy là phó thị trưởng, nhưng cô ta lại là một thường ủy, Trương Dương ngươi không ngờ lại dám bắt ta đây khuất tất với văn phòng của ngươi, trong lòng của Triệu Kim Phân có chút không vui cũng là bình thường.

Trương Dương lúc này mới đứng dậy, mỉm cười mời Triệu Kim Phân ngồi xuống sa lông, nói với Phó Trường Chinh đang chỉnh lý văn kiện ở bên cạnh: "Tiểu Phó, đi pha trà cho bí thư Triệu đi, Long Tỉnh đặc biệt ấy nhé!"

Phó Trường Chinh gật đầu, xoay người bước đi.

Triệu Kim Phân nhìn Phó Trường Chinh, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái, bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa đã ra lệnh cấm chỉ phó thị trưởng bố trí thư ký chuyên chức, nhưng thằng ôn này không những dùng, hơn nữa xem ra còn dùng không tồi.

Phó Trường Chinh không lâu sau liền pha trà mang vào, khi hắn ra khỏi cửa, án chiếu theo ý của Trương Dương đóng cửa lại.

Triệu Kim Phân lại phát hiện một chuyện trái với quy định của Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười, nói: "Bí thư Triệu tìm tôi có việc gì vậy?"

Triệu Kim Phân gật đầu, nói: "Tôi tới là vì chuyện của Phong Trạch nhất trung? Tài vụ của Phong Trạch nhất trung xảy ra vấn đề, án chiếu theo trình tự chính uy thì nên ra bộ môn thẩm tra ra mặt, cục giáo dục phối hợp triệt để tra rõ những chỗ không rõ ràng trong sổ sách của trường, trước đó, sổ sách của trường nên tạm thời đóng băng, nhưng theo tôi biết, phía Phong Trạch nhất trung không những sử dụng tiền mặt, hơn nữa còn rút hết tiền trong sổ tiết kiệm, quá trình giao nhận tài vụ căn bản không thông qua bất kỳ bộ môn giám quản nào, đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng."

Trương Dương cười nói: "Bí thư Triệu, cô là phụ trách công tác của ủy ban kỷ luật, tôi là phụ trách văn giáo vệ sinh, có thể là sự lý giải của chúng ta có điều khác nhau!"

Triệu Kim Phân nói: "Thế là có ý gì?"

Trương Dương nói: "Cục trưởng Lưu của cục giáo dục là chồng của cô, bí thư Triệu chắc có nghe nói, Phong Trạch nhất trung gần đây xảy ra chuyện các giáo viên mấy tháng rồi không được trả lương, một chuỗi những sự việc này đều là bởi vì các giáo viên có oán khí, chúng ta thử đặt mình ở vị trí của người khác mà nghĩ xem, chẳng ai ôm bụng đói mà đi làm việc được cả."