Y Đạo Quan Đồ

Chương 568-1: Phá đám sau lưng (1)




Ngô Minh từ sau khi cạnh tranh chức bí thư thị ủy bị thua, cả người trở nên nhún nhường hơn nhiều, gã vốn không muốn lên tiếng, nhưng Thường Tụng đã chỉ lên đầu gã, gã không lên tiếng thì có chút khó ăn khó nói, Ngô Minh nói: "Công trình Cảng Nước Sâu mọi người đều biết rất rõ, lúc trước giữa Nam Tích và Lam Sơn vì tranh đoạt hạng mục này đã trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, chuyện này thị trưởng Thường là rõ nhất."

Thường Lăng Không gật đầu, nhớ lại lúc trước trên cạnh tranh công trình cảng Nước Sâu, gã đã lập được công lao hãn mã cho Nam Tích. Nam Tích tuy rằng luôn là lão đại ca của Lam Sơn, nhưng trong quá trình phát triển vài năm gần đây, tốc độ phát triển của Lam Sơn rõ ràng vượt qua Nam Tích, khi gã ở Nam Tích, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên từng không chỉ một lần nói qua, mọi người phải cố gắng làm tốt kinh tế Nam Tích, nếu cứ tiếp tục đi xuống như vậy sẽ bị tiểu huynh đệ Lam Sơn này bỏ lại đằng sau, chuyện cảng Nước Sâu Từ Quang Nhiên lúc ấy đã hạ mệnh lệnh cho gã, chí ở nhất định phải giành được, Thường Lăng Không vì cảng Nước Sâu đã tốn một phen khổ công rất lớn.

Ngô Minh nói: "Bỏ qua ý nghĩa trọng đại của bản thân công trình cảng Nước Sâu, cảng Nước Sâu khởi công đã được một đoạn thời gian, lúc trước bọn họ không đề cập tới liên hợp khai phá, hiện tại lại đề xuất liên hợp khai phá, cùng nhau xây dựng, nguyên nhân căn bản là bọn họ đang gặp khó khăn, tài chính thành phố Nam Tích đã không thể duy trì một hạng công trình lớn như vậy."

Lời nói của Ngô Minh không hề gặp phải bất kỳ dị nghị nào, mọi người đều hiểu rõ những gì mà gã nói đều là sự thật.

Thường Tụng nói: "Trước đây tôi cũng đã nghe nói cảng Nước Sâu Nam Tích gặp vấn đề tài chính, hiện tại xem ra quả nhiên là sự thật." Khi nói những lời này, y nhìn nhìn Thường Lăng Không.

Thường Lăng Không hiểu rằng đến lúc mình nên lên tiếng rồi, Thường Lăng Không nói: "trước khi tôi đến Lam Sơn, đầu tư cảng Nước Sâu Nam Tích đã xuất hiện một số vấn đề, hai nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu đều không đưa vốn đúng hạn, hiện tại xem ra vấn đề này vẫn chưa được cải thiện, bởi vì tôi trước đây là người phụ trách hạng mục cảng Nước Sâu, hiện tại lại là thị trưởng thành phố Lam Sơn, vị trí của tôi quyết định tôi không thể nói những lời có tính khuynh hướng, tôi chỉ có thể nhằm vào bản thân cảng Nước Sâu nói vài câu. Công trình Cảng Nước Sâu không nghi ngờ gì nữa là tiền cảnh rộng lớn, cảng Nước Sâu xây thành chẳng những sẽ lợi cho kinh tế của Nam Tích, cũng sẽ xúc tiến cực lớn phát triển kinh tế của thành phố Lam Sơn, nhưng công trình cảng Nước Sâu lớn như vậy, tài chính cần phải đầu nhập lại là cực lớn, trong ngắn hạn không thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích rõ rệt."

Thường Tụng nói: "Lăng Không, anh đối với đề xuất liên hợp khai phá cảng Nước Sâu của phó thị trưởng Cung Kì Vĩ thành phố Nam Tích có ý kiến gì?"

Thường Lăng Không cười nói: "Bí thư Thường, tôi vừa rồi đã nói, tôi không tiện phát biểu quan điểm của mình, tôi cũng hiểu rõ lắm về đồng chí Cung Kì Vĩ, dù sao thời gian chúng tôi cộng sự cũng không lâu, tôi chỉ đề xuất một việc để cho mọi người tham khảo, liên hợp khai phá rốt cuộc là ý kiến nhất trí của toàn thể lãnh đạo thành phố Nam Tích hay là ý kiến của một mình đồng chí Cung Kì Vĩ?"

Tất cả thường ủy đều trầm mặc, Thường Lăng Không đề xuất chuyện này là cực kỳ quan trọng, người đứng đầu thành phố Nam Tích là Từ Quang Nhiên, liên hợp khai phá cảng Nước Sâu là chuyện lớn như vậy, vì sao y không trực tiếp tìm Thường Tụng trao đổi, mà người tới câu thông chuyện này lại là phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, trong đây rốt cuộc bao hàm sự vi diệu như thế nào?

Thường Tụng gật đầu, lại quay sang Tần Thanh nói: "Tiểu Tần, cô cũng nói ý kiến của mình đi."

Tần Thanh mỉm cười nói: "Sự hiểu biết của tôi đối với cảng Nước Sâu không bằng thị trưởng Thường, nếu bảo tôi nói, tôi chỉ có thể xuất phát từ bản thân Lam Sơn, cùng với ý nghĩa mà cảng Nước Sâu có thể mang lại Lam Sơn để nói, trước đây Lam Sơn chúng ta và Nam Tích cạnh tranh quyền xây dựng cảng Nước Sâu, nguyên nhân căn bản là hai thành thị đều nhìn thấy tiền cảnh tốt đẹp của cảng Nước Sâu, đều muốn nắm chắc kỳ ngộ phát triển nhảy vọt lần này, Lam Sơn cuối cùng không thể cạnh tranh được với Nam Tích, cảng Nước Sâu cuối cùng đặt tại Nam Tích, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cảng Nước Sâu đối với Lam Sơn không có bất kỳ ý nghĩa nào, Nam Tích và Lam Sơn gắn kết chặt chẽ, từ việc lựa chọn cảng Nước Sâu có thể thấy được, nó cách trung tâm thành phố Nam Tích ba mươi lăm km, nhưng cách trung tâm thành phố Lam Sơn của chúng ta cũng chỉ năm mươi km, sau khi cảng Nước Sâu xây xong, Lam Sơn chúng ta cũng sẽ từ trong đó nhận được lợi ích rất lớn. Về phần phía Nam Tích đề xuất liên hợp khai phá, cùng nhau xây dựng với chúng ta, tôi cho rằng đây là một chuyện tốt, một cơ hội tốt như vậy, gia nhập sớm sẽ nhận được lợi ích vô cùng, đương nhiên đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, chỉ cung cấp để mọi người tham khảo."

Thường Tụng mỉm cười nói: "Tốt, hôm nay bàn bạc về cảng Nước Sâu dừng ở đây, tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại rồi nói tiếp."

Sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc, Thường Tụng giữ riêng Thường Lăng Không lại, Thường Lăng Không biết y khẳng định là muốn trưng cầu ý kiến của mình đối với cảng Nước Sâu.

Quả nhiên, Thường Tụng nói: "Lăng Không à, thật ra thảo luận trên cuộc họp thường ủy chỉ là hình thức, không ai hiểu rõ về tình hình của cảng Nước Sâu bằng cậu, vừa rồi Cung Kì Vĩ tìm tới tôi, đề xuất liên hợp xây dựng cảng Nước Sâu, tôi lúc ấy đã muốn gọi cậu đến."

Thường Lăng Không nói: "Bí thư Thường, tôi vừa rồi nói rồi, phía Nam Tích đối với công trình cảng Nước Sâu rất trọng thị, nếu quyết định liên hợp khai phá, vì sao bí thư Từ không trực tiếp tìm ngài trao đổi? Mà lại bảo Cung Kì Vĩ tới đây?" Gã thở dài nói: "Tình huống Thành phố Nam Tích tôi biết rõ, tôi đi rồi, bí thư Từ để Trần Hạo tiếp nhận công tác của tôi, Trần Hạo xử lý vấn đề trầm ổn có thừa nhưng cơ trí lại không đủ, có thể nói trong khoảng thời gian này vấn đề tài chính làm khốn nhiễu cảng Nước Sâu thủy chung không được giải quyết. Đồng chí Cung Kì Vĩ trước đây phân quản thể dục thể thao và văn hóa, anh ta chủ quản hạng mục cảng Nước Sâu là điều rất đột nhiên, tôi thấy chuyện này hay là trước tiên tìm hiểu kỹ xem nội bộ Nam Tích rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì đã rồi lại bàn bạc."

Thường Tụng gật đầu: "Không nói tới nhân tố khác, chỉ nói về cảng Nước Sâu, nếu Nam Tích chuẩn bị liên hợp khai phá với chúng ta, cậu thấy có được không?"

Thường Lăng Không hai mắt sáng rực, nói: "Bí thư Thường, nếu ban lãnh đạo Nam Tích thật sự đạt thành nhất trí, chuẩn bị liên hợp khai phá cảng Nước Sâu với chúng ta, đây tuyệt đối là một chuyện tốt, đến lúc đó tôi sẽ tự mình ra mặt đi nắm chuyện cảng Nước Sâu, tôi tin trước đây tôi có năng lực đưa công trình cảng Nước Sâu đi lên thì hiện tại vẫn có năng lực làm tốt cảng Nước Sâu."

Thường Tụng khen: "Được, cái tôi cần chính là những lời này của cậu, cậu đã có lòng tin như vậy, tôi lập tức sẽ đi liên hệ chuyện này."

Nghe theo đề nghị của Thường Lăng Không, Thường Tụng vẫn trước tiên gọi điện thoại cho bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên, quan hệ cá nhân của hắn và Từ Quang Nhiên cũng tính là không tồi, nếu không lúc trước cũng không bảo Trương Dương giúp Từ Quang Nhiên chữa bệnh phong thấp, nếu lúc trước Trương Dương biết Từ Quang Nhiên là loại nhân vật này, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng hỗ trợ trị liệu thống khoái như vậy.

Phản ứng của Từ Quang Nhiên nằm ngoài ý liệu của Thường Tụng, Từ Quang Nhiên nghe Thường Tụng nói xong, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên: "Cung Kì Vĩ không phải đi tới chỗ các anh lôi kéo đầu tư ư? Sao? Hắn không ngờ lại nói là liên hợp khai phá à? Hắn sao có thể tự tiện làm chủ được?"

Thường Tụng nghe Từ Quang Nhiên nói vậy, lập tức liền hiểu ra, Thường Lăng Không nói không sai, Cung Kì Vĩ lần này tới đây không hề có được sự đồng ý nhất trí của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích, công trình cảng Nước Sâu có chính tích lớn như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ không dễ dàng chắp tay nhường cho người khác, để Lam Sơn gia nhập, chẳng khác nào chia một nửa chính tích cho bọn họ, Từ Quang Nhiên sẽ không cam tâm dâu. Thường Tụng nói: "Lão Từ à, Cung Kì Vĩ là người của anh, không có lệnh của anh hắn sao dám chạy tới chỗ tôi để nói chuyện liên hợp khai phá, cùng nhau xây dựng?" Thường Tụng đối với biểu hiện hiện tại của Từ Quang Nhiên vẫn có chút hoài nghi.

Từ Quang Nhiên thở dài nói: "Lão Thường à, có thể là tôi bức hắn quá gắt, anh cũng biết rồi đấy, chúng tôi trên tài chính của cảng Nước Sâu xuất hiện một số vấn đề, Trần Hạo đã bị tôi loại bỏ khỏi công trình cảng Nước Sâu, Cung Kì Vĩ lên chưa được vài ngày, nếu hắn vẫn không giải quyết được vấn đề này, tôi cũng sẽ không khách khí, có thể là bởi vì vậy cho nên hắn nóng lòng, vì thế mới nảy ra chủ ý này. Thằng ôn này, lát nữa tôi sẽ phê bình hắn một trận, sao là một cán bộ cấp phó thính mà lại có thể ra ngoài ăn nói lung tung như vậy."

Thường Tụng trong lòng có trong lòng có không cao hứng, ngoài miệng thì nói: "Xem ra là tôi hiểu lầm rồi."

Từ Quang Nhiên nói: "Vẫn phải cám ơn anh đã quan tâm."

Thường Tụng cười nói: "Giữa thành thị anh em, quan tâm lẫn nhau là chuyện nên làm mà, tôi đã bàn chuyện với Cung Kì Vĩ rồi, phát hiện người này rất thực tế."

Từ Quang Nhiên ở đầu dây bên kia không khỏi nhíu mày, những lời này của Thường Tụng là có ý gì? Cung Kì Vĩ rất thực tế, chẳng lẽ ám chỉ mình không thực tế? Từ Quang Nhiên cười nói: "Khó lắm mới có người hân thưởng hắn như vậy, có điều tôi phải nhắc nhở anh, không thể lôi kéo người của tôi đi đâu đấy, nếu không phải là các anh kéo Thường Lăng Không đi, công trình cảng Nước Sâu bên tôi cũng sẽ không gặp nhiều khó khăn như vậy."