Y Đạo Quan Đồ

Chương 570-2: Vấp phải trắc trở (2)




Viên Chi Thanh đã sai ngươi chuẩn bị cơm trưa, giữ Trương Dương lại ở nhà ăn cơm, Trương Dương vội về Nam Tích cho nên cho nên đành từ chối hảo ý của bà ta, nhưng vừa mới ra cửa liền gặp Thường Tụng, Thường Tụng lại giữ hắn lại: "Đến giờ ăn cơm rồi còn đi đâu nữa? ở lại chiều rồi về."

Trương Dương không nỡ từ chối hảo ý của y, chỉ đành ở lại ăn cơm, Viên Chi Thanh mang ít thức ăn lên cho con gái.

Thường Tụng gọi Trương Dương vào nhà ngồi, bởi vì buổi chiều Trương Dương còn phải về Nam Tích cho nên cũng không uống rượu. Khi ăn cơm Thường Tụng hỏi Trương Dương chuyện vận hội tỉnh sắp khai mạc.

Trương Dương nói lại chi tiết một lượt với Thường Tụng.

Thường Tụng nói: "Có thể mời đến bí thư Kiều chay đoạn đầu, cậu đúng là có bản lĩnh."

Trương Dương ở trước mặt Thường Tụng không dám nói dối, hắn cười nói: "Làm rước đuốc cũng là vì bất đắc dĩ, trọng điểm tài chính của thành phố chúng tôi đặt ở cảng Nước Sâu, tài chính phía vận hội tỉnh có thể nhận được rất hữu hạn, tôi chỉ đành nghĩ biện pháp khác, hiện tại công trình trung tâm thể dục mới cũng đều cần tiền, tôi tìm bí thư Từ muốn xin quyền kinh doanh vận hội tỉnh, về sau liền định dùng tiền kinh doanh được từ vận hội tỉnh để vá những lỗ thủng lớn."

Thường Tụng nói: "Nghe nói cậu bán đấu giá hai bó được đã được hơn năm trăm vạn."

Trương Dương cười nói: "Xí nghiệp bỏ tiền ra mua quyền rước đuốc, những xí nghiệp này cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ chi nhiều tiền như vậy, chẳng phải là để chế tạo hiệu ứng quảng cáo ư, Liêu Vĩ Trung thông qua lần bán đấu giá này, danh khí ở toàn bộ Bình Hải đều vang vọng, nhất phẩm cẩm loan trước mắt vẫn còn chưa được đưa ra thị trường mà cơ hồ tất cả người hút thuốc đều biết đến tên của nó, nhà máy thuốc lá thành phố Nam Tích từ đó không biết đạt được bao nhiêu lợi nhuận."

Thường Tụng nói: "Người này rất có tầm mất."

Trương Dương nói: "Chuyện bán đấu giá quyền rước đuốc cũng không phải là không bị dị nghị, hai ngày trước tôi đến Đông Giang, chủ nhiệm Cừ của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh còn nhằm vào chuyện này tiến hành một lần nói chuyện sâu sắc với tôi." Trương Dương nói nghe rất bình thường, thật ra lúc ấy Cừ Thánh Minh đã giao thủ với hắn, bởi vì chuyện quyền rước đuốc mà thiếu chút nữa ra tay đánh Trương Dương.

Thường Tụng nói: "Những chuyện mà cậu làm có thể tính là khơi dòng lịch sử đó."

Trương Dương cười nói: "Dù sao cũng phải có người đi bước đầu tiên, nói trắng ra là, tôi thiếu tiền, tôi không làm như vậy, vận hội tỉnh căn bản là không thể tổ chức được, bí thư Từ không cho tôi tiền, tôi chỉ đành đòi quyền kinh doanh, quyền kinh doanh vận hội tỉnh nếu đã giao cho rồi, tôi sẽ lợi dụng cơ hội lần này kiếm lợi ích một cách nhiều nhất, về sau những lời chê trách nhắm vào tôi khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều, nếu muốn để cho người khác không nói mình, trừ phi trốn ở nơi nào đó không nói gì, không làm gì." Nói xong Trương Dương lại cảm thán nói: "Thật ra cho dù tôi muốn bưng bít thì tình thế cũng không cho phép tôi bưng bít, tôi là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, nếu vận hội tỉnh làm không được, hoặc là làm không thành công, các lãnh đạo khẳng định sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi, tôi hiện tại đã nghĩ thông rồi, dẫu sao thì cũng chết, tôi không bằng cố gắng liều một phen.”

Thường Tụng không ngờ tình huống bên trong thành phố Nam Tích lại phức tạp như vậy, theo như lời Trương Dương và tình huống mà y đã nắm được cho thấy, hiện trạng kinh tế của thành phố Nam Tích không lạc quan, sách lược chính trị của Từ Quang Nhiên và Thường Tụng khác nhau, Thường Tụng là vừa muốn làm kinh tế vừa muốn làm xây dựng, Từ Quang Nhiên thì cũng là nắm cả hai, nhưng trên xây dựng thị chính lại nhiệt tình hơn một chút, Thường Tụng là vào lúc biểu diễn cũng đồng thời không ngừng mở rộng sân khấu, Từ Quang Nhiên là dựng sân khấu trước, sau đó mới biểu diễn.

Thường Tụng nói: "Tôi vẫn luôn đều cho rằng hạng mục cảng Nước Sâu Nam Tích lên ngựa có chút hơi gấp gáp, tài chính một khi không theo kịp, tổn thất sẽ khó mà lường được.”

Trương Dương nói: "Cho nên thị trưởng Cung lần này mới đặc biệt chạy tới Lam Sơn, y hy vọng bí thư Thường có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho chúng tôi."

Thường Tụng ý vị thâm trường nói: "Than không phải là của tôi, là của người dân Lam Sơn, tôi tặng than cho các cậu, phải trưng cầu sự đồng ý của người dân."

Trương Dương cười nói: "So với chúng tôi, Lam Sơn là địa chủ, lương thực dư thừa trong nhà rất nhiều, để lương thực dư thừa đóng bụi rồi hỏng, chẳng thà thừa lúc còn tươi mang ra dùng, cảng Nước Sâu tuyệt đối là hạng mục tốt, hồi báo sau này mang đến là không thể đo lường.

Thường Tụng gật đầu nói: "Đạo lý mà cậu nói tôi hiểu, nhưng Nam Tích và Lam Sơn dù sao cũng là hai thành thị, có một số việc không thể lý tưởng hóa được, phải nghĩ đến nhân tố hiện thực."

Trương Dương cũng không định tiếp tục thảo luận với Thường Tụng về vấn đề cảng Nước Sâu, hắn mỉm cười nói: "Một vận hội tỉnh đã đủ đẻ tôi bận tối tăm mặt mũi rồi, chuyện cảng Nước Sâu tôi cũng không dám nhúng tay vào."

Thường Tụng ý vị thâm trường nhìn Trương Dương nói: "Cậu và thị trưởng Cung cùng nhau tới đây, không phải là muốn làm thuyết khách ư?"

Trương Dương nói: "Vốn cũng muốn làm thuyết khách, nhưng sau khi nói chuyện với ngài, tôi mới biết rằng, trong lòng ngài đã hiểu hết cả, cho nên tôi cũng chẳng quan tâm nữa."



Hiệu quả của chuyến đi tới Lam Sơn của Cung Kì Vĩ không lớn, y tuy rằng đã thổ lộ ý đồ của mình với Thường Tụng, nhưng từ phản ứng hiện tại cho thấy, Từ Quang Nhiên giao quyền chỉ huy cảng Nước Sâu cho y, nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện, không những như vậy, y còn ở sau lưng chọc phá, Cung Kì Vĩ quyết định nói chuyện tử tế với Từ Quang Nhiên.

Từ Quang Nhiên vẻ mặt rất bình tĩnh, y đã sớm đoán được Cung Kì Vĩ sẽ tìm đến mình, ở mặt ngoài y giao quyền chỉ huy xây dựng cảng Nước Sâu cho Cung Kì Vĩ, nhưng trên thực tế vị bí thư thị ủy là y không gật đầu, Cung Kì Vĩ cũng không thể làm được gì, Cung Kì Vĩ anh công khai làm ngược lại với tôi, cho rằng có bí thư tỉnh lý Kiều chống lưng thì tự cao tự đại, dám công nhiên phủ định phương án chính trị của tôi. Hiện tại tôi co anh cơ hội, để anh biết cái gì gọi là hiện thực, ở trước mặt hiện thực, anh sẽ đụng vỡ đầu chảy máu, thất bại thảm hại.

Từ Quang Nhiên không cho rằng mình là lấy việc công báo thù riêng, y thủy chung cho rằng chính kiến của Cung Kì Vĩ từ trên căn bản chính là sai lầm, bỏ qua tập đoàn Tinh Nguyệt đã bàn đầu tư xong để giao quyền chủ động cho thành thị khác, điều này trên kinh tế có lẽ có đạo lý nhất định, nhưng xuất phát từ góc độ chính trị, hành vi của Cung Kì Vĩ không nghi ngờ gì nữa là ngu xuẩn và buồn cười, trong thể chế có quy tắc riếng, trên sử dụng quyền lực cũng phải phân biệt rõ ràng, Lam Sơn và Nam Tích giống như hai con sông một trong một đục, hợp tác trên kinh tế thì có nghĩa là hợp tác trên chính trị, y và Thường Tụng trong lĩnh vực quyền lực sẽ phát sinh nhiều giao tiếp, có lẽ sẽ hòa hợp, có lẽ sẽ va chạm nảy lửa, chính trị vĩnh viễn là một môn học vấn bí hiểm, một khi đặt hai người có quyền lực tương đồng ở cùng một chỗ, bọn họ khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột trên lợi ích chính trị, mà người khác cũng sẽ tự nhiên tiến hành so sánh bọn họ.

Từ Quang Nhiên rất không thích như vậy, cảng Nước Sâu vốn là chuyện trong phạm vi quyền lực của y, tuy rằng quan hệ cá nhân giữa y và Thường Tụng không tồi, nhưng cũng không muốn Thường Tụng nhúng tay vào chuyện này, lại càng không muốn chính tích thuộc về mình bị người khác giành bớt.

Từ Quang Nhiên mỉm cười nhìn Cung Kì Vĩ, chỉ chỉ vào cái ghế ở đối diện, đây là y đặc biệt bảo thư ký chuyển tới để có thể nói chuyện mặt đối mặt với Cung Kì Vĩ.

Sau khi Cung Kì Vĩ ngồi xuống, Từ Quang Nhiên nói: "Lần này tới Lam Sơn thế nào?"

Cung Kì Vĩ thật thà trả lời: "Không thuận lợi như trong kỳ vọng, phía Lam Sơn cần suy nghĩ một chút."

Từ Quang Nhiên nói: "Đã sớm nói với anh rồi, ý tưởng tốt, nhưng thực thi lại không phải đơn giản như vậy, chuyện lớn như đầu tư cảng Nước Sâu, phía Lam Sơn trong ngày một ngày hai cũng không thể đưa ra phản ứng được, Kì Vĩ à, phải nhẫn nại thêm một chút."

Cung Kì Vĩ nhận thấy được ý vị hạnh tai nhạc hoa trong lời nói của Từ Quang Nhiên, y có thể lý giải được sự không vui của Từ Quang Nhiên đối với y, dù sao trên vấn đề đầu tư của cảng Nước Sâu, ý kiến của y và vị bí thư thị ủy này không nhất trí, thân là một cấp dưới mà để quan hệ với lãnh đạo căng thẳng, đối với bản thân y, đối với xây dựng cảng Nước Sâu đều không phải là chuyện tốt, Cung Kì Vĩ nonis: "Bí thư Từ, quan hệ của ngài và bí thư Thường của Lam Sơn rất tốt, chuyện liên hợp xây dựng khai phá cảng Nước Sâu, để ngài và bí thư Thường trao đổi sẽ dễ dàng hơn."

Từ Quang Nhiên nói: "Kì Vĩ, anh có suy nghĩ của riêng anh, tôi có thể cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân, nhưng cũng không có nghĩa là tôi từ bỏ suy nghĩ của mình mà phục tùng anh."

Cung Kì Vĩ lúng túng nói: "Bí thư Từ, ngài là lãnh đạo của tôi, sao có thể phục tùng tôi được? Tôi chỉ là muốn mau chóng giải quyết vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu thôi."

Từ Quang Nhiên nói: "Vốn đã được giải quyết rồi, nhưng anh lại cứ cho rằng trong quá trình giải quyết tài chính bị mất mặt, tìm Lam Sơn để liên hợp khai phá, anh cho rằng tôi chưa từng nghĩ đến à? Nhưng anh có biết không, hợp tác với nhà đầu tư chỉ là vấn đề trên kinh tế, nhưng hợp tác với Lam Sơn lại liên quan tới cả hai mặt kinh tế và chính trị, rốt cuộc cái nào phức tạp hơn? Tôi biết anh vừa mới được phân quản cảng Nước Sâu, muốn làm ra thành tích để chứng minh mình, đây cũng là chuyện thường tình của con người, tôi có thể hiểu được, nhưng để chứng minh mình, không cần thiết phải lập dị, phải nghĩ đến đến đại cục, phải nghĩ đến lợi ích chỉnh thể của thành phố Nam Tích, cái gì là hạt vừng, cái gì là dưa hấu phải phân biệt cho rõ ràng." Từ Quang Nhiên mang theo vẻ kiêu ngạo của kẻ bề trên, y không chút khách khí giáo huấn Cung Kì Vĩ.