Y Đạo Quan Đồ

Chương 656-1: Quan trường thất ý (1)




Ngô Minh tuy rằng mặt tươi cười, nhưng lọt vào mắt Trương Dương thì thằng cha này căn bản là hư tình giả ý, Trương Dương cũng cười nói: "Cám ơn sự quan tâm của phó bí thư bí thư Ngô, bệnh của tôi đã đỡ rồi, hôm nay định chính thức trở lại cương vị công tác đây."

Ngô Minh gật đầu, nói: "Tốt, tốt!"

Trương Dương nhân cơ hội cáo từ, Lưu Diễm Hồng đối với vấn đề cá nhân của hắn có chút quan tâm thái quá, mỗi lần đều hỏi cho Trương đại quan nhân sứt đầu mẻ trán.

Lưu Diễm Hồng nhìn Trương Dương vội vàng bỏ chạy, không khỏi cao giọng nói: "Cậu đừng có đi vội, tôi còn chưa nói xong mà!"

Lại nhìn thấy Trương Dương đã chui vào xe pick-up, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.

Lưu Diễm Hồng không nhịn được liền mắng: "Cái thằng láo toét này, chạy nhanh thật!"

Ngô Minh cười nói: "Có lẽ cậu ta thực sự có việc."

Lưu Diễm Hồng nhìn Ngô Minh, bỗng nhiên nhớ tới chuyên viên Tưởng Minh Xã của Trung kỉ ủy vẫn còn ở Ủy ban kỷ luật đợi mình, vội vàng nói: "Không nói chuyện nữa, tôi phải tới Ủy ban kỷ luật đây."

Ngô Minh đi theo cô ta, nói: "Bí thư Lưu,buổi tối cùng nhau ăn cơm đi!"

Lưu Diễm Hồng có chút do dự.

Ngô Minh nói: "Tôi vừa tới Nam Tích cũng không có bạn bè gì, cô cũng từ Đông Giang tới, chúng ta tùy tiện nói chuyện một chút, Nam Dương Quốc Tế nhé, sáu rưỡi tối, cô thấy sao?"

Ngô Minh đã nói đến nước này, Lưu Diễm Hồng cũng không thể nào từ chối được, Lưu Diễm Hồng gật đầu: "Được, có điều tôi còn có chuyện chưa làm sao, không nhất định sẽ tới đúng giờ đâu."

"Muộn thế nào tôi cũng chờ cô."

Trương Dương về Ủy ban thể dục thể thao, phát hiện trong Ủy ban thể dục thể thao im ắng, trong sân cũng không có ai, Trương đại quan nhân có chút kỳ quái, hỏi bảo vệ ở cửa mới biết tất cả mọi người đang ở trong phòng họp.

Trương Dương nghĩ thầm đã họp rồi mình cũng không nên làm phiền, hắn đi lên văn phòng của mình ở tầng hai, khi lặng lẽ đi qua cửa phòng họp, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói đồng loạt: "Chào Chủ nhiệm Trương!"

Trương đại quan nhân bị tiếng chào bất thình lình khiến cho giật mình, lại nhìn thấy tất cả mọi người ở trong phòng hội nghị đứng lên rồi đồng thời vỗ tay.

Tràng vỗ tay này là để hoan nghênh hắn đã trở về, Trương Dương hai đời làm người, đã nhìn quen gió mưa, rất ít khi bị tràng diện như thế này khiến cho cảm động, nhưng hôm nay trong lòng lại ấm áp dạt dào, hắn chậm rãi bước vào phòng họp, tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt. Sau khi Trương Dương nghỉ bệnh, một mực do phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Thôi Quốc Trụ chủ trì công tác, y cười cười đi tới bên cạnh Trương Dương, đón Trương Dương vào bên trong phòng họp.

Tiếng vỗ tay kéo dài mãi vẫn chưa dứt, cho tới khi Trương Dương lên tới bục chủ tịch, làm động tác hạ hai tay xuống, tỏ ý bảo mọi người dừng vỗ tay thì tiếng vỗ tay mới dần dần lắng đi.

Thôi Quốc Trụ lớn tiếng nói: "Chủ nhiệm Trương đã trở lại, tôi như trút được gánh nặng, từ hôm nay trở đi, công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta lại do chủ nhiệm Trương phụ trách!"

Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Trương Dương không thể không lặp lại động tác vừa rồi của hắn, hắng giọng nói: "Cám ơn sự hoan nghênh của mọi người đối với tôi, cũng cám ơn mọi người quan tâm đến tôi như vậy, trong lúc tôi nghỉ bệnh, mọi người vất vả rồi!"

"Chủ nhiệm Trương vất vả rồi!" Không biết là ai lớn tiếng hô lên.

Trương Dương mỉm cười, những người khác cũng cười theo.

Trương Dương nói: "Tôi hy vọng Ủy ban thể dục thể thao chúng ta vẫn như trước kia, bất kể là tôi có mặt hay không, mọi người đều phải làm việc nghiêm túc, năm nay Ủy ban thể dục thể thao chúng tanh phải gánh trách nhiệm rất nặng nề, vận hội tỉnh cử hành ở Nam Tích, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải tiến vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn trương, không chỉ phải làm tốt công tác chuẩn bị vận hội tỉnh, còn phải động viên các vận động viên, trên vận hội tỉnh lần này phải nỗ lực phấn đấu, giành một thành tích thật tốt cho toàn thể người dân thành phố Nam Tích!"

Trương Dương trở lại văn phòng không lâu, hai phó chủ nhiệm Thôi Quốc Trụ và Lý Hồng Dương đều theo vào, hắnbảo Phó Trường Chinh đi pha trà cho họ, lại đặt tập văn kiện mà Tống Hoài Minh đưa vào trong tủ bảo hiểm, hắn thở dài, nói: "Các anh đó, làm long trọng như vậy làm gì?"

Thôi Quốc Trụ cười nói: "Là ý của mọi người, nghe nói chủ nhiệm Trương quay lại đi làm, mọi người đều rất mong ngóng, cho nên tụ lại ở trong phòng hội nghị, biểu đạt một chút tâm tình hoan nghênh của chúng tôi đối với anh."

Trương Dương cười nói: "Vớ vẩn, truyền ra ngoài không biết người ta sẽ nói gì."

Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương không phải không bao giờ bận tâm tới những lời mà người khác nói ư? Sao giờ lại đột nhiên quan tâm tới ảnh hưởng quần chúng như vậy?"

Trương Dương nói: "Trước khác nay khác, Nam Tích xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta cũng đừng gây thêm loạn làm gì."

Thôi Quốc Trụ và Lý Hồng Dương liếc mắt nhìn nhau, sự biến động của cục diện chính trị Nam Tích bọn họ đều biết rõ, hiện tại tất cả cán bộ trong thể chế Nam Tích chú ý nhất chính là chuyện của tập đoàn tham ô của Từ Quang Nhiên, Thôi Quốc Trụ bởi vì trước đây đi lại gần gũi với Từ Quang Nhiên, gần đây trong lòng vẫn luôn thấm thỏm. Trước khác nay khác, trước đây khi Từ Quang Nhiên không xảy ra chuyện gì, cán bộ Nam Tích đều cảm thấy vinh quang vì quan hệ được với y, nhưng hiện tại sau khi Từ Quang Nhiên xuống ngựa, cả đám đều sợ dính líu đến y.

Thôi Quốc Trụ nói: "Chủ nhiệm Trương, khoản tiền bán đấu giá khu đất sân thể dục cũ có thể xảy ra vấn đề."

Trương Dương nhíu mày nói: "Chuyện này trước tiên gác tạm sang một bên, lão Thôi à, công tác của Ủy ban thể dục thể thao anh còn phải tiếp tục chủ trì vài ngày."

Thôi Quốc Trụ kinh ngạc nói: "Sao cơ?" Y thật sự không muốn chủ trì công tác nữa, trong khoảng thời gian Trương Dương bị bệnh, tuy rằng cấp trên giao công tác của Ủy ban thể dục thể thao cho y phụ trách, nhưng y không hề có được bao nhiêu quyền lực thực tế, y cũng hiểu rõ mình chỉ là lâm thời thế thân, chi tiêu trên tài vụ y không dám quyết định, cho dù là việc nhỏ, y cũng phải thương lượng với mấy phó chủ nhiệm khác, trước khi Trương Dương đến, giữa mấy phó chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao đều không phục nhau, theo sự có mặt của Trương Dương, tất cả mọi người đều phục hắn, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đã thay đổi, Thôi Quốc Trụ vẫn không thể phục chúng, nói thật thời gian này chủ trì công tác, Thôi Quốc Trụ cũng gặp không ít khó khăn, y hận không thể tức khắc giao quyền lực ra, thực sự không hy vọng lại có biến cố gì nữa.

Trương Dương nhìn Thôi Quốc Trụ, không khỏi có chút buồn cười, xem ra Thôi Quốc Trụ là thật lòng không muốn làm chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, hắn cười nói: "Đừng khẩn trương, cuối tuần giải thi đấu điền kinh toàn quốc sẽ cử hành ở thành phố Nam Võ tỉnh Vân An, tôi được mời đến tham quan thi đấu, còn phải tham gia một hội nghị cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao quốc gia, lần này cả đi cả về chắc là hơn mười ngày, tôi đi ra ngoài, ở đây cũng phải có người phụ trách chứ?"

Thôi Quốc Trụ nghe nói là chuyện này, y cũng yên tâm, loại công tác này y có thể miễn cưỡng diễn tiếp được.

Trương Dương nói với Lý Hồng Dương: "Lão Lý à, anh đi cùng tôi nhé."

Lý Hồng Dương gật đầu, y không có ý kiến gì, gần đây thành phố Nam Tích bởi vì Từ Quang Nhiên xuống ngựa mà biến thành thần hồn nát thần tính, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt cũng tốt, trước đây Lý Hồng Dương không chỉ một lần tham gia hội nghị tương tự, đơn giản là du sơn ngoạn thủy, nhân tiện ăn uống an dưỡng, không hơn không kém.

Sau khi Thôi Quốc Trụ và Lý Hồng Dương rời đi, Phó Trường Chinh tới bên cạnh Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, người bạn đó của anh cơ hồ mỗi ngày đều tới tìm anh."

"Ai vậy?" Trương Dương kinh ngạc nói.

"Triệu Thiên Tài! Anh bảo tôi an bài cho anh ta ở Nam Dương Quốc Tế, ở nhiều ngày lắm rồi mà vẫn chưa có ý định đi."

Trương Dương vỗ vỗ gáy mình, sau khi về nước đã vứt Triệu Thiên Tài ở đó, đây chính là vị hảo huynh đệ đã cam khổ với hắn ở nước Mỹ, Trương Dương nói: "Đợi lát nữa tôi đi gặp hắn?"

Phó Trường Chinh gật đầu, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Trương Dương lại nhớ ra một chuyện: "Sao không thấy chủ nhiệm Thường đâu nhỉ?" Người mà hắn nói là Thường Hải Tâm, hôm nay trong phòng họp, Trương Dương đặc biệt lưu ý một chút, tất cả nhân viên của Ủy ban thể dục thể thao cơ hồ đều có mặt, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Thường Hải Tâm.

Phó Trường Chinh nói: "Cô ta á, chắc là đang ở trung tâm tin tức, mấy ngày gần đây, cô ta mỗi ngày đều tới văn phòng của anh đó."

Thường Hải Tâm ngồi lặng trước máy tính, ánh mắt mê man lộ ra vẻ tâm thần không yên, từ trong ánh sáng phản chiếu của màn hình nhìn thấy một bóng người bước tới phía sau cô ta, Thường Hải Tâm cắn cắn môi, nói khẽ: "Anh đã về rồi à?"

Trương Dương ừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên trái Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm nhìn từ mặt nghiêng rất đẹp, trán đầy đặn, mũi cao thẳng, đường cong đôi môi và cái cằm rất xinh, cô ta vẫn không nhìn Trương Dương, ngón tay thon dài trắng nõn gõ bàn phím một cách không mục đích.

Trương Dương cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, thấy trong mắt cô ta đã ngấn lệ, cô ta bỗng nhiên đứng dậy: "Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một chuyến."

Thường Hải Tâm nhanh chóng chạy vào phòng trong, ở sâu trong lòng cô ta cảm thấy rất vui mừng và an ủi vì Trương Dương đã trở về, nhưng nhiều ngày như vậy không có tin tức của Trương Dương, cô ta không có lúc nào là không cảm thấy lo lắng cho hắn, nghe thấy giọng Trương Dương, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, tâm tình biến thành cực kỳ phức tạp. Cô ta sợ mình rơi lệ ở trước mặt Trương Dương, sợ tình cảm của mình mất đi khống chế.

Khi Thường Hải Tâm quay lại trước máy tính thì phát hiện Trương Dương đã đi rồi, trên màn hình hiện lên hai chữ "tôi hiểu".