Y Đạo Quan Đồ

Chương 657-3: Phái dã thú (3)




Trương Dương quen thân với chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh, nhưng lại chưa có tiếp xúc với vị phó chủ nhiệm Tạ Vân Phi này lần nào, có điều từ miệng Lý Hồng Dương hắn cũng nghe nói được một số chuyện về y, ví dụ như Tạ Vân Phi không phải xuất thân từ thể dục thể thao, lại ví dụ như cha của Tạ Vân Phi là tiền chủ tịch chính hiệp tỉnh Bình Hải Tạ Quốc Tân, ở trong quan trường lâu ngày hiểu được một đạo lý, gien của quan viên cũng có thể di truyền.

Lý Hồng Dương là lão nhân của giới thể dục thể thao, y từng có vài lần tiếp xúc với Tạ Vân Phi, cười cười đi tới trước mặt Tạ Vân Phi, nói: "Chủ nhiệm Tạ còn tới sớm hơn chúng tôi nữa, vị này là chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích chúng tôi!"

Tạ Vân Phi mỉm cười đứng dậy, điều này đã thể hiện ra hết sự hoan nghênh và coi trọng đối với Trương Dương, vươn tay ra rất nhiệt tình bắt tay Trương Dương: "Tiểu Trương, chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt nhỉ!" Tạ Vân Phi tuy rằng trước đây chưa gặp Trương Dương, nhưng danh tiếng của Trương Dương thì y cũng từng nghe nói, y thủy chung coi mình là loại không đắc chí, thường thường so sánh cha mình với mình, bởi vì thành tựu của mình trên chính trị quá ít, y không lợi dụng tốt quan hệ năm đó của cha mình, nếu như cha mình về hưu muộn một chút, quan đồ của mình có thể sẽ đi thuận lợi hơn một chút, Trương Dương tuy trẻ tuổi, làm công tác Ủy ban thể dục thể thao cũng không dài, nhưng danh tiếng của hắn rất lớn, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh rất thích hắn, chỉ nguyên nhân này thôi, Tạ Vân Phi đã không thể biểu hiện lãnh đạm rồi.

Trương Dương nắm tay Tạ Vân Phi, cảm giác tay y ấm áp nhẵn nhụi, có chút giống tay nữ nhân, loại người này chắc là rất ít lao động thể lực và rèn luyện, Trương Dương nói: "Chào chủ nhiệm Tạ, đã nghe nói tới ngài từ lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, về sau hy vọng chủ nhiệm Tạ ủng hộ công tác của chúng tôi nhiều hơn, chỉ đạo công tác cho chúng tôi nhiều hơn."

Tạ Vân Phi cười nói: "Quá khách khí rồi, kiến thiết thể dục thể thao của Nam Tích gần đây không tồi, thành tích của cậu rất nổi bật! Nào, mau vào ngồi đi!"

Trương Dương và Lý Hồng Dương ngồi lên tay vịn của sa lông, đành chịu thôi, người nhiều mà chỗ thì ít.

Tạ Vân Phi nói: "Mọi người đều là đồng nghiệp trong giới thể dục thể thao Bình Hải, hội nghị lần này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội trao đổi hiếm có, mọi người ngồi cùng nhau có gì thì cứ nói thoải mái, phải bù đắp cho nhau, tranh thủ thông qua cơ hội lần này, nhận thức sâu thêm về phát triển thể dục thể thao của Bình Hải chúng ta trong tương lai, sau này có thể làm công tác quản lý thể dục thể thao tốt hơn...." Hắn còn chưa nói xong thì thư ký tiểu Tần của y đã đi tới bên cạnh y, nói: "Chủ nhiệm Tạ, phó chủ nhiệm Lưu của Ủy ban thể dục thể thao quốc gia đến, xe của ông ta vừa tới bãi đỗ xe."

Tạ Vân Phi nghe thấy tin tức này, lập tức đứng dậy: "Mọi người tiếp tục nói chuyện nhé, tôi xuống nghênh đón một chút." Tạ Vân Phi vội vàng đi.

Nhìn thấy chủ nhân đi rồi, đám quan viên của thể dục thể thao Bình Hải cũng không cần phải ở lại nữa, mọi người dẫu sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, đều đi thang máy xuống đại sảnh tầng một, nhìn xem Ủy ban thể dục thể thao quốc gia lần này là ai tới.

Phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình đi cùng chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Vân An Khang Đông Thăng, dưới sự vây quanh của một đám quan viên thể dục thể thao đi vào đại sảnh khách sạn.

Tạ Vân Phi và mấy chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh khác đứng ở đó chờ, sau khi nhìn thấy Lưu Thành Bình vào cửa, bọn họ cùng nhau ra đón.

Lưu Thành Bình dừng chân, y trước đây xuất thân là vận động viên bóng chuyền, thân cao một mét tám lăm, dáng vẻ đường đường, rất có phong độ, đứng ở trong các quan viên mà như hạc giữa bầy gà, những chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao ra nghênh đón có người y quen, có người y không quen, Lưu Thành Bình không phải là người dễ tính, bình thường ấn tượng đối với bên ngoài rất nghiêm túc. Trong trường hợp công chúng, Lưu Thành Bình hay lộ ra nụ cười có tính công thức.

Tạ Vân Phi tuy rằng không phải xuất thân từ người luyện thể thao, nhưng hôm nay bước chân dứt khoát, y bước lên phía trước mọi người, chìa tay về phía Lưu Thành Bình: "Chủ nhiệm Lưu, hoan nghênh ngài!" Tạ Vân Phi sở dĩ làm như vậy là vì y trước đây khi đến kinh thành báo cáo công tác, đã từng gặp mặt Lưu Thành Bình, y cho rằng ấn tượng của Lưu Thành Bình đối với mình chắc là khá sâu sắc. Nhưng điều mà y không ngờ tới là, ánh mắt của Lưu Thành Bình căn bản không có không nhìn vào y lấy một cái, điều này khiến Tạ Vân Phi mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, cái tay vừa chìa ra nhất thời không biết để đi đâu, lập tức cứng đờ ở đó.

Khiến Tạ Vân Phi xấu hổ hơn là, Lưu Thành Bình cuối cùng cũng vươn tay ra, nhưng tay không phải là vươn về phía y mà là để bắt tay với chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường, mỉm cười nói: "Lão Kim à, lần này Ngưu gia quân của các anh có phái ra đội hình mạnh nhất không?"

Điền kinh Trung Quốc thủy chung lạc hậu trên thế giới, nhưng sự xuất hiện của huấn luyện viên Ngưu Tuấn Sinh của tỉnh Duyên Đông đã triệt để thay đổi cục diện này, đệ tử mà y suất lĩnh ở hạng mục chạy đường dài đã giành được đột phá, nhiều lần giành được huy chương vàng trên giải điền kinh quốc tế, hiện tại trên dưới toàn quốc, bất kể là già trẻ nam nữ khi nhắc tới tên của Ngưu gia quân đều giơ ngón cái. Ngưu Tuấn Sinh và đám đệ tử mà hắn suất lĩnh trở thành ngôi sao sáng chói trong giới thể dục thể thao nước nhà, ở giới thể thao trong ngoài nước dấy lên một trận gió xoáy, chẳng những chém vàng đoạt bạc, đạt được vô số giải thưởng lớn mà bọn họ hiện tại cũng thành vật cưng của giới thể thao trong nước. Bởi vì sự xuất hiện của Ngưu gia quân, thể dục thể thao của tỉnh Duyên Đông cũng giành được sự tôn trọng chưa từng có ở trong nước, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình lựa chọn Kim Thụ Cường là đối tượng bắt tay đầu tiên cũng là trong tình lý.

Kim Thụ Cường cười nói: "Đội hình tuyến ba của Ngưu gia quân cũng đảm bảo giành được toàn bộ huy chương vàng trong hạng mục chạy đường dài rồi."

Lưu Thành Bình cười ha ha nói: "Tự tin!" Y Hứa Quảng quay sang nói với mọi người ở chung quanh: "Người của thể dục thể thao chúng ta chính là cần lòng tự tin như vậy đấy, tôi hy vọng các tỉnh khác cũng phải ủng hộ thể dục thể thao như tỉnh Duyên Đông, hy vọng quốc nội của chúng ta sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều Ngưu gia quân, chỉ có như vậy, trình độ thực lực tổng hợp của điền kinh Trung Quốc chúng ta mới có thể được đề cao, chúng ta mới có thể không làm thất vọng danh hiệu cường quốc thể dục thể thao này."

Tạ Vân Phi mặt xám xịt hạ tay xuống, cái mặt trắng nõn mập mạp đỏ bừng, cũng may là sự chú ý của đa số người đều tập trung lên người Lưu Thành Bình, không ai chú ý tới y.

Nhưng đám quan viên của thể dục thể thao tỉnh Bình Hải đều nhìn thấy cảnh làm người ta xấu hổ vừa rồi, Tạ Vân Phi *** ton lên trước, kết quả Lưu Thành Bình căn bản không thèm quan tâm tới y, ra bên ngoài, Tạ Vân Phi là quan viên thể dục thể thao cao nhất của phía Bình Hải, nhất cử nhất động của y đều đại biểu cho Bình Hải, tất cả đại biểu của tỉnh Bình Hải tới tham gia hội nghị đều cảm thấy xấu hổ.

Trương Dương tuy rằng cảm thấy Tạ Vân Phi có chút tự rước lấy nhục, có điều phó chủ nhiệm Lưu của Ủy ban thể dục thể thao quốc gia cũng quá cao ngạo rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy khiến Tạ Vân Phi mất mặt, chắc không phải là cố ý chứ.

Lưu Thành Bình đi đến cửa thang máy, mọi người đều né tránh, Lý Hồng Dương kéo Trương Dương, ý bảo hắn lui về phía sau một chút, nhường đường cho chủ nhiệm Lưu, nhưng Trương Dương lại mặc kệ ý, hắn đi về phía Lưu Thành Bình.

Mọi người ở đây đều sửng sốt, thằng ôn này muốn làm gì vậy?

Một người to như vậy cứ thế bước về phía mình, Lưu Thành Bình đương nhiên không thể không thấy, y nhíu mày, thầm nghĩ đây là ai vậy? Sao mà không thức thời thế, người làm lãnh đạo đã quen được quan viên cấp dưới nhường đường, nếu nhìn thấy có người vào lúc này đi thẳng tới trước mặt mình sẽ hiểu là một loại hành vi bất kính.

Trương Dương đi được nửa đường thì bị một nhân viên công tác cản lại.

Trương Dương nói: "Sao lại cản tôi?"

Nhân viên công tác chỉ chỉ sang bên cạnh, ý bảo Trương Dương tránh sang một bên.

Trương Dương nói: "Đây không phải là đường à, tôi không thể đi ư?"

Tạ Vân Phi lúc này cũng tỉnh lại rồi, nhìn thấy Trương Dương muốn gây sự, vội vàng chen lên, có điều đi được hai bước y lại nhớ ra, lúc này xuất hiện liệu có ổn không, nếu để Lưu Thành Bình biết Trương Dương là người của mình, liệu có tính chuyện này lên đầu mình không, đầu óc của Tạ Vân Phi cũng tính là khá linh hoạt, nghĩ đến đây, y lập tức dừng chân.

Lưu Thành Bình tiếp tục tiến về phía trước, Trương Dương đẩy tên nhân viên công tác kia ra, hắn tiếp tục bước ra ngoài, tất cả mọi người há miệng trợn mắt nhìn cảnh ở trước mặt, thằng ôn này gan cũng to gớm.

Trương Dương vốn cũng không phải muốn tranh khí thế, nhưng hắn thật sự khó chịu cái bộ dạng vênh váo tự đắc của Lưu Thành Bình, anh là lãnh đạo không sai, nhưng lãnh đạo cũng không thể tự cao tự đại như vậy được.

Khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, Lưu Thành Bình bỗng nhiên dừng bước, mặt y nghiêm lại.

Trương Dương thì không dừng bước: "Đồng chí lãnh đạo, phiền nhường đường, tôi có chuyện gấp phải ra ngoài!"