Y Đạo Quan Đồ

Chương 84: Đại viện nữ tử




Tần Thanh lấy hành lý của mình, đi ra cửa sân bay đã thấy Trương Dương đang đứng, tay cầm một bó hoa lớn, theo lý thuyết mà nói, tặng hoa cũng không có là gì, bất quá thằng nhãi này cư nhiên lại ôm một bó hoa hồng, vẻ mặt tươi cười hết sức vô tư. Hắn cứ chằm chằm nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ lên của Tần Thanh, đưa bó hoa lên nói: “Ta đại biểu cho toàn thể nhân viên công tác văn phòng huyện Xuân Dương xin hoan nghênh Tần chủ tịch tới Bắc Kinh!” 

Xung quanh không hề ít ánh mắt hướng lại nhìn, rất ít người không hiểu ý nghĩa của việc một nam nhân đưa hoa hồng cho một nữ nhân nghĩa là thế nào. Tần Thanh đương nhiên cũng hiểu điều đó, cho nên cho ra một kết luận thằng nhãi này thực sự là đáng ghét, cư nhiên lấy việc công chồng vào việc tư, hắn tặng hoa rõ ràng ám chỉ cái gì. Tặng hoa cho lãnh đạo thì rất bình thường, nhưng tặng hoa hồng cho lãnh đạo nữ thì chỉ duy nhất mình hắn.

Trương Dương ân cần nhận lấy hành lý của Tần Thanh, ngày hôm nay Tần Thanh không có đi guốc cao, đứng cạnh Trương Dương thấp hơn không ít, thằng nhãi này ngẩng đầu ưỡn ngực kiếm được không ít lợi thế. Văn phòng huyện Xuân Dương cách đó không có xa, đem hành lý đặt ở sau cốp xa xong, hắn chui vào ghế sau ngồi cạnh Tần Thanh. Nhìn kĩ khuôn mặt Tần Thanh một chút sau đó thấp giọng cười nói: “Ngươi lại gầy đi rồi, công tác cũng nên để ý tới sức khỏe của mình!”

Tần Thanh trong lòng ấm áp, mặc dù tiểu tử này rõ ràng chưa đủ tư cách để nói ra những lời này, nhưng nàng không tự chủ được bị hắn làm cho cảm thấy thoải mái. Mùi hoa hồng nhàn nhạt trong xe khiến cho không khí trở nên ấm áp và lãng mạn, ánh mắt Tần Thanh tự nhiên nhu hòa đi rất nhiều, rời xa chính đàn Xuân Dương, rốt cuộc thần kinh luôn phỉa thắt chặt của nàng cũng được lới lỏng ra. Đoàn xe của văn phòng Giang Thành chạy phía trước, Trương Dương đối với mấy chiếc xe đó không xa lạ gì, ánh mắt hắn nhìn theo, thấp giọng hỏi Tần Thanh: “Hôm nay là đại nhân vật nào tới mà toàn bộ văn phòng Giang Thành lại xuất động vậy?”

Tần Thanh cười nói: “Là Hồng bí thư. Nghĩ không ra ngươi ở Bắc Kinh không lâu, mà nhìn nhận vấn đề cũng nhiều tiến bộ đó nhỉ.”

Trương Dương cười nói: “Chủ nhiệm văn phòng Giang Thành Lưu Chí Vũ là một trong những người có năng lực rất tốt ở Bình Hải. Nghe nói người này mánh khóe thông thiên, các cán bộ trong trung ương từ các bộ đến các ủy ban đều thập phần quen thuộc. Cái khác ta không biết, nhưng riêng việc hắn có thể cho ô tô chạy thẳng vào trong sân bay cũng chính tỏ hắn có bản lĩnh, cùng sân bay có quan hệ không nhỏ.” 

“Ngươi hâm mộ hắn không?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Ta vừa mới tới đây chưa được bao lâu, có người lại còn nhắc nhở ta nhiệm vụ là nghênh đón và tiễn đưa lãnh đạo. Nói trắng ra thì công tác cũng chủ là đón đưa hầu hạ các lãnh đạo cho thật tốt, thuận tiện thì có thể có một chút tác dụng xe chỉ luồn kim. Nhưng cái đó đến phiên ta rất thấp. Ngươi tưởng đây là đâu? Là Bắc Kinh, cán bộ quan chức ở Bắc Kinh để mắt để một tên cán bộ cấp phó ban, một cái tiểu thị trấn vùng sâu vùng xa sao?”

Tần Thanh không nhịn được nở một nụ cười, tâm tình của tiểu tử này xem chừng đang tỏ ra bi quan, nàng mới thấy hắn như thế này lần đầu. Nhưng nghĩ lại hắn có khi chỉ là khoa trương, cái gì mà một cán bộ cấp phó ban, mặc cả tự tin sao? Chắc là hắn muốn giúp hắn đề thăng cấp bậc lên đây mà. Tần Thanh nói: “Ngươi hiện tại một tay quản cả cái văn phòng này, tướng tại ngoại thì không lo quân lệnh, cứ ở dưới chân thiên tử mà làm một vương gia tiêu dao, chỉ sợ là ngươi không nhịn được thôi!”

Trương Dương cố làm ra vẻ mặt đau khổ: “Lưu vong, ta đây là bị lưu đầy a! Trước ta cứ cho rằng tới thủ đô là một chuyện tốt, nhưng rồi mới phát hiện ra bản thân chỉ là một gã cán bộ bị lưu đày, chẳng qua chỉ khác là không bị nhét vào nơi thâm sơn cùng cốc mà được tới thủ đô. Có điều một con kiến nhỏ ở đây thì làm được gì, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận, chứ không may thì bẹp dí như chơi.”

Tần Thanh mỉm cười, nàng biết Trương Dương ngoài miệng oán thán thế nhưng trong lòng vị tất đã nói vậy, thằng nhãi này trong một thời gian ngắn như thế, căn bản là bản tính khó có thể thay đổi được, nếu thực sự hắn biết thu liễm thì đối với hắn đó là một điều tốt. Tần Thanh nói: “Xem ra oán khí trong lòng ngươi không nhỏ a. Được rồi, thế chuyện hai ngày trước ngươi nói thế nào rồi.?”

Trương Dương nói: “Cố Giai Đồng dự định mở một nhà hang, lần này nàng ta quay về Đông Giang là để chuẩn bị chuyện này. Dù sao đi nữa chỗ chúng ta vẫn thừa rất nhiều đất và phòng trống không dùng đến, không bằng lấy đó ra hợp tác với nàng một chút. Tất cả mọi công việc bên nàng ta sẽ phụ trách, chúng ta chỉ việc chờ tiền về mà thôi.”

Tần Thanh cắt đứt lời hắn nói: “Văn phòng đại diện huyện cũng không phải tài sản tư hữu của ngươi. Tất cả đều thuộc về huyện, thuộc về quốc gia.”

Trương Dương nheo mắt nói: “Ta cũng chỉ là không muốn để lãng phí của công, lãng phí tài sản quốc gia thôi. Chúng ta sẵn có điều khiện, hợp tác kiếm một chút nguồn thu về cho huyện có sao đâu.”

Tần Thanh vuốt lọn tóc hơi rốt nói: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bốn chữ miệng lưỡi thế gian chắc hẳn ngươi hiểu rõ nó đáng sợ đến như thế nào. Lúc trước ta phản đối chuyện này là bởi vì sự tình cảu Tạ Vân Đình vẫn đang lưu lại những ấn tượng rất không tốt mà không thể rửa sạch được, bất quá ý tưởng phát triển của ngươi cũng không thể coi là lệch lạc. Nếu làm thì phải làm cho thật chặt chẽ, giấy tờ sổ sách tiền nong phải thật rõ ràng minh bạch.” Những lời này chính là đồng ý chuyện Trương Dương hợp tác làm ăn cùng Cố Giai Đồng,Trương Dương nghe thế tươi cười: “Cảm ơn lãnh đạo giúp đỡ!”

Xa taxi đi vào trong sân văn phòng Xuân Dương, Tần Thanh tuy rằng đương nhiệm không lâu, thế nhưng cũng đã tới đây hai lần. Bước xuống ô tô, Lịch Kiện Toàn cùng Vu Tiểu Đông tươi cười tiến tới đón tiếp. Vu Tiểu Đông thanh toán cước phí taxi, nàng kiêm nhiệm là kế toán của văn phòng, chuyện tiền nong Trương Dương đều giao cho nàng xử lý. Lịch Kiện Toàn thì chỉ là người chữa cháy, chuyên lo mấy việc khiếu kiện no kia, tuy rằng là công tác ở văn phòng đại diện, nhưng thường chẳng ai coi người của ban liêc lạc là một thành viên trong đó.

Tần Thanh cười cười, sau đó cùng Vu TIểu Đông đi về căn phòng mà nàng ta đã an bài cho mình, văn phòng huyện Xuân Dương tuy rằng lắp đặt cơ sở thiết bị rất không tồi, thế nhưng ngoại trừ Tần Thanh, một số lãnh đạo của huyện khác cũng rất ít chọn lựa nghỉ tại đây, nguyên nhân chủ yếu là ở trong đó thì sẽ trở thành người một nhà, nhiều việc sẽ rất bất tiện. Trước khi tới đây Tần Thanh cũng từng suy nghĩ xem có nên ở trong văn phòng không hay là thuê khách sạn ở ngoài, dù sao nàng cũng từng có tìn đồn không hay về mối quan hệ giữa Trương Dương cùng nàng. Nhưng nghĩ lại, bản thân phải theo học một khóa tại trường Đảng trung ương, tự nhiên sẽ ở lại Bắc Kinh một thời gian, tất nhiên không thể tránh khỏi vẫn sẽ phải tiếp xúc cùng Trương Dương, cho dù có không ở văn phòng đại diện, không gặp Trương Dương thì người ta vẫn có thể nói nọ nói kia được. Thôi thì mặc kệ người khác muốn nói thế nào thì nói, mình cứ làm tốt bản phận của mình, thân chính tất không sợ cái bóng tà, bất quá bó hoa hồng to này thực sự là rất chói mắt, Vu Tiểu Đông thấy vậy không khỏi cười thâm, tiểu Trương chủ nhiệm này thực sự là nam nhân a, cư nhiên dám làm dám chịu, công khai hướng nữ lãnh đạo mà biểu thị tình cảm, nếu Tần chủ tịch lại tiếp nhận thoải mái như thế, đích xác là quan hệ có chút không bình thường giống như lời đồn.

Tần Thanh tắm rửa sau đó thay y phục, rồi theo Vu Tiểu Đông xuống nhà ăn, Trương Dương đã bảo Tương bá chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ gọi là để tiếp đón. Trương Dương đối với tính cách của Tần Thanh hiểu rất rõ, biết nàng không thích phô trương lãng phí, cho nên ăn uống cứ nhẹ nhàng là được. Ngoại trừ món bánh bao vịt nướng sở trường của lão Tương ra thì chỉ còn có hai món nướng, hai món chiên, và vài món rau, bất quá như vậy cũng là vượt quá tiêu chuẩn quan phương rất nhiều rồi. 

Tần Thanh cũng không phải là một người cứng nhắc tới mức khó chịu, tuy rằng nàng luôn khiến cho người khác có ấn tượng về bản thân mình là một người rất nghiêm cẩn, nhưng thực tế thì nàng lại là một người rất khoan dung. Tần Thanh mỉm cười biểu thị sự cảm ơn đối với các thành viên trong văn phòng. Trương Dương đã chuẩn bị một bình mao đài, nhưng Tần Thanh nói buổi chiều còn có việc quan trọng phải làm không thể uống rượu, hơn nữa ngày hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, theo quy định thì không được uống rượu. Trương Dương nghe vậy cũng tỏ vẻ phối hợp.

Sau bữa trưa, Trương Dương gọi taxi, tự mình đưa Tần Thanh đi tới trường Đảng tại khu Hải Điền để báo danh, nguyên bản hắn định chờ Tần Thanh xong xuôi rồi trở về luôn, nhưng Tần Thanh nói hắn không cần chờ, khi nào xong việc nàng tự bắt taxi về. 

Trương Dương chiều nay cũng có việc cần làm, trước khi ly khai Xuân Dương, Trần Sùng Sơn đã từng ủy thác hắn hai việc, một là đem đồ tới cho Trần Tuyết, chuyện này thì hắn đã làm xong rồi, còn có một việc nữa là đưa thư cho một người, chuyện này thì hầu như là Trương Dương quên khuấy đi mất. Vừa nãy lúc thu dọn trong phòng, tìm thấy bức thư hắn mới nhớ ra chuyện này. Dù sao để Tần Thanh tự về cũng được, Trương Dương liền móc bức thư ra, dựa vào địa chỉ mà đim tìm.

Ở phụ cận khu vực Hương Sơn, đại viện quân khu được kiểm tra rất nghiêm ngặt, Trương Dương bị kiểm tra tới hơn nửa ngày mới khiến các nhân viên cảnh vệ tin tưởng hắn là một Đảng viên, một cán bộ quốc gia. Người Trương Dương tìm là Đỗ Sơn Khôi, nghe cái tên đó, thần tình của viên cảnh vệ lập tức trở lên tôn kính, nhìn thấy thế Trương Dương lập tức đoán được người này cấp bậc và uy vọng chắc chắn không thấp. Bất quá hắn đã chuẩn bị tâm lý khi đối mặt với các quan lớn ở Bắc Kinh, viên cảnh vệ hỏi gì hắn trả lời lấy, đòi kiểm tra vật gì hắn cũng đưa cái đó. Kiểm tra một hồi xong xuôi, viên cảnh vệ kia bỗng có điện thoại, Trương Dương lại phải đứng chờ hắn, Trương đại quan nhân lúc này có chút bực mình, hắn nói với viên cảnh vệ: “Ngươi có nhất thiết phải phiền phức thế không? Tất cả chỉ là ta cần giao một bức thư mà thôi. Thôi thế này đi, người đi nói với Đỗ Sơn Khôi kia lúc nào qua chỗ ta mà lấy nhé.” 

Tên cảnh vệ kia sau khi cúp máy nói: “Thủ trưởng cho mời ngươi!”

Trương Dương hơi hơi nhíu mày, Đỗ Sơn Khôi này thực sự là cũng ghê gớm a, nhớ lại ngoại công Sở Yên Nhiên là nguyên tư lệnh quân khi Bắc Nguyên cũng không có phiền hà như vậy a! Hắn nguyên bản vừa đi vừa thắc mắc không biết lão Trần Sùng Sơn kia ở cái chỗn hoang vu ấy sao lại quen biết được một vị tướng quân lớn cỡ này nhỉ?

Nhà vị tướng Đỗ Sơn Khôi kia ở số nhà mười lăm, mái ngói đỏ, tường lát đá xanh, xem chừng ngôi nhà này cũng đã lâu lắm rồi, trước cửa nhà một viên cảnh vệ đang đứng, thấy Trương Dương đi tới, hắn tiến lên hỏi: “Ngươi là Trương Dương?”

Trương Dương gật đầu, nhưng trong lòng có chút khó chịu, con mẹ nó, có cái gì mà kiểm tra lắm thế không biết? May là viên cảnh vệ này không kiểm tra gì nữa mà mỉm cười đưa hắn vào trong sân nhà.

Tiền viện là một hoa viên nhỏ, giữa hoa viên là một ao cá, một vị lão giả tóc bạc, tinh thần quắc thước đang đứng bên ao cá đó. Nghe thấy tiếng bước chân, lão xoay người lại, ánh mắt tập trung nhìn lên người Trương Dương, có lẽ là quân nhân có một cái khí chất đặc biệt, Trương Dương từ trên người lão nhận ra một cái khí chất giống như là Sở Trấn Nam cũng có, bất quá Đỗ Sơn Khôi so với Sở Trấn Nam thu liễm hơn nhiều, trong khi lão Sở thì rất hào sảng. Lão tuy già mà lưng vẫn thẳng, vóc người tuy không cao, thế nhưng vẫn tạo một cái cảm giác nhiếp nhân: “Trương Dương?”

Trương Dương gật đầu: “Chào thủ trưởng! Ta là Trương Dương, chủ nhiệm văn phòng Xuân Dương, lần này Trần Sùng Sơn tiên sinh có ủy thác ta mang tới cho ngài một bức thư.”

Đỗ Sơn Khôi mỉm cười: “Trần Sùng Sơn a! Ta viết cho lão đầu tử này bao nhiêu phong thư rồi, rốt cuộc hắn cũng hồi âm ta được một lần!” Đỗ Sơn Khôi đưa tay ra lấy bức thư, tay kia đưa về phía trong nhà: “Ngồi đi!”

Trương Dương theo Đỗ Sơn Khôi bước vào trong nhà, viên cảnh vệ cấp cho Trương Dương một tách trà, Đỗ Sơn Khôi bắt đầu lấy bức thư ra đọc. Trương Dương tuy rằng vẫn mang theo bức thư bên người, nhưng nội dung thì đương nhiên hắn biết, hiếu kì liếc mắt một cái thấy cái gì mà mười năm sinh tử mù mịt… một thời gian không gặp mà bút lực của Trần Sùng Sơn lại càng tăng tiến, nhất là phần xã hội hiện đại thì Trương đại thần y lại càng mù mịt.

Đỗ Sơn Khôi cảm thán nói: “Mười năm sinh tử mịt mù! Sùng Sơn a Sùng Sơn, tới cuối cùng thì việc gì có thể khiến người thương tâm tới như vậy? Hay vì mệt mỏi với hồng trần này?” 

Từ lời Đỗ Sơn Khôi nói, Trương Dương đoán chắc hai lão là chiến hữu cũ, hắn nhấp một ngụm trà sau đó nói: “Lão thủ trưởng! Ngài cùng bác Trần quen nhau cũng nhiều năm a.”

Ánh mắt Đỗ Sơn Khôi dừng lại trên bức thư một chút, lão suy nghĩ điều gì đó một chút rồi nói: “Quen nhau từ sau chiến tranh giải phóng tới giờ cũng mấy chục năm. Sùng Sơn là ân nhân cứu mạng của ta, năm chiến tranh Triều Tiên, nếu không có lão, chắc ta đã bị tên lửa Mỹ lấy mạng rồi.”

Trương Dương đương nhiên không biết những chuyện cũ này, Đỗ Sơn Khôi cùng Trần Sùng Sơn sau đó cũng chọn đường đi bất đồng, một người tiếp tục cống hiến hết sức cho quân đội quốc gia, một người lại giải giáp quy điền, sống thanh nhàn tại núi rừng hoang sơ, gửi gắm tình cảm trong thiên nhiên. Trương Dương yên lặng suy nghĩ không biết có phải vì cái chết của đứa con mà trở lên như vậy không? Trên con đường làm quan mà nói, đối với Trương đại quan nhân thực sự là mê hoặc, càng thâm nhập sâu hắn càng không buông bỏ được, đối với những người mà có thể rời bỏ con đường làm quan, tự đấy lòng Trương Dương thực sự là rất hâm mộ, điều này cần phảo có dũng khí rất lớn, mà phải còn chống trụ lại được mê hoặc.

Đỗ Sơn Khôi đang nói chuyện với Trương Dương, có một vị lão thái diện mục hiền hòa bước vào, thấy Trương Dương không khỏi mỉm cười: “Lão Đỗ có khách a!” Bà là vợ của Đỗ Sơn Khôi – Phùng Ngọc Mai, trước khi về hưu từng là trưởng đoàn nữ văn công, từ diện mạo của lão thái cũng có thể nhận ra lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nữ phong tư yểu điệu. 

Đỗ Sơn Khôi vui vẻ giới thiệu Trương Dương cho vợ biết, Trương Dương thấy thời gian không còn sớm, đang chuẩn bị cáo từ rời đi thì điện thoại của hắn đổ chuông, nhìn số điện thoại gọi tới thì là của Sở Yên Nhiên, đang chuẩn bị nghe máy thì điện thoại của hắn hết phin sập nguồn.

Phùng Ngọc Mai thấy thế mỉm cười chỉ vào cái điện thoại bàn trong phòng khách nói: “Tiểu Trương a, dung điện thoại của chúng ta này, đừng làm chậm trễ chính sự của ngươi!”

Trương Dương xấu hổ cười cười, lúc này mới cầm điện thoại gọi lại.

Thanh âm Sở Yên Nhiên có chút tức giận: “Trương Dương! Sao ngươi không tiếp điện thoại của ta?”

“Tiểu thư, điện thoại di động của ta hết pin. Không phải ta đã phải lấy điện thoại khác điện lại cho ngươi đây sao?”

“Ta là muốn báo cho ngươi, trung tâm thẩm mỹ sẽ khai trương vào ngày mười tám tháng này. Ngày đó ngươi nhất định phải về tham gia nghi thức cắt băng khánh thành đó!”

Trương Dương giật mình, nghĩ không rat rung tâm thẩm mỹ cuối cùng cũng khai mở, hắn hiện tại đã ly khai khỏi viện chăm sóc bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, sự kiện này cũng chẳng còn liên quan gì tới hắn. Trương Dương ho khan một tiếng: “Để xem xét thế nào đã, ta cũng vừa mới tới Bắc Kinh, nhiều chuyện còn chưa đâu vào đâu, ngươi biết…”

“Có ai bắt ngươi phải về đâu. Ta chỉ là thong báo cho ngươi một tiếng thôi, chuyện này là một tay ngươi đề nghị, cũng chính ngươi khuyên ta không nên triệt tư a!” Ngữ khí của Sở Yên Nhiên rõ ràng là rất lạ, trước sau chả nhất trí gì cả.

Trương Dương cười thầm, không khó để nghe ra là Sở Yên Nhiên muốn gặp hắn, hắn hạ giọng nói: “Này… có phải là đang nhớ ra không đó?”

“Nằm mơ!” Thanh âm của Sở Yên Nhiên đột nhiên thấp xuống.

Trương Dương liếc nhìn sang chỗ Đỗ Sơn Khôi một chút, nhỏ giọng nói: “Nha đầu, ta đang ở nhà của người khác, lúc này nói chuyện không tiện, chờ ta về sẽ gọi lại cho ngươi.”

Sở Yên Nhiên có chút không vừa lòng, nhưng rất nhanh có chút ngạc nhiên nói: “Nhà người khác? Dỗ gia gia a?”

Trương Dương sửng sốt, nhưng lập tức cũng minh bạch một chút, Đỗ Sơn Khôi là một tướng quân, Sở Trấn Nam cũng là tư lệnh một quân khu, hai người quen biết nhau cũng là chuyện không khó hiểu. Nếu không thì Sở Yên Nhiên sao lại quen thuộc số điện thoại này như thế. Hắn nhìn ra phía ngoài một chút nói: “Ngươi biết lão tướng Đỗ Sơn Khôi?”

Sở Yên Nhiên cười vàng: “Thực sự là trùng hợp a! Ngươi đưa điện thoại cho Đỗ gia gia để ta nói chuyện với gia gia!”

Trương Dương thấy thế giới này thực sự là nhỏ, ra khỏi cửa thế nào toàn gặp người quen, Đỗ Sơn Khôi không chỉ quan biết Trần Sùng Sơn, lại còn biết cả Sở Trấn Nam. Trương Dương lễ phép gọi Đỗ Sơn Khôi đến đưa ống nghe cho lão.

Đỗ Sơn Khôi cũng thật không ngờ là đầu dây bên kia là Sở Yên Nhiên, khi lão rõ ràng đối phương là ai không khỏi cười phá lên: “Yên Nhiên a! Nha đầu này lâu lắm rồi chưa tới Bắc Kinh? Thân thể lão già kia thế nào rồi? Ha ha… Chắc là vẫn vậy chứ gì? Ha ha… cái bộ dạng như lão mà cũng bày đặt viết sách thật là buồn cười quá đi.”

Sở Yên Nhiên không vui: “Đỗ gia gia, sĩ biệt ba ngày nhìn cũng khác. Người đừng có nên coi thường ngoại công ta!”

“Hắn đọc sách viết chữ đều là một tay ta dạy, ta là lão sư của hắn …” Lúc Đỗ Sơn Khôi nói, Sở Yên Nhiên đã đưa điện thoại cho ngoại công Sở Trấn Nam của nàng.

Sở Trấn Nam cũng vừa vặn nghe thấy đoạn vừa rồi hét lên: “Thối lắm! Ngoại trừ tán mấy cô chiến sĩ thuộc đoàn văn công thì ngươi có cái gì hơn ta. Mẹ nó, không phải lão tử đấu tranh giúp cho ngươi thì ngươi có ngày hôm nay sao.”

Đỗ Sơn Khôi cũng cười: “Ta là người nhà quê, cứ chân chất thôi, không có giống đám người giả ngu, cái gì tìm chim hoàng yến… à vị nũ kí giả xinh đẹp người Mỹ kia vẫn còn chờ ngươi chứ?”

“Thối lắm!”

Trương Dương ngồi một bên nghe thấy thiếu chút nữa thì phì cười ra thành tiếng, ta kháo, tướng quân cũng là người a, tướng quân nói chuyện cũng thô tục tự nhiên quá a. Đỗ Sơn Khôi cùng Sở Trấn Nam cãi nhau vài câu, đây đó hỏi han ân cần, hàn huyên một lúc sau đó cúp máy. Lúc này ánh mắt nhìn Trương Dương có chút khác, hắn cười nói: “Trương Dương, ngươi là bạn trai của Sở Yên Nhiên à?”

Trương Dương ngẩn người, hiển nhiên là Sở Trấn Nam kia đã nói cái với lão gia tử này. Bất quá hắn với Sở Yên Nhiên bây giờ mặc dù chưa có cái gì gọi là tình yêu nam nữ rõ ràng, nhưng cũng không phải chỉ là bằng hữu bình thường, hai người vẫn luôn quan tâm tương hỗ lẫn nhau vượt qua tình cảm bạn bè. Mà Sở Yên Nhiên đối với hắn hết sức ôn nhu ấm áp từ lâu đã làm hắn cảm động. Trương Dương cười cười, không có mở miệng thời nhận, cũng không có phủ nhận. Dưới mắt Đỗ Sơn Khôi xem ra là chẳng khác nào thừa nhận. Bởi vì đột nhiên có tầng quan hệ này, cự ly tự nhiên là kéo gần lại rất nhiều, Đỗ Sơn Khôi mời Trương Dương ở lại ăn cơm chiều. Trương Dương trong đầu vẫn nhớ hẹn với Tần Thanh, hơn nữa hắn không thích dung bữa ở nhà người khác vì hắn cảm thấy như vậy bầu không khí rất là câu thúc. Đang chuẩn bị cáo từ thì nhi tử của Đỗ Sơn Khôi là Đỗ Thiên Dã tới, nghe được Trương Dương và Sở Yên Nhiên có chút quan hệ, hắn cũng nhiệt tình giữ lại ăn.

Trương Dương thấy người ta thành tâm như vậy, cũng không thể từ chối, Đỗ Thiên Dã tính cách rộng rãi, giao du rộng, ăn nói tốt, Trương Dương cũng là một nhân vật miệng lưỡi lưu loát, mặc dù có thu liễm sự bừa bãi ngày trước lại nhưng sự nhạy bén và hài hước thì vẫn nguyên. Nguyên bản trong ấn tượng của Trương đại thần y thì những kẻ con cái nhà lại đa phần đều là một đám bất học vô thuật, chỉ dựa hơi ấm tổ tông mà leo lên, chỉ một số rất ít có khả năng thật sự. Nhưng đến bây giờ nhìn lại thì cũng thấy không hẳn là như thế, cha mẹ đều là người ưu tú, theo góc độ di truyền học mà nói thì đám đó được thừa hưởng gen tốt. Hơn nữa hoàn cảnh bất đồng, nhãn giới tự nhiên cũng bất đồng, có điều kiện môi trường ăn học, sinh hoạt tốt hơn người thường nên tự nhiên tầm mắt cũng sâu sắc hơn người thường.

Phụ tử Đỗ Sơn Khôi đều là người rộng rãi, bọn họ nguyên quán là ở Sơn Đông, khí chất tự nhiên bưu hãn, ăn thịt uống rượu hết sức thoải mái. Trương Dương uống rượu thì không cần phải nói rồi, sau hai lượt chén, đối với phụ tử nhà này sinh ra rất nhiều hảo cảm.

Phùng Ngọc Mai thì không uống rượu, chỉ uống nước trà xanh. Ba người nhà này, thì lão thái tỏ ra là người hiền lành nhã nhặn cùng với phụ tử Đỗ Sơn Khôi hào sảng tạo thành sự đối lập. Trong quân nhân mà nói, những gia đình như thế này cũng không phải là hiếm. Phùng Ngọc Mai nói: “Yên Nhiên từ khi còn bé đã từng cùng gia gia nó tới Bắc Kinh, nó từng ở nhà ta nửa năm, ta đối với nó như là đối với cháu gái vậy”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Mẹ, ngươi nói Yên Nhiên ta lại nhớ, tiểu nha đầu này khi còn nhỏ đầu còn buộc tóc hai bên, ra ngoài chơi cứ nằng nặc đòi mua mứt quả cho ăn. Bao nhiêu năm trôi qua, thực sự là nhìn không ra nữa rồi a.”

Đỗ Sơn Khôi bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi cả ngày không thèm về nhà, cứ chạy hết chỗ này tới chỗ kia, ngay cả cha ngươi còn không thấy mặt ngươi nói gì tới người khác.

Đỗ Thiên Dã cười cười nói: “Ba a! Ta là công tác mà? Cả ngày cứ phải chạy đôn chạy đáo, bây giờ đâu phải như trước, quan lại ngày càng tha hóa, ngày càng phạm tội nhiều. Công tác kỷ ủy chúng ta là phải quét sạch hết đám sâu bọ mối mọt đó.”

Đỗ Sơn Khổi nâng chén rượu lên uống một ngụm rồi đặt chén xuống mặt bàn nói: “Cũng không thể nói như vậy. Đó chỉ là một đám sâu làm rầu nồi canh thôi, đại đa số các đồng chí trong đội ngũ Đảng ta đều tốt.”

Đỗ Thiên Dã nghe thế, không nói gì mà chỉ cười cười.

Biết tử mạt nhược phụ. Đỗ Sơn Khôi lập tức cảm thấy được nhi tử không có cùng ý kiến giống như mình, trừng mắt nhìn nói: “Thế nào? Không phục sao?”

“Con nào dám không phục a, con không phục ai chứ quyết không dám không phục ngài đây. Ai bảo ngài là cha chứ!” Đỗ Thiên Dã nói chính là ý tứ không phục.

Trương Dương không nhịn được nở nụ cười.

Đỗ Sơn Khôi mắng một câu rồi chuyển qua hỏi Trương Dương: “Tiểu Trương, ngươi bảo ta nói có đúng hay không? Tham ô, tham nhũng dù sao cũng chỉ là những hiện tượng cá biệt, còn đa số các đồng chí của chúng ta đều là người tốt.”

Trương Dương cười nói: “Dạ! Không phạm tội thì đều là người tốt cả!” Những lời này cảu hắn rõ ràng là vô cùng giảo hảo, Đỗ Thiên Dã nghe thế lập tức cười nói: “Trương Dương a! Ngươi đúng là một tên tiêủ giảo hoạt, thảo nào tuổi còn trẻ vậy mà có thể làm chủ nhiệm văn phòng đại diện tại Bắc Kinh.”

Đỗ Sơn Khôi gắp một miếng thọt bò bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nheo mắt tinh tế thưởng thức một hồi rồi nói: “Ta tuy rằng ngoài quân đội thì chẳng quen thuộc chuyện gì, nhưng vẫn nghe nói tới danh tiếng bộ phận văn phòng đại diện của các địa phương tại Bắc Kinh không tốt lắm. Giá đất ở Bắc Kinh càng ngày càng tăng cao một phần đều là do mấy cái chỗ này, chưa kể các dịp lễ tết, quà cáp biếu xén mấy cái chỗ này đều hết sức rầm rộ.”

Phùng Ngọc Mai biết tính khí lão công khẩu vô ngăn cản, sợ khiến cho khách mất lòng, người ngắt lời nói: “Làm gì àm khoa trương như vậy chứ!”

Trương Dương chỉ cười cười, Đỗ Thiên Dã nói: “Kỳ thực kiểu dạng văn phòng đại diện như thế này trong lịch sử Trung Quốc chúng ta cũng đã sớm xuất hiện, lúc đó gọi là hội quán, hiện tại hoa mỹ gọi là văn phòng đại diện. Nhưng dù sao nó cũng có tác dụng nhất định của nó. Trung Quốc chúng ta rộng lớn, núi cao hoàng đế xa, muốn trung ương liên kết chặt chẽ thì không thể thiếu cái cầu nối này. Thấy cực đoan rõ ràng nhưng cũng không thể vì thế mà phủ nhận ưu điểm của nó. Nó có thể tồn tại được chứng tỏ nó vẫn có giá trị.”

Đỗ Sơn Khôi nói: “Nếu như chỉ là quan hệ, cứ đi của sau thì ta thấy văn phòng đại diện đóng đi cũng không phải là không được.” Xong lão quay ra cười nói với Trương Dương: “Ta là luận sự thôi, không có ý nhắm vào ngươi đâu nhé.”

Trương Dương cười nói: “Ta ở tại văn phòng, cấp bậc thì thấp, hơn nữa Xuân Dương là một cái tiểu thị trấn, ta cũng muốn tặng lễ, nhưng không tìm được phương pháp. Nói trắng ra thì đây chỉ như một cái nhà khách của huyện tại Bắc Kinh thôi.”

Đỗ Thiên Dã nở nụ cười: “Bất quá ở cái chỗ này cũng dễ gặp chuyện không hay. Ngươi ngẫm lại xem, cả ngày cứ đối mặt với tiền bạc của cải, nếu xa hoa trụy lạc, rơi vào vũng bùn ấy, thì khó có thế rút ra được. Nhưng nếu ngươi tìm cách qua cửa được, thì sau này đối với ngươi có lợi ích rất lớn.” Nói đến đây thì hắn nhận được điện thoại, nguyên lai là Hồng Vĩ Cơ gọi tới, Hồng Vĩ Cơ mời hắn trưa mai tới quán Côn Luân dùng bữa, Đỗ Thiên Dã sảng khoái đáp ứng, sau đó cúp điện thoại. Cười nói với Trương Dương: “Hồng Cơ Vĩ – bí thư thị ủy Giang Thành gọi, hắn trước là đồng học tại trường Đảng với ta.”

Trương Dương trong lòng âm thầm cảm thán, bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ, tại Giang Thành thì nhất mẫu tam phân, hắn có thể coi là một thế lực rất lớn, nhưng tới Bắc Kinh này, Đỗ Thiên Dã nhận lời mời của hắn chính là nể mặt hắn, không chỉ bởi là lão đồng học, mà còn cả vì chức vụ nữa.

Đỗ Sơn Khôi thở dài: “Hiện tại trường Đảng cũng trở thành nơi để các ngươi liên hệ móc nối với nhau rồi.”

“Quân đội là nơi quân nhân như cha rèn luyền tình cảm cách mạng, kỳ thực học tập tại trường Đảng cũng mục đích là như vậy. Vừa bồi dưỡng năng lực, vừa bồi dưỡng tình cảm cách mạng. Tạo quan hệ với các đồng chí cũng là đưa tình cảm cách mạng sâu rộng. Chẳng phải cha vẫn thường nhắc nhở chúng ta phải sống và làm việc theo nguyên tác Đảng sao?”

Đỗ Sơn Khôi nói không lại nhi tử mình, nâng chén rượu uống một ngụm: “Mẹ nó, thế hệ các ngươi thực sự là tư tưởng quá khác rồi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Đó là cha khinh thường và thiếu tin tưởng vào thế hệ chúng ta thôi. Kỳ thực vị tất tất cả những cán bộ lứa chúng ta giác ngộ cách mạng đã kém hơn thế hệ của cha. Đây chỉ là tư tưởng thời đại, phải theo sự phát triển của thời đại. Nhưng về cơ bản thì những nguyên tắc cốt lõi vẫn không thay đổi.”

Trương Dương đối với những lời này của Đỗ THiên Dã hết sức tán đồng, từ trước đến nay hắn có quan điểm là chỉ cần kết quả cuối cùng tốt đẹp là được, vô luận có dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng. Theo lý thường thấy thì quan chức đối với bằng hữu thì thường có thái độ bao che, đây cũng chính là một căn bệnh hết sức phổ biến, bất quá khuyết điểm cũng không che lấp ưu điểm, vẫn có những cán bộ rất hoàn hảo.

Phùng Ngọc Mai tràn ngập thương yêu trong ánh mắt nhìn nhi tử, cả hai cha con có chút bất đồng về quan điểm, điều này cũng kó tránh khỏi bởi hai người thuộc về hai thế hệ khác nhau, nhưng cả hai đều là những người rất có nguyên tác. Chính như lời Đỗ Thiên Dã vừa nói, bọn họ so với thế hệ trước vị tất đã kém hơn. Phùng Ngọc Mai nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng đừng suốt ngày đặc tâm trí vào công tác được không? Không còn có ít tuổi nữa đâu, lo lắng chuyện hôn nhân đi một chút.”

Trương Dương thật không ngờ Đỗ Thiên Dã này đến giờ lại vẫn chưa có kết hôn, thật sự kinh ngạc mà nhìn hắn một chút. Đỗ Thiên Dã này gia thế hiển hách, hơn nữa từng là cán bộ trẻ ưu tú, số nữ nhân muốn theo hắn khẳng định xếp hàng dài, hắn sở dĩ không kết hôn chắc là bản thân hắn thích sống cuộc sống độc thân cho thoải mái.

Đỗ Thiên Dã cười cười không nói gì, nâng chén rượu trên bàn lên một hơi uống cạn.

Đỗ Sơn Khôi quả nhiên không có coi Trương Dương là ngoại nhân, sự tình trong nhà cũng không cố kị nói ra tự nhiên: “Trước đâu ngày ta và Văn thúc đã nói chuyện. Ý tứ của hắn là ngươi không cần chờ Văn Linh nữa, nó đã ngủ mười năm thì ngươi cũng đã đợi nó mười năm rồi. Đối với tình cảm cũng coi như là viên mãn. Lẽ nào ngươi cứ định chờ nó cả đời sao?” Văn Linh kia cố nhiên là người yêu của Đỗ Thiên Dã, chẳng là mười năm trước khi họ cũng sắp chuẩn bị đám cưới thì Văn Linh bị tai nạn gì đó, từ đó tới nay trở thành người thực vật, vẫn cứ ngủ suốt.

Đỗ Thiên Dã chậm rãi đặt chén rượu xuống, ánh mắt hắn trở lên xa xăm đầy thương cảm, hắn thở dài nói: “Ba! Mẹ! Ta biết các người đối tốt với ta, thế nhưng đối với ta mà nói trên thế gian này không ai có thể quan trọng hơn Văn Linh được. Mười năm hay hơn đi chăng nữa tình cảm của ta với nàng cũng không hề thay đổi, ngược lại càng thêm chẳng muốn rời xa. Nàng không có ngủ, chỉ là đem sinh mệnh hòa vào cùng một thể với ta mà thôi. Buông ư? Ta làm sao có thể buông được sinh mệnh chính bản thân mình đây?” Hắn dừng lại một chút rồi đứng lên: “Ta phải đi!”

Đỗ Sơn Khôi cùng Phùng Ngọc Mai trong ánh mắt tràn ngập vẻ xót thương nhìn nhi tử, nhưng bọn họ cũng không có ý tiếp tục khuyên can, bọn họ biết rõ không thể nào thay đổi được lựa chọn của hắn, nhưng thi thoảng vẫn nói bởi vì không ai muốn thấy nhi tử của mình cả đời cô độc.

Trương Dương cũng đứng dạy cáo từ, Đỗ Sơn Khôi đưa số điện thoại của gia đình cho Trương Dương, bảo Trương Dương thi thoảng qua đây chơi.

Đỗ Thiên Dã cũng đi vào trong nội đô, vừa vặn đưa Trương Dương đi cùng luôn. Hắn đi chiếc xe quân dụng Bắc Kinh, Trương Dương lên xe ngồi, vừa nói chuyện vừa đưa địa chỉ văn phòng huyện Xuân Dương cho Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã gật đầu rút một điếu thuốc ra châm lửa lên hút, có thể thấy rõ vì chuyện vừa rồi mà tâm tình hắn đang xuống thấp.

Trương Dương muốn nói một vài câu cho hắn thoải mái hơn chút, nhưng lại không biết phải mở miệng ra sao, bỗng nhớ đến Hải Lan, hắn thấp giọng: “Kỳ thực trên đời này bất hạnh đâu chỉ mình ngươi. Ta cũng yêu một nữ nhân, thế nhưng đối với nàng ta lại không hay biết gì, tới khi chugns ta hiểu được nhau, chuẩn bị tới bên nhau thì nàng đột ngột tai nạn, nay tỉnh dạy, tất cả những gì về ta đã chôn theo một đoạn kí ức của nàng…”

Đỗ Thiên Dã thấp giọng ừ một tiếng, chủ đề Trương Dương nói tới khiến cho hắn có chút hứng thú, hắn quay sáng nhìn Trương Dương: “Chí ít cũng vẫn còn hy vọng…”

Trương Dương thở dài nói: “Ta thử đi vào thế giới của nàng lại một lần nữa, nhưng nghĩ không ra nàng lại cường liệt chống cự lại, cứ mỗi lần thấy ta là…” Hắn ngập ngừng một chút, trong ánh mắt tràn ngập thần tình thống khổ: “…Kinh hoàng, sợ hãi… giống như ta là hung thần trong giấc mơ của nàng vậy. Nhìn ánh mắt ấy, ta sợ, ta không dám quấy rầy nàng, ta chỉ có thể đứng thật xa nhìn lại mà thôi.”

Trương Dương nói ra khiến cho Đỗ Thiên Dã sinh ra một cảm giác như những người lưu lạc thiên nhai gặp nhau, hắn thấp giọng nói: “Mỗi người đều có những nỗi bất hạnh bất đồng!”

Trương Dương nói: “Ta thủy chung cho rằng tuy mỗi người đều có nỗi bất hạnh riêng, thế nhưng cũng không thể đắm chìm mãi trong đó được, nếu như thế thì cuộc sống sẽ trở lên ảm đạm vô quang, mất di ý nghĩa của sự tồn tại.”

Đỗ Thiên Dã bật cười ha ha, điện thoại của Trương Dương bỗng nhiên đổ chuông, hắn lấy ra xem thì ra là Tần Thanh nhắn tin, nguyên lại là nàng đã xong việc ở trường Đảng, đứng đợi mãi mà không bắt được xe, cho nên mới bảo Trương Dương tới đón.

Đỗ Thiên Dã biết chắc Trương Dương có việc, cũng rất sảng khoái đưa Trương Dương tới trường Đảng.

Tần Thanh mặc một bộ đồ bình thường, áo phông áo đậm, quần jean, đang đứng ở một trạm điện thoại gần cổng trường Đảng, trông thật giống như một tiểu thụ mùa xuan, thanh xuan phơi phới, sức sống lan tỏa. Đỗ Thiên Dã nhìn thoáng qua thấp giọng hỏi: “Lãnh đạo của ngươi hả?” Lãnh đạo trẻ tuổi hắn gặp qua không ít, nhưng nữ cán bộ trẻ tuổi và xinh đẹp như thế này thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trương Dương vui vẻ gật đầu, sau đó mở cửa xe bước xuống vẫy vẫy tay với Tần Thanh. Tần Thanh thấy hắn nở một nụ cười rồi chậm rãi đi tới. Trương Dương giới thiệu nàng và Đỗ Thiên Dã: “Đây là Đỗ chủ nhiệm của văn phòng kỷ ủy trung ương. Còn đây là lãnh đạo trực tiếp của ta, chủ tịch huyện Xuân Dương – Tần Thanh!”

Đỗ Thiên Dã tươi cười, Tần Thanh cũng lễ phép cười đáp trả, trong lòng có chút kinh ngạc, một cán bộ phụ cấp nhỏ nhoi như Trương Dương thế nào lại có thể quen biết một chủ nhiệm văn phòng kỷ ủy trung ương, hơn nữa thấy quan hệ của họ có vẻ không sai.

Đỗ Thiên Dã nói: “Tần chủ tịch, xem rằng chúng ta là đồng môn rồi.”

Tần Thanh cười nhẹ nhàng: “Ta là mới nhập học mà thôi, Đỗ chủ nhiệm thì đã tốt nghiệp rồi.”

“Vậy ta là sư huynh! Ha ha, được rồi. Bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ cũng là đồng học với ta, cả chủ tịch tỉnh Bình Hải Hứa Thường Đức nữa, ngày trước lúc còn đi học, chúng ta thường xuyên đi uống rượu với nhau.”

Tần Thanh nhẹ nhàng cười hỏi: “Hứa chủ tịch cũng uống rượu sao?”

“Uống! Uống chứ! Hơn nữa tửu lượng của hắn mới thực sự là kinh người nhất, nửa bình mao đài vẫn như không!”

Trong ấn tượng của Tần Thanh thì Hứa Thường Đức là một người rất ít uống rượu, tối đa khi tiếp khách quý hắn cũng chỉ uống tượng trưng mấy chén, thật không ngờ quá khứ lại ghê gớm như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng không phải là kỳ quái gì, mỗi người đều có cái tự đại của bản thân, tại Giang Thành, Hứa Thường Đức là lão đại, ai có thể đáng để hắn coi là bạn rượu đây? Còn ở trường Đảng thì lại cái, đây là chỗ giao lưu kết quan hệ, không còn có cái cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, bằng tâm mà đối đãi với người khác. Uống rượu thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn chứa học vấn và huyền cơ vô cùng phức tạp. (Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là kẻ đứng đầu được xu nịnh gì gì đó.)

Xa đang chạy trên đường, bỗng Đỗ Thiên Dã nhận được điện thoại, sắc mặt hắn bỗng nhiên trở lên nghiêm trọng, gào vào điện thoại: “Không có ta cho phép, ai cũng không thể!” Hắn gào to tới mức cả Tần Thanh và Trương Dương phía sau đều giật mình, sau đó lập tức quay xe hướng bệnh viên Thanh Long phía đông nam nội đô chạy tới mà chẳng nói một lời nào. Tính cách trầm ổn của hắn trước giờ vì cuộc điện thoại này mà thay đổi hoàn toàn, thậm chí hắn còn quên mất luôn cả Trương Dương và Tần Thanh đang ngồi trên xe.

Chiếc xe nhanh chóng vọt lên trên đường, vượt qua hết xe này tới xe khác. Hai mắt Đỗ Thiên Dã gắt gao nhìn thẳng, hai tay ghì chặt tay lái, chân giữ ga, kim đồng hồ vận tốc cũng không ngừng tăng lên.

Tần Thanh nhíu mày, nàng không rõ chuyện gì xảy ra, bất quá với cấp bậc của Đỗ Thiên Dã, tâm tình không thể kém cỏi như vậy mới phải chứ. Trương Dương thì mơ hồ đoán được, chuyện này thập phần là có liên quan tới vị tên là Văn Linh kia, tuy rằng hắn và Đỗ Thiên Dã mới tiếp xúc với nhau được một khoảng thời gian rất ngắn, thế nhưng người nhà họ Đỗ cấp cho hắn một ấn tượng rất tốn, bản thân Đỗ Thiên Dã là một kẻ si tình Trương Dương cũng rõ.

Ô tô dừng là bãi đỗ xe bệnh viện, Đỗ Thiên Dã thậm chí không kịp chào hỏi hai người, lập tức sải bước chạy thật nhanh về khu phục hồi.

Tần Thanh vốn không muốn theo, thế nhưng thấy Trương Dương chạy theo, chỉ đành có thể đi theo cùng. Cũng là bởi Trương Dương là một tên tính tình chẳng ngại thiên hạ loạn, mà Đỗ Thiên Dã kia xem ra cũng có vẻ chẳng tốt lành gì, cứ theo hai người xem rút cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng không muốn lại để hai kẻ này gây chuyện ồn ào.

Sự thực chứng minh Tần Thanh lo lắng cũng không hề dư thừa, trước cửa vào đại sảnh bệnh viện, có hai gã mặc đồ đen đứng chặn lối đi, Đỗ Thiên Dã hai mắt đỏ ngầu, hắn tựa hồ như một con dã thú điên cuồng hét lên: “Cút ngay cho ta! Ai dám cản ta, ta diệt nó!”

Hai gã nam tử này vẫn không có ý tránh ra, bọn họ hiển nhiên nhận ra Đỗ Thiên Dã, một trong hai tên thấp giọng nói: “Đỗ chủ nhiệm xin hãy trở về đi. Đây là chuyện trong nhà Văn gia.”

“Cút ra cho ta!” Đỗ Thiên Dã nỗ lực gạt cánh tay hai tên đó ra, hai gã kia vẫn không có ý tránh né, thấy thế Đỗ Thiên Dã vung tay ý định tấn công một trong hai tên, tên đó nhanh chóng tránh né sau đó vung tay đẩy mạnh lại. Đỗ Thiên Dã mất đà loạng choạn ngã về phía sau, may mà có Trương Dương tiến đến đỡ hắn.

Đỗ Thiên Dã hoàn toàn mất đi lý trí, hắn gào to: “Không được đưa Văn Linh đi, các ngươi không có quyền…” Hắn điên cuồng chạy tới cái hòm dụng cụ phòng cháy chữa cháy, tay không đập vỡ kiếng thủy tinh, lấy cái rìu trong đó ra, gào thét cầm lao về phía trước.Trương Dương phải thầm phục sự điên cuồng của hắn, bất quá nhìn hai tên kia thì rõ ràng Đỗ Thiên Dã không thể là đối thủ, cả hai tên rõ ràng đều là cao thủ.

Đỗ Thiên Dã vung rìu lên chém mạnh về phía đó, một gã tiến lên xuất ra một chiêu thái cực quyền – lam tước vĩ, kẹp chặt lấy cánh tay cầm rìu của Đỗ Thiên Dã, nhẹ nhàng vặn một cái, lập tức cái rìu leng keng rơi xuống đất, rồi đẩy một cái, cả thân thể Đỗ Thiên Dã bay mạnh về phía sau, hiển nhiên là lần ra tay này mạnh hơn rất nhiều.

Đỗ Thiên Dã cũng không phải là một kẻ trói gà không chặt, nhưng rõ ràng một người bình thường cho dù có khỏe mạnh đi chăng nữa, đứng trước một cao thủ thì vẫn vô phương.

Trương Dương đứng ngay gần đó, một tay đỡ lấy hông Đỗ Thiên Dã, thuận theo chiều kim đồng hồ xoay một vòng hóa giải hết lực lượng trong đó, nhẹ nhàng đặt hắn đứng ổn định lại trên đất.

Hai gã đồ đen nhìn thế đều lộ vẻ ngạc nhiên, Trương Dương có thể dễ dàng hóa giải hoàn cảnh đó của Đỗ Thiên Dã một cách hết sức nhẹ nhàng như vậy, đòi hỏi lực lượng và kĩ thuật phải hết sức tinh chuẩn, từ đó có thể thấy rõ ràng hắn là một cao thủ.

Trương Dương chậm rãi đi tới, tên vừa mới xuất thủ với Đỗ Thiện Dã cũng thủ thế luôn, hai mắt hắn trở lên cực kỳ ngưng trọng, từ hành động của Trương Dương hắn đã cảm nhận được cao thủ trẻ tuổi này rõ ràng là muốn khiêu chiến với hắn.

Trương Dương đi rất chậm, mỗi bước đi tựa hồ như ẩn chứa đầy lực lượng, còn cách hai tên áo đen chừng ba bước thì mỉm cười nói: “Thỉnh hai vị nhường đường một chút!”

Tay phải gã đang thủ thế khẽ động, muốn bắt lấy cánh tay Trương Dương, Trương Dương cũng tùy ý không hề né tránh. Gã đó thuận thế tiến tới đầu vai tỳ mạnh lên vai trái Trương Dương, sau đó thắt lưng phát lực, hắn muốn thi triển thế cầm nã, chủ ý muốn cho Trương Dương chịu chút vị đắng.

Trương Dương đương nhiên hiểu rõ dụng ý đối phương, bất quá hắn không né tránh, trực tiếp dụng lực lượng, lấy cứng đối cứng tiếp đối phương.

Gã kia cũng là một cao thủ, khi bạo phát lực lượng có thể đẩy cả một cái ô tô, nhưng mà trước Trương Dương, dường như hắn đụng phải một ngọn núi lớn, hai chân Trương Dương như mọc rễ bám xuống đất, lực tác động của gã kia không mảy may ảnh hưởng chút nào tới hắn.

Trong mắt hai gã áo đen tràn tràn ngạp vẻ sửng sốt cùng kinh sợ, lúc hắn đang cố đẩy lực lượng lên đỉnh, bỗng nhiên cảm thấy người vô lực, Trương Dương bỗng nhiên thu hồi lực lại, nắm cánh tay đối phương, lợi dụng lực quán tính đối phương đang lao về phía trước mà bẻ chéo cánh tay gã này ra phía sau.

Gã áo đen này phản ứng cũng rất nhanh, thân thể hơi trầm xuống, cánh tay lựa theo chiều vặn cảu Trương Dương mà giãy thoát ra. Trương Dương đã có chuẩn bị nhanh chóng áp sát, đơn chưởng vung ra đẩy lên vai hắn một cái, khiến cho hắn loạng choạng lui về phía sau vài bước mới đước vững, trong lòng một trận hỏa khí bốc lên, mà Trương Dương thì đã nhân cơ hội hắn mất thăng bằng lách vào phía bên trong.

Tên áo đen đứng phía sau thì tầm khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Lúc gã trung niên kia ra tay hắn vẫn cứ thờ ơ đứng nhìn, thấy Trương Dương bức lui gã trung niên, trong ánh mắt hắn phụt ra vẻ hàn quang lãnh khốc. Hắn cùng trung niên kia phong cách vẫn bất đồng, nguyên tắc của hắn là không ra tay thì thôi, nhưng rat ay là bất tất lưu tình. Ngay lập tức hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, tung chân đá thật nhanh vào đầu Trương Dương. Hắn xuất thân là học thập nhị lộ Đàm thoái, đầu lộ xuất mã nhất tiên, nhị lộ thập tự quỷ xả toản, tam lộ phách tạp xa luân thế, tứ lộ tà thích xanh mạt lan, ngũ lộ sư tử song hí thủy, lục lộ câu phách nữu đan tiên, thất lộ phượng hoàng song triển sí, bát lộ chuyển kim đắng triêu thiên, cửu lộ cầm long đoạt ngọc đái, thập lộ hỉ thước đăng mai tiêm, thập nhất lộ phong bãi hà diệp thối, thập nhị lộ uyên ương xảo liên hoàn. (nguyên văn tên mười hai thế cước)

Trong lúc cước ảnh như thiểm điện tới thì Trương Dương đã nhanh chóng áp sát, Đàm thoái động tác điêu luyện, biến hóa đa đoan, chiêu số liên miên, công thủ đều rất nhanh, tiết tấu mạch lạc, sức bật rất lớn, Trương đại thần y từ lúc sống lại tới giờ, lần đầu tiên giao thủ với một cao thủ song cước như vậy. Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới An Ngữ Thần kia, nhưng rõ ràng đứng cạnh tên thanh niên áo đen này, cước thuật của nàng chỉ như trò trẻ con.

Trương Dương lúc này biểu hiện ra thân pháp quỷ mỵ vông cùng, ngay khi bà chân đối phương sắp chạm tới mình, hắn vẫn tránh né được, rõ ràng thấy một cước rõ ràng là đã tới sát mặt, thế mà hắn lại vẫn có thể thoát được.

Trung niên nhân nhìn chằm chằm bộ pháp của Trương Dương biểu tình trên mặt ngày càng ngưng trọng, mười hai lộ Đàm thoái của thanh niên kia đã sử dụng cả, vậy mà ngay cả một vạt áo của Trương Dương cũng không thể đụng tới được. Thân pháp như vậy thực sự là không thể tưởng tượng nổi, mà trong toàn bộ quá trình đó Trương Dương vẫn nhẹ nhàng thoải mái tránh né, không hề đánh trả lại dù chỉ một chút. Sau đó đứng tách ra khỏi tên thanh niên áo đen, mỉm cười nói: “Tiếp nữa thì ta sẽ hoàn thủ đó!” Khí định thần nhàn, sắc mặt không một chút thay đổi, chứng minh thực lực hắn vượt xa đối thủ.

Tần Thanh cùng Đỗ Thiên Dã đứng cạnh đó nhìn, mặc dù không thấy được ảo diệu, thế nhưng có một chút có thể đoán được, võ thuật của Trương Dương đã làm hai gã áo đen phải kinh sợ.

Trung niên nhân bước ra, hắn hiển nhiên sẽ không để cho Trương Dương đi vào, tên thanh niên áo đen cũng đứng cạnh đó, từ thân thủ của Trương Dương, nếu muốn ngăn cản hắn, cả hai gã phải liên thủ với nhau.

Thần sắc Trương Dương cũng trở lên nghiêm tíc, cả hai gã hắc y nhân đều là cao thủ nhất đẳng, nếu như cả hai liên thủ công kích, một cương một nhu, vừa nhanh vừa chậm, uy lực tất tăng lên gấp bôi. Trương Dương có thể đánh bại họ nhưng trong một thời gian ngắn thì không nắm chắc được. Nhưng tính tình Trương đại quan nhân nhất quyết không chịu buông, tính tình hắn càng gặp phải khó khăn hắn càng tỏ ra cường liệt. Trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang, đó là cảm giác kích thích khí đối mặt với khát vọng chiến thắng.

Tần Thanh đối với tính tình thằng nhãi này thập phần quen thuộc, bất quá hai gã áo đen kia rõ ràng là chịu trách nhiệm bảo hộ ai đó, nếu như tiếp tục để Trương Dương xung đột với họ, sự tình rất có thể trở thành không thể thu xếp được, cho nên nàng nhanh chóng bước ra.

Tần Thanh bước vào khoảng không giữa ba người, nhất thời một cỗ áp lực cường đại bao phủ lấy tâm thần của nàng, nhưng đôi mắt của nàng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh không chút giao động, thật giống như một đóa bách hợp trong mưa gió. Trương Dương cùng hai gã áo đen dùng sức mạnh mà tạo thành áp lực trong không gian giữa ba người, Tần Thanh bước vào đó, vẻ đẹp nhã nhặn mà tinh tế của nàng như giọt nắng ấm áp chảy vào màn sát khí đang lạnh thấu xương, trong nháy mắt, bầu không khí giương cung bạt kiếm nhạt dần đi, Trương Dương chầm chậm lắc đầu mỉm cười.

Một giọng nữ tử lãnh tĩnh vang lên: “Cứ để bọn họ vào!”

Tần Thanh đưa mắt nhìn lại, vừa mứoi nói là một vị mỹ phụ chừng hơn năm mươi tuổi, vóng dáng tương đối, nhưng vẻ đẹp được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn qua thì nghĩ chỉ tầm khoảng hơn bốn mươi, da trắng, nơi khóe mắt có lộ ra vài nếp nhăn nhỏ, thế nhưng không qua được con mắt nhìn của Tần Thanh. Vẻ đẹp của Tần Thanh cũng hấp dẫn ánh mắt của mỹ phụ nọ, bà cũng quay ra mỉm cười thân mật chào Tần Thanh.

Tần Thanh lúc này mới cảm giác thấy nụ cười của vị mỹ phụ này khá là quen thuộc, không biết là đã gặp ở đâu rồi. Nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra, hẳn là nàng đã trông thấy ở trên ti vi. Trương Dương thì không biết cho nên cứ nhìn thẳng vị mỹ phụ này, dưới còn mắt người khác nhìn, ánh mắt của hắn rõ ràng là có chút thiếu lễ phép. Trung niên mỹ phụ này thủy chung không liếc mắt tới Trương Dương, ánh mắt bà dừng lại ở chỗ Đỗ Thiên Dã: “Thiên Dã! Ngươi đến rồi.”

Đỗ Thiên Dã gật đầu, hắn nhanh chóng bước tới: “La a di! Các người vì sao lại làm vậy! Ta muốn gặp Văn Linh! Ta muốn gặp nàng.”

Đôi mi Tần Thanh khẽ động, nàng hỏi nhỏ Trương Dương: “Văn Linh là ai thế?”

Trương Dương lắc đầu thở dài: “Người yêu của Đỗ chủ nhiệm, nàng ta bị bệnh, hiện đang sống thực vật.”

Trương Dương cùng Tần Thanh không có tiến vào phòng theo Đỗ Thiên Dã, hai người họ đứng bên ngoài nhìn qua cửa sổ thủy tinh trông vào. Nhìn tình cảnh bên trong, khả dĩ có thể đoán được nữ nhân tóc dài, đang nằm bất động trên giường bệnh chính là Văn Linh, một tấm lưng rộng ngồi quay lưng lại phía bọn họ chắc là Văn thúc mà Đỗ Sơn Khôi từng nhắc đến, phụ thân của Văn Linh.

Trương Dương thấp giọng nói: “Người kia không biết là ai?” Hắn ngẩng đầu nhìn thấy mấy gã áo đen xa xa vẫn cứ cảnh giác với mình, lúc này hắn mới nghĩ tới việc có thể có những cao thủ thiếp thân như vậy bảo hộ, xem chừng nhất định là đại nhân vật.