Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 103: Ngươi yêu ta sao?




Edit: ThienDa

Con ngươi Đế Thương khẽ híp lại, bước hai bước tới chỗ Bạch Nhan.

Bầu không khí bỗng nhiên nặng nề, Bạch Nhan cảm thấy hô hấp của mình sinh ra một cỗ áp bách.

"Hắn là nhi tử của bổn vương, đương nhiên là phải theo bổn vương!" khuôn mặt Đế Thương ngạo nghễ, "Mà ngươi làm ra sự tình không bằng cầm thú với bổn vương, chẳng lẽ ngươi còn muốn rời đi?"

Cả đời này cũng không thể!

Con ngươi Bạch Nhan hơi lạnh xuống: "Ngươi dự định muốn bức bách mẫu tử chúng ta? Nếu đã như vậy... Bạch Nhan ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành! Thà chết cũng không muốn đi cùng ngươi!"

Lời này của nữ tử như là một nắm đấm hung hăng đánh vào lòng Đế Thương.

"Rốt cuộc bổn vương có gì không tốt? Ngươi tại sao ở khắp nơi cự tuyệt bổn vương?"

Nhiều năm qua hắn chưa từng có lúc ăn nói khép nép, nhưng nàng hết lần này tới lần khác toàn thân có gai, tàn nhẫn tuyệt tình!

"Đế Thương, " khóe môi Bạch Nhan giương lên, "Vậy ta có thể hỏi ngươi một câu, ngươi yêu ta sao?"

Yêu?

Đế Thương có chút mê man.

Kinh lịch tình cảm của hắn trống rỗng, lúc đó Bạch Nhan cướp đi chính là thân xử nam của hắn...

Nhưng nữ nhân này, đã là lần thứ hai nàng hỏi hắn yêu nàng hay không.

"Trong lòng ngươi không có ta, ta cũng không có ngươi, tại sao còn muốn buộc ta đi cùng ngươi? Chỉ vì ta sinh nhi tử cho ngươi?" Bạch Nhan cười yếu ớt, "Thế nhưng trên đời này nữ nhân có thể sinh con có quá nhiều, ta sẽ không giao mình cho một nam nhân không yêu ta."

"Không, một đời này, người có thể sinh con cho bổn vương chỉ có một mình ngươi!"

Đây là tiên đoán của Yêu giới, hắn cũng là vì tiên đoán này mới đi tới đại lục, đồng thời... ngày đầu tiên đã gặp nàng.

"Bạch Nhan!"

Mắt thấy nữ tử muốn kéo Bạch Tiểu Thần đi, thanh âm trầm thấp của Đế Thương đột nhiên vang lên, để bước chân của Bạch Nhan dừng lại.

Nàng nắm chặt lấy tay Bạch Tiểu Thần, sợ rằng... nam nhân này sẽ đoạt hắn đi!

"Bổn vương cho ngươi thời gian, có thể tạm thời không đem hắn đi, bất quá..." Nam nhân bỗng nhiên lách mình đến trước mặt Bạch Nhan, thân hình cao lớn chắn phía trước, "Ngươi cưỡng gian bổn vương, còn bắt hài tử của bổn vương, thù này, chúng ta tính thế nào? HẢ?"

Một chữ cuối cùng mang theo áp bách nặng nề, cũng làm cho không khí lãnh túc mấy phần.

"Ngươi nghĩ muốn như thế nào?" Bạch Nhan theo bản năng lùi về phía sau hai bước, hỏi.

Mắt phượng nam nhân nắm lại, âm trầm cười nói: "Đương nhiên là... cưỡng - gian - ngươi!"

Bạch Nhan là lần đầu tiên nghe thấy có người nói cưỡng gian nữ nhân lại lý trực khí tràng, cũng không đợi nàng lên tiếng phản đối, nam nhân liền đưa tay vòng qua eo nàng, trong nháy mắt biến mất trong sân.

Bạch Tiểu Thần ngây người.

Thật lâu, hắn mới có một loại xúc động muốn khóc.

Nói là đến cướp hắn đi mà?

Vì cái gì mẫu thân mới bị cướp, còn hắn thì bị bỏ lại?

"Tiểu chủ nhân..."

Tiếng gọi yếu ớt của Tiểu Mễ truyền đến.

"Tiểu Mễ, vừa rồi ngươi đi đâu?" Bạch Tiểu Thần tức giận hỏi.

"Ây..." Trong lúc nhất thời Tiểu Mễ nghẹn lời.

Chẳng lẽ hắn lại nói cho tiểu chủ nhân, mình chỉ là chui vào cái ôm của chủ nhân, liền bị cha hắn tiện tay ném một cái,  lại ném xa tới trăm trượng? Thật vất vả mới bò lại được?

Loại chuyện mất mặt như vậy, Tiểu Mễ tuyệt đối sẽ không nói ra.

"Ngô, ta mới từ chỗ viện binh qua." Nó đáp qua loa một câu.

"Vậy viện binh đâu?"

"Nga... Ta nửa đường không yên lòng chủ nhân nên vòng trở lại, chủ nhân cùng lão cha ngươi đâu?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Bạch Tiểu Thần rất ủy khuất: "Bại hoại cướp mẫu thân đi, lại vứt bỏ ta."