Ý Loạn Tình Mê

Chương 14: Lại thấy ánh mặt trời




Sau khi Lộ Dao về đến nhà, hiếm thấy, thế nhưng mẫu thân đại nhân cũng đang ở nhà.

“Mẹ, chiều nay không cần đến công ty ạ?”

Bà Lộ gấp tờ báo lại, “Chiều nay không bận.” Bà hỏi cô: “Viễn Chu và Trì Hoài thế nào?”

“Vẫn ổn ạ.” Lộ Dao ngồi đối diện với mẫu thân đại nhân, tùy tay cầm lấy cái gối rồi ôm vào lòng, vùi cả người trên ghế sô pha, u ám trong những ngày này đều bị cuốn đi, không còn gánh nặng trong lòng, đột nhiên cô lại cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi.

Bà Lộ trầm ngâm nhìn Lộ Dao và nói: “Dao Dao, con thấy đứa nhỏ Trì Hoài này thế nào?”

Lộ Dao híp mắt, suy nghĩ, “Cũng không tệ lắm.”

Lúc trước trong lòng cô bài xích anh, lúc này cô lại hại anh phải vào trại giam, nhưng anh vẫn có thể vân đạm phong khinh đối mặt với mọi thứ, và còn tìm mọi cách trấn an cô.

Ngay lúc đó, cô cảm động không thể tả.

Cảm thấy anh cũng không tệ lắm, nhưng cũng giống như Hoắc Viễn Chu, anh không thích nói chuyện, cho nên luôn khiến người khác phải hiểu lầm.

Bà Lộ tiếp tục hỏi: “Ngay khi tốt nghiệp, chuẩn bị tìm công việc ở đâu?”

Ây?

Điều này có ý gì?

Bỗng Lộ Dao khẽ mở mắt ra, “Con có thể tự do lựa chọn không?”

Bà Lộ gật đầu nói: “Mẹ đã gặp vài người bạn cũ trong cuộc họp mấy ngày trước, đàm luận đến có nên buông lỏng con cái, để cho bọn chúng tự do phát triển hay không, cảm xúc của mẹ rất sâu sắc, từ nhỏ đến lớn, hầu như chuyện của con mẹ đều ôm lấy mọi thứ một mình, bây giờ con cũng hai mươi lăm tuổi rồi, cũng nên tự mình đi ra ngoài trải qua chút mưa gió.”

Trái tim Lộ Dao đập lên thình thịch, lời này khiến cho trái tim cô rung động còn hơn cả lời tỏ tình của một người đàn ông.

Bà Lộ nói tiếp: “Không phải lúc trước con vẫn luôn muốn đến Bắc Kinh sao, mẹ thấy cũng được, dù sao mẹ và ba con cũng thường xuyên qua bên đó công tác, nói không chừng so với làm việc ở Thượng Hải, số lần chúng ta gặp mặt sẽ nhiều hơn.”

Suýt chút nữa Lộ Dao đã rơi nước mắt, môi cô run rẩy: “Con thật sự có thể đến Bắc Kinh sao?”

“Đúng vậy.”

Lộ Dao ném gối xuống, rồi lao vào trong vòng tay của bà Lộ, “Mẹ à, yêu mẹ chết mất.” Nói xong, còn hôn một cái lên má bà.

Bà Lộ ghét bỏ lau đi nước miếng trên mặt mình, “Con xem con, còn chút dáng vẻ thục nữ nào không hả?”

Lộ Dao cười khúc khích, cảm thấy hạnh phúc đang đến gần mình thêm một bước.

Không đợi Lộ Dao mơ mộng đẹp, bà Lộ đã nói tiếp: “Gia đình của bác Tưởng đều ở Bắc Kinh, qua bên đấy, mẹ và ba con cũng thấy yên tâm.”

Lộ Dao chớp mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ nơi khóe miệng: “Cái... Cái gì?”

Bà Lộ nói: “Có Trì Hoài chăm sóc con, con sẽ không phải chịu thiệt thòi.”

Lộ Dao: “...” Hóa ra là gài bẫy, buông lỏng cái gì, cho con cái tự do, quả thực một giây đã hiện nguyên hình, còn không phải là tìm người trông cô sao?

Bà Lộ liếc mắt nhìn Lộ Dao, biết trong lòng cô đang tính toán về điều này, bèn rút lui thay vì tiến lên: “Nếu con thấy bất tiện, cảm thấy gây thêm phiền toái cho Trì Hoài, thì mẹ và ba sẽ tìm công việc ở Thượng Hải luôn.”

Lộ Dao bị nghẹn lại, rồi vội vàng tỏ thái độ: “Không không không, không có gì bất tiện, khá tốt, thật đấy ạ, con nghĩ có Tưởng Trì Hoài chăm sóc con, bản thân con cũng cảm thấy rất yên tâm.”

Bây giờ cô chỉ có thể rút lui, trước tiên đến Bắc Kinh mà nói, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, mẫu thân đại nhân còn quản được ai chăm sóc cô sao?

Bà Lộ hỏi Lộ Dao: “Xe con đâu? Sao không lái về?”

“Ồ... Lúc ở cổng trại tạm giam, có chiếc xe khi lùi lại không cẩn thận va vào cửa xe con, sơn bị tróc, con gửi đến cửa hàng 4S để sơn lại rồi, ngày mai mới có thể lấy về.”

Bà Lộ cũng không hỏi gì thêm, chỉ cần không phải cô tông người ta là được, “Con lên lầu nghỉ ngơi đi, trưa nay mẹ nấu cơm cho con ăn.”

Khuôn mặt của Lộ Dao lập tức gục xuống, chỉ nghĩ vừa đến Bắc Kinh thì khẳng định sẽ phải ở chung với Tưởng Trì Hoài trong vài tuần đầu tiên, cô đã thấy đau đầu.

Người đàn ông đó tỏ vẻ u ám cả ngày, lại không thích nói chuyện, điều quan trọng là anh ta còn có một đám bạn lộn xộn, chỉ nghĩ đã thấy phiền phức.

Cứ tưởng rằng sẽ không phải gặp lại tên mắt đào hoa đó trong một thời gian ngắn, và còn có cô gái chỉ nhìn thôi đã muốn xông lên đánh một trận, kết quả là tám ngày sau, vào ngày đi đón Tưởng Trì Hoài và Hoắc Viễn Chu ra trại, bọn họ đã có duyên gặp nhau lần nữa.

Hôm đó bà Lộ và ông Lộ cho bảo mẫu nghỉ một ngày, bọn họ chịu trách nhiệm ở nhà nấu cơm, còn Lộ Dao chịu trách nhiệm đi đón người.

Sáng sớm, Lộ Dao đã chạy đến cổng trại tạm giam, cho rằng lúc này đã đủ sớm, không ngờ nhóm người cặn bã đó còn đến sớm hơn cả cô.

“Cô Lộ, sớm nha.” Chu Cảnh Xuyên gần như nghiến răng mà nói, anh đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn thẳng vào cô.

Lộ Dao mở cửa xe bước xuống, quét mắt nhìn anh, không nói gì, cô dựa người lên cửa xe, bắt đầu chơi điện thoại.

Đã lâu rồi cô không đăng nhập Q.Q, vừa mở ra đã có một người bạn cũ gửi tin nhắn đến, Xuyên: [Không khí buổi sáng Thượng Hải tốt hơn Bắc Kinh.]

Thời gian gửi tin nhắn là một giờ trước.

A, gửi cũng sớm thật.

Lộ Dao hỏi: 【 Đến Thượng Hải công tác à? 】

Rất nhanh bên đó đã trả lời lại, Xuyên: 【 đến thăm một người bạn, bầu không khí sáng sớm thật tuyệt. 】

Lộ Dao đọc xong thì mỉm cười, trả lời lại: 【 em cũng thấy bầu không khí buổi sáng của Thượng Hải cũng không tệ lắm, nhưng không phải sáng hôm nay. 】

Xuyên: 【?? 】

Lộ Dao nhìn người đàn ông ở cách đó không xa, anh ta cũng đang cúi đầu xem điện thoại, cô trả lời: 【 bên cạnh có một gã ngớ ngẩn tự cao tự đại 】

Xuyên: 【 Hmm, những người như vậy là ô nhiễm không khí nhất. 】

Lộ Dao: 【 thật sự rất muốn tát cho tên đó một phát. 】

Xuyên: 【 em đánh mệt rồi, anh sẽ qua giúp đỡ. 】 Còn bỏ thêm vài biểu tượng cười nhếch mép ở phía sau.

Lộ Dao cười, 【 đúng rồi, mẹ em đã cho phép em đến Bắc Kinh tìm công việc. 】

Xuyên: 【 chúc mừng vượt ngục thành công, lấy lại tự do. 】

Xuyên: 【 vậy khi nào đến Bắc Kinh, anh sẽ đến sân bay đón em. 】

Lộ Dao: 【 thời gian cụ thể vẫn chưa quyết định, có điều...em có người đón rồi, mặc dù mẹ em đồng ý cho em đến Bắc Kinh, nhưng vẫn sắp xếp người theo dõi em →_→】

Xuyên: 【 không sao, khi đến Bắc Kinh thì hãy đến địa bàn của anh đây, dù cho có mười người theo dõi thì anh cũng sẽ thu phục giúp em. 】

Lúc này Lộ Dao mới nhớ ra và hỏi anh: 【 anh đến Thượng Hải từ khi nào vậy? Sao anh không nói với em trước, mời em uống cà phê nha. 】

Xuyên: 【 buổi tối đi từ Bắc Kinh, 5 giờ sáng đã đến Thượng Hải. 】

Lộ Dao cũng không hỏi thêm về việc cá nhân của anh nữa, mà là quan tâm nói: 【 cái đó...luận văn tốt nghiệp của em, anh đã tìm cho em thông tin hay và phác thảo ra chưa? 】

Xuyên: 【 Chị à... Đợi anh bận rộn trong khoảng thời gian này xong, anh sẽ tập trung làm cái này cho em. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, anh sẽ nhịn không được mà suy nghĩ, rốt cuộc anh đến với thế giới này là vì điều gì? Từ đầu năm cấp ba anh đã làm bài tập cho em, năm nay anh đã ba mươi hai tuổi rồi, anh đã dành thời gian nửa cuộc đời mình chỉ để làm bài tập cho em thôi đó. 】

Lộ Dao nhìn vào màn hình, không nhịn được bật cười, ngay lập tức, cô cảm thấy rằng có vô số ánh mắt cay độc và lạnh thấu xương đang chĩa về phía cô, cô không tự giác ngẩng đầu lên, thì lập tức bốn mắt giao nhau với người đàn ông mắt đào hoa đó.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng khinh thường nhìn lại rồi hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó tầm mắt của cả hai tách ra, và tiếp tục cúi đầu nhìn xuống điện thoại.

Lộ Dao trò chuyện nhảm nhí với người bạn cũ đã rất lâu, cho đến khi cổng lớn trại tạm giam bỗng mở ra từ bên trong, cô nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, hai dáng người cao lớn và hiên ngang đập vào mắt cô.

Hoắc Viễn Chu vẫn mặc chiếc áo sơmi màu xanh biển sọc tối.

Còn Tưởng Trì Hoài luôn mặc áo sơmi đen.

Hai người đàn ông không ai bì nổi, vẫn quyến rũ như thường.

Edit: Lạc Lạc