Ý Loạn Tình Mê

Chương 3: Gặp lại Nara




Hoắc Viễn Chu hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ về chuyện của cô, một lát sau, anh quay đầu đi, ho nhẹ vài tiếng.

Lộ Dao: “Kẻ lừa đảo!”

Hoắc Viễn Chu: “...”

Giữa hoảng hốt, Lộ Dao lại cảm thấy, phong cảnh đường phố Tokyo thật ra cũng rất bình thường.

...

Cảm xúc của Lộ Dao đến nhanh, đi cũng nhanh.

Vài giờ sau, cô đã hoàn toàn vứt hết chút chuyện không vui ở trên xe vừa rồi ra sau đầu, xét cho cùng thì ai sẽ tin lời của một đứa trẻ từ hơn mười năm trước?

Cô còn nghĩ nhiều thì chỉ có thể làm tăng thêm phiền não cho mình.

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Viễn Chu hỏi cô muốn đi đâu chơi, nói rằng không có sắp xếp công việc trong hai ngày này, nên có thể đi cùng cô.

Lộ Dao ngồi ở tiệm mì ramen, nhìn người đến rồi người đi bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, còn phong cảnh ở đâu có thể đẹp hơn tiệm mì ramen?

Cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Chu: “Buổi chiều không bận ạ?”

“Đúng lúc có một cuộc nói chuyện kinh doanh vào sáng mai, trước đó đều có thời gian.” Hoắc Viễn Chu đứng lên, “Đi thôi, đưa cháu đi tham quan danh lam thắng cảnh của Tokyo.”

Lộ Dao cầm lấy túi, đi theo anh, hỏi: “Có gì vui ở Tokyo ạ?”

Hoắc Viễn Chu nghiêng mặt hỏi cô: “Không thuê hướng dẫn viên du lịch?”

Lộ Dao lắc đầu: “Tương đối vội vàng, không có thời gian.”

Mấy ngày trước nghe ông Lộ nói rằng Hoắc Viễn Chu phải ở lại Tokyo một khoảng thời gian, cô lập tức quyết định đến đây du lịch, ngay cả thẻ visa cũng do mẹ cô nhờ người khác xử lý.

Và cô còn phấn khích đến nỗi đã mất ngủ cả đêm, nào còn có tâm trí đi thuê hướng dẫn viên du lịch gì chứ, vả lại vẫn còn có anh ở đây, cô càng không cần đến nó.

Hoắc Viễn Chu: “Chú không quen thuộc lắm với danh lam thắng cảnh ở đây, chốc nữa đi theo hướng dẫn viên du lịch đi.”

Lộ Dao không quan tâm đến danh lam thắng cảnh nào cả, cái cô quan tâm nhất bây giờ chính là: “Hoắc...”

Đã từng luôn gọi là chú Hoắc, bây giờ há miệng vẫn sẽ theo thói quen định gọi là chú, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ bài xích, tuổi tác vốn đã chênh lệch đến khủng khiếp, cô lại càng không muốn tách biệt thế hệ với anh.

Hoắc Viễn Chu liếc mắt nhìn cô, “Thế nào?”

“Cái đó... cháu gọi tên của chú hoặc là anh Hoắc được không? Hoắc tổng cũng được nha.”

Dù sao mặc kệ là cách xưng hô nào, đều hơn chú.

Hoắc Viễn Chu cười như không cười: “Chú gọi ba cháu là anh, cháu lại gọi chú là anh à?”

Lộ Dao: “...”

Nhưng cô không muốn gọi bằng chú Hoắc.

Hoắc Viễn Chu nói: “Cứ gọi tên của chú đi.” Sau đó lại nhắc nhở cô: “Vừa rồi muốn hỏi chú chuyện gì?”

Suýt nữa thì cô đã vui mừng đến quên mất.

Lộ Dao nói: “Có phải sau này trụ sở tập đoàn của các chú sẽ ở Bắc Kinh không?” Sẽ không tiếp tục ở lại một nơi xa xôi như New York chứ?

“Trụ sở tập đoàn còn sẽ ở New York, Bắc Kinh là công ty con, sau này trọng tâm của công việc sẽ ở trong nước nhiều hơn, hoạt động ở cả hai phía.”

Như vậy cũng đúng.

Ngay cả khi phải ở lại New York và không trở về, cô cũng không cần phải lo lắng, cô lập tức sẽ tốt nghiệp sớm, sẽ không phải chịu sự quản giáo của gia đình như những ngày còn đi học nữa.

Kế hoạch nghề nghiệp của Lộ Dao cần phải được điều chỉnh lại một lần nữa.

“Dao Dao?"

“Vâng?” Lộ Dao hoàn hồn.

“Sáu tháng sau sẽ tốt nghiệp nghiên cứu sinh chứ?”

“Đúng vậy, hiện tại đã có thể tìm việc làm, cũng không cần phải lên lớp nữa.”

Hoắc Viễn Chu gật gật đầu, hỏi tiếp: “Vẫn ở lại Thượng Hải à?”

“Ba cháu muốn cháu ở lại Thượng Hải, nói rằng đã sắp xếp công việc giúp cháu, nhưng cháu lại muốn đi ra ngoài để trải sự đời.”

Tất nhiên Hoắc Viễn Chu đã lý giải rằng: “Muốn ra nước ngoài?”

Giọng Lộ Dao rất nhẹ: “Không phải, muốn đến Bắc Kinh.”

Hoắc Viễn Chu không nói nữa.

Im lặng trong vài giây.

Lộ Dao thầm nghĩ, anh sẽ không nhìn ra ý định này trong lòng cô, sợ tới mức không dám trả lời chứ?

Bỗng, Lộ Dao nghe thấy một tiếng cười trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, người thì đang cười nhưng không phải là Hoắc Viễn Chu.

Trên khóe miệng của Hoắc Viễn Chu còn chưa thu lại ý cười, anh nói: “Đi từ Thượng Hải đến Bắc Kinh để trải sự đời ư?”

Lộ Dao: “...”

Cô trừng mắt nhìn Hoắc Viễn Chu, sau đó bỏ chạy.

Hoắc Viễn Chu chân dài, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô, trong giọng nói toàn là bất lực: “Thế nào vẫn giống như khi còn nhỏ, đều không cho người khác nói với cháu vài lời.”

Lộ Dao nâng mắt lên: “Chú còn nhớ lúc còn nhỏ trông cháu thế nào không?”

Giọng anh có chút trầm thấp, nói: “Không quên.”

Ngay lập tức tâm trạng của Lộ Dao tốt lên rất nhiều, bước chân cũng chậm lại, bắt đầu đi về phía sau, nhìn về phía anh nói: “Cháu như vậy có thể tìm được một công việc tốt ở Bắc Kinh không?”

Hoắc Viễn Chu chỉ đơn giản nói vài chữ: “Sau khi quyết định, nói với chú.”

Nhưng Lộ Dao biết rằng, cô sẽ không nói với anh, lòng tự trọng không cho phép cô dựa vào anh bất cứ điều gì.

Anh sẽ không biết, mấy năm nay cô luôn một lòng muốn trở thành một người như anh, không phải vì kiếm được nhiều tiền, cũng không phải vì địa vị xã hội và vinh quang gì, mà chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể đuổi kịp tốc độ của anh, không đến mức cô xoay người một cái, đã đi xa anh, và dù thế nào cũng không thể đuổi kịp.

Lúc này ô tô từ từ dừng lại trước mặt bọn họ, anh mở cửa xe, cằm nhẹ nhàng hất lên với cô, “Lên xe.”

Lộ Dao không hỏi Hoắc Viễn Chu muốn đưa cô đi đâu chơi, cô ghé vào cửa sổ xe, thổi như mộc xuân phong(*), hít hà mùi hương mát rượi riêng biệt mà chỉ thuộc về cơ thể của Hoắc Viễn Chu, đây là khoảng thời gian giải trí thoải mái nhất mà cô từng có trong mười lăm năm qua.

Thật đáng tiếc chính là, chuyến đi ngắn lần này, Hoắc Viễn Chu đã lần nữa nuốt lời.

Trên đường đi anh nhận được một cuộc điện thoại của thư ký, nói rằng người mà ban đầu anh hẹn gặp vào cuối tuần này, chiều nay sẽ trở về Tokyo, có hai tiếng là thời gian riêng tư, người đó đột nhiên muốn vội vàng.

Sau khi Hoắc Viễn Chu kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhìn Lộ Dao tỏ vẻ xin lỗi: “Sau khi cuộc đàm phán kinh doanh kết thúc, chú sẽ ở lại đây vài ngày nữa để đi cùng cháu.”

Hàng ghế sau xe từ hai người biến thành chỉ còn một mình cô, Lộ Dao nhịn không được thầm mắng anh, kẻ lừa đảo!

Sau khi Hoắc Viễn Chu rời đi, Lộ Dao cũng không muốn đến bất kỳ danh lam thắng cảnh nào cả, khiến cho tài xế phải lái xe đưa cô đi lang thang trên đường phố, trong lúc nhàm chán, cô lại nhớ đến chú nai con ở Nara.

Cảm thấy phong cảnh ở Nara rất đẹp, có lẽ là vì cô đã gặp Hoắc Viễn Chu ở đó, cho nên phong cảnh cũng trở nên rất khác biệt.

“Bác tài, chúng ta đến Nara đi.”

Dù là ở Osaka, Tokyo hay là Nara, mỗi lần Hoắc Viễn Chu đều đặt cho cô khách sạn tốt nhất. Khách sạn nghỉ lại lần này, vẫn là căn nhà mà cô sống ở Nara vài ngày trước.

Sau khi hoàn thành thủ tục, đặt vali vào trong phòng, thời gian vẫn còn sớm, nên Lộ Dao chuẩn bị ra phố đi dạo.

Khóa cửa lại cẩn thận, bước chân của Lộ Dao nhẹ nhàng uyển chuyển, ngâm nga một khúc nhạc nhỏ đi về phía thang máy, khi cô đi ngang qua cửa của một căn phòng nào đó, cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong, cô theo bản năng nghiêng đầu lại nhìn, thì lập tức bốn mắt giao nhau với người ở bên trong.

Lộ Dao đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Có cần phải ‘ có duyên ’ đến vậy hay không?

Lộ Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt không tính là xa lạ kia, khẽ cau mày... Tên anh ta là gì ấy nhỉ?

- ----

(*)Như mộc xuân phong(如沐春风): 1. Tỉ dụ được khai sáng, được cảm hóa hay nhận được điểu bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, có học thức cao. được soi sáng, được cảm hóa,… | 2. Tỉ dụ chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp.

Editor: Củ Lạc