Ý Loạn Tình Mê

Chương 8: Dao Dao, điện thoại của cô!




Lộ Dao nhìn chăm chăm Tưởng Trì Hoài một lúc, biểu hiện của anh vẫn thờ ơ.

Từ lúc ngồi xuống, lấy máy tính ra, cho đến khi lạch cạch gõ bàn phím, biểu hiện của anh từ đầu tới cuối đều là tập trung, hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn đến cô.

Lộ Dao thu lại tầm mắt, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tưởng Trì Hoài vẫn như mọi khi, anh tải tất cả các email công việc về địa phương và bắt đầu kiểm tra từng cái một.

Điện thoại vang lên lần nữa, vẫn là Chu Cảnh Xuyên gọi đến: "Có phải cậu bay thẳng đến Bắc Kinh luôn không?”

“Không.”

Chu Cảnh Xuyên hơi không chịu nổi anh, “Cậu ném hồn ở Thượng Hải rồi à? Không đúng, là não cậu có hố!”

Tưởng Trì Hoài không muốn nói chuyện với anh về những điều vô nghĩa này, vì thế lừa anh: “Tiếp viên hàng không nhắc nhở tắt máy, cúp máy trước vậy.”

Khi nói ra lời này, Tưởng Trì Hoài theo bản năng ngước mắt nhìn sang phía bên cạnh, quả nhiên, anh nhận được một ánh mắt khinh bỉ của Lộ Dao.

Chu Cảnh Xuyên khựng lại hai giây rồi nói, “Đúng là kỳ lạ, thế nhưng cậu lại lên máy bay sớm thế. Không phải cậu thích chờ cửa khoang đóng lại rồi mới lên máy bay sao? Đúng rồi, bác Tưởng đã nói, nếu lần tới mà cậu còn dám chờ đến giây cuối cùng mới lên máy bay, ông ấy sẽ trực tiếp lôi cậu vào vi phạm luật hàng không dân dụng…”

Tưởng Trì Hoài thấy ồn ào nên nói, “Tôi cúp máy!”

“Này này này, chờ một chút, khi nào cậu quay lại Bắc Kinh vậy? Cùng tôi đi gặp bạn qua mạng…”

Tưởng Trì Hoài trực tiếp ngắt cuộc gọi, sau đó chuyển sang chế độ máy bay.

Trong hơn một tiếng đồng hồ bay, Lộ Dao luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Tưởng Trì Hoài vẫn luôn bận rộn với công việc của mình.

Cả hai như người xa lạ mới lần đầu gặp mặt.

Lộ Dao thầm nghĩ, như vậy là tốt nhất.

Sau khi máy bay hạ cánh, Lộ Dao cầm lấy ba lô, theo dòng người đi xuống máy bay, cô quay đầu lại nhìn Tưởng Trì Hoài, anh vẫn không di chuyển, vẫn vô cùng tập trung nhìn vào máy tính.

Đến đón cô chính là đồng chí ba Lộ, Lộ Dao đứng từ xa vẫy tay với ông, rồi kéo vali hành lý chạy qua.

“Ba, sao ba lại đến vậy, không phải đã nói mẹ đến đón con sao?”

Ông Lộ nhận lấy vali hành lý trong tay cô rồi nói, “Mẹ con sẽ tạm thời không ra ngoài.”

“Không phải hôm nay ba phải đi Hạ Môn sao?”

“Quan trọng là đón con gái của ba, ba thay đổi chuyến bay sang sáng mai rồi."

“Ba Lộ, con yêu ba chết mất.” Lộ Dao như một chú mèo con ngoan ngoãn nắm lấy cánh tay của ông Lộ, rồi cọ cọ lên cánh tay ông, bắt đầu các loại làm nũng.

Bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói: “Thầy Lộ.”

Lộ Dao và ông Lộ đồng thời quay đầu lại.

"Trì Hoài!” Ngay lập tức khóe mắt và đuôi lông mày của ông Lộ đều hiện lên ý cười, “Đúng là trùng hợp mà, lại có thể gặp gỡ, cũng hơn nửa năm rồi thầy không gặp em, lần trước các bạn đại học của em tụ họp, nhưng tiếc là em không đến.”

Tưởng Trì Hoài giải thích: “Vừa lúc trong khoảng thời gian đó em đang ở nước ngoài, không thể phân thân.” Lúc này tầm mắt anh mới dừng lại trên người Lộ Dao, “Dao Dao, đã lâu không gặp.”

Lộ Dao chớp chớp mắt, câu này có ý gì thế? Vừa nãy đã gặp nhau trên máy bay, còn kêu đã lâu gì chứ? Một khả năng duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là: “... Anh biết tôi à?”

Đã sớm biết cô từ trước rồi sao?

Ông Lộ tiếp nhận lời nói, giữa những từ ngữ toàn là bất lực: “Ta nói cái đứa nhỏ này, sao trí nhớ lại kém như vậy, ở văn phòng của ba, các con đã gặp nhau vài lần, có lần con còn nhờ Trì Hoài giảng tiếng Anh sai đề cho con, quên cả rồi sao?”

Lộ Dao: “...”

Còn có việc này à?

Để tránh bối rối, Tưởng Trì Hoài mở chủ đề, hỏi lần đó bạn học tụ họp thế nào, rồi nói về chuyện lớp học, sau đó bọn họ đều nói không ngừng.

Lộ Dao chán nản ở một bên lắng nghe.

Cả hai hàn huyên sôi nổi một hồi, xong ông Lộ hỏi Tưởng Trì Hoài: “Người đón em còn chưa đến à?”

Tưởng Trì Hoài cười nhạt nói: “Không bảo bọn họ đến đây đón, em tự bắt taxi vào thành phố."

Ông Lộ nhiệt tình nói: “Nếu không bận, không xã giao, vậy đến nhà thầy ăn bữa cơm đi.”

Lộ Dao: “...” Dây dưa không thôi! Cũng nói chuyện cả nửa tiếng rồi, vẫn chưa đủ nóng sao? Còn muốn đến nhà? Cô nhìn về phía Tưởng Trì Hoài, vừa khéo anh cũng đang nhìn cô.

Ngay lập tức nghe Tưởng Trì Hoài nói: “Được ạ, cũng đã lâu rồi em không gặp cô.”

“...” Lộ Dao bất lực quay mặt đi.

- ----

Khi trở về biệt thự, bà Lộ đang nghe điện thoại trong sân, nhìn thấy Lộ Dao và còn có Tưởng Trì Hoài xuống xe, bà nói vài câu đơn giản với người bên kia điện thoại, rồi cúp máy.

“Em chào cô.”

Bà Lộ mỉm cười nói: “Vừa nãy dì còn tưởng dì bị hoa mắt, gặp được thầy Lộ của con ở sân bay à?”

Tưởng Trì Hoài đặt vali của Lộ Dao xuống, lúc này mới nhìn về phía bà Lộ nói: “Đúng vậy, không ngờ lại gặp thầy Lộ đi đón Dao Dao, em theo đến đây ăn cơm ạ."

Bà Lộ bày ra vẻ mặt xin lỗi rồi nói với Tưởng Trì Hoài: “Trưa nay dì không thể ăn cơm cùng con được, cứ nghĩ rằng buổi sáng sẽ có thể ở nhà để ăn cơm, kết quả lại phải chạy đến trụ sở để tổ chức một cuộc họp cấp cao, không thể ăn kịp bữa trưa, con cùng thầy Lộ và Dao Dao ăn đi.”

Lộ Dao đã tập mãi thành thói quen, trong những năm gần đây, cơ hội được ngồi cùng bàn ăn cơm với mẫu thân đại nhân cũng tương tự như trúng xổ số.

Mẹ cô là phó giám đốc điều hành của một tập đoàn thương mại điện tử, về cơ bản, không phải đi công tác, thì là mở họp.

Bà Lộ chưa kịp nói vài câu quan tâm với Lộ Dao, đã vội vàng chạy đến công ty.

Ông Lộ không để bảo mẫu nấu cơm, nói rằng khoảng thời gian trước có học vài lớp chuyên môn, nên muốn xuống bếp làm cho bọn họ nếm thử, trước khi vào phòng bếp còn dặn dò Lộ Dao trò chuyện cùng Tưởng Trì Hoài.

Phòng khách to như vậy cũng chỉ còn hai người bọn họ, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh và đè nén.

Lộ Dao cảm thấy không có gì để nói với Tưởng Trì Hoài cả, nhưng dù sao anh cũng là khách, và không thể chậm trễ, cô hỏi anh: “Muốn xem tivi không?”

Tưởng Trì Hoài không nhanh không chậm đáp: “Thầy Lộ bảo cô cùng tôi trò chuyện, chứ không bảo cô cùng tôi xem tivi.”

“...” Lộ Dao câm nín và bất lực nhìn đăm đăm vào anh, sao người này lại tích cực như vậy?

Cô đã đắc tội với anh ta ở đâu chứ?

Hay là do lúc trước ở trung tâm thương mại Nara cô đã mắng anh ta là lưu manh sao?

Nhưng thật sự khi đó anh ta đã chạm phải nơi không nên chạm, nên cô mới có thể thẹn quá hóa giận thôi.

Mặc kệ, ngay cả khi là cô hiểu lầm anh ta, cô cũng sẽ không xin lỗi anh ta, mặc kệ anh ta cố ý hay là vô ý, người có hại vẫn là cô.

Lộ Dao không muốn ở cùng với anh, nên lấy cớ nói: “Tôi xuống bếp phụ ba tôi nấu cơm đây, anh xem tạp chí đi.”

Cô đặt vài quyển tạp chí kinh tế tài chính lên bàn ngay trước mặt anh, xong cô chạy vào phòng bếp.

Tưởng Trì Hoài cầm quyển tạp chí lật xem vài tờ, rồi ném lên bàn, anh đứng dậy chuẩn bị vào bếp giúp đỡ, nhưng còn chưa đi được hai bước, đã có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Lộ Dao do vừa rồi cô để quên ở trên bàn, anh bước đến rồi cầm lấy, người gọi đến chỉ hiển thị một chữ, Hoắc.

Tiếng chuông điện thoại vẫn dồn dập vang lên, Tưởng Trì Hoài do dự hai giây, rồi bắt máy: “Alo."

Rõ ràng người bên kia đã ngẩn ra, rồi cũng nghe ra là giọng của ai, vài giây sau lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho Dao Dao.”

“Cô ấy đang nấu cơm trong bếp, có việc gì tôi sẽ truyền lại cho cô ấy.”

“Tưởng Trì Hoài, đưa điện thoại cho Dao Dao!”

Tưởng Trì Hoài ‘ hừ ’ một tiếng, sau đó hô to một câu về phía phòng bếp: “Dao Dao, đến đây nghe điện thoại!”

Lộ Dao đi ra khỏi phòng bếp, thuận miệng hỏi một câu: “Ai gọi cho tôi vậy?”

Sắc mặt của Tưởng Trì Hoài vẫn như thường nói: “Không biết, cô chỉ lưu một chữ Hoắc.”

Lộ Dao sửng sốt, không phải lúc này Hoắc Viễn Chu đang trên máy bay sao?

Sao lại gọi điện thoại đến đây?

Cô cầm lấy điện thoại trong tay Tưởng Trì Hoài, thấy trên màn hình hiển thị đã kết nối được hai phút mười lăm giây, Lộ Dao híp mắt, một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng cô, nhưng cũng không rảnh lo tính sổ với Tưởng Trì Hoài, cô áp điện thoại lên tai, “Hoắc Viễn Chu, chú nghe cháu nói...”

Hoắc Viễn Chu ngắt lời cô: “Cháu đến cổng lớn ở phía Đông tiểu khu đón chú đi, chú không có thẻ vào cổng, nên không vào được.”

Edit: Củ Lạc