Y Nữ Xuân Thu

Chương 13: Đêm tập kích






Mấy ngày liên tiếp đều xuất cung mua dược liệu, nghiên cứu phương thuốc, luyện tập châm cứu, đặt mua y quán, chỉnh lý lại các hạng mục cùng sự vụ trong thái y viện, bận tới nỗi Liên Kiều không ngẩng mặt lên được. Vất vả lắm mới sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nàng cũng có thể dừng lại để thở.
Tối đó, nàng cùng vài tiểu thái giám và cung nữ vây quanh bếp lò cùng nhau ăn lẩu, làm bọn họ thèm ăn đến nhỏ dãi đầy đất, đều khen lẩu ăn ngon, khen nàng không chỉ y thuật cao minh ngay cả trù nghệ cũng là nhất tuyệt, nếu đem điểm này hiến cho Hoàng thượng nhất định sẽ làm cho Long nhan hứng khởi.
Liên Kiều thấy họ ai nấy đều phấn khích như trẻ con, không phân lớn nhỏ, thật đúng là vô pháp vô thiên mà.
Nàng nhìn Tiểu Đức Tử, nheo nheo mắt, cười gian: “Chuyện tốt này thì để dành cho ngươi, ngươi đi tâu lại với Hoàng thượng, làm cho Hoàng thượng vui vẻ rồi phong ngươi làm đại nội tổng quản đi ha.”
Tiểu Đức Tử biết rõ Liên Kiều đang mắng hắn, đành cười gượng: “Hắc hắc, ta chỉ mong được hầu hạ Liên cô nương, cho ta làm đại quan ta cũng không làm.”
Hừ, Liên Kiều cười nhạt, quay sang nhìn tiểu cung nữ đang ăn đến không biết trời trăng gì nữa, nói: “Nhìn đi, đây là tấm lòng của bề trên, nếu lỡ miệng nói sai ắt phải chết, có khi nào hắn đem ngươi đi bán mà ngươi còn phải trả tiền cho người ta không!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Mã chợt đỏ ửng lên, cúi đầu thì thầm: “Liên cô nương thật là đáng ghét!”.
“Ha ha ha” Liên Kiều cười vui vẻ, đây là nụ cười sảng khoái nhất của nàng từ khi đến đây tới nay. Đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách đem hết sở trường mà nàng học được cống hiến thật tốt cho xã hội. Khó có được lão hoàng đế lại coi trọng nàng như vậy nên đành nhận lấy trọng trách này, vì thời đại này mà làm một ít việc trong khả năng của mình, đây cũng hẳn là ý định ban đầu của đồng chí tử thần.
Rượu quá tam tuần, Liên Kiều cũng thấy hơi say, vỗ vỗ cái bụng đã no nê, nàng đứng lên nhìn Y Mã và Tiểu Đức Tử, khoát tay nói: “Ta no rồi, ta đi ngủ, các ngươi thu dọn sạch sẽ rồi cũng đi nghỉ ngơi đi”.
Nói xong liền xoay người đi lên phòng ngủ ở lầu hai, ngã đầu xuống liền ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, sương rơi càng nặng, côn trùng bên ngoài phòng ti tỉ kêu to, ánh trăng như mặt nước phủ xuống, đêm yên tĩnh chứa đựng biết bao điều thần bí mà con người chưa biết được. Đột nhiên một bóng dáng chợt hiện lên, tiến vào y quán, tránh thoát tất cả cung nữ thái giám đang ngủ ngoài đại đường, lặng lẽ nhảy lên phòng ngủ lầu hai, mà không ai phát hiện…
Ánh trăng xuyên quan màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu đến bên giường, bên trong màn là nhân nhi đang ngủ say, trong mộng giống như đang có người nhẹ nhàng lay động nàng, hơn nữa càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, lực tay rất lớn, càng lay càng mạnh, Liên Kiều rốt cục cũng bị lay cho tỉnh, chậm rãi mở mắt ra.
“A…” không đợi nàng kêu ra tiếng, người nọ liền bịt kín miệng nàng.
“Điệp Tiên, là ta” Người nọ mặt ẩn dưới ánh trăng, khuất sáng nên che mất không thấy được hắn là cái dạng gì.
Lại là Điệp Tiên, tên này nàng đã nghe được lần thứ hai. Mà người này là ai? Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại đến tìm nàng? Lấy lại bình tỉnh, Liên Kiều quyết định tạm thời bất động thanh sắc, nhìn xem hắn định làm gì.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Nàng thản nhiên hỏi.
Người nọ cười tà: “Ngươi không phải vui vẻ đến quên mất tình nhân của mình chứ?” Nói xong lại hướng ngực nàng vươn ma trảo.
Liên Kiều nhíu mày, lắc mình tránh đi: “Làm gì vậy?”
Người nọ hơi sửng sốt, cũng không hờn giận nói: “Sao? Nghĩ có hoàng đế là chỗ dựa cho ngươi nên bắt đầu tự cao tự đại trước mặt gia? Nói cho ngươi biết nếu dám làm hỏng chuyện của đại nhân thì cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.”
Liên Kiều thầm kinh hãi, nhận thấy thân phận giữa kí chủ của mình và người này lúc trước nhất định không đơn giản, hơn nữa nghe ra ý từ trong lời nói của người này, sau lưng bọn họ nhất định còn có một tổ chức khổng lồ nữa, mà nàng chỉ là một kẻ tiểu tốt thôi.
Nghĩ thế, nàng cố ý mềm giọng, xuôi theo hắn mà nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, chỉ là thân thể ta không tiện, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ. Ngươi khoan dung cho ta một chút đi.”
Người nọ nghe Liên Kiều nói vậy thần sắc mới dịu xuống: “Biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, đại nhân rất vừa lòng, làm sao không nói tốt cho ngươi chứ. Đúng rồi, bốn tháng trước ngươi vì sao lại đột nhiên mất tích? Trong khoảng thời gian đó ngươi đi đâu vậy? Mà y thuật cao minh này ngươi học được từ đâu? Đại nhân cũng chưa từng nói ngươi có y thuật.”
Đầu óc Liên Kiều lập tức lơ mơ, may nhờ ánh trăng bị mây che khuất, nếu không sẽ nhận ra thần sắc nàng đang vô cùng kinh hoảng. Nuốt nuốt nước miếng, Liên Kiều cố trấn định: “Đây là bí mật của ta và đại nhân, sao có thể tùy tiện nói ra, đai nhân làm vậy tất có chủ ý.”
Người nọ bình tĩnh nhìn nàng, nghĩ mỗi người trong tổ chức đều một tay đại nhân dạy dỗ, tuy rằng đều vì đại nhân mà làm việc nhưng chi tiết về mỗi người chỉ có đại nhân là rõ ràng, người bên ngoài không hỏi được, cũng không hỏi, Liên Kiều trách như vậy thật cũng doạ được hắn.
Vì thế giọng nói của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn: “Đại nhân đã an bài, ta tự cũng sẽ không hỏi đến nhưng vật đại nhân cần, ngươi phải có được càng sớm càng tốt, nếu không…” hắn cười nham hiểm, quay người ẩn vào bóng đêm, tựa như ma quỷ.
Liên Kiều ngơ ngác nhìn người nọ rời đi, một lúc lâu sau tiếng tim đập mới quay trở lại như bình thường. Không cần nghĩ nhiều, nàng tin rằng thân thể này từng là gián điệp, người nọ chính là người liên hệ, người gọi là Đại nhân hẳn là người đứng sau điều khiển. Nhưng trước khi đi hắn nói nàng phải trộm vật gì đó, thật ra vật gì đây? Hơn nữa xem ra thứ này là ở trong hoàng cung. Nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này nàng tin những tháng ngày sau của nàng rất khó qua nha. Nhưng đối với vấn đề này nàng không biết gì cả, phải tự cứu mình như thế nào đây, nàng thật sự không nghĩ ra biện pháp nào giải quyết nguy cơ trước mắt.
Đột nhiên nàng nghĩ đến một người, một người cũng quen biết với Điệp Tiên, hắn có thể giúp nàng giải tỏa bí ẩn này.
Liên Kiều lăn qua lộn lại không ngủ được cả đêm, sáng sớm hai mắt như mắt gấu mèo từ trên lầu đi xuống doạ Tiểu Đức Tử đang quét rác muốn thét lên.
“Liên cô nương, người làm sao vậy? Sắc mặt kém quá”. Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Buổi tối ngươi nói mớ kêu gà gọi mèo đến Phật còn bị ngươi đánh thức nữa là.”
Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu, vẻ mặt uỷ khuất nói: “Ta nói mớ đến trên lầu hai còn nghe thấy sao? Không thể nào, sao trước kia không ai nói ta nghe?”
Liên Kiều ra vẻ đồng tình vỗ vỗ vai hắn chậm rãi nói: “Chấp nhận số phận đi, đó là do mọi người thương cảm ngươi a.” Nàng lắc lắc đầu ra khỏi y quán để lại hắn ngơ ngơ ngác ngác giật tóc suy nghĩ.
Mục Sa Tu Hạ có phủ đệ của mình, không ở trong hoàng cung, ký ức buổi tối rồi người nọ đến và đi như gió, cùng với vị đại nhân thần thông quản đại phía sau bức màn kia nữa, nói không chừng hoàng cung này nơi nơi đều có cơ sở ngầm của bọn họ. Nếu nàng lỗ mãng đi tìm thái tử sẽ đả thảo kinh xà, gợi lên sự nghi ngờ của họ. Xem ra chỉ có đi từng bước tính từng bước, Mục Sa Tu Hạ luôn có cơ hội gặp mặt mà, trước mắt người nọ cũng sẽ không vội vã bức nàng đem đồ vật gì đó giao ra đâu, tạm thời coi như cũng được an toàn.
Buông lỏng gánh nặng trong lòng, buổi sáng nàng đi xem bệnh tình của lão hoàng đế, cho hắn uống thuốc, lại cho giúp hắn thư thư phục phục hỏa quán (giác hơi), hầu hạ hắn ngủ xong mới trở lại y quán ăn cơm. Cơm nước xong lại chạy ra ngoài y quán đem dược liệu ra tập trung phân loại cho tốt xong rồi lại hướng tới cung điện.
Đi ngang qua phố xá thành đông, Liên Kiều không nén được lại đi tới hướng đám đông, trên đường cái có bán điểm tâm bánh ngọt, bán đồ cổ sứ, son bột nước, còn có làm xiếc, hát rong, rất náo nhiệt.
Trên đường có vẻ có rất nhiều người quen biết với nàng, từ xa thấy nàng đã gật đầu thăm hỏi, lễ phép bảo trì khoảng cách nhất định với nàng, không dám tiến lên quấy nhiễu nàng. Những người này quả thực rất đáng mến.
Đột nhiên Liên Kiều quét ánh mắt qua cửa sổ lầu hai của một tửu lâu liền nhìn thấy có một bóng người quen thuộc. Nàng không tự chủ được liền đi vào tửu lâu kia, lặng lẽ tiến lên lầu hai.
“Mạc y đại thẩm, ngươi thật là giàu có a? Mỗi ngày đều đi tiệm ăn, chỉ cho huynh đệ con đường phát tài đi nha.”
“Cái gì mà đường phát tài, ta có được những đồng tiền nay cũng cực kỳ nguy hiểm đó nha, ngươi cho là dễ có vậy sao?”
“Gì mà nguy hiểm? Không phải là ngươi đi giết người chứ?”
“Còn thú vị hơn cả giết người. Là diệt tộc, tộc Ngạc Lỗ ngoại trừ Đạt Cách Lỗ và hai người phụ nữ ra, còn lại những người khác đều chết hết.” Tiếng nói rõ ràng đã đè thấp xuống nhưng Liên Kiều vẫn nghe thấy được.
“Tiền này?”
“Là ta đem tin tức bán cho một người.”
“Hắc hắc hắc…”
Liên Kiều tức giận đến phát run, tay nắm chặt lại đến nỗi các khớp ngón tay kêu lên răng rắc. Quay người lại, nàng bước ra khỏi tửu lâu, mặt lạnh lùng phân phó Tiểu Đức Tử: “Điều tra nữ nhân trên lầu kia cho ta, ta muốn biết chỗ ở của bà ta, đừng để ả trốn thoát.”
Nguyên lại Ngạc Lỗ tộc diệt vong là do bà ta bán tin tức, đem chỗ ẩn thân của Ngạc Lỗ tộc nói cho Huyết thái tử, bởi vậy mới nhận được kết cục bi thảm – toàn bộ chết thảm. Mục Sát Tu Hạ thật đáng giận, việc này liên luỵ tới hai tộc, lợi ích hai quốc gia, chính trị xung đột, hắn không hề nghĩ tới việc này. Chiến tranh từ xưa đến nay vồn không hề gián đoạn, chiến tranh tồn tại là tất nhiên, nhưng bà mụ này thật vô sỉ, vì chút ít tư lợi lại có thể không màng đến trăm ngàn tính mạng, thử hỏi sao không khiến người ta tức giận. Người như thế chết một vạn lần cũng không giải được nỗi hận này.
Liên Kiều tự nhận mình vô lực chống lại Mục Sát Tu hạ, nhưng cừu hận của Tô Lạp và Đằng Triệt không ít cũng nên trút bỏ. Giờ đã có bà mụ này dùng để bái tế vong hồn người tộc Ngạc Lỗ. Nàng là người có thù tất báo.