Y Phẩm Phong Hoa

Chương 142: Múa rìu qua mắt thợ




Editor: Nguyetmai

Vừa dứt lời, lòng bàn tay cô ta lập tức ngưng tụ ra một con dao găm, con dao xé toạc không khí hung hăng đâm thẳng về phía Hột Khê.

Lần này, đòn tấn công của cô ta đã dùng hết toàn bộ uy lực của bản thân, không hề giữ lại một chút gì, thề rằng cho dù có bị chủ nhân trách phạt thế nào đi nữa, cô ta cũng phải liều mình giết chết ả tiện nhân này ngay tại đây và ngay bây giờ.

"Chu Tước không được!!!" Bạch Hổ hốt hoảng hô toáng lên, lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ ra tấm chắn năng lượng muốn cứu mạng Hột Khê. Nhưng khoảng cách giữa Chu Tước và Hột Khê giờ đây đã quá gần, khiến hắn không tài nào kiểm soát được trong khoảng thời gian ngắn,. Ttrước mắt thấy đã không thể cứu vãn được gì, khuôn mặt hắn không kìm được biến sắc.

Tiếng lưỡi dao rạch gió rít gào, cuốn theo bụi cát mịt mù, giống như bao trọn lấy hàng nghìn hàng vạn sát khí, trực tiếp lao vút về phía Hột Khê.

Hột Khê bình tĩnh nhìn lưỡi dao lao vun vút, không lùi bước cũng không tránh né, ngược lại khoé miệng chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.

Khoảnh khắc con dao đã gần như đâm vào cô, Hột Khê mạnh mẽ vung tay, chỉ thấy trong tay cô đã xuất hiện cốt tiên trắng toát từ lúc nào. Cốt tiên chầm chậm giơ lên, trong chớp mắt, tia sáng lờ mờ màu vàng lam bỗng chốc lập lòe chớp tắt, ấy vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt thôi đã chẻ đôi con dao găm.

Tiếng gió gào thét lướt qua qua bên người cô, hất tung suối tóc mềm mại đen nhánh, cuối cùng thì biến mất vô ảnh vô hình. Hột Khê đứng ở giữa cơn bão hung tợn kia, đưa mắt nhìn Chu Tước rồi nở một nụ cười châm biếm, trên người chẳng có lấy một chút thương tích nào.

Bạch Hổ há hốc mồm, bị kinh ngạc đến chấn động.

Người thiếu nữ xinh đẹp đứng dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng như tuyết, ánh mắt long lanh tựa như mang vầng sáng của bảo thạch, ngũ quan tinh tế đến mức hệt như nàng tiên nữ giáng trần. Toàn thân cô rõ ràng chẳng hề có một luồng linh lực nào dao động, nhưng khoảnh khắc cô ra tay kia, Bạch Hổ rõ ràng là đã cảm nhận được sự dao động của linh lực.

Hơn nữa, thuộc tính của loại dao động linh lực này, Bạch Hổ chưa bao giờ thấy qua, vừa không phải đơn linh căn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cũng chẳng phải linh căn biến dị thường thấy, đây là… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Rốt cuộc là Nạp Lan Hột Khê có linh lực hay không?

So với sự kinh ngạc của Bạch Hổ, Chu Tước còn chấn kinh hơn, khuôn mặt cô ta lại đột ngột trở nên méo mó, hai mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu, hung ác trừng mắt nhìn Hột Khê, giống như muốn xé toạc cô ra hàng trăm mảnh: "Là ngươi, chính ngươi đã cướp đi tu vi của ta có đúng không? Mau trả tu vi của ta lại đây?!" Hột Khê nhìn cô ta với vẻ mặt lạnh băng, trong mắt tràn đầy ý cười chế giễu, "Hoá ra là tu vi của tu giả Kim Đan sơ kỳ rớt xuống Ngưng Mạch trung kỳ đấy à, chả trách sao lúc bổ nhào xé gió đến, mà cứ như cơn gió nhẹ yếu ớt vậy, chẳng có tí uy lực nào."

Chu Tước nghe thấy những câu này lập tức như muốn phát điên lên, lao về phía Hột Khê Hệt như một kẻ điên loạn, "Nạp Lan Hột Khê, ngươi cướp tu vi của ta, ngươi chết cũng không có đất chôn! Dù cho chỉ bằng Ngưng Mạch trung kỳ, ta cũng có thể giết chết ngươi! Ta phải phanh thây nhà ngươi ra làm trăm mảnh!!"

Vừa điên cuồng gào thét, Chu Tước vừa lấy ra bột độc dược do chính tay mình điều chế, hung hăng tàn ác hắt trực tiếp vào người của Hột Khê.

Phải biết rằng, bột độc dược này do chính cô ta điều chế thành công khi còn ở Kim Đan kỳ, cho dù là tu sĩ cùng cấp đụng phải chất độc này cũng phải sợ hãi kiêng dè, huống chi Hột Khê cùng lắm cũng chỉ là một võ giả vừa mới thăng cấp, tu vi chẳng đến Luyện Khí kỳ, làm sao có thể chống đỡ được.

Một khi chất độc này chạm vào da thịt con người, sẽ khiến chúng lở loét thối rữa, cuối cùng chỉ còn lại đống xương khô cằn và thi thể mưng mủ hôi thối.

Nạp Lan Hột Khê, ngươi hại ta ra nông nỗi này, nếu ta không băm vằm ngươi ra hàng trăm mảnh, biến xương cốt ngươi thành tro bụi thì nỗi hận trong lòng ta tuyệt đối sẽ không thể phá bỏ!

Bột vừa được tung ra, Hột Khê liền ngửi thấy trong không khí một mùi tanh hôi rất đặc trưng.

Khóe miệng cô cong lên thành một độ cong trào phúng lạnh lẽo, cười khẩy giễu cợt: "Ấy thế mà còn cả gan dùng độc dược trước mặt tổ tông mình kia đấy, quả là múa rìu qua mắt thợ, đồ không biết tự lượng sức!"