Y Phẩm Phong Hoa

Chương 195: Đánh úp




Editor: Nguyetmai

Có điều Hột Khê vừa mới nhấc chân muốn rời đi, đột nhiên cảm giác cơn lạnh lẽo sau lưng.

Ngay sau đó, một luồng linh lực mạnh mẽ như lưỡi đao sắc bén nhanh chóng phóng về phía cô, sắp chạm vào lưng cô.

Hột Khê không chút nghĩ ngợi, rút cái roi từ trong không gian ra, lộn người nửa vòng, dựa theo lực quán tính xoay tròn đánh úp về "vũ khí" kia.

"Bang" một tiếng, phần cuối roi da bị quất trên mặt đất mang theo từng tia lửa nhỏ vụn.

Nhưng mà "vũ khí" tập kích cô đã biến mất không thấy tăm hơi từ khi nào, bây giờ nó đang lắc lư ở trước mặt cô.

Khóe miệng Hột Khê cong lên, cô thật sự không ngờ thứ công kích mình chính là một cái hồ lô.

Mà lúc này cái hồ lô đang lơ lửng giữa không trung, thỉnh thoảng lắc qua lắc lại như cười nhạo sự vô dụng của Hột Khê.

Hột Khê phẫn nộ trừng mắt nhìn ông lão, "Không phải ông mới nói ông không cùng một bọn với ả ta sao?"

Ông lão ăn mày bắt con rận trên đầu mình xuống, cười hắc hắc: "Quả thật ta không phải một bọn với ả ta, nhưng mà bị ngươi vu oan, nếu không thể hiện gì đó, há chẳng phải quá mất mặt sao!"

Sắc mặt Hột Khê trầm xuống, xoay người liền muốn thi triển thuật độn thổ rời đi.

Dù rằng động tác của cô nhanh, song hồ lô lại càng nhanh hơn, gần như mỗi lần cô sắp thi triển được thuật độn thổ lại bị nó cản trở.

Mỗi khi Hột Khê rút roi ra công kích, nó lại trốn đi rất xa, thân thể mập mạp lắc lư lắc lư, như thể tiếp tục cười nhạo cô.

Ánh mắt Hột Khê hiện vẻ nghiêm trọng, dường như cái hồ lô này có thể nhìn rõ tâm tư của cô vậy, nó luôn có thể đoán trước hành động tiếp theo của cô. Nếu không có biện pháp đoán trước đường đi nước bước của địch, như vậy cũng chỉ có cách đánh úp.

Hột Khê giả bộ muốn thi triển thuật độn thổ, quả nhiên hồ lô lại mang theo một luồng áp lực linh lực mạnh mẽ đánh tới. Nhưng lúc này Hột Khê không những không dừng lại mà còn phóng ra toàn bộ linh lực, sau đó tiến về phía nó như một mũi tên bắn.

Trong phút chốc, quanh thân thể Hột Khê phát ra sát khí lạnh đến thấu xương.

Biểu cảm ông lão ăn mày vốn như đang xem trò vui liền sững sờ, mà bởi vì ông ta ngẩn người một hồi nên hồ lô cũng tạm dừng tấn công trong nháy mắt.

Chỉ nghe tiếng "lạch cạch" vang lên, hồ lô bị roi da chém thành hai nửa, vỡ vụn rơi xuống mặt đất. Rượu bên trong cũng chảy ra ngoài, hương rượu tràn ngập ngõ nhỏ.

Ông lão ăn mày đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đau lòng nhào lên phía trước, không ngừng đi qua đi lại quanh vũng nước tản ra mùi rượu, "A a a, rượu của ta, rượu thần tiên của ta a! Con nhóc không biết điều này, ngươi có biết khó khăn lắm ta mới tìm được rượu này hay không hả? Ta khó khăn lắm mới để dành được chút ít, ngươi có biết hiện giờ toàn thành Yên Kinh đều tìm không được bình thứ hai không hả?"

Hột Khê ngửi thử, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm chán ghét.

Rượu thần tiên gì chứ? Theo cô thấy nên gọi là rượu khoác lác mới đúng!

Đừng nói so với rượu cô đặt trong linh tuyền Cửu U, cho dù là so với rượu trái cây kiếp trước, hương vị vẫn còn kém xa. Ngoại trừ có chút linh khí, còn có gì đặc biệt?

Lại còn tìm khắp thành Yên Kinh cũng không ra bình thứ hai? Sao ông không nói ông chưa thấy thế giới bên ngoài luôn đi?

Ông lão ăn mày bắt lấy Hột Khê rồi hét lớn: "Ta mặc kệ, con nhóc này, đều tại ngươi đánh vỡ bình rượu của ta, ngươi mau bồi thường rượu lại cho ta, bằng không ta không để yên cho ngươi đâu."

Sắc mặt Hột Khê tối sầm, phẫn nộ trợn mắt nói, "Lão già thối, ông có ý gì hả? Rõ ràng là ông ra tay trước, dựa vào cái gì bắt tôi bồi thường chứ?"

"Ta mặc kệ!" Ông lão cũng vuốt râu trừng mắt, "Ngươi phải bồi thường rượu thần tiên quý báu cho ta, nếu không ngươi đừng mong chạy thoát. Về sau phải làm tiểu đồng cho lão phu!"