Y Phẩm Phong Hoa

Chương 27: Kẻ thua cuộc hay thiên tài?




Chàng trai bước lên hai bước, khẽ mỉm cười nâng bàn tay cô lên, tưởng chừng như đôi nam nữ yêu nhau đang vuốt ve ân cần, "Có phải bàn tay này vừa đả thương ta không? Cô có biết những kẻ làm ta bị thương, sẽ phải nhận kết cục thế nào không?"

Hột Khê từ từ ổn định lại hơi thở, cơn đau đớn từ lục phủ ngũ tạng làm sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy trắng.

Năm ngón tay ấm nồng, cứng cáp của hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn, yếu ớt của cô. Những ngón tay hơi chai sần lướt nhẹ trên làn da mịn màng, hành động ấy khiến người ta rùng mình, run rẩy.

Bàn tay Hột Khê khẽ nhúc nhích, muốn thoát khỏi sự khống chế, nhưng cô lại bị hắn kéo sát vào trong lòng, không chút thương tiếc.

"Trước đây, từng có một ả đàn bà tự cho mình thanh cao, vì muốn gây ấn tượng với bản vương mà dám cầm kiếm chỉ thẳng mặt bản vương trước mặt bao nhiêu người. Sau đó thì, ả ta không bao giờ có thể cầm kiếm được nữa." Giọng nam trầm vang lên, mang theo vài phần nguy hiểm, hắn khẽ thì thầm vào tai cô, "Này nhóc, cô nói xem, ta nên phế bỏ bàn tay này, hay là, nên phế toàn bộ kinh mạch cô đây?"

"Muốn phế thì phế, cần gì nhiều lời? Ngươi tưởng ta sẽ xuống nước cầu xin ngươi sao?" Hột Khê hếch mặt cười lạnh, gương mặt bình thản, nhưng đôi mắt cô lại bừng sáng như những vì tinh tú, vừa kiêu ngạo vừa quật cường, không mảy may chùn bước.

Lòng thầm rung động, hắn nhất thời như bị đôi mắt ấy in dấu điều gì đó trong tim, trái tim trước nay vẫn luôn bình thản, lạnh lẽo bất giác lăn tăn dậy sóng.

Hắn cầm lòng không được mà bật cười, uy lực trên người giảm bớt, trong giọng nói cũng xen lẫn sự bất đắc dĩ: "Tuổi còn nhỏ, sao lại quật cường như vậy?"

Hột Khê chau mày, toan phản bác lại, nhưng trong phút chốc cô bỗng cảm nhận được một luồng khí thuần khiết lan theo mạch cổ tay bị khóa chặt, chạy dọc khắp cơ thể.

Luồng khí mát lạnh mang theo sự bá đạo duy ngã độc tôn, nhanh chóng chạy dọc người cô, thẳng đến đan điền, lặng lẽ xua tan đi nỗi đau khổ tưởng chừng lục phủ ngũ tạng rách toạc lúc đầu.

"Ngươi đã làm gì?" Hột Khê sửng sốt, lẽ nào hắn đang chữa trị cho cô?

Nhưng đáp lại sự sửng sốt của cô, lại là gương mặt trầm tĩnh đến lạ, hắn giữ chặt mạch cổ tay cô, sắc mặt biến hóa khôn lường, mãi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Nghe nói rằng, Tam tiểu thư của phủ Nạp Lan - Nạp Lan Hột Khê, từ nhỏ đã được chẩn đoán là một kẻ bỏ đi không thể tu luyện nên mới bị vứt bỏ tại vùng núi hoang vu, linh khí mỏng yếu. Cô thật sự là đồ vô dụng Nạp Lan Hột Khê đó sao?"

Lòng cô vừa kinh ngạc xen lẫn hoài nghi, nhưng mặt vẫn không biến sắc, cô lạnh nhạt đáp: "Chẳng phải ngươi đã điều tra cặn kẽ thân phận ta, rồi mới bám đuôi tới đây sao? Vả lại, ta không phải Nạp Lan Hột Khê thì là ai?"

Hừ! Thân xác này đích thực là của Nạp Lan Hột Khê, ở kiếp này cũng chưa bao giờ có tiền lệ trùng sinh, đoạt xác. Chỉ cần cô không nhận thì không kẻ nào có thể phủ nhận cô không phải Nạp Lan Hột Khê!

Chàng trai bật cười, giọng nói đầy ý châm chọc: "Ha ha, hay cho một kẻ bỏ đi không thể tu luyện. Thế gian này lại lắm kẻ có mắt như mù."

Hột Khê bàng hoàng, lập tức truy hỏi: "Ngươi nói vậy là có ý gì?" Gương mặt nhỏ nhắn vẫn luôn bình thản, vậy mà giờ đây lại hơi lộ ra vẻ kích động.

Bàn tay ấm áp bất ngờ bóp chặt lấy cằm cô, bóng hình cao lớn trùm lên cơ thể cô. Hắn nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp không chớp mắt, chậm rãi nói: "Nạp Lan Hột Khê đúng không? Bản vương đã nhớ cô, ta tin chắc rằng rất nhanh thôi chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Câu hỏi lạnh lùng vừa vang lên thì cô bỗng cảm nhận được không khí thay đổi, chớp mắt một cái người đàn ông đứng trước mặt cô đã biến mất không chút dấu vết.

Ánh nến rọi sáng khắp gian phòng, nhưng chỉ còn mình cô lẻ bóng, đơn độc đứng đó, như thể sự xuất hiện của người lạ mặt vừa nãy chỉ là sự tưởng tượng của chính cô.

Khốn kiếp! Hột Khê mắng thầm một câu, nghiến răng nằm phịch xuống giường, quay trở lại không gian.